Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 111


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : 20/8/2021

Số từ : 2222 từ

—————————————————————————–

“Bộ đồ này… em nhớ rằng mình chưa từng thấy nó.” Tiêu Vũ ba chấm nhìn Quý Huyền.

Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ với vẻ khiếp sợ, thật thà hỏi lại: “…….Anh nhớ em có mấy chục bộ nội y, em nhớ màu của từng bộ à?”

Tiêu Vũ cực kỳ nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhớ hết, với lại, sao anh biết em có bao nhiêu bộ nội y?”

Quý Huyền: “…….” Cả người không khỏe chút nào, phụ nữ thật đáng sợ mà!

Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền từ từ quay đầu, cực kì khinh bỉ hỏi anh: “Anh lén đếm số lượng đồ lót của em đúng không?”

Quý Huyền bày dáng vẻ chính nhân quân tử, phủ nhận ngay và luôn: “Không thể nào, chỉ là lúc bỏ bộ nội y này vào thì thấy thôi.”

Tiêu Vũ “À ~” một tiếng dài, sau đó nhìn Quý Huyền nói: “Anh thừa nhận đi, anh vậy mà chạy đi mua đồ lót rồi bỏ vào vali của em.”

Quý Huyền: “……”

Tiêu Vũ bật cười to, bổ nhào lên người anh: “Quý Huyền, anh hư quá nha ~! Vậy mà lại làm chuyện này đó.”

Quý Huyền cười đón lấy cô: “Anh không có chạy đi mua mà là đặt riêng một bộ với người ta, mặc thoải mái lắm, em có muốn mặc thử không?”

Tiêu Vũ cọ cọ lồng ngực anh đáp: “Không mặc, không mặc đâu.”

Hai người cười nói một hồi rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi Tiêu Vũ thức dậy, Quý Huyền đã ra ngoài, anh có để lại một mảnh giấy trên tủ đầu giường cho cô, nói rằng mình ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Tiêu Vũ làm vệ sinh cá nhân trước, lúc cô từ phòng tắm về phòng thì Quý Huyền đã trở lại và đang xếp bữa sáng đã mua lên bàn. Tiêu Vũ đi quanh cái bàn hai vòng, mặc dù văn hóa ẩm thực của mỗi quốc gia khác nhau, nhưng Trung Quốc có câu: ‘Một ngày bắt đầu từ bữa sáng’ mà.

Ngay cả ở Đức, cũng cần phải có một bữa sáng thịnh soạn. Quý Huyền vừa dọn đồ ăn cho Tiêu Vũ vừa nói: “Anh không tìm thấy phố người Hoa, nên mấy món cháo trắng với đồ ăn kèm, bánh bao, bánh rán, bánh quẩy với sữa đậu nành hay bánh bao súp, sủi cảo tôm đều không có.”

Tiêu Vũ nghe Quý Huyền đọc một tràng tên món ăn thì cạn lời: “Đã không có mà anh còn đọc chi cho em thèm vậy.”

Bữa sáng kiểu Đức rất đẹp và trông rất ngon miệng, hơn nữa bữa sáng kiểu Đức cũng nổi tiếng với sự phong phú của nó. Từ trái cây, thịt, các sản phẩm từ sữa, bánh mì, cà phê, nước trái cây, cái gì cũng có. Đều nói người Đức có thói quen ăn đồ nguội vào bữa sáng và bữa tối và hầu hết họ đều thích đồ ngọt, ngay cả khi bữa sáng không thể toàn đồ ngọt thì cũng phải có mấy món ngọt.

Những thứ Quý Huyền mua nhìn chung khá ngon, trên chiếc đĩa hình tam giác màu trắng là hai chiếc xúc xích đang tựa vào nhau. Bên trên chúng là một miếng thịt heo nướng đã cắt nhỏ và được đặt trên những chiếc lá xà lách xanh tươi, trang trí bằng hai lát ớt đỏ, một bông hoa nhỏ màu tím và hai quả cam nhỏ màu vàng cam.

Giữa những món này còn có một chén sốt chấm màu vàng. Tiêu Vũ cầm nĩa, không biết bắt đầu ăn từ đâu.

Quý Huyền cũng mua thêm các loại phô mai, sữa chua, bánh mì và bột yến mạch, món ăn rất đa dạng, nhiều màu sắc và có độ bóng mê người.

Tiêu Vũ nâng nĩa trong tay lên thở dài, Quý Huyền cười hỏi: “Nếu thật sự không ăn được thì còn sữa với bánh mì mà?”

Tiêu Vũ nghiêm mặt nói: “Tiểu Huyền, em nghĩ kĩ lời anh nói hôm qua rồi, em thấy rất hợp lý. Chúng mình chuyển ra ngoài ở đi! Chúng mình cần phải có nhà bếp riêng, anh chỉ thích mặt baby chứ nhất định không thích một cái mặt baby béo đúng không?” Thịt cá vào buổi sáng, Tiêu Vũ cảm thấy nó khá khó với cô.

Quý Huyền ưu nhã cắt một miếng xúc xích cho vào miệng, sau khi nuốt xuống, anh mới nói: “Cũng đâu phải anh béo.”

Tiêu Vũ tròn mắt nhìn anh: “Anh…. anh thế mà lại nói loại lời đó, anh đã hết yêu em rồi ư? Anh không còn là Quý tổng em biết nữa rồi.”

Quý Huyền bị bộ dạng này của cô chọc cười, cuối cùng nói: “Ăn đi! Ăn xong rồi thì anh sẽ ra ngoài tìm phòng ở.”

Khi này Tiêu Vũ mới hài lòng gật đầu rồi bắt đầu dùng bữa.

Hai người quây quần ăn sáng xong, sau đó chuẩn bị chút rồi ra ngoài.

“Nhà thuê có lẽ sẽ xa hơn một chút, mình có thể thuê hoặc mua xe. Em có yêu cầu gì về nhà không?” Quý Huyền vừa đi giày vừa hỏi Tiêu Vũ.

Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Yên tĩnh là được, có lẽ một tháng này em không có thời gian với anh. Độ khó của bản nhạc đó không thấp, có lẽ em cần luyện thật nhiều, nếu anh bận thì có thể về trước. Không cần cứ ở đây đâu, em ở một mình cũng được.”

Tiêu Vũ đẩy cửa đi ra, Quý Huyền đi theo cô.

Một lúc sau, Tiêu Vũ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Quý Huyền từ phía sau cô: “Chúng ta là một thể, đời này đã định sẵn như thế. Những ngày tháng sau này, có thể anh sẽ cần em đứng đợi chờ anh không biết bao nhiêu lần. Cũng không biết, mình sẽ ở nơi nào chờ em. Nhưng cuộc đời dài như vậy, không thể lần nào anh cũng buông tay ra chứ nhỉ? Cho nên, anh ở đây chờ em cũng không phải chuyện lớn gì, đợi em xử lý xong thì. Tiêu Vũ, chúng mình cùng nhau….về nhà nhé.”

Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu, thầm nghĩ gì rồi lại đáp: “Được.”

Bàn tay to của Quý Huyền xoa đầu cô, Tiêu Vũ cũng nhịn.

Có rất nhiều người tại buổi luyện tập buổi sáng, một dàn nhạc có khoảng vài trăm người. Cho nên, Tiêu Vũ vừa ra khỏi phòng liền thấy hành lang với cầu thang chật ních người, mọi người đều mang theo nhạc cụ của mình.

Thậm chí Tiêu Vũ còn thấy mấy người mang theo đàn cello bên mình mà đi thoăn thoắt như chim xuống lầu, cô vô cùng kinh ngạc, đàn cello khác với violin, kích thước lớn nhỏ khác xa.

Quý Huyền dắt tay Tiêu Vũ đi ra khỏi đám người này rồi đi xuống lầu, mấy nhạc cụ đó cứng hơn vợ anh nhiều, lỡ va vào thì mất nhiều hơn được.

Khi xuống lầu, Quý Huyền muốn đi cùng Tiêu Vũ qua đó, nhưng Tiêu Vũ không cho anh đi theo.

“Từ đây đến phòng hòa nhạc chưa đến 10 phút, anh đi tìm nhà trước còn nhanh hơn đó. Tự em qua đó là được, hôm nay em tới để làm quen với mọi người thôi, không có chuyện gì đâu.” Tiêu Vũ mặc một chiếc váy liền cổ tròn ngắn tay thêu hình con bướm màu xanh da trời, trông như thiếu nữ 18 tuổi vậy.

Quý Huyền đã không còn cảm xúc với việc giả non choẹt của Tiêu Vũ rồi, bởi vậy anh chỉ gật đầu rồi bảo: “Được rồi! Tự em qua đó đi, có chuyện gì thì nói ngay với anh, đúng rồi…..”

Quý Huyền lấy một cái điện thoại trong túi ra đưa cho Tiêu Vũ: “Em cầm cái điện thoại này đi. Anh mua lúc đi mua bữa sáng đấy, anh đã lưu số của mình trong đó rồi, có chuyện gì thì cứ gọi cho anh, buổi trưa anh sẽ mang cơm cho em.”

Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền vẫy một chiếc xe ven đường rồi rời đi.

Sau khi Quý Huyền đi, Tiêu Vũ không có việc gì làm nên cô vừa đi vừa nghiên cứu điện thoại mới. Giao thông ở Đức rất tốt, không có cái xe nào chạy lung tung.

Quanh cô cũng có nhiều người đi đến phòng hòa nhạc, phía sau cô là hai mỹ nhân tóc vàng dài. Đối với lai lịch của Tiêu Vũ, các thành viên trong dàn nhạc đều đã nhận được thông báo từ đoàn trưởng, đều biết và xác định buổi concert cuối tháng này sẽ lấy piano concerto làm chủ. Nghệ sĩ piano là một người vô danh, thậm chí có phải nghệ sĩ piano không cũng chẳng hay.

Vì vậy, Tiêu Vũ cảm thấy một số người xung quanh chào đón cô rất nồng nhiệt, trong khi những người khác lại tỏ vẻ thờ ơ. Tiêu Vũ không phải là người thích ăn bơ, mọi người mặt lạnh với cô, chắc chắn cô sẽ không vội vàng đi tới làm quen với họ.

Nhưng thật ra hai người đẹp tóc vàng phía sau cô đi lên với vẻ mặt nhiệt tình. Nhưng mà, bản thân Tiêu Vũ ăn khổ bao nhiêu, nhìn hết ấm lạnh thế gian rồi? Đương nhiên cô có thể thấy hai người họ chỉ nhiệt tình ngoài mặt vậy thôi.

(Chữ in nghiêng là tiếng nước ngoài nhé)

“Xin chào, tôi là Joy Frank. Cô tên gì?” Người phụ nữ bên trái vỗ vai Tiêu Vũ.

“Xin chào.” Tiêu Vũ không hiểu tiếng Đức, tiếng Anh của cô chỉ ở mức trung bình, người đi tới chào hỏi bằng tiếng Đức nên đương nhiên cô không hiểu cô ta đang nói gì. Nhưng người ta cũng không thật sự nhiệt tình nên cô cũng lười nghĩ xem họ nói gì, vừa lúc mới học từ ‘Xin chào’ từ Lancelot Emir tối qua nên xài luôn.

Joy Frank không nghĩ Tiêu Vũ sẽ trả lời mình bằng tiếng Đức nên ngây người một lúc. Mặc dù rất khó chịu khi Tiêu Vũ chỉ đáp lại bằng từ ‘Xin chào’ mà không hỏi thăm mình, nhưng cô ta vẫn cười hỏi Tiêu Vũ: “Cô tên là gì vậy?”

“Xin lỗi, tôi không hiểu cô nói gì.” Tiêu Vũ mỉm cười, trả lời lại một cách nghiêm túc.

Joy Frank liền nghĩ rằng Tiêu Vũ đang trả lời cô ta, nhưng cô ta lại không biết tiếng Trung nên không hiểu Tiêu Vũ đã nói gì.

Nghĩ kỹ lại thì không đúng! nếu Tiêu Vũ hiểu tiếng Đức, thì tại sao cổ lại trả lời mình bằng tiếng Trung? Nếu Tiêu Vũ biết tiếng Đức thì sao lại hiểu mình nói gì? Nhưng khi nãy cổ chào bằng tiếng Đức cơ mà? Vậy cổ….có biết tiếng Đức không?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, làm cho mình hoang mang một hồi, Joey Frank đột nhiên nhận ra rằng mình đã bị chơi rồi, trừng mắt nhìn Tiêu Vũ một cái, nhưng vẫn chưa bỏ cuộc mà hỏi bằng tiếng Anh: “Xin chào, cô là người mới tới đúng không? Tôi nên gọi cô thế nào nhỉ?”

Tiêu Vũ mỉm cười, sau đó nghiêm túc trả lời bằng tiếng Anh: “À, tiếng Anh của tôi không tốt, không thể hiểu cô đang nói gì cả.”

Joy Frank: “……”

Có lẽ Joy Frank và chị em tốt của cô ta bị tức giận bỏ đi nên mọi người xung quanh không tiến lên chào hỏi. Tiêu Vũ rất nhanh đi đến đến phòng hòa nhạc một mình.

Khi đến phòng hòa nhạc, Tiêu Vũ thấy mọi người vội vã đeo túi nhạc cụ rời đi, vì vậy cô đi tìm Norman Columbus.

Norman Columbus đang trò chuyện với phó đoàn Neil Kirk trong văn phòng của ông, khi nhìn thấy Tiêu Vũ đến, ông ấy liền dẫn Tiêu Vũ đến giới thiệu, còn gọi Lancelot tới hỗ trợ phiên dịch, Tiêu Vũ cảm thấy mặt anh ta tỏ vẻ ‘sống không còn gì tiếc nuối’.

“Xin chào, cô là Tiêu Vũ, phải không?” Neil Kirk rất lịch sự.

“Là tôi, chào anh.” Tiêu Vũ cũng lên tiếng chào.

Niel Kirk khác với Norman Columbus, Norman Columbus là một ông lão với mái tóc bạc và khuôn mặt bác ái. Còn Niel Kirk là một người đàn ông có khuôn mặt khôn khéo với mái tóc cạo gần hết. Tất nhiên, với tư cách là nhạc trưởng trẻ nhất của Bách Nhạc, anh trông rất gì và này nọ.

“Không ngờ cô trông trẻ như vậy.” Niel Kirk cười.

Tiêu Vũ cười che mặt: “Anh thật sự biết nói chuyện mà.”

Lancelot Emil quay đầu giúp Tiêu Vũ phiên dịch, Niel Kirk nghe với vẻ vừa lòng, Lancelot Emir nghe được Tiêu Vũ lẩm bẩm nói: “Tuổi cũng không tính là già mà nhỉ?”

Neil Kirk mỉm cười chấm hỏi nhìn Lancelot Emir: “????”

Lancelot Emir: “…….”

🎹🎹 Đôi lời của editor 🎹🎹

#1 Còn 11 chương nữa là xong rồi. Cố lên tôi ơi!!!!!

Cảm ơn vì đã ủng hộ. Nếu thích thì hãy vote cho tui nhé ! (‘▽’ʃ♡ƪ)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN