Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
135


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 22


Cây đàn trong phòng thật ra không phải là một cây đàn piano, mà là đàn organ giáo viên dùng để đàn mấy bạn nhỏ nghe.

Tiêu Vũ vuốt phím đàn, sâu trong lòng ngập tràn cảm xúc khó nói thành lời.

Đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Vũ tiếp xúc với đàn organ, nhưng cô chưa bao giờ đàn qua. Nếu muốn hoàn thành nguyện vọng của nguyên chủ,đối với Tiêu Vũ mà nói chuyện này không hề đơn giản.

“Đàn một lát đi!” Quý Huyền giúp cô cắm điện vào.

Tiêu Vũ vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn hai cái, âm thanh sống động từ cây đàn điện tử bật ra.

Quý Huyền để hai đứa nhỏ ngồi bên xem, Tiêu Vũ thử đặt cả hai tay lên, những phím trắng đen xen kẽ cứ thay phiên nhau nhảy lên.

Tiêu Vũ vừa đánh đàn vừa quay đầu lại nhìn ba người, nở một nụ cười vô cùng ôn nhu, hàm răng trắng tinh, môi chín mọng, khóe môi cong lên rất đẹp mắt.

Tim Quý Huyền nhảy lên một phát, vội quay sang nhìn hai đứa nhỏ, thấy hai đứa chúng nó cũng mang vẻ mặt si mê, Quý Huyền cười bất đắc dĩ.

Trong lòng trẻ con, có lẽ mẹ chính là siêu nhân vạn năng đi. Quý Huyền nghĩ, lại quay đầu nhìn Tiêu Vũ đang đánh đàn rất nghiêm túc.

Bản nhạc dần kết thúc, Tiêu Vũ khẽ rụt tay đặt trên phím đàn về. Hai đứa nhỏ đứng dậy vỗ tay, đồng thời hô: “Mẹ thật lợi hại! Mẹ là giỏi nhất!”

Quý Huyền đứng dậy đi tới, sau khi rút phích cắm thì xoay người đẩy Tiêu Vũ ra khỏi phòng học nhạc.

“Anh thấy sao?” Tiêu Vũ hỏi.

Quý Huyền cúi đầu, nhìn cái nơ bướm trên đầu Tiêu Vũ, khẽ nói:”Không bằng trước kia.”

Tiêu Vũ giơ đôi tay lên, thông qua khe hở giữa những ngón tay mà nhìn Ban Trinh Diệp và vị giáo viên đã quay lại, bình tĩnh nói: “Chắc vì ngón tay vẫn chưa linh hoạt.”

“Ừ.” Quý Huyền đáp.

Quý Du và Tiêu Nhược Quang lập tức nói:”Mẹ đàn rất giỏi! Nghe rất êm tai.”

Quý Huyền cảm thấy bản nhạc vừa rồi khá quen tai bèn hỏi cô: Vừa rồi là khúc gì thế?”

“《Hành khúc tang lễ》trong《Sonata B-flat 》của Chopin.* “Tiêu Vũ nói.

Quý Huyền cười: “Đúng rồi, khó trách anh thấy quen thế, lúc chúng ta mới ở bên nhau thì em luôn đàn bài này.”

“Đúng vậy! Tuy nhiên, mục đích không giống nhau.” Tiêu Vũ nói, khi đó hai người mới ở bên nhau, nguyên thân đàn bản này vì cô ấy vừa mất cha mẹ, còn bây giờ cô đàn là vì sự ra đi của cô gái đó.

“Quý Huyền, anh mua cho em cây đàn organ đi, em muốn luyện tập.” Tiêu Vũ quay đầu lại nhìn chiếc đàn điện tử, khẽ nói. Hai chân của cô không thể hồi phục trong thời gian ngắn, bởi vì nếu khỏi quá nhanh thì không thể là nói một hai câu là có thể cho qua được.

Nếu không phải việc liệt luôn nửa người trên ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày thì Tiêu Vũ cũng không muốn hồi phục với tốc độ chóng mặt như thế.

“Được.” Quý Huyền đáp, anh từng thích Tiêu Vũ, nếu không thì sẽ không có Quý Du, dù tình yêu này chỉ tồn tại trong vòng mấy tháng ngắn ngủi.

Anh còn nhớ rõ như in cái ngày ông nội dẫn cô tới trước mặt anh. Anh cưới cô năm cô mới mười tám tuổi, đãi tiệc ba ngày liền, tuy hai người không đi đăng ký kết hôn nhưng bọn họ có cưới hỏi đàng hoàng, mở tiệc chiêu đãi gia đình hai bên, là vợ chồng được mọi người chúc phúc.

Khi đó, anh thích cô, về sau, họ đi đăng ký kết hôn năm cô hai mươi tuổi, nhưng anh đã không còn yêu cô nữa.

Từ khi có Quý Du, cô bắt đầu lạnh nhạt với anh, thậm chí sau khi Quý Du sinh ra, cô chỉ toàn tâm toàn ý bài bạc. Quý Huyền không biết trong một năm đó, trong lòng Tiêu Vũ rốt cuộc đã thay đổi ra sao.

(Dự đoán nguyên chủ lúc này đã bị mắc chứng trầm cảm sau sinh)

Nhưng, đến năm Quý Du hai tuổi bọn họ đành ly hôn. Còn bây giờ, Quý Huyền không biết cô có thể làm một người vợ và người mẹ tốt hay không.

Sau khi trở về, chưa đến hai ngày Quý Huyền đã sai người mang một cây đàn organ về. Tiêu Vũ vẫn dành mười lăm phút mỗi ngày để tập hồi phục chức năng như trước, đến khi đôi tay và nửa thân trên hoàn toàn bình phục, Tiêu Vũ mới dừng việc tập luyện cho nửa người dưới mà bắt đầu lao vào luyện tập dương cầm.

Sau lần đàn ở trường mẫu giáo, Tiêu Vũ đã nắm rõ trình độ của mình. Thật sự là không bằng năm đó, nhưng trừ lý do đôi tay chưa hoàn toàn khôi phục thì Tiêu Vũ biết là do linh hồn mình vô cùng lạ lẫm với đàn dương cầm.

Cô không phải là Tiêu Vũ coi piano như mạng, đã luyện tập mười năm, cô chỉ là một linh hồn đến từ thế giới khác.

Sự lạ lẫm với cây đàn piano và luyện tập cơ bản khiến Tiêu Vũ biết, để đạt được mục tiêu thì cô còn một chặng đường rất dài phải đi. Mà cô, trừ luyện tập thì không có đường lùi, thậm chí, cô không biết cô có thể đạt tới trình độ kia không. Nếu cô không làm được, vậy cô sẽ phải chết lần nữa. Nếu nhất định phải chết, vậy cô muốn cố gắng hết sức mình, cô từng mất đi đôi chân nhưng vẫn có thể sống sót vượt qua, cô không tin cô không thể đàn piano thật tốt.

Nhìn cây đàn organ trước mặt, Tiêu Vũ vươn tay ra vuốt ve nó. Khổng Ngọc Tình đúng lúc đi ra hỏi: “Bà chủ à, cô có chắc cô muốn cho ớt đồ ăn không?”

“Cho vào đi” Tiêu Vũ mặt lạnh tanh, cô muốn báo thù, thật ra, nguyện vọng trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng của nguyên chủ còn cao hơn hai chữ báo thù.

(Ý là nguyên thân chỉ có mong ước trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng thôi,không quan tâm đến hai đứa con)

Đáng tiếc, nguyên thân không biết, sau khi cô ấy rời đi thì hai đứa bé phải trải qua những gì.

Quý Du bị Y Lam Nhã chiều hư, một người đàn ông bận rộn sự nghiệp như Quý Huyền rất dễ lơ là con cái. Huống hồ, mẹ kế vô cùng yêu thương con chồng, mà con chồng cũng rất thích mẹ kế, nhìn như một gia đình hòa thuận, song đứa nhỏ này đã định trước tương lai sẽ làm ra rất nhiều chuyện không thể cứu vãn nổi.

Cha mẹ…. là người thầy đầu tiên của con trẻ.

Còn Tiêu Nhược Quang thì sao? Bị nguyên thân đưa tới cô nhi viện, rõ ràng chỉ cần đưa cậu về nhà thì nó sẽ có một người cha yêu nó, không phải chịu đựng cuộc sống gian nan kia. Tiếc là, mãi tới khi đứa bé này bỏ xứ mà đi cũng không biết cha mình là ai, thậm chí còn cùng chị ruột mình tàn sát lẫn nhau.

Quý Huyền sau khi biết chuyện của hai con thì nổi giận xử lý nam chủ, năng lực Quý Huyền không thấp, tiếc là, anh thua vì quá chính trực. Không phải anh không đủ cáo già trong chuyện làm ăn, nhưng anh lại quá đề cao nhân tính của con người, cuối cùng thị phần bị nam chủ nuốt hết.

Nhà họ Quý cửa nát nhà tan thì nhà họ Tiêu cũng chẳng khá khẩm hơn.

Tiêu Vũ, nếu cô biết trước tương lai như thế thì cô vẫn chỉ nghĩ tới piano sao? Dù tôi biết cô chấp nhất với piano như vậy là có lý do bất đắc dĩ, nhưng thật sự không thể có cách nào vẹn cả đôi đường sao?

” Y hồ ly không ăn cay, nhà họ Quý ai ai cũng biết, đến lúc đó chắc chắn cô ta sẽ khóc lóc trước mặt ông chủ.” Khổng Ngọc Tình nói.

Tiêu Vũ cười khẩy: “Chẳng sao, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Cứ từ từ mà tới, rồi trở thành nghệ sĩ piano nổi dành thế giới, bảo vệ hai con, không để Quý Huyền giẫm lên vết xe đổ, thậm chí còn điều tra rõ chân tướng….

Năm giờ đúng, trong nhà vang lên tiếng Quý Du gọi í ới như thường lệ.

“Mẹ ơi, bọn con về rồi, cô Y tới chưa ạ?” Quý Du từ bên ngoài chạy vào, tuần này hễ vừa tan học là cô bé được tài xe đón luôn để đi đón em trai, rồi cả hai về chung. Cho nên, lâu lắm rồi cô bé không có thời gian chơi với cô Y, chỉ gặp cô giáo lúc có tiết thôi nên cô bé rất nhớ cô Y.

“Sắp rồi.” Tiêu Vũ xoa đầu Quý Du nói, “Cô giáo sắp tới rồi.”

Tiêu Vũ vừa dứt lời, Quý Huyền đã về tới cửa, sau lưng anh là Y Lam Nhã, Quý Huyền đưa cặp sách cho người giúp việc nói:”Bọn anh gặp nhau ở cổng nên vào chung, nghe nói hôm nay nhà mình mở tiệc đãi cô Y à?”

Khổng Ngọc Tình hoảng sợ trả lời: “Thưa cô, chết thật, hôm nay đầu bếp bất cẩn thế nào mà nấu toàn món cay.” Bà nhìn Y Lam Nhã với vẻ áy náy, lắp bắp nói: “Giờ… phải làm sao đây?”

Y Lam Nhã vừa nghe đang tính nổi cơn nhưng vừa liếc sang Tiêu Vũ liền thấy Tiêu Vũ chảy hai hàng lệ, nhu nhược đáng thương nhìn Quý Huyền và Y Lam Nhã, run rẩy nói: “Không ngờ… Em, lần đầu em đãi tiệc đã làm hỏng chuyện.”

Y Lam Nhã khô cằn nói: “Phu nhân đừng tự trách, chỉ là đồ cay thôi mà, tôi ăn được.”

Tiêu Vũ nhìn cô: “Thật sao?” Mắt rơm rớm lệ.

Y Lam Nhã: “……. Thật ạ” Mẹ nó cô là diễn viên à?

Tiêu Vũ khẽ mỉm cười: “Cảm ơn.” Bà đây kiếp trước là diễn viên đấy!

Quý Huyền: “……..” Hai người họ đang chơi trò gì vậy?

《Hành khúc tang lễ》trong《Sonata B-flat 》của Chopin*:Tên chính thức là Fresderic Chopin”s Piano Sonata số 2 , là một trong những bản sonata cho piano vĩ đại nhất của văn học.

Bài này dài khoảng  21-23 phút nhé.

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Editor đã trở về đây! Có ai nhớ editor không??????????

#2 Đọc hết chương này xong, chắc mọi người hơi anti nguyên thân của Tiêu Vũ nhỉ? Thật ra nguyên thân biết tương lai của hai con mình đấy, nên mới đồng ý với 404 để Tiêu Vũ nhập xác để thay đổi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN