Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 121: Thoát fan
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 121: Thoát fan


Tài xế liếc người trợ lý rồi phớt lờ anh ta đi, quay sang hỏi Tiêu Nhược Quang: “Cháu đi đâu vậy?” Chú ấy đã lấy giày của cậu bé này thay cho tiền mặt. Con trai chú muốn mua đôi giày này nhưng nó có giá những 8.000 tệ (28,171,450 VND) lận, tài xế không ngốc nên tất nhiên không cho mua rồi. Ai nghĩ được một đôi giày thể thao lại được bán với giá gần 10.000 tệ (35,214,312 VND) chứ? Đôi giày 8000 tệ khác gì với đôi giày 80 tệ (281,714 VND) chú ấy đang đi? Dù chất lượng tốt hơn đến đâu thì sao giá có thể nhân lên 100 lần vậy? Thế giới của kẻ có tiền mà!

Nhưng mà, hôm nay có cậu bé đã đổi đôi giày của mình với chú ấy để lấy tiền xe. Tuy là hàng second hand nhưng chú ta coi như có lời. Hàng second hand thì giá giảm nửa, nhưng vẫn những 4000 tệ (14,085,725 VNĐ) lận. Tóm lại, dù đôi giày được bán rẻ đi thì vẫn giá trị cao hơn tiền xe, đương nhiên tài xế phải khách sáo hơn với vị khách này rồi! Tất nhiên, khách là cậu bé, còn trợ lý thì bị tài xế cho ăn bơ.

Trợ lý nghe tài xế nói thế thì nóng nảy, họ đã quen với được đặc quyền rồi, chẳng sợ trên đường gặp fans thì fans cũng nghe theo lời họ, đâu gặp được một tài xế thiển cận như vậy. Hơn nữa giờ họ cần đến trường quay gấp, sao có thể ưu tiên để cậu bé này về trước được?

Lục Linh khi bé rất dễ thương, nhưng tiếc là bước vào showbiz quá sớm thêm việc bị bố mẹ dùng làm công cụ kiếm tiền, nên Lục Linh đã bị tiếp xúc với những chuyện trẻ con không nên tiếp xúc. Nhiều năm như thế, cô ta không còn là Manh Manh mà Tiêu Nhược Quang biết khi bé. Lúc này thấy tài xế lơ mình đi, Lục Linh chỉ có thể cau mày, nhìn Tiêu Nhược Quang nói: “Cái đó, chúng tôi đang vội, tôi….”

“Không sao đâu! Có thể tới Quý thị trước ạ.” Tiêu Nhược Quang cười nhẹ, không ngẩng đầu lên, cậu nhìn cuốn sổ trên tay, nở nụ cười khinh thường.

Lục Linh bị cắt ngang lời nói, nhìn Tiêu Nhược Quang với vẻ không vui, đúng lúc Tiêu Nhược Quang ngẩng đầu lên, Lục Linh vội nở nụ cười miễn cưỡng.

Tài xế đưa mắt nhìn Tiêu Nhược Quang rồi lái xe đến Quý thị, Tiêu Nhược Quang cất chữ ký của Lục Linh đi, lẩm bẩm: “Giờ mỗi ngày mình sẽ là đứa xịn xò nhất lớp.”

Tài xế thầm lắc đầu, haiz, thanh niên bây giờ thật là!

Khi tài xế dừng xe ở ven đường, Tiêu Nhược Quang xuống xe, trợ lý cau mày nhìn Tiêu Nhược Quang không định trả tiền, nhỏ giọng mắng: “Đậu..!”

Một trợ lý khác đá anh ta, móc ví ra hỏi tài xế: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Lục Linh cũng liếc nhìn Tiêu Nhược Quang, ánh mắt của cô ta rất phức tạp, phức tạp đến nỗi hai người trợ lý bên cạnh cũng không hiểu.

Tài xế không đu idol, chú ấy thích tiết kiệm tiền hơn. Nếu bảo chú dùng tiền để đu idol là chuyện không thể nào. Kiểu người này hay để ý đến nhân phẩm của các sao hơn. Cả dọc đường đến đây, cô gái tên Manh Manh chỉ nói hai câu khách sáo cảm ơn lúc đầu rồi không nói một câu nào với cậu bé đó nữa. Trong mắt anh ta, thì Lục Linh không phải người ra gì, bởi vậy anh ta đáp lại không chút khách sáo: “Cậu bé kia trả tiền rồi.”

Sau đó, để lại một bóng xe với làn khói chạy đi.

Lục Linh hot nhiều năm như vậy, sao có thể nhịn được cơn tức chứ! Nhưng cô ta liếc nhìn Tiêu Nhược Quang, cuối cùng chọn cách im lặng. Tài xế đó cũng là kiểu người nói như rồng leo làm như mèo mửa thôi, mặc dù người khác trả hộ thì chẳng lẽ cô ta thiếu tí đó tiền à. May mà tài xế chạy nhanh, không thì giây sau cô ta sẽ đập tiền vào mặt chú ta.

Trong lòng Lục Linh nghĩ nhiều vậy đấy nhưng ngoài mặt chỉ có thể mỉm cười.

Trợ lý đi theo Lục Linh cũng tức lắm! Trên đường đi thì bị coi thường, xuống xe thì bị chọc giận, vậy nên anh ta trút cơn tức lên Tiêu Nhược Quang.

“Này, cậu theo chúng tôi làm gì????” Giọng trợ lý hơi lớn.

Lục Linh đeo kính râm vào, kéo anh ta: “Nói nhỏ thôi.”

Tiêu Nhược Quang thấy động tác nhỏ của hai người, rồi nghe Lục Linh nói vậy thì nụ cười trên khóe miệng càng nhạt dần. Vẻ mặt cậu từ hưng phấn chuyển sang nghiền ngẫm, cậu mỉm cười nói: “Tôi vào xem chung với mọi người đó! Công ty này lớn thiệt ha!”

Trợ lý khác đẩy Lục Linh đi, còn nói: “Chúng ta vào trước đi, công ty này có bảo vệ, cậu ta không vào được đâu, đi thôi! “

Tiêu Nhược Quang bỏ vở vào cặp, đi tất trắng, không mang giày, đi theo cả ba người vào trong, miệng lại vui vẻ hét lên: “Chờ tôi với! Tôi cũng đi nữa!”

“Đừng đi theo chúng tôi.” Một trợ lý nóng tính hơn gào lại.

Tiêu Nhược Quang liền từ phía sau chạy đến bên cạnh bọn họ, sau đó ngẩng đầu nói: “Vậy tôi không đi theo mọi người, tôi tự mình đi.”

Lục Linh: “…” Đi bên cạnh không phải đi theo bọn tôi à?

Quý thị bây giờ là công ty kiếm được nhiều tiền nhất nước, đặc biệt ngành công nghệ cao mà Quý Huyền đặt chân sau này đã trở thành mũi nhọn của Quý thị ngày nay. Không nói đến ngôi sao nhỏ như Lục Linh, cho dù là Ảnh Hậu vào đây cũng phải có hàng có lối.

Lục Linh và hai trợ lý tự nhiên nở nụ cười trên mặt, lịch sự nói với bảo vệ: “Chúng tôi là người của đoàn phim《 Khuynh tâm 》.”

Bảo vệ nhíu mày định nói hai câu thì liếc thấy Tiêu Nhược Quang đứng bên cạnh họ, lập tức kinh ngạc hét lên: “Cậu….” Thấy Tiêu Nhược Quang mỉm cười, đặt ngón trỏ trước miệng, nụ cười thích thú ở khóe miệng của cậu mang lại cảm giác quyến rũ người khác.

Bảo vệ trầm mặc trong chốc lát, lúc này đột nhiên hiểu được ý cậu chủ. Cậu chủ nhà bọn họ đang giả heo ăn thịt hổ, vì vậy anh ta vẫy tay nói: “Vào đi!”

Trợ lý vẫn đang tìm giấy phép công tác sửng sốt, cho rằng Lục Linh quét mặt thành công rồi, càng kiêu ngạo hơn. Ba người bước vào cửa, thấy Tiêu Nhược Quang cũng vào được, vì vậy quay lại nhìn bảo vệ.

Thấy bảo vệ vẫn đứng yên như núi, trợ lý tính hay cáu kỉnh liền nói: “Cậu ta không phải chúng ta …”

Bảo vệ xua tay nói: “Đi, đi.” Đừng giải thích với tôi, tôi không muốn nghe.

Trợ lý kia chỉ có thể kéo hai người họ đi, Tiêu Nhược Quang đã đi theo họ suốt chặng đường, Lục Linh thấy Tiêu Nhược Quang không mang giày thì cau mày nói: “Đừng đi theo chúng tôi nữa.”

Tiêu Nhược Quang cười nói: ” Tôi đâu có theo cậu đâu! Tôi đây… Đi dạo mà. “

Lục Linh ngẫm lại, vẫn thấy không đúng: “Đi dạo cái gì chứ, nơi đây là Quý thị. Cậu đi vào với chúng tôi, nếu xảy ra chuyện gì thì không phải chúng tôi phải chịu trách nhiệm à. Đây không phải chỗ để cậu đi dạo, không việc gì thì đi ra đi.”

Tiêu Nhược Quang càng cười tươi hơn, cậu nói: “Tôi biết đây là Quý thị, cậu ngồi xe tôi tới đây mà!”

Lục Linh: “…” Biết thế khi nãy mình trả tiền cho rồi!

“Mấy đứa fan cuồng như cậu sẽ gây ra bất tiện…..” Người trợ lý nóng tính cáu kỉnh.

“Vậy anh cứ yên tâm, tôi mới quyết định thoát fan.” Tiêu Nhược Quang để hai tay sau đầu, đi theo họ với đôi tất đã tối màu: “Bây giờ tôi không phải fan cuồng đâu.”

Trợ lý.: “… Cậu vừa nói cái gì?”

Tiêu Nhược Quang ngáp một cái rồi nói: “Không phải anh cũng nghe thấy sao?”

Lục Linh tức đến đỏ cả mặt, lớn giọng nói: “Cậu dựa vào cái thá gì mà nói mình là fans của tôi thì sẽ là fans của tôi, nói không phải là fans thì sẽ không phải là fans chứ? Nếu không thích tôi thì sao khi xưa cậu lại đưa nhẫn cho tôi?”

“Tôi biết ngay.” Tiêu Nhược Quang cau mày nhìn Lục Linh, nói: “Quả nhiên cậu còn nhớ tôi.”

Lục Linh sửng sốt, mặt đỏ bừng lên, nói lại: “Cậu vì chuyện này mà vừa nãy cố tình nói thoát fan?”

Tiêu Nhược Quang lấy một cây kẹo mút từ trong túi, đưa cho cô ta, hỏi: “Ăn không?”

Lục Linh đẩy cái tay đang cầm kẹo của cậu, nhìn cây kẹo lăn trên mặt đất, cô ta cau mày nhìn Tiêu Nhược Quang, hình như rất rất tức giận: “Không ăn, khi nhỏ tôi đã nói rồi, tôi không thích ăn kẹo mút.”

Tiêu Nhược Quang cúi đầu nhìn cây kẹo lăn trên mặt đất, nói: “Cho nên tôi mới thoát fan, tôi thích Manh Manh lúc nhỏ, mà bây giờ cậu….là Lục Linh.”

Tiêu Nhược Quang còn nhớ, lúc cậu đưa nhẫn cho Manh Manh, cái đầu tròn tròn của cô bé lắc trái lắc phải, nói với giọng sữa: “Không cần, mẹ mình nói không được tùy tiện nhận đồ của người khác.”

Tiêu Nhược Quang cũng có đầu tròn đáp lại với giọng sữa: “Mình đâu phải người khác, mình là bạn học cùng lớp mà.”

Manh Manh chớp chớp đôi mắt to, gật đầu rồi cầm hộp nhẫn kim cương về nhà. Hai hôm sau, vào ngày họp phụ huynh, Tiêu Nhược Quang dắt Tiêu Vũ đến gặp Manh Manh. Khi đấy mẹ Manh Manh trông rất bất mãn, Tiêu Nhược Quang nói: “Mình tặng nhẫn cho cậu! Bây giờ cậu là bé cưng nhà mình rồi, hôm nay cậu về với mình nhé?”

Manh Manh “A” một tiếng, tháo chiếc nhẫn được xâu bằng sợi dây thừng đang đeo ở cổ ra, còn nói với Tiêu Nhược Quang: “Mình không cần.” Vì vậy Manh Manh trả chiếc nhẫn cho Tiêu Nhược Quang.

Tiêu Vũ thấy Tiêu Nhược Quang buồn thiu nhận lại nhẫn thì hỏi: “Manh Manh, cái này đắt lắm, những 120,000 tệ lận đó. Sau con không thích?”

Manh Manh ngơ ngác hỏi: “A! 120,000 là rất nhiều ạ? Mẹ ơi, 120.000 có nhiều không mẹ?” Manh Manh ngẩng đầu hỏi mẹ đang đứng bên cạnh. Đầu tiên mẹ Manh Manh ngẩn người, sau đó cạn lời nhìn Tiêu Nhược Quang, rồi cạn lời nhìn Tiêu Vũ, cuối cùng đưa Manh Manh rời đi.

Từ đó về sau, Tiêu Nhược Quang không nói chuyện được với Manh Manh, nếu nhóc tìm Manh Manh chơi cùng thì lúc nào Manh Manh cũng chỉ nói một câu: “Mẹ không cho mình chơi với bạn, mẹ bảo bạn nói dối, không phải bé ngoan.”

Lúc này, Tiêu Nhược Quang ngồi xổm nhặt cây kẹo lên, bóc vỏ, cho vào miệng. Bởi vì trong nhà có mẹ thích ăn kẹo mút nên anh tiểu Liệt cũng thích ăn, về sau Tiêu Nhược Quang cũng học theo. Thật ra, cậu không thích kẹo mút cho lắm, chị hai cũng không thích ăn, căn bản là không ăn.

“Lục Linh, vừa rồi cậu ký tên cho tôi, tôi phát hiện cậu đã nhận ra tôi.” Tiêu Nhược ngậm kẹo mút trong miệng, quay đầu nhìn Lục Linh: “Tên tôi được viết trên cuốn sổ, Lục Linh, cậu nhận ra tôi nhưng lại không làm như không biết tôi, thậm chí còn né tránh nữa. Nguyên nhân vì sao thì hẳn cậu cũng biết.”

Lục Linh sửng sốt, cô ta biết ngay ý của Tiêu Nhược Quang ngay tức khắc, hỏi với vẻ không thể tin được: “Cậu biết?”

Tiêu Nhược Quang cười to: “Đương nhiên tôi biết. Người đại diện đến tìm người quay quảng cáo lúc đang học lớp lá ấy, chính là tìm tôi đúng không? “

Lục Linh:” … “Cậu ta thực sự biết.

Tiêu Nhược Quang lại cười nói: “Mẹ cậu nói với người đại diện rằng tôi xin nghỉ hôm đó. Thật ra, khi ấy tôi với mẹ cách hai người một mảnh vải.

Lục Linh ngây ngốc: “……Cậu có đến lớp? Vậy sao cậu lại ở cánh gà?”

Tiêu Nhược Quang nhớ lại: “Chúng tôi đang…..ăn đùi gà.”

Lục Linh: ” … ” Đùi gà? Cho nên, hai mẹ con cậu vì ăn đùi gà mà bỏ lỡ buổi thử vai?

Tiêu Nhược Quang lại thở dài nói: “Cha tôi không cho phép tôi đi làm ngôi sao nhí, vì vậy nguyên ngày hôm đó tôi với mẹ luôn trốn người đại diện, nên anh ta mới không thấy chúng tôi. Vì thế, cậu thật sự không cần tránh mặt tôi đâu. Tôi cũng không định debut!”

Lục Linh:” …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN