Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 97
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 97


Bà nội Tất rất tức giận, bà ta cảm thấy Quý gia nhà cao cửa rộng đang ức hiếp, coi thường mình.

Tiêu Vũ cười nói: “Bà Tất, thông gia Tất, bà phải nhịn, nếu bà mà ra tay, mọi chuyện không đơn giản là đuổi ra ngoài đâu.”

Bà Tất trừng mắt nhìn cô: “Cáo mượn oai hùm.”

Tiêu Vũ cười cười, không đáp lại bà ta.

Quý Nhược Vi không suy nghĩ như bà Tất, bà ta đang lo muốn chết, vội cười với Tiêu Vũ: “Cháu dâu à, cái đó, cô cháu mình đều là người một nhà.”

Tiêu Vũ đặt xe lửa đồ chơi lên đường ray, cẩn thận ráp tàu lửa vào khớp đường ray, vừa đáp một cách thờ ơ: “Những việc làm của cô không khiến cháu cảm thấy hai ta là người một nhà. Vừa rồi bà Tất định đánh con trai cháu nhỉ? Cháu thấy cô đứng một bên nhìn, không đi lên ngăn cản. Có thể thấy cô vẫn nghĩ Tất gia mới là người một nhà với cô. ”

Quý Nhược Vi lo lắng xoa xoa tay, ông bà nội Quý cũng trở về.

Bà nội Quý nhìn Quý Nhược Vi, lần đầu tiên cảm thấy thất vọng về con gái mình đến thế.

“Nhược Vi, con nhớ hồi bé cha mẹ dạy con thế nào không?”

Giọng bà nội Quý nhàn nhạt, bà nói: “Ý nghĩa của câu ‘Gia hòa vạn sự hưng’ không phải là con có thể bỏ qua mọi thứ. Từ nhỏ, cha mẹ đã dạy mỗi đứa rằng các con phải đoàn kết, gia đình phải cùng chung chí hướng đối xử với bên ngoài. Chỉ có đoàn kết, gia đình ta mới có thể biến mọi điều không thể thành có thể. Tục ngữ có câu ‘Một giọt không thành biển , một cây làm chẳng nên non.. ”

Bà nội Quý thở dài,” Ngày con lấy chồng, mẹ cũng nói ‘Một mình khó đi, một bàn tay vỗ không vang’. Xem ra con vẫn nhớ những lời này, nhưng lại dành hết tâm tư cho nhà bọn họ. ”

Quý Nhược Vi không chịu nổi, cãi lại: “Tại sao mẹ lại nói vậy chứ? Tuy con không tài giỏi như chị nhưng con cũng có gia đình của con mà.” Nói đến đây, mắt Quý Nhược Vi đỏ hoe: “Con cũng phải nghĩ cho con của con nữa chứ? Bà ấy là mẹ chồng con, con cũng đâu thể đánh bà ấy được ạ?”

Bà nội Tất ngồi bên cạnh nghe vậy thì ưỡn cái ngực lên, đánh mắng bà ta hả? Vợ chồng đứa bây ly hôn ngay và luôn!

Ông nội Quý thở dài, “Nhược Vi, cha mẹ chưa từng nghĩ như con sao? Con là đứa út trong nhà, cả nhà chiều con nhất, ngày con kết hôn, cha với mẹ sợ con vất vả, cũng đã chuẩn bị của hồi môn cho con. Sau này ở nhà xảy ra chuyện, đích thân cha hỏi mượn tiền con, con có cho cha mượn đồng nào không?”

Quý Nhược Vi xoa tay: “Quý thị bị lỗ vốn nhiều như vậy, sao con có thể bù hết được? Hơn nữa, đó là do anh hai gây họa, tại sao con lại phải xử lý chứ?”

Ông nội Quý thất vọng lắc đầu: “Cha không biết con lại nghĩ như vậy, lúc con không cho mượn tiền, cha nghĩ là do nhà con không chịu. Cha mẹ cũng không muốn làm khó con, con cũng nói vậy rồi, dù gì con có góp cũng chẳng được bao. Nhược Vi, cha mẹ đã nghĩ cho con như vậy đấy, con có thế không?”

Quý Nhược Vi cúi đầu lau nước mắt. Bà Tất không thấy cái này có gì to tát cả, mở miệng nói thẳng: “Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, ông bà đừng làm khó Nhược Vi.”

Tiêu Nhược Quang cầm miếng xếp gỗ, chiếc hộp đựng miếng xếp không to hơn nhóc là bao, nhóc nhào người lên lấy, còn mở miệng nói: “Bát nước đổ ra ngoài, bát nước đổ ra ngoài, bát nước đổ ra ngoài….”

Quý Du tức giận nói: “Không phải bát nước đổ ra ngoài! Mẹ ơi, sau này con cũng là bát nước đổ ra ngoài ạ?”

Tiêu Vũ mỉm cười, liếc nhìn bà nội Tất rồi nói: “Họ khinh thường con gái, còn nhà mình không phải vậy, Tiểu Du với Tiểu Quang, đương nhiên là cả Tiểu Liệt đều là bé ngoan của chúng ta. Luôn luôn như vậy, bất kể khi nào. ”

Lúc này Quý Du mới thấy nhẹ nhõm, bà Tất bị hai mẹ con làm cho nghẹn đỏ cả mặt.

Ông nội Quý xua tay, nói tiếp: “Quý Huyền không vào, nó không muốn nói lại nữa đâu. Nếu con đã nói chúng ta đừng làm con khó xử, vậy đồng thời, chúng ta cũng không làm khó cháu nó. Nếu Quý Huyền không muốn con tới rồi thì con mang mẹ chồng tới khách sạn ở đi, buổi tối góp mặt ăn tiệc là được. Nể mặt cha mẹ, thằng bé sẽ không hoàn toàn chặt đứt quan hệ với các con, nhưng về sau đến đây thì gọi điện báo cho nó. Không việc gì thì mai con về đi.”

Quý Nhược Vi ngơ ngác nhìn ông nội Quý, dường như bà ta không ngờ người cha luôn yêu chiều mình lại có thể nói những lời như thế.

Bà ta mếu máo khóc lóc rồi lau nước mắt, nhưng mà vẫn ngồi ì ra đó.

Có lẽ Quý Huyền đợi lâu quá, đi vào vẫn thấy mấy người còn ở thì cau mày.

Quý Nhược Vi thấy anh bước vào, liền khóc lóc đi tới: “Cháu trai, nói gì thì cô cũng là cô của con, cho dù cô sai thì cũng phải cho cô cơ hội sửa chữa chứ.”

Bà Tất ngồi trên ghế sofa bĩu môi, không nói gì.

Quý Huyền nhìn Quý Nhược Vi nói, “Cháu từng tham gia quân ngũ, cô cũng biết đó. Từ nhỏ, cháu đã quen với rất nhiều thứ. Khi lớn lên, cháu thậm chí đã quen với việc chuyện sống chết. Cháu chỉ biết, chờ đến khi chuyện xảy ra thì đều quá muộn. Trước kia, cô về hay mẹ chồng cô đến, các người còn biết không dám gây sự với Quý Du. Đó là điểm mấu chốt của cháu, hai người còn giữ chừng mực nên cháu cũng không làm căng. Cháu được ông bà nuôi nấng, họ đối xử tốt với cháu nên cháu cũng đối tốt với con gái họ. Nhưng, cái gì cũng có chừng có mực, kể từ khi công ty bắt đầu có lãi, cô đã về gặp ông bà nhiêu lần?”

Quý Huyền cũng rất thất vọng với Quý Nhược Vi. Anh cảm thấy ông bà không đáng bị như vậy: “Cháu ở bên ông bà, cũng biết cách đối xử bình đẳng của họ. Cha cháu đối xử với cháu rất tệ, thậm chí còn nói là rất kinh khủng, nhưng dù có tệ đến mấy thì ông ấy vẫn tôn trọng ông nội. Thành thật mà nói, công ty đúng là bị ông ta phá hoại, nhưng với việc dưỡng lão thì cháu tin rằng ông ấy sẽ không bao giờ trốn tránh. Cô có biết đó gọi là gì không? Đó gọi là hiếu thảo, mà cô, đúng là không có.”

Quý Nhược Vi sửng sốt, lại khóc: ” Cháu dựa vào đâu mà nói cô không có chứ? ”

Quý Huyền, cười: “Cháu chẳng cần dựa vào đâu, nếu trong lòng cô có ông bà thì không phải lúc nào cũng mang tư thái đòi nợ. Các người tự mình tìm chỗ đi! Đây là nhà cháu, đã tới nhà cháu thì phải lịch sự với gia đình cháu, đó là cơ bản.”

Mặc dù bà Tất đang ngồi thẳng, nhưng tai bà ta vẫn kéo căng ra nghe ngóng. Lúc này thấy Quý Huyền không chừa đường đường sống, bà ta không chút sợ sệt, đứng dậy mắng liền: “Đòi nợ á? Không phải vậy sao? Đều là người họ Quý, tại sao Nhược Vi lại không có cái gì hả?”

Ông nội Quý hít một hơi rồi nhìn Quý Nhược Vi hỏi: “Con cũng nghĩ vậy sao? ”

Quý Nhược Vi cúi đầu không nói chuyện, ông nội Quý nhắm mắt lại, cười khổ: “Con cũng nghĩ như vậy ư? Cha thấy nhiều gia đình vì gia sản mà ồn ào túi bụi, thậm chí phá hủy luôn xí nghiệp gia đình cũng có. Cha không muốn con cha như thế, nên đã rút ra khỏi công ty từ sớm, thậm chí không để lại tiền dưỡng lão, đem toàn bộ tài sản chia thành ba phần.”

Bà Tất cười mỉa mai: ” Nghe hay đấy, ba phần à. Thật ra hai cô con gái chỉ nhận được một ít số lẻ, còn đâu cho hết con trai đúng không?”

Bà Tất vừa dứt lời, Quý Nhược Vi cảm thấy bị ai đó tát một phát. Bà ta không thể tin được mà ngẩng đầu lên, thấy ngay mẹ đang nhìn mình một cách lạnh lùng.

Cái tát này khiến bà nội Tất sợ hãi, co ro như chim cút, câm lặng ngồi trên ghế sô pha.

Quý Nhược Vi che mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn bà nội Quý: “Mẹ.”

Bà Quý lườm con gái, lạnh lùng nói: “Cô vẫn biết tôi là mẹ của cô à? Cô để mẹ chồng nói cha mình thế à? Cô cho là bọn tôi chết hết hả? Người họ Quý, muốn làm thì làm, không làm thì xéo đi.”

Quý Nhược Vi che miệng mới không để nước mắt ứa ra, đúng lúc này, ba người nhà Quý Thục Mẫu đi vào.

Vừa thấy cảnh tượng trong phòng khách, cha con Lâm Khắc Hàn với Lâm Tư Điềm liền nói với ông nội Quý và Quý Huyền: “Bố con con đi ra ngoài dạo phố chút ạ, còn chưa mua quà cho tiểu Quang nữa.”

Chờ cha con Lâm Khắc Hàn với Lâm Tư Điềm đi, Quý Thục Mẫn đi vào, cởi áo khoác mỏng ra, hỏi:” Có chuyện gì vậy?”

Bà nội Quý nhắm mắt rơi lệ, bà ngồi trên ghế sô pha ôm trán rồi lắc đầu. Ông nội Quý hỏi Quý Thục Mẫn: “Em con oán cha phân chia tài sản không đều, cha vẫn lo con bé sống không tốt… Cha chưa bao giờ biết, cha chưa bao giờ biết, con bé thế mà lại nghĩ vậy.”

Quý Thục Mẫn mỉm cười nhìn ông bà Quý rồi nói: “Cha mẹ nghĩ gì thế ạ? Chia đều hay không, sao con không biết ạ? Nhưng đã nói đến cái này rồi, vậy con nói thêm một câu đi!”

Quý Thục Mẫn quay lại nhìn Quý Nhược Vi, nói: “Em không bé bỏng gì nữa, cái gì nên làm cái gì không nên làm đều đã biết rồi. Em nói cha mẹ phân chia tài sản không đều?”

Có lẽ Quý Nhược Vi bị đả kích quá lớn nên gan to thêm 2 phần, bà ta đáp lại: “Em là người cuối cùng được nhận tài sản, tài sản đến tay em tổng cộng 70 triệu tệ ( ~ 247,943,041,220 VNĐ) và 10% cổ phần. Em không tin nhà mình chỉ có bằng đó tiền.”

Quý Thục Mẫn gật đầu nói,” 70 triệu à, hình như chia không đều thật. Có biết chị nhận được bao nhiêu không? Trong tay chị có 60 triệu tiền mặt với 7% cổ phần đấy.”

Quý Nhược Vi sửng sốt, không tin được chuyện này, bà ta hét lên: “Không thể nào.”

“Không thể cái gì?” Quý Thục Mẫn trừng mắt nhìn em gái: “Em tưởng 70 triệu ít ỏi lắm à? Em có biết 70 triệu giá trị thế nào vào vài chục năm trước không? Vốn lưu động của cha là hơn 100 triệu, còn thứ đáng giá thật sự là cổ phần. Lúc chia tiền, bởi vì em nhỏ nhất, sợ em mai mốt không thể tự kiếm tiền nên cha định cắt phần cổ phần dưỡng già của cha mẹ đắp vào phần cho em.”

Quý Thục Mẫn bước tới gần, nhìn Quý Nhược Vi nói tiếp: “Là chị bảo cha không cần làm vậy, 10% cổ phần của em là do chị với cha của Quý Huyền cắt phần của mình thêm vào. Tại sao cha Quý Huyền lại vét sạch công ty? Bởi vì anh ấy chỉ có cổ phần trong tay chứ tiền chẳng có nhiêu. Nói cách khác, ba anh em chúng ta thật sự được chia đều tài sản.”

Hình như đây là lần đầu Quý Nhược Vi biết đến chuyện này, khó mà tiếp thu nổi, nói tiếp: “Nhưng mà công ty…..”

Quý Thục Mẫn cười nhạo: “Công ty? Em còn nhớ đến công ty à? Em cho rằng cả công ty là của cha? Cho rằng có thể lấy công ty là chia luôn à? Những gì cha có, bao gồm cả cổ phần đều đã quy thành tiền và chia đều cho chúng ta rồi. Sao? Em muốn chia đều cổ phần hả? Chị nói cho em biết, cổ phần mà được chia đều thì dựa vào cái nết nhà Tất của em, thì Quý thị đổi tên luôn là vừa. Đương nhiên không phải đổi sang họ Tất, một khi cổ phần được chia đều, để cho người khác chiếm phần lớn, em còn được ngày lành như bây giờ hả?”

Quý Nhược Vi cúi đầu, Quý Thục Mẫn bước đến bên người em gái, dựng bà ta dậy rồi nói tiếp: “Chị còn biết cha mẹ cho em thêm của hồi môn nữa kìa. Chị cũng nghĩ giống cha mẹ, với cái tính của em thì chỉ tiết kiệm được thôi, chị chẳng thèm so đo. Em thì hay rồi, đưa hết vốn liếng cho Tất gia chơi, chơi hết sạch, giờ lại tính toán chi li với nhà mình? Có muốn nghe thêm vài chuyện khác không ? Nói xem, hồi đó mẹ đưa cả của hồi môn của mẹ cho em để lấy đi hết cổ phần giá 0 tệ? Hay là nói, giờ em tiếc đống cổ phần đó nên muốn đòi lại?”

Quý Nhược Vi lắc đầu: “Đừng nói nữa mà! Em không biết những thứ này. Em không biết, không có ai nói với em hết.”

Tiêu Vũ ngáp một cái, hỏi: “Không nói, không phải là không muốn cô nghĩ nhiều sao?”

Tiêu Nhược Quang hỏi Tiêu Vũ: “Mẹ, tại sao bác nhỏ lại khóc vậy?”

Tiêu Vũ đáp: “À, bác ấy nhớ đến hồi xưa được cha mẹ bác dắt đi mua kem.”

Quý Huyền: “……..”

Bà nội Quý: “……” Bao đau thương bay mất tiêu.

Ông nội Quý: “…..” Cháu nhắc cái là ông cũng nhớ luôn.

Quý Thục Mẫn: “…..” Khi đó em gái vẫn rất đáng yêu.

Tiêu Vũ cảm thấy mình không hề nói tào lao nha! Chẳng phải phim truyền hình đến mấy khúc này thì vai ác sẽ nhớ lại những ký ức đẹp đẽ, rồi càng thêm tuyệt vọng với cuộc sống sao?

Tiêu Nhược Quang sửng sốt, nói: “Mẹ chưa bao giờ dắt tụi con mua kem đó.”

Tiêu Vũ ngạc nhiên:”Chưa bao giờ à? Vậy lát nữa mẹ con mình đi mua cà rem đi.”

Tiêu Nhược Quang lớn tiếng đáp lại: “Vâng ạ ~”

Cuối cùng, Quý Nhược Vi tự mình rời đi, bà nội Tất không muốn đi nhưng bị Quý Nhược Vi nói một vài lời rồi cũng chịu ra về.

Tất Dịch Nhiên thức dậy, nghe thấy chuyện này liền đi gặp Quý Huyền với ông nội Quý nói lời xin lỗi với vẻ mặt nan kham.

Quý Huyền xua tay nói: “Anh không phải người giận cá chém thớt, em vẫn là đứa trẻ tốt, đương nhiên là trừ khi chính em muốn dọn ra ở riêng.”

Tất Dịch Nhiên lắc đầu nói: “Em đến để xin lỗi chuyện của bà em. ”

Quý Huyền gật đầu, nói tiếp: “Em hiểu là được, chuyện khác em tự xử lý đi. Anh không cho họ tới, anh cũng có lập trường của mình, em hiểu cho.”

Tất Dịch Nhiên gật đầu: “Em hiểu, em định ra ngoài một lúc.”

“Ừ, đi đi.” Nếu Tất Dịch Nhiên không quan tâm đến sự sống chết của bà với mẹ mình, thì cậu ta chỉ là một kẻ đạo đức giả. Sau cùng, dù Quý Huyền và nhà Tất có xung đột thế nào, nhưng hai người thực sự không có lỗi gì với Tất Dịch Nhiên.

Sau khi Tất Dịch Nhiên rời đi, Quý Yến vừa ngáp vừa đi xuống, Quý Huyền liếc nhìn cậu ta, nói: “Mới chia cổ tức cho em cái là thức thâu đêm chơi game à?”

Quý Yến cứng người, nói: “Đâu có, em là….”

Kết quả, Quý Huyền hoàn toàn không khiển trách mắng mà còn nói thêm: “Tiền có đủ không? Không đủ anh cho thêm?”

Quý Yến: “…..” Anh trai tui đây sao?

Quý Huyền nhìn em trai, hỏi: “Ánh mắt của em là sao đấy?”

Quý Yến lập tức hoàn hồn:” Không có gì, em tự hỏi tại sao anh lại đối tốt với em như vậy.”

Nếu mà bình thường, Quý Huyền phải mắng cậu ăn nói xàm lông gì đó, nhưng nhờ kế hoạch của Quý Yến mà anh cưa đổ lại được vợ cũ, vì vậy anh nói: “Ừ, em là em trai anh, anh sẽ chăm lo em.”

Quý Yến: “!!!” Tui có anh trai sao????

Quý Yến gần như bật khóc. Anh trai tui cuối cùng đã nói những gì anh ấy nên nói khi là anh trai. Quý Yến vui đến mức suýt chút nữa đã cắn khăn tay nhỏ, nhưng cậu chàng vẫn chọn múa ba lê đi ăn sáng, như vậy trông dè dặt hơn. Ha ha ha ha ha……

Quý Huyền bao trọn 3 lầu nhà hàng để tổ chức sinh nhật cho Tiêu Nhược Quang, 2 tầng của khách sạn trực tiếp sắp xếp thành một thiên đường vui chơi. Quý Huyền sẵn sàng chi tiền, anh lại làm một ngôi nhà sô cô la như hồi sinh nhật Quý Du, kết hợp với các loại kẹo khác tạo thành một sân.

Tất nhiên, ngoài thế giới kẹo, còn có một khu vui chơi được tạo thành từ xích đu và cầu trượt, thậm chí có một nơi phiêu lưu rừng mưa nhiệt đới nhỏ.

Về đồ ăn, từ suối đồ uống cho đến các loại bánh ngọt và đồ ăn, ngoài các bạn nhỏ, phụ huynh cũng đến. Tầng hai là chiêu đãi bạn học cùng với phụ huynh của Tiêu Nhược Quang, còn có các giáo viên và hiệu trưởng.

Tầng ba là những người thuộc mọi tầng lớp xã hội được Quý Huyền mời đến. Rượu thơm ngạt ngào, khách nhân như mây, đại sảnh nguy nga nay náo nhiệt hẳn lên.

Lúc 5 giờ, những đứa nhỏ được xe buýt do Quý thị bao trọn đưa đến, chúng đến cùng cha mẹ mình, Quý Huyền đưa theo Tiêu Nhược Quang ra cửa chào đón.

Hiệu trưởng xuống xe, nhìn thấy khách sạn 5 sao thì há hốc mồm. Một bữa cơm ở đây không rẻ đó! Đây không phải đầu bà ấy tới đây, lúc còn trẻ, chồng bà đã cắn răng mời bà ăn ở đây 2 lần để cưa vợ đấy.

Quý Huyền bước tới, cười nói: “Hiệu trưởng, cô tới rồi, mời vào.”

Tiêu Nhược Quang cũng lớn tiếng chào: “Con chào cô hiệu trưởng.”

Hiệu trưởng ngây người đáp lại , trong thâm tâm đột nhiên nhớ tới chuyện Quý Huyền từng nói muốn quyên cho trường tòa nhà, bây giờ nghĩ lại, hình như không đùa!

Hiệu trưởng là một người thực tế, mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nhưng bà không có gì bất mãn hay chờ mong. Bà vui vẻ xoay người để phụ huynh phía sau đưa con mình xuống. Quý Huyền rất coi trọng môi trường học tập của Tiêu Nhược Quang, kể từ khi phát hiện con mình bị cô lập ở trường trước, anh để tâm rất kỹ đến trường học hiện tại. Không chỉ mời toàn trường mà còn mời cả các phụ huynh đến ăn sinh nhật.

Quý Huyền đứng ở cửa chào các bạn nhỏ, nhìn đứa bé nào cũng mang suy nghĩ: Bé này thích hợp làm bạn con trai mình! Woa, bé này lớn lên xinh xắn, chắc chắn tiểu Quang sẽ thích chơi chung.

Làm cho các vị phụ huynh có cảm giác mang con tới bán vậy, một đám sợ run vội vàng đi qua, cuối cùng không biết tại sao lại sợ nữa.

Chờ đến khi mọi người đi vào sảnh khách sạn, Quý Huyền đi đầu dẫn hiệu trưởng lên lầu, Tiêu Nhược Quang ở bên cạnh nói: “Hiệu trưởng, em đã làm thật nhiều công viên chơi vui lắm ạ, có thể chơi với các bạn đó cô.”

Cậu bé tên Lam Lam buông tay mẹ mình ra, chạy lên nắm lấy Tiêu Nhược Quang hỏi: “Tiểu Quang, cậu có làm cho mình một ngôi nhà socola không?”

Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: “Chắc chắn có, cha mình đã đồng ý chuyện gì thì sẽ làm được hết.”

Quý Huyền nhìn đứa nhỏ tên Lam Lam khoẻ mạnh kháu khỉnh, mắt tròn như mắt mèo, rất có khí lực. Tóc cắt ngắn cũn, lộ lo hai má đô đô của trẻ con.

Nhìn đáng yêu cực, đứng với Tiêu Nhược Quang như hai Bé Phúc* vậy.

*Gốc: 福娃 – linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh 2008. Hình minh họaNhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện – Chương 97

“Ba cậu tuyệt quá đi” Lam Lam lớn tiếng khen ngợi.

Quý Huyền ưỡn ngực, hừ hừ.

Hiệu trường coi mà thấy thú vị, bà ngay lập tức hiểu rằng dù Quý Huyền giàu có thì anh cũng chỉ là người thích trẻ con, một ông bố bình thường hy vọng con có bạn.

Hai bên hành lang đều có mấy người phục vụ đứng đợi, thấy Quý Huyền đưa mọi người tới, tất cả đều giơ tay khom lưng, nói: “Hoan nghênh, mời đi hướng này.”

Hiệu trưởng thấy hoành tráng như vậy, thế mà có hơi phấn khích .

Cánh cửa vừa mở ra, giống như mở ra một thế giới chỉ thuộc về trẻ em, đập vào mắt là một đài phun nước với nước nho không ngừng từ trên cao chảy xuống ngay lối vào. Xung quanh ngập tràn sắc màu với đủ loại món ăn, đồ ăn Trung Quốc và phương Tây đều có, có không ít các loại bánh kẹo. Phía sau đài phun nước là một khu rừng mưa nhiệt đới.

Quý Huyền cười nói: “Các bạn nhỏ đi qua khu rừng mưa nhiệt đới sẽ nhìn thấy một thiên đường vui chơi rộng lớn và thế giới kẹo đó!”

Bọn trẻ reo lên, kéo bố mẹ mình đi vào rừng nhiệt đới. Các phụ huynh không đi theo mà lấy quà ra, đưa con đến gần Tiêu Nhược Quang, cười nói: “Chúc mừng sinh nhật con.”

Tiêu Nhược Quang mở to mắt đưa tay nhận lấy, sau đó vui vẻ nói “Cám ơn ạ.”

Quý Huyền thấy Tiêu Nhược Quang rất vui, anh cũng rất vui. Các bậc phụ huynh cũng không thiếu người có tiền, nhưng hầu hết họ đều sẽ mua đủ bánh sinh nhật rồi đưa bánh kẹo cho các bạn cùng lớp của con là tốt rồi. Có một, hai người rất giàu có thì cùng lắm là mời đến khách sạn dùng bữa.

Lần này đi theo Quý Huyền, thật sự được mở mang tầm mắt. Cầm trên tay những món quà nhỏ, các phụ huynh ngượng ngùng nói: “Ngượng ngùng quá, không phải đồ đáng giá gì.”

Quý Huyền vui mừng đáp lại: “Của ít lòng nhiều, mọi người có thể tới đây đã là cho tôi cùng Tiểu Quang mặt mũi rồi. Rất hoan nghênh mọi người, đưa bọn trẻ đi vào chơi chung đi, có yêu cầu gì thì nói phục vụ, đừng khách khí nhé.”

Thấy Quý Huyền giàu có mà lại khách sáo như vậy, các bậc phụ huynh lập tức không câu nệ gì nữa, vui vẻ tặng quà rồi cùng các con đi ăn chơi.

Bữa tiệc sinh nhật này đúng là hoành tráng, không ai nghĩ rằng trường này lại có phú ông.

Tiêu Nhược Quang đã bị choáng ngợp bởi những món quà sinh nhật của chính mình. Nhóc vui mừng muốn chớt khi thấy nhiều quà như vậy trong bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của mình. Đi ra khỏi đống quà, Tiêu Nhược Quang kéo Lam Lam, cùng các bạn cùng lớp lao vào khu rừng mưa nhiệt đới.

Quý Huyền vui vẻ xem, Tiêu Vũ cũng dẫn Quý Du và Văn Liệt đi tới, các phụ huynh lại chào hỏi lẫn nhau.

“Anh đi lên đi! Trên tầng cần anh để ý đấy, chỗ này có em lo là được.”

Quý Huyền gật đầu nói, “Một lát nữa anh bảo người tới gọi em, mọi người cùng nhau lên cắt bánh kem nhé. ”

Tiêu Vũ gật đầu, thực ra, so với việc nói chuyện giữa các gia tộc ở lầu trên…Tiêu Vũ xoay người nhìn các phụ huynh đang trò chuyện với nhau, cô càng thích hợp với cuộc sống của người bình thường với người bình thường hơn.

Rốt cuộc, cô không có đầu óc xịn như vậy, cô cũng không có nhiều chủ đề để nói.

Nhưng mà cô vẫn có thể cùng nói về sự phát triển của trẻ, việc học của trẻ hay sở thích của trẻ với những người này.

Tiêu Vũ nhìn quanh không thấy Tiêu Nhược Quang, biết rằng nhóc đã đưa bọn trẻ đến phòng kẹo.

Đi qua rừng mưa nhiệt đới, nhìn một đám nhóc tụ tập quanh ngôi nhà sô cô la, bàn kẹo sữa, ghế bánh quy, cây kẹo mút, v.v.

Tiêu Nhược Quang kéo một cậu bé đang trèo lên cây kẹo mút với hai đám mây kẹo bông gòn được treo trên cây. Tiêu Nhược Quang đang ngồi trên cành cây ôm đám mây bông gòn nhấm nháp.

Quang cảnh cả sân như châu chấu vượt biên.

Tiêu Vũ: “……”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN