Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 41
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thành thật xin lỗi tiểu thư, hiện tài Qúy tổng đang có một hội nghị vô cùng quan trọng. Tôi không thể liên lạc được với ngài ấy. Hay cô tới phòng chờ bên kia ngồi chờ trước được không?” Một cô gái tiếp tân hỏi.
“Vậy thư kí Ban thì sao?” Tiêu Vũ hỏi trong vô vọng.
“Xin lỗi tiểu thư, thư kí Ban cũng đang tham gia buổi họp đó.” Cô gái tiếp tân còn lại nói.
Tiêu Vũ sờ mặt rồi quay sang nói với chị Vương: “Em không có biện pháp nào chứng minh mình quen biết Qúy Huyền cả…..”
“Qúy thiếu gia thật sự cho cô* vào danh sách đen sao?” Chị Vương hỏi.
(Về cách xưng “cô” này, editor lấy từ trong mấy cái phim xưa, dù sao chị Vương cũng chỉ người làm thuê, không nên xưng “chị-em” trước mặt người ngoài được.)
Tiêu Vũ gật đầu, sau khi cô gọi liên tiếp 3 lần thì bị kéo đen…..
“Làm thế nào bây giờ?” Chị Vương hỏi: “Hay là chúng ta về trước? Tiện đường mua xương về nấu canh cho cô luôn.”
Hai cô gái tiếp tân nghe vậy thì cười phì.
Tiêu Vũ không nói nên lời liếc nhìn hai cô gái. Này! Phải giữ vững độ chuyên nghiệp chứ!
Tiêu Vũ chuẩn bị xoay người đi đến phòng chờ thì hai cô gái tiếp tân đồng loạt điều chỉnh biểu cảm thành nghiêm túc,đứng dậy chào: “Ngu tiểu thư.”
Tiêu Vũ xoay người nhìn lại. chỉ thấy một người phụ nữ mặc áo khoác lông đen, đeo một cái kính râm bự chà bá, tóc được chăm chút kĩ càng bay phất phới, toàn thân tỏa ra khí thế cao 3 mét từ bên ngoài đi vào.
Đừng trách tại sao Tiêu Vũ không biết người này, bởi vì từ lúc trọng sinh tới giờ, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh piano, phục hồi chức năng, chuyện của hai con thôi. Nhà bao việc…
Tiểu thuyết cũng không đề cập đến sự kiện 10 năm trước, trong ký ức của nguyên thân thì không có gì ngoài piano cả.
“Ai vậy?” Tiêu Vũ lén hỏi chị Vương.
Chị Vương cẩn thận quan sát nhưng chưa biết người đó là ai, nói: “Nhìn có vẻ quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi.”
“Nhìn cái gì đấy?” Người phụ nữ khác tầm khoảng 40 tuổi đi bên cạnh người phụ nữ đó lạnh giọng nói: “Đừng làm ảnh hưởng tới Nhu Hi.”
Tiêu Vũ: “……Đệt.” Nhìn một cái còn có thể gây ảnh hưởng nữa hả? Bệnh công chúa còn nặng hơn cả con gái cô.
Ngu Nhu Hi tháo kính râm xuống, đôi mắt hạnh đào* lớn nhìn về phía Tiêu Vũ rồi nói với người phụ nữ bên cạnh: “Chị Nhan, không phải là chuyện gì lớn đâu.”
(* Đôi mắt hạnh đào –杏眼 : là kiểu mắt tròn và có phần đuôi mắt dài.)
Nhan Tư Nhã liền nói: “Em quên vụ bị fan cuồng chụp lén lần trước rồi à? Ai biết được người phụ nữ này có lén gắn camera trên người hay không?”
Tiêu Vũ không chịu nổi kiểu người thế này, đời trước cô quyết định dựa vào kim chủ bởi cái tính của cô không mài dũa được. Đời này không có gia nhập cái giới đó nữa, sao có thể để loại người này vũ nhục!!!
(Theo editor nhớ thì hình như ở đời trước chị ấy bị người quản lý bắt chia tài nguyên cho người khác thì phải, theo mấy chương đầu của “Nữ phụ chia tay hàng ngày”)
Không thể nhịn! Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Cô cho rằng toàn bộ con người trên cái quả địa cầu này đều là fan cuồng của cô à? Này, mấy cô là ai vậy? Tự nhiên tới Qúy thị há mồm kêu to.”
Nhan Tư Nhã tức giận, cười lạnh: “Cô thì ngay cả tiếp tân còn không nhận ra mà đòi xưng cùng đẳng cấp với tôi à? Cô có tin là tôi gọi bảo an ném cô ra ngoài không?”
Tiêu Vũ lấy điện thoại ra, lãnh đạm đáp lại: “Vậy cô có tin tôi lập tức gia nhập fanclub của cô rồi lên đó khóc lóc kể lể mình bị thần tượng ném ra ngoài không?”
(Bản cv ghi là “thiết phấn”, tra trên mạng thì nó bảo là fan khó tính??????)
Nhan Tư Nhã: “……” Cái logic thần tiên gì thế?
Ngu Nhu Hi: “……”
“Tiểu thư, thu liễm lại một chút, coi chừng Qúy thiếu gia tức giận.” Chị Vương giật nhẹ Tiêu Vũ, bà đã nhận ra cái cô đeo kính râm này là ai, không phải là cô minh tinh nổi tiếng trên TV đó sao? Dù chẳng nhớ tên là gì đâu nhưng cũng biết cô này đóng không ít phim, con trai bà còn rất thích cô ta. Chắc hẳn không nên đắc tội, nên tránh xa một chút.
Tiêu Vũ liền nói: “Không sao, bây giờ chúng ta đã thành fan của Ngu tiểu thư rồi, cô ấy sẽ không tức giận với chúng ta phải không?” Tiêu Vũ còn chớp mắt nhìn Ngu Nhu Hi.
Ngu Nhu Hi nghẹn lời, nói với Nhan Tư Nhã: “Đừng so đo với cô ta, chúng ta đi thôi!”
Hai người đi vào, một cô gái tiếp tân dẫn họ đi.
Tiêu Vũ chỉ có thể đáng thương ngồi chờ Qúy Huyền từ nơi xa thật xa đi xuống đây dắt cô lên, buồn chán không có cái gì chơi nên cùng với chị Vương đi dạo quanh đại sảnh.
Đại sảnh được chia ra thành 3 khu, một khu là giới thiệu lịch sự phát triển công ty. Giống như cái biểu đồ hình sin vậy, có rất nhiều giai đoạn thăng trầm khác nhau, làm cho con người ta tâm huyết dâng trào. Tiêu Vũ không ngốc, cô biết rằng Qúy thị phát triển mạnh là nhờ thời kì hoàng kim của Trung Quốc mới*.
( *Tầm khoảng năm 1980-90)
Vào thời điểm đó thì việc gây dựng sự nghiệp dễ hơn bây giờ, hơn nữa với thủ đoạn như sấm đánh của ông nội Qúy, không những không làm cho công ty thành bọt biển vào bờ mà thành đạp sóng tiến tới, coi như tạo nền móng vững chắc như bàn thạch của Qúy thị. Tiến vào thời kỳ kinh tế mới, Qúy thị lại một lần nữa vượt qua thời kì đào thải, đứng vững gót chân trong thị trường nội địa.
Về sau cha Qúy tiếp nhận thì bị ổng chơi đến mức suýt đóng cửa.
Về sau Qúy Huyền tiếp nhận, 8 năm, ở cái thời đại công nghệ 4.0 này, anh đã đem công ty trở về lại thời kì hoàng kim.
Xem xong lịch sử phát triển của công ty, Tiêu Vũ cùng với chị Vương bắt đầu đi xem các mô hình địa ốc, làm môi trường hóa khu vực là lựa chọn không tồi, phòng ốc cũng được thiết kế rất hợp với mỹ quan thời nay. Phần lớn các căn hộ nằm trong khu đất chuẩn bị quy hoạch, xem ra công ty đã biết được thông tin này và mua luôn khu đất khi còn hoang vu, hiện tại tin tức khu đất chuẩn bị quy hoạch đã lan truyền làm người ta đỏ cả mắt nhìn chằm chằm.
“Thật đẹp! Nếu tôi có mua một căn nhà ở đây thì việc cưới vợ cho con trai không phải lo nữa.” Chị Vương kinh ngạc cảm thán.
Tiêu Vũ liếc bà cười, chưa kể đến mấy người làm việc tại Qúy gia, chỉ cần chăm chỉ ngoan ngoãn làm việc thì nhân viên chính thức của Qúy thị ít nhất sẽ có một phòng thuộc khu dân cư Qúy thị. Căn hộ thứ nhất dùng để khen thưởng những công nhân đã làm việc lâu năm tại Qúy thị, căn thứ hai thì mua tại công ty,chỉ tính phí xây dựng và căn thứ ba rẻ hơn so với giá thị trường.
Cho nên, đừng nhìn mấy người làm của Qúy gia làm công việc bảo mẫu mà chê, phúc lợi của họ không hề nhỏ đâu.
(Ấy anh Qúy ơi, nhà còn thiếu bảo mẫu không, cho em ứng tuyển với)
Xem xong phần địa ốc, hai người liền đi sang khu thứ ba. Tuy rằng doanh thu của thị trường giải trí và game online hiện chiếm tỷ trọng lớn trong doanh thu của công ty nhưng Qúy Huyền vẫn chú trọng bên địa ốc bởi vì địa ốc chính là ngành chủ đạo của Qúy thị, lúc khó khăn đã dựa vào cái này đi lên.
Game online của công ty bây giờ có một cái đang là một game hot trong thị trường nội địa, một cái mới phát hành là kết quả của việc hợp tác với công ty nước ngoài.
Game đó nhanh chóng trở thành game hot trên toàn thể giới với kỷ lục, 80 triệu người online cùng một lúc. Mỗi tuần có hơn hàng trăm triệu người chơi online, tóm lại, game này xưng bá một phương trên các bảng xếp hạng game, rất ghê gớm. Tiêu Vũ đọc mấy cái tư liệu cũng không hiểu gì, trong đầu chỉ đưa ra một kết luận: Chắc có nghĩa là vô cùng lợi hại.
Cùng với game online, khu vực thứ ba trưng bày các dự án đầu tư giải trí của công ty. Có mấy bộ phim truyền hình hot mấy năm nay, có mấy bộ phim điện ảnh có danh tiếng cực tốt.
Có thể nói, khu vực triển lãm này đã gây ấn tượng sâu sắc cho người xem. Cơ mà….làm cho ai xem?
Tiêu Vũ im lặng suy nghĩ, rồi đến sofa gần đó nghỉ ngơi.
Một tiếng sau, Tiêu Vũ thấy mấy người nước ngoài được một người mặc tây trang đưa xuống dưới, cô liền lấy điện thoại gọi cho Qúy Huyền.
A! Được cho ra danh sách đen rồi này! Vui qué ~
Qúy Huyền nhận điện thoại hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiêu Vũ nghe được giọng phụ nữ ở bên kia liền chọc: “Oa ~! Anh đang ở gần phụ nữ phải hôm? Cho nên mới giam em vào lãnh cung. “
Qúy Huyền: “…….Anh cúp máy đây.”
“Em có việc muốn nhờ anh.”
“Chuyện gì?” Quý Huyền hỏi.
Tiêu Vũ liền nói: “Anh xem bài đăng trên Weibo chưa? Có người muốn tô đen em.”
Qúy Huyền vô cùng đắc ý, nói: “Muốn anh nói bên phòng quan hệ công chúng xử lý giùm em không?”
Tiêu Vũ nói: “Không cần! Em muốn mượn một biên tập viên của anh, điện thoại em có bản ghi âm của cuộc trò chuyện sáng nay, em muốn nhờ người ta chỉnh sửa một chút. Em có khả năng vả mặt người khác mà, không cần anh đâu.”
Quý Huyền: “……” Ha hả, cô vợ trước của anh thật sự có năng lực nha.
“Anh có nên xuống tiếp em không?” Tiêu Vũ hỏi.
“Em không tự đi lên được sao? Lấy tốc độ phục hồi của em thì hai ngày sau bay được luôn đấy chứ.”
Tiêu Vũ: “Ha ha……” Có vui không?
Đương nhiên, Qúy Huyền không có cho cô ăn bơ, vẫn gọi người xuống đón cô lên.
Người đón cô là Ban Trinh Diệp, khi cô ấy thấy Tiêu Vũ chống gậy, bỗng nhiên cảm thấy cả người không tốt, nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Tiêu tiểu thư, có phải cô được chuẩn đoán sai không?”
Tiêu Vũ xua tay nói: “Ai biết được! Tôi cảm thấy như mình bị gãy xương thôi.”
Ban Trinh Diệp: “……”Cái vận khí nghịch thiên nào vậy!
Tiêu Vũ đi ngang qua hai cô tiếp tân nói: “Nhớ rõ mặt tôi nha, tôi còn tới mấy lần nữa đó.”
Ban Trinh Diệp: “…… Tiêu tiểu thư, lần sau cô gọi cho tôi là được.”
Tiêu Vũ nở nụ cười như tắm gió xuân: “Sau đó bị cô cúp máy sao?”
Ban Trinh Diệp: “…… Xin lỗi.”
“Không có việc gì! Tôi hiểu cô đang bận mà! Bắt cô nhận điện thoại mọi lúc thì kì lắm. Đi đi đi, công ty có bên nào chuyên cắt nối biên tập không?”
Ban Trinh Diệp nghĩ nghĩ nói: “Chắc bên phòng công nghệ sẽ có, dạo gần đây công ty muốn tự sản xuất cho nên mời rất nhiều người mới, chắc chắn sẽ có biên tập viên. Để tôi tìm cho cô một người….”
Tiêu Vũ gật đầu, sau đó cùng với chị Vương theo Ban Trinh Diệp đi vào thang máy lên lầu.
Lúc này, bên phòng hậu kỳ, các nhân viên đang ngồi cắn hạt dưa
Trợ lý nhỏ Lương Vân Nguyệt lướt điện thoại nói: “Ôi cha mẹ ơi, trận này lớn rồi, các anh hùng bàn phím đánh nhau như chưa từng được đánh luôn đó.”
Trợ lý lớn Thái Ngọc Xuân đang đứng một bên ăn táo hỏi: “Biết bên nào nói thật chưa?”
Lương Vân Nguyệt nói: “Không biết, hiện tại người phụ nữ đó chưa có động thái gì. Cô ta không phải bị liệt sao? Chắc có người khác giúp cô ta chuẩn bị.”
Thái Ngọc Xuân lại cắn quả táo nói: “Đúng rồi, anh Bành, không phải sáng nay anh gửi cho cô ta 100 tệ sao?”
Bành Tuyền im lặng bình tĩnh xử lý hình ảnh trong máy tính, mở miệng đáp: “Thật đáng thương.”
Lương Vân Nguyệt vui sướng khi người gặp họa: “Đáng thương có ích lợi gì? Chắc chắc tâm cô ta đen thui rồi, ngay từ đầu người ta góp tiền quyên góp cho mình nhưng tỉnh lại biết thẻ mình không xài được thì nổi điên. Đây không gọi là ăn vạ thì gọi là gì?”
Ban Trinh Diệp: “……”
Bành Tuyền quay đầu định nói vài câu thì thấy Ban Trinh Diệp đang đứng ở cửa với vẻ mặt kì quái, vội đứng dậy đi tới: “Thư kí Ban, Ban.., chào cô..”
Nghe thấy câu chào của Bành Tuyền thì hai người kia cũng đứng dậy, Lương Vân Nguyệt vội đem hạt hướng dương trên bàn cất đi.
Ban Trinh Diệp nói: “Tám ít thôi, lo mà làm việc đi!” Đừng có ăn dưa của cựu bà chủ chứ…
“Vâng!” Ba người vội chạy về bàn làm việc.
Ban Trinh Diệp hỏi Tiêu Vũ đang đứng ở đằng sau: “Cô có muốn bảo họ làm gì không?”
Tiêu Vũ cười: “Tất nhiên là có rồi.” Cô đi vào, nhìn Lương Vân Nguyệt cười hì hì nói: ” Kinh hỉ hôm? Không nghĩ rằng người giúp cô ấy chuẩn bị lại là mình đúng không?”
Lương Vân Nguyệt: “……”
“Ấy, xin lỗi, chắc cậu chưa biết tôi, tôi chính là người phụ nữ mà cậu nói được quyên góp tiền tặng nhưng tỉnh lại thấy thẻ mình không xài được nên nổi giận ăn vạ đó!” Tiêu Vũ cười cười nói.
Lương Vân Nguyệt: “!!!”
Thái Ngọc Xuân: “!!!”
Bành Tuyền: “……”
Lòng cầu sinh của Lương Vân Nguyệt lập tức chỉ đạo anh ta nói chuyện: “Ấy ấy ấy, tôi đọc trên mạng thấy tiểu thư không đúng, bây giờ được diện kiến dung nhan liền khẳng định cô bị bôi nhọ liền.”
Tiêu Vũ cười hỏi: ” Tại sao cậu biết?”
“Cô có thể đi vào Qúy thì chắc chắn không phải là loại người cần tiền quyên góp, tôi tin rằng tiểu thư là một con người hào phóng lương thiện dũng cảm, kiên cường nỗ lực, ghét phải ăn của người khác, là một vĩ nhân.” Lương Vân Nguyệt khóc thành một dòng sông trong lòng, không lẽ anh ta sẽ bị đuổi việc khi mới làm được một tháng thôi sao!!!! Hu hu hu, không bao giờ ăn dưa nữa đâu.
Tiêu Vũ cười đáp lại: “Đùa tí thôi, đừng có lo. Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, hiện tại tới đây nhờ mọi người giúp đỡ, giúp tôi vả mặt cái tổ chức bôi nhọ tôi đó. Ha ha ha ha ha…….. Cùng tôi tham gia đại chiến trên mạng nhé, bất ngờ không?”
Ban Trinh Diệp: “……”
_Chú thích thêm:
Mắt hạnh đào, hay còn gọi là mắt hạnh nhân, mắt mơ, mắt mai….Góc khóe mắt tương đối dài và có tròng đen nhiều hơn lòng trắng.Vị trí của mắt hạnh đào trên khuôn mắt cao hơn so với vị trí mắt tiêu chuẩn một chút.
Được mệnh danh là “đôi mắt nữ hoàng” bởi sự quyến rũ đầy thách thức, đôi mắt quả hạnh là dáng mắt mà mọi phụ nữ đều mong muốn sở hữu
Một số nữ diễn viên nổi tiếng với đôi mắt hạnh đào của mình như Olivia Wilde, Angelina Jolie, Mila Kunis, Emma Watson….
Nhìn mắt của mấy chị rồi nhìn mắt mình…. Hài…😅😅😅😅😅
_Thời kì Trung Quốc mới (New China): Theo lịch sử thì Trung Quốc mới bắt đầu vào năm 1949 khi Mao Trạch Đông tuyên bố thành lập Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, đến trong thập niên 1980 thì đã có hoàn loạt cải cách giúp cho sản lượng nông nghiệp và công nghiệp hàng năm đạt tốc độ tăng trưởng lên tới 10%, đến cuối những năm 80 thì gặp khó khăn và đến đầu năm 90 thì kinh tế Trung Quốc đã lấy lại được động lực phát triển lại. Chuyến thăm đầu năm mới của Đặng Tiểu Bình đến miền Nam Trung Quốc năm đã mang lại cho các cải cách kinh tế một động lực mới. Thời kì khủng hoàng thì tầm năm 2008. Còn bước ngoặt lớn trên con đường phát triển kinh tế gần đây nhất là tầm năm 2013.
Chẳng biết nữ 9 đang ở năm nào nhưng editor mạnh dạn đoán tầm năm 202x nhỉ. 🧐🧐🧐🧐
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#1 Đi đêm có ngày gặp ma, nói xấu có ngày nói trúng bà chủ thì toi cơm bạn Lương nhé.
#2 Theo kết quả khảo sát thì editor sẽ bắt đầu sử dụng danh xưng Hán-việt (tiểu thư, thiếu gia, tiên sinh,….), sẽ cố gắng không lạm dụng những danh xưng này.
#3Lịch đăng truyện mới: Thứ 2-4-6 hằng tuần, nếu rảnh cuối tuần thì sẽ thêm chap.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!