Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 95
Cho dù không phải vì Trương Băng Vũ, khi nhìn thấy một người phụ nữ dịu dàng như vậy bị Vạn Tử Duệ chơi đùa trong tay, Tiêu Vũ cũng cảm thấy ngọn lửa vô danh tán loạn khắp tâm trí.
Sư Đan Đan vẫn mỉm cười, cô ấy tựa đầu vào lồng ngực Vạn Tử Duệ, nói: “Em biết.”
Tiêu Vũ không muốn nhìn sự tàn khốc này nữa, cô cầm con robot trong tay, tay chân có chút luống cuống, nói với họ: “Ừm,.. tôi có việc, tôi đi trước nhé.”
Sư Đan Đan gật đầu, nhìn con robot trong tay Tiêu Vũ, nói: “Chị cũng có con sao?”
Tiêu Vũ gật đầu, Sư Đan Đan cúi đầu xoa bụng nói: “Em thì đang mang bé gái, đi mua cho bé con búp bê, về sau có thể chơi với nhau.”
Tiêu Vũ ‘thản nhiên’ gật đầu, sau đó cầm con robot đi thanh toán.
Nhìn bóng dáng rời đi của Tiêu Vũ, Sư Đan Đan dựa vào Vạn Tử Duệ, tay dùng sức véo eo anh ta một cái, cười nói: “Có phải anh giấu em chuyện gì đúng không, hửm?”
Vạn Tử Duệ ai ui một tiếng, nhìn bóng lưng của Tiêu Vũ, nói: “Anh đang cân nhắc xem có nên khai báo* không đây?”
*Gốc là “招” = nhận tội.
Sư Đan Đan cười anh ta, Vạn Tử Duệ quay đầu nhìn về chỗ khác.
Tiêu Vũ ôm hộp robot, quên luôn cả việc gói quà, cô hầm hừ vỗ cái hộp mắng: “ĐM, ĐM, ĐM, ĐM, ĐM, ga ga ga ga!! Nhịn lên nhịn xuống, đúng là đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, thằng đó ngay cả cứt trâu cũng không bằng nữa.”
Sự cục súc này vẫn giữ nguyên cho đến tận khi về nhà, Quý Huyền nhìn bộ dáng nổi khùng của cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Vũ đẩy hộp đồ chơi vào ngực Quý Huyền, mắng: “Em thấy Vạn Tử Duệ, cái thằng cặn bã đó, nó thế mà lại có một người bạn gái, sắp, sinh!!!”
Quý Huyền ngẩn người, sau đó cười nói: “Loại chuyện này cũng hay thường gặp.”
Tiêu Vũ nổi sùng, mắng anh: “Cái gì mà thường gặp! Mấy kẻ có tiền các anh chính là như vậy à?”
Quý Huyền vô tội nói: “Anh đương nhiên không giống thế! Anh là dân xuất ngũ, cực kì chính trực, chắc chắn sẽ không như vậy. Với lại, đâu phải chỉ kẻ có tiền mới làm, kẻ không có tiền cũng ngoại tình mà?”
Tiêu Vũ hầm hừ nói: “Vậy chuyện của Vạn Tử Duệ là thế nào? Con sắp sinh rồi mà đi xem mắt với Băng Vũ, nếu không phải Vân Phi ngăn lại thì em ấy thành tiểu tam à?”
Quý Huyền nhìn trần nhà, làm vẻ ‘không liên quan đến anh’ nói: “Cũng không hẳn! Kết hôn rồi thì người phụ nữ đó sẽ thành tiểu tam.”
Tiêu Vũ tức giận, nhào lên người Quý Huyền, bóp cổ anh, nói: “Cái gì? Cái lời điếm thúi gì đấy! Nói cho cùng, hai người ấy đều vô tội, đáng sợ nhất là đàn ông, đàn, ông, các, anh.”
Quý Huyền cười khẽ, theo cái vồ lên của Tiêu Vũ, anh duỗi tay ôm cô vào lòng, chỉ thấy xúc cảm không tệ nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Ừm, anh sẽ không như vậy, anh hứa.”
“Anh không dám.” Tiêu Vũ lớn tiếng nói.
Quý Huyền gật đầu: “Không dám.”
Thấy Tiêu Vũ còn tức, Quý Huyền chỉ có thể nhắc cô: “Điện thoại em kêu kìa.”
Tiêu Vũ lấy điện thoại ra nhìn thử, thấy của Úc Vân Phi, càng tức hơn, nhận cuộc gọi cái liền hầm hừ đáp: “Alo, cái gì đấy?”
Úc Vân Phi bị Tiêu Vũ rống làm cho hết hồn, nhỏ giọng nói: “…..Chị dâu ạ? Chị đáng sợ quá đi!”
Tiêu Vũ cười lạnh: “Nói, chuyện.”
Úc Vân Phi nói nhanh: “À, cái đó, em chuẩn bị cầu hôn.”
“Cầu hôn!!!” Phản ứng của Tiêu Vũ rất lớn. Cô hỏi: “Hai người mới quen nhau chưa tới một tháng! Không biết đủ nửa tháng chưa nữa mà cậu đã cầu hôn?”
Úc Vân Phi không ngờ được phản ứng của Tiêu Vũ lại thế này, chỉ có thể căng da đầu nói: “Được nửa tháng rồi!”
Tiêu Vũ: “…..Vấn đề là nửa tháng à? Hai em mới quen nhau bao lâu mà đã cầu hôn rồi?”
Úc Vân Phi không còn cách nào, chỉ có thể chơi xấu: “Em mặc kệ, dù gì thì em cũng sẽ cầu hôn.”
“Vậy cậu nói với chị làm gì?” Tiêu Vũ nhíu mày hỏi.
“Không phải vì muốn nhờ chị hỗ trợ sao?” Úc Vân Phi cười lấy lòng.
Tiêu Vũ cũng cười (lạnh) lại: “Không giúp đấy.”
Úc Vân Phi: “……”
“Không phải chứ ! Chị dâu, chị không thể như vậy được a! Chuyện cầu hôn lớn vậy, em cần phải có bạn thân của Băng Vũ đó ó ó ó ó ó!!!” Úc Vân Phi hô to.
Tiêu Vũ vẫn lãnh khốc vô tình: “Hai đứa kết hôn chớp nhoáng thì cũng phải có cái quy trình của kết hôn chớp nhoáng chứ? Tuy chị rất muốn chúc phúc nhưng mấy đứa nhanh như vậy, chị còn chưa thể tin được, sao dám nhúng tay vào chuyện cầu hôn của hai đứa chứ.”
Úc Vân Phi thắc mắc: “Như vậy cũng được ạ? Trên TV, lúc nào hỏi bạn thân bạn gái, người ta đều đáp “âu kê, âu kê”, tung tăng tung tẻ tới hỗ trợ mà?”
Tiêu Vũ cười lạnh đáp: “Dù sao đó không phải chị, chị còn muốn xác định xem cả hai có nghiêm túc không đấy? Hai đứa mới quen nhau bao lâu? Sao đã cầu hôn rồi? Muốn làm gì thì làm, đừng có kéo chị xuống nước, vậy đi.”
Thấy Tiêu Vũ chuẩn bị cúp máy, Quý Huyền có cảm giác bị đau đầu: “Thật ra, giúp họ cũng đâu có sao?”
Tiêu Vũ ném điện thoại đi, che mắt nói: “Đó không phải là vấn đề. Kết hôn là một việc trọng đại. Hầu hết bạn thân giúp bạn trai của bạn mình cầu hôn khi biết hai người đó yêu nhau, thật lòng muốn sống bên nhau trọn đời. Còn Vân Phi thì mới quen nhau cách đây vài ngày, em cảm thấy quá cẩu thả. Huống chi, em không biết Băng Vũ nghĩ thế nào.”
Quý Huyền trầm mặc, anh gật đầu nói: “Anh biết rồi.”
Tiêu Vũ thắc mắc: “Anh biết cái gì?”
Quý Huyền cười cười, nói: “Nghiêm túc đó!”
Ngày hôm sau, Trương Băng Vũ gọi điện tới. Từ lúc cô ấy hẹn hò với Úc Vân Phi, cả hai thường xuyên dính lấy nhau, số lần gọi điện cho Tiêu Vũ cũng ít hơn hẳn.
Hôm nay lại bỗng dưng gọi điện, Tiêu Vũ nghĩ đến chuyện Úc Vân Phi muốn cầu hôn, cô không khỏi hỏi Trương Băng Vũ: “Em thích Úc Vân Phi sao?”
Không biết bên kia Trương Băng Vũ đang coi anime hay là manga, Tiêu Vũ nghe cô nàng nói một cách cực kì hùng hồn: “Thích? Sao chị lại dùng từ thích để hình dung bọn em thế? Tụi em là yêu nhau, yêu mù quáng, em đã không nhìn thấy bất kì khuyết điểm của anh ấy. Ở trong lòng em, anh ấy hoàn mỹ, chẳng sợ anh ấy ‘thả bom’, em cũng thấy thơm.”
Tiêu Vũ: “…..Câu cuối của em quá thô tục, trước đó chị còn vì tình yêu gà bông của hai đứa cảm động.”
Trương Băng Vũ: “….Không, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là em yêu anh ấy, chị biết hôm? Không có ảnh, em sống không nổi.”
Tiêu Vũ cạn cả lời: “Có phải em đang yêu có chút khoa trương không?”
Trương Băng Vũ: “……”
Tiêu Vũ lại nhíu mày hỏi: “Sao chị cảm thấy bên cạnh em đang có người nói chuyện ríu rít?”
Trương Băng Vũ: “…… Anh em nói ạ, haiz, chị không hiểu, em quyết định bàn với mẹ chuyện kết hôn với ảnh.”
Tiêu Vũ cả kinh: “Như vậy liền kết hôn á?” Hôm qua bạn trai em mới định cầu hôn thôi! Hôm nay em liền quất luôn bàn bạc với mẹ chuyện kết hôn?
Trương Băng Vũ nói: “Khi tình yêu đến, nó vừa mạnh mẽ vừa dữ dằn.”
Tiêu Vũ đỡ trán, thở dài nói: “……Trước hết cứ vậy đi!”
Cúp máy, Tiêu Vũ liền gọi cho Úc Vân Phi. Úc Vân Phi nhận máy, giây tiếp theo Tiêu Vũ nói: “Chị giúp cậu.”
Bên Úc Vân Phi yên tĩnh trong phút chớp mắt, sau đó vang lên tiếng hoan hô.
Tiêu Vũ hiểu được tâm tình kích động của cậu chàng, nhưng vẫn thở dài hỏi: “Cậu có kế hoạch gì chưa?”
“Đương nhiên là có.” Úc Vân Phi nói: “Mấy hôm nữa là sinh nhật tiểu Quang đúng không chị?”
Tiêu Vũ ừ một tiếng, Úc Vân Phi tiếp tục nói: “Em cần chị hẹn Băng Vũ ra ngoài đi mua quà cho tiểu Quang. Ở lối vào quán cà phê trên tầng hai của Fashion Plaza có một sân chơi lớn bên ngoài, gần 12 giờ rồi thì chị đưa cô ấy ra cửa ngồi, còn lại em sẽ sắp xếp.”
Tiêu Vũ gật đầu, nói: “Chị biết rồi.”
Úc Vân Phi kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn chị, cảm ơn chị dâu nhiều, cả đời này em sẽ biết ơn chị, cả đời này chị cũng sẽ biết ơn em.”
Tiêu Vũ: “???”
Có lẽ Úc Vân Phi kích động quá, một lúc sau liền cúp máy, nói muốn chuẩn bị.
Dưới sự cảm kích của Úc Vân Phi, Tiêu Vũ đã gọi Trương Băng Vũ: “Băng Vũ.”
“Vâng?” Giọng nói Trương Băng Vũ mang theo ý cười.
Tiêu Vũ cũng bị cảm nhiễm, cô cười nói, “25 tháng 4 là sinh nhật của Tiểu Quang. Chị muốn mua cho thằng bé một món quà, em đi chung với chị nhé? Đi chung để làm quân sư.”
Trương Băng Vũ lập tức nói: “Đương nhiên, lần trước chị đi chung với em, lần này em cũng nên đi lại với chị chứ. Nếu chị không đồng ý thì em cũng sẽ mặt dày đi theo.”
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Vậy thì 10 giờ sáng hôm 24 nhé, chúng ta sẽ gặp nhau trước cổng A của Fashion Plaza.”
Trương Băng Vũ gật đầu nói “Vâng ạ.”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ cười nói: “Em cứ lo sợ không đâu, chuyện này, bọn họ lớn tướng vậy rồi, sao lại không hiểu rõ chứ. Cần gì em quyết định đâu?”
Tiêu Vũ ngẫm lại, cũng đã thẩm thấu, nở nụ cười bất đắc dĩ nói: “Anh nói đúng, ai cũng có cuộc sống riêng của họ, là em gặp phải chuyện của Vạn Tử Duệ nên mới vòng vèo bản thân.”
Chuyện cầu hôn, Tiêu Vũ đương nhiên không miễn cưỡng bản thân nghĩ nhiều nữa, như vậy thì thà không tham gia.
Thế là, ngày hôm đó, Tiêu Vũ trang điểm, mặc một chiếc áo sơ mi đen có hoa văn bằng lụa phối với quần bó màu trắng, khoác lên mình ba phân hận trời, xách túi đi ra ngoài.
Quý Huyền ngồi trên sô pha đọc báo, nhìn bóng lưng Tiêu Vũ đang rời đi, anh nói lớn: “Có về ăn trưa không?”
Tiêu Vũ không quay đầu trả lời: “Có về, bọn họ cầu hôn xong chắc chắn sẽ muốn thế giới riêng hai người.”
Quý Huyền nói với cô: “Anh đợi em về ăn chung.”
Tiêu Vũ mỉm cười nhìn lại anh, hứa hẹn: “Em đây nhất định sẽ về.”
Quý Huyền cũng mỉm cười nhìn cô: “Ừ.”
Mang theo tâm trạng thoải mái, Tiêu Vũ hớn hở đi ra ngoài.
Đúng 10 giờ, cô đã đợi Trương Băng Vũ ở cửa, có lẽ Trương Băng Vũ cũng không ngờ rằng hôm nay sẽ mình sẽ được cầu hôn nên ăn mặc rất tùy tiện.
Nhưng…. nhìn Trương Băng Vũ mặc bộ quần áo thể thao thời trang có in hình, Tiêu Vũ vẫn có chút một lời khó nói hết, tưởng tượng đến cảnh cầu hôn thành công, khoảnh khắc Úc Vân Phi quỳ xuống trao nhẫn kim cương, thật cảm động, con bé này mặc đồ thể thao nhận lấy…..
Tiêu Vũ: “……….”
“Sao vậy, chị Tiêu?” Trương Băng Vũ nhìn Tiêu Vũ hỏi.
Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Không sao, đi thôi! Em có muốn mua cho mình một bộ quần áo không?”
Trương Băng Vũ cúi đầu nhìn lướt qua quần áo của mình nói: “Chị nói gì vậy? Em giống như người không có quần áo mặc sao? Hôm nay em muốn mặc bộ này, thoải mái…..”
Tiêu Vũ không thể nói rằng lát nữa em sẽ được cầu hôn đấy, mặc như vậy là không thích hợp. Vì vậy, cô chỉ có thể cứng nhắc gật đầu, nói: “Chị em mình đi xem quà nào sẽ hợp với Tiểu Quang.”
Trương Băng Vũ ngay lập tức giơ tay lên, nói: “Em biết, em biết một số cửa hàng tốt, nhất định sẽ có món nhóc ấy thích.”
Vì vậy, hai người phụ nữ tay trong tay bước vào trung tâm thương mại.
Mọi việc diễn ra tốt đẹp, Úc Vân Phi đã sử dụng di động của mình để liên lạc với Tiêu Vũ trong thời gian đấy. Trương Băng Vũ chọn một chiếc máy bay điện cho tiểu Quang, sau khi thanh toán, Tiêu Vũ nhận được tin nhắn từ Úc Vân Phi, bảo họ đến quán cà phê.
Cô liền kéo Trương Băng Vũ đi, nói: “Chúng ta đi uống cà phê đi.”
Trương Băng Vũ nhìn đồng hồ, nói: “Gần 12 giờ, đến giờ cơm trưa rồi mà chị.”
Tiêu Vũ chỉ có thể nói: “Chị muốn uống cà phê, đến quán cà phê rồi tùy tiện ăn cái gì đó cũng được.”
Thấy Tiêu Vũ nói vậy, Trương Băng Vũ chỉ có thể đồng ý, thế là hai người họ đi đến quán cà phê mà Úc Vân Phi đã nói.
Bởi vì Úc Vân Phi không nói cậu sắp xếp thế nào nên Tiêu Vũ cũng chẳng biết gì, chỉ có thể gọi hai ly cà phê và hai cái sandwich cho mình với Trương Băng Vũ, sau đó cùng Trương Băng Vũ ngồi ở cửa tầng hai trung tâm.
Hai người ngồi xuống, trong lúc đợi cà phê bưng ra, cả hai ngây người nhìn đám đông trong sân chơi.
Nắng xuân ấm áp, Tiêu Vũ một tay chống cằm, dựa vào lan can nhìn mọi người ở tầng một, có người đứng trên cầu thang tán gẫu, người ngồi uống nước ở bàn bên cạnh, và những học sinh tiểu học đi qua quảng trường để về nhà.
Trương Băng Vũ đột nhiên hỏi cô: “Em cảm thấy hôm nay quảng trường khá vắng người đấy! Cho dù đây là lầu hai nhưng mọi khi chỗ này vẫn luôn náo nhiệt mà.”
Tiêu Vũ cứng người, cười xấu hổ nói: “Ai biết được?”
Hai người trò chuyện rôm rả, cả hai đều ấm áp trong ánh nắng mặt trời. Tiếng chuông điểm 12 giờ vang vẳng dưới bầu trời xanh, du dương êm tai, như một bản nhạc, như tiếng đàn piano, khiến người ta bất giác nhìn về phía tháp chuông.
Tiếng chuông vang lên, Tiêu Vũ nhìn thấy một người đàn ông mặc vest bước xuống cầu thang và đi về phía họ, Tiêu Vũ cũng không nghĩ nhiều, cho rằng anh ta cũng vào đây để mua cà phê.
Người đàn ông khoảng 30 tuổi, vừa đi vừa nhìn đồng hồ, có vẻ rất vội nhưng đột ngột dừng lại cách họ 3 mét. Cứ như thể thời gian của anh ta đã lấy đi, anh ta vĩnh viễn nhìn đồng hồ trên đường.
Ngay lúc đó, Tiêu Vũ chợt hiểu — Bắt đầu rồi.
Trương Băng Vũ ngạc nhiên nhìn người đàn ông, cô ấy hỏi Tiêu Vũ: “Anh ta đang làm gì vậy?”
Tiêu Vũ cười nói: “Làm sao chị biết được?”
Sau đó, từ hướng khác, một người đàn ông mặc quần jean, áo trắng dài tay cũng đi tới đây, khi đi ngang qua người đàn ông mặc vest vẫn đang nhìn đồng hồ, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng dài tay cũng dừng lại ngay lập tức. Giống như nơi đó là không gian mà thời gian tĩnh lặng, chỉ cần bạn bước vào đó, bạn sẽ bị đóng băng.
Trương Băng Vũ che miệng cười nói: “Nhìn xem.”
Tiêu Vũ cũng muốn cười một tiếng, không biết Úc Vân Phi định làm gì, một người sau lưng Tiêu Vũ cầm lấy điện thoại nói: “Mau chụp ảnh đi kìa.”
Sau đó, Tiêu Vũ nhìn thấy người cầm điện thoại chạy về phía đó, rồi cũng bị ‘đông cứng’ trong lúc chụp hình. Tiêu Vũ không khỏi mỉm cười nghĩ, Úc Vân Phi còn rất thú vị, thần bí như vậy, không biết cậu ta muốn làm gì.
Ba người giống như diễn kịch câm, bất động trong 10 giây, 20 giây, càng ngày càng có nhiều người vây quanh. Mọi người lấy điện thoại ra và bắt đầu quay phim, Trương Băng Vũ cười đến ngửa tới ngửa lui nói: “Thật ngốc nghếch hahahahahaha”
Tiêu Vũ lắc đầu nghĩ: Lát nữa em đừng có nên cười tắt thở đấy.
Chuông đã sớm dừng, đột nhiên, một âm thanh du dương truyền đến. Cùng với tiếng nhạc, một cô gái mặc váy lụa, múa ba lê đi vào tầm nhìn của Tiêu Vũ.
Cô vũ công múa những động tác duyên dáng ở giữa ba người họ. Theo tiếng nhạc, cô ấy làm bộ đẩy một người. Người đó liền theo động tác cử động trong nháy mắt, nhảy popping dance*. Một cứng một mềm, điệu múa ở dưới tiếng nhạc mang theo bầu không khi hấp dẫn người.
*Nhảy kiểu như con robot đấy.
Cuối cùng thì cô gái cũng đã ‘khởi động’ ba người đàn ông, bọn họ nhảy popping dance còn cô ấy thì múa ba lê, khiến cả đám đông cười to.
Ở đoạn nhạc cao trào, bốn vũ công đồng loạt nhảy cùng một vũ điệu, nhảy múa trên sân chơi nhỏ này.
“Woa! Nhảy hay dữ ~.” Trương Băng Vũ hét lên.
Tiêu Vũ nhìn cô ấy cười thoải mái trong nắng, nói: “Thật sự rất hay.” Bài hát Ouder* khá phù hợp với nơi này đấy chứ.
*Mình không biết đây là bài gì nữa, nếu ai biết thì cmt nha. Gốc : “ouder 首歌”; cv là “Bản nhạc Louder”. Minh đoán là bài này.
Tiêu Vũ vốn tưởng Úc Vân Phi sắp đi ra, theo vũ điệu của bốn người, Tiêu Vũ chỉ thấy trong đám đông tụ tập, có 5 người chạy vào nhảy múa chung.
Các động tác nhất quán, không xa lạ, vừa nhìn đã biết là đã tập luyện từ trước. Tiêu Vũ biết ngay, lần cầu hôn này còn hơn những gì cô nghĩ.
“Xin chào, cà phê và sandwich của cô.” Hai người phục vụ mặc vest đặt đồ lên bàn cho Tiêu Vũ và Trương Băng Vũ.
Tiêu Vũ vội vàng buông tay ra, ánh mắt quét về phía đám người bên ngoài vẫn đang nhảy múa dưới bầu trời xanh.
Người phục vụ đặt đồ xuống, cười nói: “Mời từ từ thưởng thức.” Sau đó anh ta lùi lại cúi chào, đột nhiên xoay người đi vào nhóm nhảy.
Tiêu Vũ che miệng, cho dù biết trước, cũng không ngờ Úc Vân Phi lại sắp xếp bất ngờ như vậy.
Trương Băng Vũ cũng che miệng cười nói: “Trời ạ.”
Trương Băng Vũ đứng dậy vỗ tay thật mạnh, đám đông xung quanh cũng vỗ tay theo. Trong đám đông, hàng loạt các cặp đôi đang ôm nhau, dường như bị lây nhiễm bởi những vũ điệu này, đang thảo luận về việc có nên đi vào hay không, và bọn họ cũng gia nhập vào luôn.
Tất nhiên, chuyện này không thể vì tình sâu đột nhiên bùng phát, nhìn động tác nhanh nhẹn cùng độ phối hợp, Tiêu Vũ biết, đây cũng đã được sắp xếp từ trước.
Bước nhảy nhẹ nhàng, vũ cảm tuyệt đẹp, tiết tấu nhạc nhanh, vũ đạo mạnh mẽ mà động lòng người.
Từ xa, một vài học sinh tiểu học đeo cặp đi ngang qua, khi bước qua sàn nhảy, các em ấy đột nhiên nhảy cùng các vũ công.
Nháy mắt, Tiêu Vũ đã nhìn thấy Quý Du cùng Văn Liệt, thậm chí cả bạn bè của hai nhóc. Trong lòng Tiêu Vũ mắng Úc Vân Phi, cậu ta thế mà còn để con gái cô và Tiểu Liệt giúp đỡ.
Nhưng mà, các em ấy rõ ràng cũng đã tập luyện khá lâu, tuy nhảy có hơi vất vả nhưng động tác vẫn theo kịp.
Trương Băng Vũ che miệng cười nói: “Tiểu Du với tiểu Liệt kìa.”
Tiêu Vũ mỉm cười gật đầu nói “Ừm.”
Mọi người từ từ tán ra, chừa ra một chỗ trống, hai người đàn ông phía sau Trương Băng Vũ bị người phục vụ kéo lên.
Hai người đàn ông có chút không biết làm sao mà đứng lên, hai người nhìn nhau, vẻ mặt hoảng sợ. Giống như họ là những vị khách thực sự, tự dưng bị kéo vào, nhưng khi thấy hai người đó gia nhập, Tiêu Vũ cũng đã biết đây là một phần của nó.
Tiêu Vũ tròn mắt nhìn khi họ làm hơn 10 động tác lộn nhào, tất cả các vũ công đang né sang một bên tập trung lại khiêu vũ theo điệu nhạc. Ngày càng có nhiều người nhảy, cũng không biết Úc Vân Phi đã tham gia từ khi nào.
Tiêu Vũ nhìn Úc Vân Phi nhảy càng lúc càng gần bọn họ, Trương Băng Vũ che miệng, hai mắt đẫm lệ, nhìn chằm chằm Úc Vân Phi, nước mắt muốn rơi lại không rơi nhìn chằm chằm vào Úc Vân Phi.
Úc Vân Phi vốn là một minh tinh, từ bé ham chơi, nên việc khiêu vũ không khó đối với anh ấy. Đầu ngón tay vẽ ra hình vòng cung được vẽ bởi đầu ngón tay khiến người ta si mê, mái tóc tung bay khi xoay người, và góc áo tung bay trong gió, dường như cả thế giới đều hòa vào nhịp điệu này.
Cậu ta trông đẹp trai như vậy, nhảy nghiêm túc như thế, cậu nhảy đến trước mặt Trương Băng Vũ, vươn tay kéo cô ấy lên.
Đúng như những gì Tiêu Vũ đã nói trước đó, Úc Vân Phi mặc bộ vest lịch sự, bộ vest đen thẳng tắp tương phản với bộ đồ thể thao của Trương Băng Vũ.
Tiêu Vũ chỉ mỉm cười nhìn họ, nghĩ lại thế này cũng không sao, đối với bọn họ mà nói đây đều là những kỷ niệm đẹp đẽ.
Quý Du cùng Văn Liệt vẫn múa đến toát mồ hôi hột, Úc Vân Phi kéo Trương Băng Vũ vào trong đám đông.
Âm nhạc lúc này cũng có khoảng nghỉ ngắn, nhưng Tiêu Vũ biết, kế tiếp đó là một cao trào cuồng nhiệt hơn, một giai điệu hấp dẫn hơn.
Đúng vậy, kế tiếp đó là âm thanh sôi động khiến người ta ngẩng đầu kích động, còn có Úc Vân Phi tùy tay lột bỏ lớp ngụy trang quyết đoán.
Chỉ thấy Úc Vân Phi đột nhiên nắm chặt chiếc áo sơ mi trên ngực của mình, kéo kéo nó. Lúc này tựa như phép thuật, Úc Vân Phi xoay người biến đổi, từ một người đàn ông mặc vest ném tiền thành một chàng trai năng động trong bộ đồ thể thao. Chỉ thấy cậu mặc đồ giống với Trương Băng Vũ, quần áo thể thao màu xanh in hoa, rất hợp với Trương Băng Vũ.
Hả?
Tiêu Vũ sửng sốt, cô nhìn thấy Trương Băng Vũ và Úc Vân Phi đột nhiên nhảy theo điệu nhạc, Tiêu Vũ hoàn toàn sững sờ.
Ý là sao?
Như tất cả những người đóng giả thành người qua đường, khách và bồi bàn, việc tham gia của Trương Băng Vũ không chút đột ngột. Cô ấy không chỉ bắt kịp nhịp độ rất tốt mà còn nhảy rất hăng. Bộ đồ thể thao như đã được chuẩn bị cho lần này, kết hợp rất hoàn hảo.
Tiêu Vũ ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mặt, nếu Trương Băng Vũ đã tham gia thì, như vậy, mọi thứ bây giờ……
Tiêu Vũ chú ý đến người đàn ông đột ngột xuất hiện. Người đàn ông đội chiếc mũ đứng ở cuối với động tác nhảy cứng đờ, cao hơn 1,9 mét và có cơ thể hình tam giác ngược hoàn hảo. Anh ấy trong kỳ cục trong bộ đồ thể thao giản dị đó.
Tiêu Vũ nhìn thấy anh kéo mũ xuống, làn da màu đồng lộ ra dưới ánh mặt trời, mái tóc ngắn, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng.
Tiêu Vũ nhìn anh nhảy cứng đờ đến gần mình, động tác của anh rất kỳ cục, người có thể đá người bằng hai chân, giờ phút này có lại vụng về như vậy.
Tiêu Vũ nhìn anh nhảy đến trước mặt cô, nhìn anh quỳ xuống, anh hơi thở hổn hển, sau đó nói: “Anh có thể cưới em không?”
Đúng vậy, mọi thứ chỉ là giả dối, xem mắt là nói dối và cầu hôn cũng vậy. Thiết lập lớn như vậy, đều do Quý Huyền vì Tiêu Vũ mà thiết kế ra.
Nhưng điều mà Tiêu Vũ cảm động chính là câu hỏi đơn giản lại thẳng thắn của Quý Huyền với nụ cười. Làm nhiều chuyện như vậy, cảm động đến mức không thể từ chối, cuối cùng lại hỏi đơn giản như thế. Nhưng, Tiêu Vũ vẫn cảm thấy lòng mình tràn đầy , không ai nguyện ý vì cô làm chuyện này, cô đỏ mắt hỏi: “Anh nói xem?”
Quý Huyền cũng cười, anh lấy chiếc nhẫn kim cương đã chuẩn bị sẵn và nói: “Vậy…Em lấy anh nhé?”
“Có gì khác nhau sao?” Tiêu Vũ duỗi tay, cười hỏi.
Quý Huyền nắm lấy tay cô và đeo nhẫn lên, sau đó hôn nhẹ và nói, “Tất nhiên là có, như vậy, em có thể lựa chọn gả bản thân cho anh, hoặc là bị anh cưới đi, khác nhau chỗ chủ động và bị động.” Quý Huyền vẫn duy trì tư thế quỳ một gối, ngẩng đầu hôn lên: “Tiêu Vũ, anh thật may mắn, đời này, chiếc nhẫn này,…. chỉ cho em…..”
Những lời cuối cùng biến mất giữa bờ môi hai người họ, phía sau Quý Huyền, mọi người vỗ tay, cùng giọng hét của Quý Du “Mẹ mình đã trở thành mẹ mình, mẹ mình đã trở thành mẹ mình….”
Tiêu Vũ thậm chí còn nghe thấy tiếng cười của Tiêu Nhược Quang.
Hóa ra, bọn họ đều ở đây.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!