Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 113
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 113


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : 22/8/2021

Số từ : 2384 từ

——————————————————————————-

Bữa trưa là do Quý Huyền hỏi người môi giới rồi đi mua tại phố người Hoa, bởi vậy bữa trưa nhiều món Trung Quốc hơn.

Bữa trưa của người Đức chủ yếu là đồ ăn nhanh, khá tùy tiện. Bữa sáng là bữa ăn phong phú nhất trong ngày, dù giàu hay nghèo, họ đều cần có bánh mì, thịt, sữa, đồ ăn nhẹ, … Chỉ là người giàu thì phong phú hơn, còn người nghèo thì đơn giản hơn.

Người Đức thích bắt đầu làm việc với tâm trạng thoải mái sau khi ăn bữa sáng thịnh soạn. Vì vậy, bữa trưa của họ rất bình thường, hầu hết họ sẽ đến quán ăn hoặc gọi một phần đồ ăn nhanh là xong.

Quý Huyền biết Tiêu Vũ nhất định không thích mấy món đó, liền lái xe đến phố người Hoa, mặc dù sau khi nếm thử thì anh thấy mấy món này ngọt hơn, do chúng được điều chỉnh để hợp với khẩu vị của người Đức. Nhưng tốt hơn là mang món khoai tây, salad đến nên Quý Huyền vẫn mua rất nhiều đồ ăn.

Lúc này, Tiêu Vũ đang ngồi đối diện thì một tay cầm màn thầu, tay kia cầm đũa, không hề cảm thấy phiền não vì độ ngọt của món ăn.

“Anh tìm được nhà rồi, cũng đã thuê một chiếc xe. Trong nhà có sẵn một cây đàn piano, chủ nhà bằng lòng để chúng mình sử dụng.”

Quý Huyền đưa cho người môi giới một khoản lớn, từ người môi giới thuê được nhà của một người đàn ông khá giả, Quý Huyền cũng trả một khoản tiền thuê nhà đáng kể.

Biệt thự có tất cả mọi thứ, có rất nhiều phòng và đều cách xa các nhà xung quanh.

Cho dù Tiêu Vũ có luyện đàn cả ngày lẫn đêm trong phòng, thì cũng không dễ dàng làm phiền xung quanh.

“Em biết.” Tiêu Vũ cắn đũa, im lặng một hồi rồi nói: “Xin lỗi anh, em cần phải luyện tập, cần rất nhiều thời gian để luyện tập. Có thể anh…..sẽ cảm thấy rất chán.”

Quý Huyền đặt đũa xuống, đứng dậy, đi đến trước Tiêu Vũ, khẽ hôn lên trán cô nói: “Tiêu Vũ, em phải thắng đó! Anh và con đều cần em….”

Tiêu Vũ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Quý Huyền, hơi mở miệng nhưng cuối cùng cô không hỏi gì.

Quý Huyền dường như biết hết mọi nghi ngờ của Tiêu Vũ, anh nở một nụ cười dịu dàng với cô.

Ngày hôm nay, Tiêu Vũ lại lần nữa bước vào giai đoạn quyết chí tự cường như lúc toàn thân bị liệt trước kia. Không lúc nào không luyện tập《 Cường thịnh 》.

Sáng sớm thức dậy, ngoài việc làm ấm người đến luyện tập còn có các bài tập khác nhau và điều chỉnh chế độ ăn uống. Lúc không luyện tập với mọi người thì Tiêu Vũ tự tập đàn ở nhà.

Từ sáng đến tối, từ tối đến sáng sớm, cô còn nỗ lực hơn những gì cô tưởng tượng. Bởi vì cô biết, nếu lần này thất bại, không biết bao lâu nữa nữa cô mới có cơ hội như vậy.

Trước kia, cô thậm chí còn chưa sờ rớ đến piano bao giờ nữa, nhưng cô vẫn cố gắng để đạt đến trạng thái hiện tại. Hơn nữa, nếu cô đã học được piano rồi thì càng không thể dừng bước hay thất bại ngay lúc này.

Cô đi đi lại lại giữa nhà và phòng hòa nhạc, mỗi ngày đều bận rộn như con quay.

Trong thời gian gấp gáp này, ngày biểu diễn càng lúc càng đến gần.

Vào ngày 20 tháng 7, Norman Columbus cho mỗi thành viên biết ngày biểu diễn trước công chúng.

Các buổi công diễn của Bách Nhạc đều được quảng bá trước vài tháng. Buổi hòa tấu Bách Nhạc lần này cũng vậy, chỉ có khác biệt duy nhất so với những năm trước là không ghi ngày cụ thể trong các tấm áp phích năm nay. Chỉ ghi phạm vi trong khoảng từ ngày 27 đến 29 tháng 7, một trong ba ngày này.

Cũng chính vì không làm theo lẽ thường nên khiến nhiều khách hàng mất lòng và mang tiếng nghi ngờ. Rốt cuộc, nhiều người từ các quốc gia khác nhau đến đây để nghe mà ngay cả ngày tháng cũng không xác định, người ta sắp xếp thời gian thế nào được?

Mặc dù Bách Nhạc cũng đã giải thích rằng ngày tháng sẽ xác định trước vài ngày, nhưng vẫn bị nhiều fans chất vấn.

Bây giờ thời gian đã xác định, cho dù khán giả hay các thành viên đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có Tiêu Vũ cầm tờ giấy trong tay, nhíu mày.

“Ngày này là sinh nhật của em.” Quý Huyền chỉ vào ngày biểu diễn rồi nói.

Tiêu Vũ cũng nhìn vào ngày 28 tháng 7, cau mày suy nghĩ. Có phải là trùng hợp không? Nhưng sự trùng hợp này là có ý nghĩa gì?

“Tiếc quá đi.” Quý Huyền thở dài.

Tiêu Vũ quay đầu nhìn anh, trong lòng thầm hỏi: “Tiếc cái gì?”

Mặc dù Tiêu Vũ không nói gì nhưng Quý Huyền vẫn hiểu, anh mỉm cười nói: “Hôm đó là sinh nhật em, vốn là ngày vui vẻ của đôi ta.”

Tiêu Vũ nhìn vào danh sách rồi nói, “Nếu ngày này, mà em biểu diễn thành công thì đó sẽ là món quà tuyệt vời nhất. “

Quý Huyền vòng tay ôm cô, nói: “Với anh, cũng giống như vậy ” Ông trời có linh, con nguyện trả giá bằng mạng sống mình, xin hãy phù hộ cho em ấy thành công.

Vì buổi biểu diễn sắp bắt đầu nên cả đội chú ý hơn đến sự hợp tác của tất cả các thành viên. Tiêu Vũ là một người mới trong đoàn nên khả năng hợp tác của cô chắc chắn kém hơn những người khác. Nhưng cô không nản lòng, dù thời gian ngày biểu diễn càng gần khiến cho mọi người đều căng thẳng nhưng Tiêu Vũ vẫn nghiêm túc luyện tập.

Cô không thể để bản thân trở nên lộn xộn, thậm chí khi cô liên tục mắc lỗi trong lúc luyện tập với cả đoàn.

Bài kiểm tra để xem Tiêu Vũ có đủ tư cách tham gia biểu diễn hay không đã tới rồi, ngày hôm đó, sau khi ăn xong bữa sáng thịnh soạn, mọi người đều mặc lễ phục công diễn. Lần đầu tiên Tiêu Vũ nhận được lễ phục, lúc mặc vào cũng không có khó chịu gì, chỉ là chỉ có một bộ thôi. Dáng người của Tiêu Vũ đã nhỏ hơn so với người châu Á rồi, còn không thể so với vóc người châu Âu, cho nên không thể xài chung lễ phục với người khác.

Trên khán đài chỉ có Quý Huyền, Norman Columbus, Lancelot Emir và một số thành viên đã nghỉ hưu, thế mà có khoảng 2,30 người đang ngồi.

Mọi người ngồi đó, nhìn một cô gái có khuôn mặt baby bước ra từ phía sau. Mái tóc hoa lê vốn xoa tung nay được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt to tròn long lanh, chiều cao vỏn vẹn 1m6, trong mắt người phương Tây thì còn không bằng cây bí đao lùn.

Trên sân khấu, ai nấy đều yên tĩnh, khi đôi tay ưu nhã của Niel Kirk chuyển động, âm nhạc tràn vào như thác lũ. Hơi thở tuyệt vọng ở chương đầu tiên, sự hoảng loạn vật vã trong chương thứ hai, Tiêu Vũ có một màn độc tấu, và cuối cùng là tia nắng hy vọng từ trên trời xuyên qua đám mây chiếu xuống. Quá trình chiếu sáng xuống khắp thế gian này gian nan như vậy.

Tiêu Vũ đã không mắc sai lầm nào, mức độ phối hợp thì có lẽ do cô đã có vài kinh nghiệm về concerto (hợp tấu), nhưng chỉ miễn cưỡng đạt chuẩn ở đẳng cấp thế giới, phần độc tấu piano xem như đặc sắc. Mang nó đi biểu diễn, cả quá trình không hẳn là thành công, nhưng chắc chắn không phải là thất bại.

Tất nhiên, Tiêu Vũ thành công giành được suất công diễn, nhưng các thành viên trong đoàn không hài lòng lắm.

Vào ngày 28 tháng 7, Tiêu Vũ đã đến phòng hòa nhạc từ sớm.

Những người khác cũng ở đây, trước buổi công diễn còn cần luyện lại nữa.

Xuống sân khấu, Tiêu Vũ lau mồ hôi, hít một hơi, âm thầm cổ vũ bản thân: Chỉ còn một đêm nữa thôi, sau đêm nay, cô sẽ được tự do. Miễn là hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ, phần còn lại của cuộc đời sẽ là của cô.

Tiêu Vũ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có bất kỳ vấn đề gì vào hôm công diễn, vì vậy khi Lancelot Emir đi tới, cô không nghĩ nhiều gì.

“Tiêu, xảy ra chuyện rồi.”

Tiêu Vũ cau mày nhìn anh ta, anh ta cũng mang vẻ mặt u sầu, nói nhỏ vào tai Tiêu Vũ: “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.”

Tiêu Vũ gật đầu nói: “Tôi biết mà.”

“Lễ phục của cô, bị phát hiện, bị phát hiện đã bị cắt thành một đống giẻ rách. “Giọng Lancelot Emir có chút tức giận.

“Bị cắt là sao?” Lancelot Emir nhìn Norman Columbus đi tới, nói: “Đoàn trưởng sẽ nói cho cô.”

Tiêu Vũ quay đầu nhìn Norman Columbus, chỉ thấy ông gật đầu với cô, sau đó quay đầu vỗ tay với mọi người trên sân khấu. Mọi người đều im lặng, lúc này Norman Columbus mới hỏi: “Vừa rồi, khi tôi và Lancelot đi đến phòng nghỉ, tôi đã thấy chiếc váy của Tiêu đã bị cắt nát.”

Trên sân khấu vang lên tiếng cãi cọ, Tiêu Vũ nhìn thấy không ít người lộ vẻ sung sướng khi thấy người khác gặp nạn.

Norman Columbus quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Vũ, thở dài, sau đó quay người lên sân khấu hỏi: “Không có ai đứng ra thừa nhận sao?”

“Ngài đoàn trưởng, có khi người này đã làm một chuyện chính nghĩa đấy?” Joy cười nói.

Vẻ mặt của Norman Columbus vẫn ôn hòa: “Chính nghĩa sao?” Ông hỏi ngược lại, rồi nói với Lancelot Emir bên cạnh nói: “Lancelot, cậu lên sân khấu đi.”

Lancelot Emir sửng sốt, liếc nhìn Tiêu Vũ. Tiêu Vũ cũng nhìn Norman Columbus, ông vẫy tay an ủi Tiêu Vũ: “Tiêu, con à, ông xin lỗi. Lễ phục của cháu chỉ có một bộ, cháu không thể lên sân khấu mà không mặc lễ phục. Đây là truyền thống của Bách Nhạc rồi, chỉ có điều này không thể bị phá vỡ. “

Tiêu Vũ cắn chặt môi dưới rồi gật đầu, Norman Columbus cười nói với cô: “Hôm nay cháu không lên sân khấu, nhưng không phải hôm nay, thì ngày mai tôi sẽ cho cháu lên sân khấu. Tôi chắc chắn cháu sẽ biểu diễn《 cường thịnh 》trên sân khấu quốc tế.”

Tiêu Vũ chớp chớp mắt, trong lòng thật ra lại cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần có thể đi lên, cô không quan tâm lên sớm hay muộn.

Mà ở trên, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi hay tin Lancelot lên biểu diễn. Thật ra mọi người đã luyện《 cường thịnh 》3 năm rồi, bản thân Lancelot Emir đã luyện trong hai năm. Mọi người dễ hợp tác với Lancelot trong buổi hòa tấu này hơn là với Tiêu Vũ. Thay vì để Tiêu Vũ lên sân khấu thì Lancelot Emir đi lên tốt hơn nhiều.

Norman Columbus nhìn tất cả mọi người, nhàn nhạt nói với Niel Kirk: “Sử dụng phương án thứ hai, Lancelot, cậu có thể biểu diễn bản hòa tấu sở trường của mình được không?”

Mặc dù Lancelot tiếc vì không thể chơi《 Cường thịnh 》 nhưng anh vẫn gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi ạ.”

Tất cả thành viên lại sửng sốt, Dora Frank nghi ngờ hỏi: “Thật sự…không biểu diễn《 cường thịnh 》sao? Chúng tôi đã luyện tập lâu như vậy, bây giờ lại đổi sang tác phẩm khác, không phải sẽ không quen ạ?”

Norman Columbus trả lời cô ấy: “Không cần thiết, lúc đấy tôi đã để Neil nói với mọi người rồi,《 cường thịnh 》, Tiêu ở thì nó sẽ ở.”

“Sao có thể thế được?” Tất cả mọi người đều kêu rên

“Poster đều đã được gửi đi hết rồi mà.” Còn có người không buông tay, giãy giụa hỏi.

“Mặc kệ trên Poster viết gì đi nữa.” Norman Columbus vẫn giữ câu nói đó, khuôn mặt vẫn nở một nụ cười nhạt: Tiêu ở thì《 cường thịnh 》sẽ ở”

“Các người thật khiến người thất vọng mà, ngay cả đến giờ phút này mà chúng ta còn phải để nghệ sĩ piano khác lên biểu diễn thay nữa à? ” Niel Kirk rất tức giận.

Những người vốn đang hả hê đều im bặt, thậm chí có người còn cúi đầu, nhất thời không biết mình lãi hay lỗ.

“Chúng ta vẫn còn lễ phục.” Trong đại sảnh yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Quý Huyền đột nhiên vang lên từ lối vào.

Tiêu Vũ đột nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Quý Huyền mang theo một túi quần áo, đẩy cửa đại sảnh đi vào, trên tay anh đang cầm một bộ lễ phục biểu diễn của Bạch Nhạc. Lúc này đối với Tiêu Vũ, bộ lễ phục đó còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Cô không biết Quý Huyền đã chuẩn bị lễ phục với biết được tin này từ đâu. Nhưng giờ phút này, anh chính là chú khỉ đang giẫm lên những đám mây đầy màu sắc….À không? Tôn Ngộ Không chứ.

Tiêu Vũ cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: “Em còn nghĩ anh không mang cơm trưa cho em đó.”

Quý Huyền: “…….Anh đây mang cảm động đến, cảm ơn.” Chết! Quên cơm trưa rồi. Ở đây không bao bữa trưa à?

🎹🎹 Đôi lời của editor :  🎹🎹

#1 Còn 9 chương nữa là xong rồi. Cố lên tôi ơi!!!!!

#2 Mai sẽ xong chính truyện nhé.

Cảm ơn đã ủng hộ. Nếu thích thì hãy 🌟 cho tui nhé ! (‘▽’ʃ♡ƪ)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN