Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 119: Bị điên mà!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
50


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 119: Bị điên mà!


Rất nhanh, Liêm Tử Huyên nhận ra điểm khác biệt với giấc mơ không chỉ có chuyện Quý Du và Văn Liệt chuyển lớp, mà còn cả người mẹ mất sớm của Quý Du… còn sống.

Liêm Tử Huyên mang tâm trạng không yên trong lớp cả ngày, Văn Liệt vốn ngồi sau mình đã biến mất, Quý Du vốn ngồi trước cũng biến mất luôn. Ngay cả Tiêu Nhược Quang luôn đi theo mình cũng không thấy đâu, hiện giờ, cô ta lẻ loi cô đơn.

Khi Liêm Tử Huyên lên 8 tuổi, mẹ qua đời, ba năm sau cha cưới mẹ kế. Mẹ kế là kiểu người đẹp tâm rắn độc, thủ đoạn càng lúc càng tàn nhẫn, với Liêm Tử Huyên thì không thể chỉ dùng từ không tốt để hình dung

Trong giấc mơ, cô ta sẽ tình cờ gặp Tiêu Nhược Quang đang đói đến mức phải ngồi xổm ở góc tường tại trước cửa trại trẻ mồ côi, và đã cho cậu bữa tối ít ỏi của mình. Kể từ đó, cả hai nương tựa vào nhau, tương thân tương ái.

Tiêu Nhược Quang có một miếng ăn thì nhất định sẽ không quên cho Liêm Tử Huyên một miếng. Liêm Tử Huyên có một miếng ăn thì cũng nhất định không quên cho Tiêu Nhược Quang một phần. Cả hai nâng đỡ lẫn nhau, giúp đỡ nhau, cùng nhau lớn lên.

Nhưng cuộc sống thực sự quá khổ, mỗi năm trại trẻ mồ côi của Tiêu Nhược Quang chỉ được nhận một số tiền trợ cấp xã hội ít ỏi. Số kinh phí ít ỏi này lại chia cho mỗi cháu một ít, một ít đó chỉ đủ cho mấy đứa trẻ không chết đói thôi, chứ ăn không đủ no.

Cuộc sống của Liêm Tử Huyên cũng không khá hơn Tiêu Nhược Quang là bao, bà mẹ kế mong nhất là Liêm Tử Huyên chết. Chết vì đói, chết vì bệnh, chết vì tai nạn, chết thế nào cũng được, miễn là đừng chết ở Liêm gia.

Cha của Liêm Tử Huyên vốn đã yếu đuối, sao có thể che chở cho con gái được. Cuộc sống của Liêm Tử Huyên như nước sôi lửa bỏng, thậm chí không bằng đi trại trẻ mồ côi!

Trong giấc mơ, cuộc đời của Liêm Tử Huyên thay đổi khi vào cấp 3. Cô ta đã gặp Văn Liệt, tuy tính tình cô ta nhu nhược nhưng kiên cường, điều đó đã hấp dẫn một Văn Liệt tâm lạnh như băng. Tuy cuộc sống của Văn Liệt ở Văn gia cũng không khá hơn là bao, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa.

Huống chi, mỗi ngày Văn Liệt luôn phải trải qua mọi uy hiếp chết người từ mọi phía. Cho nên, lúc học cấp 3, cậu đã bắt đầu đầu tư sản nghiệp của mình. Chưa kể cậu đã liên hệ với mấy đứa con bị ruồng bỏ của gia tộc, trong đó có nhiều tài năng tốt, tập hợp tất cả vào nhóm, thế mà lại làm rất được.

Có tiền đương nhiên phải nắm chắc, dù Liêm Tử Huyên đã ở bên Văn Liệt cả đời cũng không rõ tổng tài sản của cậu là bao nhiêu.

Từ khi được Văn Liệt để ý, ba bữa sáng trưa chiều tối của Liêm Tử Huyên đều được cậu bao thầu hết. Cái đó còn chưa tính, thậm chí mỗi tuần đều có quà, cuối tuần đi chơi ngoại ô, trừ việc không đưa thẳng tiền mặt cho Liêm Tử Huyên, thì nếu có thể cho thông qua cách tặng, Văn Liệt không bao giờ keo kiệt.

Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Liêm Tử Huyên chính thức hẹn hò với Văn Liệt. Cái này tốt, học phí đại học cũng có luôn. Lúc ra xã hội, công ty của Văn Liệt đã có rất nhiều thành tích. Lúc cậu tốt nghiệp, Quý thị lớn nhất cả nước đã bị cậu sát nhập rất tốt.

Văn gia trở thành công ty lớn nhất cả nước, Liêm Tử Huyên che giấu thân phận, giả heo ăn hổ bắt đầu đi lên từ chức lễ tân, một đường đánh quái lên level, trở thành kiều thê của người đàn ông kim cường Văn Liệt.

Liêm Tử Huyên thực sự được chiêm nghiệm các tình tiết của cốt truyện tổng tài bá đạo yêu tôi, suốt quá trình toàn được trải nghiệm cảm giác sướng không điểm dừng.

Cuộc sống như vậy, nằm mơ đều có thể cười tỉnh đó! Liêm Tử Huyên cũng thật sự cười quá nên tỉnh, cô ta cười ha ha mà thức giấc, sau đó mang tâm trạng vui vẻ đến trường.

Ngày nhập học, Liêm Tử Huyên ôm ảo tưởng đến trường, sau đó thấy Văn Liệt từ cửa đi vào. Người đàn ông trong giấc mơ khớp với người đàn ông trong thực tế? Giấc mơ đã trở thành hiện thực, không biết phải miêu tả cảm xúc của Liêm Tử Huyên khi đó thế nào.

Nhưng chắc chắn chính là, hạnh phúc và phấn khích.

“Cô sẽ đổi lớp cho hai bạn.”

Không có gì đáng sợ hơn câu này, tình duyên của Văn Liệt với cô ta, nói tiếp thì là nhờ họ học cùng một lớp. Ban đầu Văn Liệt không thích cô ta, Văn Liệt còn ghét gái bánh bèo (Bạch Liên Hoa) hơn cả Quý Du. Không có nguyên nhân nào khác, mẹ kế của cậu chính là cái bánh bèo giả tạo mạnh mẽ nên đương nhiên cậu không thể nào thích bánh bèo.

Nhưng mà, bánh bèo cũng có this có that, Liêm Tử Huyên là gái bánh béo tốt hàng thật giá thật. Tuy nhiên, để Văn Liệt biết rằng cô ta thật sự là một gái bánh bèo chân chính thì cần phải có thời gian thử thách, quen thân dưới kiểu bạn cùng lớp rồi sang bạn cùng bàn. Có thứ gọi là gần quan được ban lộc, cho nên, đầu tiên phải gần nhau trước.

Nhưng mà, bỗng dưng mẹ của Quý Du từ trên trời rơi xuống, lập tức phá nát mọi chuyện.

Liêm Tử Huyên thấy Văn Liệt và Quý Du chỉ ngạc nhiên trong giây lát, sau đó cả hai thu dọn cặp sách và ngoan ngoãn đi theo sau người phụ nữ.

Trước khi đi, Tiêu Vũ còn quay đầu lại cười với Liêm Tử Huyên.

Liêm Tử Huyên: “…”

Đã một tháng trôi qua kể từ khi ngày nhập học, Liêm Tử Huyên thậm chí không thấy mặt Văn Liệt nữa.

Không có Văn Liệt, cuộc sống của cô ta như con kiến ​​ở dưới đáy. Và có thể kiểu sống này sẽ kéo dài cả đời! Liêm Tử Huyên có thể chấp nhận được không? Không, cô ta không thể chấp nhận.

Liêm Tử Huyên quyết định, nếu núi không theo tôi thì tôi theo núi!

Vì vậy vào hôm đấy, Liêm Tử Huyên đã mặc chiếc áo len đỏ với chiếc quần jean rách (Ripped jeans). Trong giấc mơ, đây là bộ đồ cô ta mặc trong dịp hẹn hò đầu tiên với Văn Liệt. Tất nhiên, vì bộ đồ này mà sau này cô ta được những bộ đồ đẹp hơn, đắt tiền hơn và sang trọng hơn.

Bộ quần áo cũ nát này cũng không che được vẻ đẹp của Liêm Tử Huyên. Cô ta đi thẳng đến cổng trường, liếc trái liếc phải tìm bóng dáng Văn Liệt.

Trong mơ, cuộc cãi vã đầu tiên giữa cô ta và Quý Du đã xảy ra ở cổng trường, Quý Du còn bảo mấy cô đệ đánh cô ta một trận.

Văn Liệt ở cổng trường thấy cô ta và đưa tay giúp đỡ, đó là bắt đầu của cô ta và Văn Liệt.

Lúc nãy cô ta đã lén đặt một lá thư trên bàn của Quý Du, bức thư viết rằng bây giờ cô ta là hoa khôi mà Văn Liệt thích nhất. Theo tính cách của Quý Du trong giấc mơ, nhất định sẽ phải gọi người đến đánh cô ta. Cô chỉ cần đợi ở cổng trường để bị đánh, sau đó đợi Văn Liệt từ trên trời rơi xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân. Hahahahahaha … Nghĩ mà thấy hào hứng dễ sợ. Liêm Tử Huyên cảm thấy sâu sắc rằng kế hoạch của mình rất hoàn hảo, không có vấn đề gì.

Chờ 10 phút, quả nhiên Quý Du cùng hai cô gái đi tới cổng trường, Liêm Tử Huyên rất kích động, cô ta nhìn thoáng qua, thấy Văn Liệt cũng cùng hai nam sinh khác đi tới từ xa. Trời cũng giúp mình mà, như vậy Văn Liệt có thể thấy Quý Du bảo người đánh mình, Văn Liệt cũng thể thấy mình bất lực và một Quý Du đanh đá.

Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, Liêm Tử Huyên siết tay, nói là phải làm, lên!

Liêm Tử Huyên kéo chiếc áo len màu đỏ của mình, sau đó đi thẳng về phía Quý Du, cô ta “không cẩn thận” tông Quý Du rất mạnh. Quý Du bị tông bay xuống đất ngay tại chỗ, lòng bàn tay bị xây xát, máu chảy ra.

Liêm Tử Huyên: “…” Duma, một cái bánh bèo to bự!

Quý Du: “…” Cái đíu! Sức lực mạnh thế!

Quý Du nghiêm túc nghi ngờ bạn tiên nữ đối diện cố ý, vì thế, cô đứng lên, chỉ vào cô ta, quát: “Cậu cố ý đúng không? Nhất định là do tôi……” Đẹp hơn cậu? Quý Du nhìn vào đôi mắt long lanh, ngấn nước động lòng người của người đối diện, ừm….. Hình như, cậu ta đẹp hơn mình.

Vì vậy, Quý Du dùng lời lẽ chính đáng la lên: “Có phải do quần áo của tôi đẹp hơn cậu đúng không?” Mẹ nói đúng, sắc đẹp chỉ là mây bay, chúng ta có tiền mà ~!

Liêm Tử Huyên: “… Cậu, cậu, cậu mới cố ý, mình chỉ va nhẹ vào cậu thôi mà.” Cô ta không thể tin được, đứa con gái bốc đồng cáu kỉnh, độc đoán và vô lý kiếp trước lại dùng xài khổ nhục kế???!!!

Quý Du trừng mắt với cô ta, mắng lại: “Cái đó mà nhẹ á? Tôi bị cậu hất bay đấy!”

“Có chuyện gì vậy?” Văn Liệt từ phía sau chạy tới, nhíu mày hỏi.

Ác ma trong lòng Liêm Tử Huyên giơ tay chữ V, cô ta làm vẻ mình đang đau thấu tâm can, yếu đúi động lòng người: “Mình…..”

“Tiểu Du, tay em bị sao vậy?” Văn Liệt thấy tay Quý Du chảy máu, cậu vội đi tới nắm lấy tay cô hỏi.

Quý Du ấm ức bĩu môi: “Bị té chảy máu.”

Văn Liệt quay lại hỏi Liêm Tử Huyên: “Cậu tông em ấy?”

Liêm Tử Huyên theo phản xạ nói: “Mình không cố ý mà.”

Văn Liệt đau lòng nhìn bàn tay Quý Du, nói: “Vấn đề là cố ý sao? Em ấy chưa bao giờ chảy máu cả.”

Liêm Tử Huyên thấy dáng vẻ nóng lòng của Văn Liệt thì cả kinh, không khỏi nói: “……Chỉ bị chảy tí máu thôi mà.”

Văn Liệt vừa đau lòng vừa lo lắng, nghe được câu này của Liêm Tử Huyên liền bốc hỏa, trừng cô ta gắt gao: “Chỉ chảy tí máu? Cô có biết em tôi bị chảy máu lúc còn bé, chú Quý tôi thậm chí còn gọi cả xe cứu thương đấy.”

Quý Du sửng sốt, nói: “Cha em có làm mấy chuyện đó à?”

Văn Liệt hiền từ xoa đầu cô: “Đúng vậy! Có một lần, em bị dao phay cắt tay, chú Quý còn tự mình lái máy bay đưa em tới bệnh viện đó.”

Quý Du lại bị khiếp sợ: “Có chuyện đó nữa hả?”

“Có!” Văn Liệt kéo tay Quý Du, vừa đi vừa nói: “Lần này em bị chảy nhiều máu như vậy, phải mau tới bệnh viện khám đi!”

Quý Du nhìn vết thương rất nhỏ trên tay,nói: “Em thấy dán băng cá nhân là xong rồi mà!”

Văn Liệt cau mày phản bác: “Sao có thể tùy tiện như vậy chứ! Lỡ vết thương nhỏ như vậy có uốn ván thì sao?”

Quý Du bị nói cho sốc luôn, ngoan ngoãn đi theo Văn Liệt.

Từ đầu đến cuối, Liêm Tử Huyên nhìn Văn Liệt như thằng khùng vậy. trong lòng nghĩ, cô ta trong mơ cũng không được đãi ngộ như thế nữa. Phi! Đúng là đồ điên mà, ai muốn loại đãi ngộ này chứ.

Chết tiệt, đúng chỉ là một giấc mơ thôi. Đồ điên mà!

Văn Liệt lên xe, lấy ra một bộ sơ cứu, sau đó thuần thục lau sạch vết thương, cuối cùng dán cho Quý Du một cái băng keo cá nhân.

Quý Du ngơ ngác: ” …… Hả? Vừa rồi không phải anh nói thế này sao? Anh nói tay em mong manh, không thể chảy máu mà!”

Văn Liệt lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua tin nhắn đến, nói: “Mẹ em dạy anh nói vậy. “

Quý Du nghiêng đầu hỏi: “Sao mẹ em lại bảo anh nói vậy?”

Văn Liệt cũng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Chị ấy chỉ nói, nếu anh nói vậy thì sẽ có chuyện thú vị xảy ra.”

Quý Du nhíu mày hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Văn Liệt lấy điện thoại ra, im lặng một lúc, nhìn từng chữ trên đó rồi đọc: “Em sẽ thành, công thăng, cấp, vào, hàng, ngũ, khùng, điên?”

Quý Du yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Văn Liệt cầm điện thoại cười một chút rồi tắt đi.

“Em nghĩ anh chiều mẹ em quá đấy.” Quý Du đang yên lặng nói vậy.

Văn Liệt lấy một cây kẹo mút từ trong cặp sách, vỗ nhẹ lên đầu cô, nói: “Có sao đây, chị Tiêu vui là được! Nào, ăn kẹo mút đi.”

Quý Du ghét bỏ nghiêng đầu, từ chối: “Em không thích kẹo mút. “

Văn Liệt cười nói: “Vậy lần sau anh cho em vị khác.”

Quý Du: ” … “

Văn Liệt: “Hình như mình quên gì đó thì phải?”

Quý Du: “Đâu có đâu ta?”

Tiêu Nhược Quang mỉm cười đang đứng ở cổng trường chờ tài xế…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN