Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 52
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 52


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba cha con cùng Tiêu Vũ đi qua cây đàn Bech D282. Màu đen tuyền của cây đàn piano nhìn rất mịn, giống như gỗ để làm nên cây đàn này đã có màu như thế, chứ không phải là do các nghệ nhân piano sơn lên.

“Thật đẹp.” Quý Huyền khen ngợi, cho dù là người ngoài nghề nhưng ai nhìn vào cũng nhận ra cây đàn Bech D282 này thật sự khác với các cây đàn piano khác. Không chỉ vẻ bề ngoài, mà cây đàn piano này tựa như có một loại khí chất riêng của mình. Cây đàn Bech D282 giống như một quý tộc cao quý, đứng giữa cửa hàng một cách duyên dáng.

“Đương nhiên rồi, đàn Bech D282 luôn được các nghệ nhân giỏi nhất của Besendorfer làm tỉ mỉ từng cm mà. Bản thân đàn piano là một loại nhạc cụ nổi tiếng của Châu Âu, giống như Trung Quốc là nơi làm ra những cây đàn tranh và đàn nhị hồ tốt nhất. Rất ít nhà xưởng piano tại Trung Quốc có thể sản xuất ra một cây đàn piano riêng, hầu như chỉ là bắt chước lại các hãng đàn nước ngoài thôi. Trên thực tế, vì chưa có đầu tư mạnh về mặt chất lượng nên piano Trung Quốc cũng không được ổn định cho lắm. Chỉ có những nhà xưởng của nước ngoài có trụ sở tại Trung Quốc hoặc một số ít nhà xưởng mới có thể làm ra một cây piano ba chân chất lượng cao chính hiệu.” Tiêu Vũ sờ qua cây đàn piano, mặt đàn bóng loáng, cây đàn đen được sơn thêm một lớp bóng kính lên.

Đàn Tranh: cây đàn hình thang có 12, 13, 18 hoặc 23, 25 dây tùy thuộc vào từng loại. Âm thanh của đàn có phần giống tiếng nước suối róc rách.

* Đàn Nhị Hồ: Là nhạc cụ gảy của Trung Quốc có hai dây và âm vực cao, xuất hiện thời Đường-Tống.

Quý Huyền thấy nét bi thương trên khuôn mặt Tiêu Vũ liền hỏi: “Bác Tiêu cũng mua cho em một cây đàn này rồi à?”

Tiêu Vũ lắc đầu: “Cha em cũng có một cây đàn piano Bech D282, ông đã dùng nó để biểu diễn trong buổi độc tấu của mình. Đây là cây đàn secondhand mà cha đã chi 300 vạn để mua….”

300 vạn = 3,000,000 tệ = 9,934,711,200 VNĐ

Quý Huyền vô cùng ngạc nhiên, tình yêu của bác Tiêu đối với cây đàn piano này lớn như thế nào mà ông ấy sẵn sàng thẳng tay mua nó với giá đắt gấp nhiều lần giá thị trường? Không, giá trị của cây đàn piano này chắc chắn còn hơn thế, quan hệ giữa ông ấy và cây đàn piano này chắc chắn là vô giá, rốt cuộc thì cây đàn này đã được bác Tiêu dùng để độc tấu mà!

Trong lòng Quý Huyền bách chuyển thiên hồi*, anh chỉ cảm thấy rằng, nhất định cây đàn piano này có ý nghĩa đặc biệt. Cho nên Tiêu Vũ mới lộ ra biểu tình buồn bã như vậy.

* Bách chuyển luân hồi: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.

Sau đó…..

Tiêu Vũ nói: “Sau khi mua về, ổng đã bị quỳ ván giặt đồ thật lâu, mẹ em nói rằng ổng đã mua cây đàn secondhand với giá đắt hơn cả giá thị trường của hàng mới.”

Quý Huyền: “……”

“Hài….” Tiêu Vũ thở dài: “Cha em đúng là… quá ngốc… hàng secondhand thì..” Tiêu Vũ ngẩng đầu nghĩ: “Thì giá chắc sẽ bị giảm một nửa nhỉ? Coi như là chủ trước mới mua đi, thì giá chỉ tới 100 vạn thôi, cùng lắm là tăng thêm 20 vạn nữa! Đúng không Quý Huyền?”

Nhìn biểu tình khó tả của Quý Huyền, Tiêu Vũ không phục: “Biểu tình gì thế? Em có nói gì tới anh đâu?”

Quý Huyền: “…. À, không có chuyện gì, nhưng mà em không nghĩ rằng cha em mua cây đàn đó là vì tình yêu với piano sao?”

“Yêu cái rắm!” Tiêu Vũ cạn lời: “Ổng không muốn tự thân chạy đến nước Đức mua đàn cho em thì có, nên mới tìm mua trong nước nhưng ai ngờ lại bị bên bán đấu giá hố cho một cú. Cuối cùng, ổng ngại từ chối nhận hàng nên mua luôn, kẻ sĩ chết vì thể diện đúng nghĩa luôn, đáng đời.” Tiêu Vũ bình tĩnh giải thích.

Quý Huyền: “….. À!”

“Cha của mẹ chính là ông ngoại ạ?” Quy Du ngẩng đầu nhìn Tiêu Vũ, chớp chớp đôi mắt đào của mình hỏi.

Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu, Quý Du hỏi tiếp: “Vậy ông ngoại ở đâu thế ạ?”

Quý Huyền sửng sốt, cảm xúc buồn bã mới xuất hiện thì nghe Tiêu Vũ trả lời: ” Ông ngoại con vì quá yêu piano nên đã lên ngôi sao trên bầu trời sinh sống. Mà bà ngoại con không muốn xa ông nên đã đi cùng ông đi lên ngôi sao đó rồi.”

Quý Du nghe vậy thì ngạc nhiên hỏi: “Tại sao ông lại lên ngôi sao sinh sống vì quá yêu đàn?”

Quý Huyền: “….?” Cha cũng không biết?

Tiêu vũ thở dài: “Mẹ cũng không hiểu.”

Quý Huyền: “…. Em nên nói rõ ràng với con bé.” Trả lời nửa vời như thế sao được.

Tiêu Vũ liền nói: “Chắc bởi vì trên mặt trăng có chị Hằng.”

Quý Du mở to mắt: “Con biết, con biết, con biết chị Hằng Nga. Vậy ông ngoại sống trên ngôi sao là có thể nhìn thấy chị Hằng đúng không ạ?”

Tiêu Vũ lắc đầu tiếc nuối nói: “Chắc là không đâu, quá xa.”

Quý Du thương hại nói: “Chúng ta không thể mua cho ông ngoại một chiếc phi cơ sao? Cha đã mua cho con một chiếc máy bay, con sẽ lái máy bay đưa ông ngoại gặp chị Hằng.”

Tiêu Vũ chấn động, quay đầu nhìn hai cha con, ôi my chuối! Máy bay đó nha!

“Không cần, bà ngoại con không cho ông ấy đi gặp Hằng Nga đâu.” Tiêu Vũ bình tĩnh trả lời lại.

Quý Huyền: “……”

“Vâng ạ ~” Quý Du cuối cùng đã từ bỏ cuộc chơi.

Một nhà bốn người vây quanh cây đàn Bech D282 nói chuyện lâu đến nỗi, nhóm học sinh lại đi qua Tiêu Vũ, còn gia đình 3 người kia đã đi tìm bà chủ để hỏi những cây đàn piano nội địa hàng ngon giá rẻ.

Tiểu Tinh thấy mấy người Tiêu Vũ cứ đứng ở chỗ cây đàn Bech D282 không nhúc nhích cộng thêm việc trong lòng rất khó chịu khi nhớ lại vừa nãy mình bị nhục nhã thế nào nên lại đi kiếm chuyện, bàn bè của cô ta cũng chả thèm cản nữa.

“Mấy người lượn lờ cây đàn piano này lâu lắm rồi đấy, có định mua hay không?” Tiểu Tinh khinh bỉ nhìn bốn người.

Quý Huyền nhíu mày, định mở miệng thì nghe Tiêu Vũ hỏi: “Cô là bà chủ à?”

“Không phải.” Tiểu tinh trả lời.

Sau đó, cô ta thấy Tiêu Vũ đi quanh cây đàn 3 vòng rồi nói tiếp: “Vậy cô quản tôi có mua hay không làm gì, tôi thích lượn lờ nó đấy, tôi còn muốn lượn lờ nó đấy.”

Tiểu Tinh: “…… Không, không mua thì đừng lượn lờ quanh cây đàn chứ, ảnh hưởng đến người khác mua.”

Tiêu Vũ kinh ngạc hỏi cô nàng: “Cô mua à?” Rồi Tiêu Vũ lùi một bước nói: “Cô muốn mua thì mua đi! Chị đây không cản.”

Tiểu Tinh: “……”

Bạn của Tiểu Tinh lại lôi kéo cô ta: “Tiểu Tinh, sao cậu cứ gây chuyện với người ta làm gì? Tụi mình còn chưa lựa được đàn mà! Đi đi thôi! Mỗi người chúng ta chỉ có 50-60 vạn tiền mua đàn thôi, không đủ để mua cây đàn 200 vạn đâu.”

Tiêu Vũ khoang tay, nhìn Tiểu tinh với ánh mắt khiêu khích.

Tính của cô nàng tiểu Tinh đó hả, Tiêu Vũ chỉ cần quan sát một hai lần là biết: kiêu căng tự mãn, dễ nóng giận…

Tiểu Tinh thấy ánh mắt của Tiêu Vũ thì quay đầu nhìn 3 người bạn đi chung với mình nói: “Vì sao không thể mua? Chúng ta góp tiền lại là đủ rồi!”

Sau đó, Tiểu Tinh nghe thấy giọng nói to bự của Tiêu Vũ: “Bà chủ, cô học sinh này muốn mua cây đàn Bech D282.”

Bốn nữ sinh trợn mắt há to mồm nhìn Tiêu Vũ, Tiêu vũ ngạc nhiênnhìn mấy cô hỏi: “Sao thế? Không phải mấy người muốn mua à?”

Một nữ sinh trong nhóm giậm chân: “Chúng tôi muốn mua khi nào chứ! Nhà tôi chỉ cho 50 vạn tiền mua đàn thôi, ngay cả Stein còn không mua nổi, nói chi cây đàn piano 3 chân đẳng cấp của Besendorfer?

Tiêu Vũ lạnh lùng nhìn Tiểu Tinh: “Ủa, không phải mấy đứa định góp tiền mua à?”

Tiểu Tinh nuốt không trôi cơn tức này, quay đầu nói với mấy cô gái: “Chúng ta góp tiền mua đi! Được luyện đàn bằng cây đàn piano tốt nhất, có gì không tốt?”

Một cô gái khác trong nhóm tức đến phát khóc: “Góp tiền? Vậy mua rồi thì để nhà ai? Rồi chia lịch tập luyện thế nào? Vốn dĩ là có thể tập cả ngày, nay lại phải chia bốn. Cậu có biết mỗi ngày cần bao nhiêu thời gian để luyện đàn không? Tụi này còn phải đi học nữa, sao chia đủ thời gian được.”

Tiểu Tinh nóng nảy nói: “Vậy, mấy cậu cho tui mượn tiền đi!”

Cô bạn đó liền nói: “Mượn tiền? Vậy bao giờ cậu trả? Khi nào cậu chưa trả thì tụi này sẽ không có đàn để tập? Cha tui mà biết tui lấy tiền mua đàn cho người khác mượn là ông ấy sẽ không cho tui tiền lại đâu.”

Tiểu Tinh cũng im lặng, cô ta có 60 vạn tiền mua đàn, nếu vay hơn 150 vạn nữa, cha cô ta nhất định sẽ không đồng ý, mà có khả năng còn bị cắt tiền tiêu vặt nữa. Còn nếu dùng tiền tiêu vặt để trả, chắc chắn còn lâu mới trả hết, trong lúc đó mấy cậu ấy sẽ không thể mua đàn, chỉ có thể dùng đàn ở trường để luyện tập, với lại muốn tập thì phải xin giáo viên.

Nhất thời, cô nàng có chút hoang mang.

Bà chủ ở quầy bar đã đi dần phía này, phía sau cô ấy còn gia đình vừa nãy, nhưng cô ấy vẫn đi tới chỗ Tiêu Vũ trước.

Mọi người vô cùng hoang mang, không biết nên làm gì bây giờ? Mấy người họ nghe nói bà chủ cửa hàng piano này không dễ chọc đâu.

Bà chủ đi đến trước mặt mấy người, để tay lên cây đàn piano D282, trầm giọng hỏi: “Ai muốn mua?”

Bốn nữ sinh hai mặt nhìn nhau, đều không nói gì?

Phú Tuệ nhíu mày hỏi: “Không ai muốn mua?”

“Cháu muốn.” Tiêu Nhược Quang trả lời với giọng con nít mềm mại khi Tiêu Vũ định mở miệng nói cô muốn mua.

Phú Tuệ quay đầu thì thấy một cục bột nhỏ* chỉ cao đến đùi cô ấy, cười hỏi: “Con muốn mua à? Tính hết các chi phí là 260 vạn, khuyến mãi cho con còn 230 vạn, cô bán gốc cho con luôn đấy.”

* Nguyên cv là: “Bánh pudding nhỏ”, gốc là: “小布丁”, tra baidu thì nó biết đó là tên của nhân vật chính trong bộ truyện «Little Pudding», là một cậu bé nhỏ, thông minh.

Tiêu Nhược Quang sờ túi quần của mình, lấy ra một tấm thẻ, đưa thẻ bằng hai tay cho Phú Tuệ nói: “Bà chủ, cà thẻ.”

(Chị là tiểu phú bà, em thì tiểu tổng tài bá đạo 🤣🤣🤣🤣)

Tiểu Tinh nhíu mày nói: “Sao đắt như thế? Bà chủ có chặt chém không vậy? Tôi tra trên mạng thì cây đàn này ở bên nước ngoài giá chỉ có 25 vạn USD thôi.”

260 vạn = 371 vạn USD ; 230 vạn = 329 vạn USD ; 25 vạn USD = 175 vạn tệ

Phú Tuệ nhận thẻ từ tay Tiểu Quang, rồi nói với Tiểu Tinh: “Tiểu thư, bây giờ cô cầm điện thoại lên tra thuế giá trị gia tăng (VAT) của piano là bao nhiêu đi? Tôi kinh doanh piano hợp pháp, không có trốn thuế!”

(VAT của piano bên Trung là 17% nhé!)

“Phụt.” Tiêu Vũ nhịn không được cười một tiếng: “Bà chủ, chị thật hài hước.”

Phú Tuệ không là người ham lợi nhuận gì, cô cầm thẻ của Tiêu Nhược Quang nói: “Lát nữa ra ngoài cô sẽ cà thẻ cho con, vừa nãy nói bán cho con 230 vạn thì sẽ lấy 230 vạn. Đợi cô chọn đàn giùm mấy khách này trước nhé rồi sẽ quay lại sau.”

Tiêu Nhược Quang ngoan ngoãn gật đầu, trước khi đi chỗ khác còn nói với bà chủ: “Cảm ơn bà chủ, cô lấy cho mẹ con cây đàn piano tốt nhất, con sẽ trả tiền.”

Phú Tuệ luôn nghiêm túc nay lại nở nụ cười dịu dàng nói: “Được chứ, cô sẽ điều chỉnh cho cây đàn của mẹ vào trạng thái tốt nhất.”

Tiêu Nhược Quang gật đầu thật mạnh, nở nụ cười đáng yêu nói: “Cảm ơn bà chủ nhiều ạ ~”

Sau đó dưới ánh mắt của hai nhóm khách, cả nhà bốn người đi ra ngoài…

Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa nãy, Quý Huyền không hề hé răng nói một lời, anh đang ngẫm nghĩ cái gì đó….

Ấy, có gì đó sai sai!

Anh quay đầu thắc mắc: “Nói tiếp chuyện khi nãy, em đã nói là cha em cũng từng mua cây đàn này rồi?”

Tiêu Vũ với vẻ mặt thỏa mãn gật đầu, Quý Huyền nhíu mày hỏi: “Vậy cây đàn Bech D282 có hạn sử dụng như thế nào?”

Tiêu Vũ nhìn anh với vẻ mặt chấm hỏi, rồi nói: “Piano cỡ trung thì có thể sử dụng từ 10-25 năm, còn piano cao cấp thì có thể sử dụng từ 50-100 là chuyện bình thường, bảo quản tốt thì có thể xài lâu hơn nữa.”

Quý Huyền lại tiếp tục thắc mắc: “Vậy cây đàn piano mà cha em đã mua đâu?”

Tiêu Vũ lục soát kí ức lại rồi trả lời: “Hồi trước em ghét học piano nên để không phải học piano nữa, em đã nhân lúc cha mẹ đi biểu diễn đã đem cây đàn đó bán rồi.”

Quý Huyền: “……”

Tiêu Vũ cũng nhận ra cái gì đó: “Anh nói làm em nghĩ đến, rốt cuộc cha em đã chi bao nhiêu tiền cho cây đàn đó chứ? Thuế nhập khẩu của cây đàn là 10%, hơn nữa ông ấy còn mời người nhập khẩu giùm, còn tiền vận chuyển…Cha lại giấu nhẹm mấy khoản phí này, lòng cầu sinh của ông thật mạnh mẽ!” Tiêu Vũ lại sửng sốt: “Ấy? Cha có quỹ đen?”

Qúy Huyền: “……Em không nghĩ rằng, giá mà bên bán đưa ra đã bao gồm chi phí thuế, vận chuyển…rồi à?

Tiêu Vũ “A” một tiếng: “Đúng rồi ha! Bên bán cũng cần phải trả thuế nhập khẩu, nên tăng giá là hợp lý, họ đâu thể làm ăn lỗ vốn được! Vậy cái giá hơn 300 vạn đó gồm giá gốc của cây đàn, 2 lần thuế nhập khẩu cùng thuế giá trị gia tăng và các chi phí lặt vặt…. Ấy! Vậy cha em đã mua cây đàn đó chỉ với 170 vạn thôi sao?

* 170 vạn = 5.622.137.012 VNĐ = 24 vạn USD

Quý Huyền: “……Vậy, em bán nó với giá bao nhiêu thế?”

Tiêu Vũ: “Ha ha ha ha ha……”

Quý Huyền: “Bao nhiêu?”

Tiêu Vũ chưng bộ mặt ngây thơ trong sáng trả lời: “30…………vạn ~”

*30 vạn = 992.141.825 VNĐ

Quý Huyền: “……” Ha ha ha. Anh biết ngay mà!

_Chú thích thêm:

Đàn Tranh trung Quốc

Đàn tranh Trung Quốc hay còn gọi là đàn tranh guzheng, đàn tam thập lục, có lịch sử hơn 2500 năm. Đàn tranh có rất nhiều loại khác nhau, có loại 12, 13, 18 hoặc 23, 25 dây….

Đàn tranh là loại nhạc khí dùng để độc tấu, hòa tấu, đệm hát nhạc dân ca, kết hợp với C-pop, nhạc Âu Mỹ,…

# Đàn Nhị Hồ

Đàn nhị hồ là nhạc cụ thuộc bộ dây có cung vĩ, do đàn có 2 dây nên gọi là đàn nhị.

Đàn nhị hồ có âm vực rộng hơn 2 quãng tám, âm thanh trong sáng, rõ ràng, mềm mại gần với giọng hát cao. Muốn thay đổi âm sắc hoặc giảm độ vang người ta dùng đầu gối trái bịt một phần miệng loa của bát nhị hay dùng ngón chân cái chạm vào da của bát nhị. Nhờ những cách này âm thanh sẽ xa vẳng, mơ hồ, tối tăm và lạnh lẽo diễn tả tâm trạng thầm kín, buồn phiền,…

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Mấy bữa nay view tăng đột biến nha, editor rất vui.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN