Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 99
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 99


Ngay lúc đó, Bối Tuệ tức đến mức giảm cả IQ, cô ta chỉ vào Tiêu Vũ đe doạ: “Cô có tin là tôi trừ điểm của cô không?”

“Trừ đi! Tôi đâu muốn làm học sinh 3 tốt của cô.” Tiêu Vũ vẫn bình tĩnh như cũ.

Bối Tuệ: “…….”

Thôi Thiến Nhu: “…..” Không hiểu sao thấy thương cô giáo ghê.

Bối Tuệ: “Tôi sẽ trừ điểm tốt nghiệp của cô đấy!”

Tiêu Vũ nở một nụ cười nhân hậu đầy thích thú* và nói: “Tôi nói với thầy hiệu trưởng là cô trừ điểm tốt nghiệp của tôi nhé.”

*Bản cv là “Dì cười” (姨母笑): Ngôn ngữ mạng phổ biến, được dùng để mô tả nụ cười nhân hậu, chiều chuộng, yêu thương và an ủi của một cô gái khi nhìn thấy những thứ cô ấy thích.

Bối Tuệ: “…….Ấu trĩ.”

Tiêu Vũ vẫn cười: “Tôi đồng ý.”

Bối Tuệ tức mà cảm thấy đầu mình bốc khói luôn rồi, lúc cô ta định mở miệng nói thì người thủ thư liếc mắt nhìn cô ta.

Vì thế, Bối Tuệ cảm thấy họng bị nhét thứ gì vậy, nghẹn cả họng.

Tiêu Vũ cầm tư liệu rồi xoay người, Thôi Thiến Nhu đi theo hỏi: “Chị Tiêu Vũ, chị không định tra cứu thông tin à?”

Tiêu Vũ xua tay, bảo: “Không tra cứu nữa.”

“Tại sao?” Thôi Thiến Nhu vội vàng đi theo hỏi.

Tiêu Vũ cười nói: “Không phải vì nhìn thấy một giáo viên kỳ quái sao? Chị sợ bị lây bệnh đó!”

Bối Tuệ liền cầm sách ném về phía Tiêu Vũ: “Cô chửi xéo tôi đấy à??”

Tiêu Vũ bước tới quầy tiếp tân, thẳng thừng phàn nàn với thủ thư: “Cô Bối đã ném cuốn sách 《 Tuyển tập tác phẩm của Haydn* 》vào em.”

*Franz Joseph Haydn (31/3/1732 – 31/5/1809) là một nhà soạn nhạc người Áo. Ông là một trong những nhà soạn nhạc xuất chúng của nền âm nhạc cổ điển, còn được gọi là “người cha của giao hưởng” và “cha đẻ của tứ tấu dây”. Ông cũng có nhiều đóng góp cho thể loại tam tấu piano và hình thức sonata.

Bối Tuệ: “……”

Người thủ thư đứng lên, nhìn《 Tuyển tập tác phẩm của Haydn* 》 trên quầy, im lặng ngẩng đầu nhìn Bối Tuệ.

Bối Tuệ lắc đầu: “Tôi không phải, tôi không có…..”

Khi Quý Huyền đến đón cô vào buổi tối, anh nhìn thấy Tiêu Vũ đi tới vẻ mặt phấn khích, theo sau là một người phụ nữ vẻ mặt ủ rũ trông rất quen mắt.

Quý Huyền đi xuống mở cửa xe, anh hỏi Tiêu Vũ: “Sao trông em vui thế?”

Sau khi lên xe, Tiêu Vũ đáp: “Em đã gặp Bối Tuệ đấy, ui chao, nói chuyện với cô ấy cái là em vui liền.”

Quý Huyền: “Ai?”

Tiêu Vũ: “Người mà anh đã vật ngang vai ấy.”

Quý Huyền nhớ ra: “À, là cô ấy.”

Bối Tuệ đang đứng trước xe: “…….” Vợ chồng hai người chẳng khiến người ta vui miếng nào.

Lúc về nhà vào buổi tối, Tiêu Vũ đã gửi một tin nhắn cho 『Những điều bạn chưa biết 』. 『Những điều bạn chưa biết 』là Weibo của một tổ chức từ thiện có lợi nhuận, trong sự kiện lừa đảo quyên góp của Tiêu Vũ, nhân viên của tổ chức này đã lấy Tiêu Vũ làm chiêu trò thu hút sự chú ý* rồi định biển thủ đợt quyên góp tiếp theo.

(Sự kiện tầm chương 38+)

*Gốc từ này là 博眼球: Thu hút sự chú ý từ người khác bằng mọi chiêu trò.

Nhưng về sau chuyện bị Tiêu Vũ phát hiện ra và cô đã làm việc với bên『Những điều bạn chưa biết 』 để hòa giải. Bởi vậy, 『Những điều bạn chưa biết 』nợ Tiêu Vũ một ân tình.

Tiêu Vũ không muốn yêu cầu Quý Huyền làm những việc cô có thể tự thân vận động.

Cô cho rằng bài đăng trên diễn đàn trường chỉ là chuyện vụn vặt, nhưng dù là chuyện nhỏ thì cũng không thể bài đăng nằm trên đó mãi được. Mà chuyện này, 『Những điều bạn chưa biết 』 có thừa sức xử lý.

Tiêu Vũ muốn làm rõ vấn đề này vì hai lý do, một là bây giờ cô đã trở lại trường và các bài đăng sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô. Hai, là ai đã lăn lộn ngoài xã hội lâu thế mà còn nhớ thương cô vậy?

Tiêu Vũ không đắc tội nhiều người trong trường, nhưng người tài luôn khiến người ta ghen tị. Tất nhiên, Tiêu Vũ không phải là người tài trong khoa piano, nhưng cô lại có một người cha xuất sắc đó!

Có lẽ ai đều nhận ra, mọi người luôn thích kéo một người từ trên cao xuống. Nhìn những người này ngã bầm dập, lấm lem bùn đất, dường như bộ dáng đó sẽ làm cho khoảng cách giữa bọn họ và mình biến mất.

Có lẽ Tiêu Vũ tồn tại theo cách này, đối với sinh viên khoa piano, Tiêu Chanh là một thượng thần piano.

Họ cũng biết rằng sau khi học đàn, khả năng có thể bước đến vị trí của ông gần như bằng không. Trung Quốc có hơn 1 tỷ dân, không mấy ai được như Tiêu Chanh cả, đặc biệt là với thiên phú của họ. Vì vậy đối với họ, họ thậm chí còn lấy âm nhạc của Tiêu Chanh cùng bản nhạc của ông luyện tập.

Và rồi một ngày nọ, họ cảm thấy vô cùng kinh hãi khi phải học chung với con gái của một người như thần! Và tin tức về cái chết của Tiêu Chanh khiến họ cảm thấy mình đang tiến gần Tiêu Vũ hơn nữa.

Khi scandal đầu tiên của Tiêu Vũ xuất hiện, mọi người sẽ chỉ nghĩ rằng, bạn thấy đấy, cô ta thật ra chỉ là một người bình thường.

Khi hết scandal này đến scandal khác xuất hiện, trong lòng mọi người đều sẽ có tâm lý hả hê, thật ra cô ta không tốt chút nào cả!

Tiêu Vũ hiểu rõ điều này, cho nên cô cũng biết, sau khi cô nghỉ học thì sẽ không ai đăng bài về cô trên diễn đàn nữa mới đúng. Người vẫn làm như vậy, rõ ràng là có thù oán với mình.

Tiêu Vũ nghĩ lại những ngày tháng đại học của nguyên thân, cô ấy đã xin nghỉ phép hai lần. Lần đầu tiên khi mang thai Quý Du, mặc dù cô ấy với Bối Tuệ có mối quan hệ không tốt, thậm chí hai người còn thường xuyên cãi vã, nhưng cả hai mới quen biết nhau hơn nửa năm thì cô ấy đã bỏ học vì mang thai với Quý Du.

Thời điểm nguyên thân về trường, cô ấy đã chuyển sang khóa khác, ngoại trừ thù hận trong lòng thì chẳng có ai đuổi theo cô cắn xé như thế cả.

Chỉ một ngày sau, bên『Những điều bạn chưa biết 』đã cho Tiêu Vũ đáp án.

Điều mà Tiêu Vũ không ngờ tới chính là, người tham gia vào chuyện này không phải nằm trong nhóm những người ghen tị mà cô nghĩ, cũng không phải là những người ghét cô.

Mà đó là lớp trưởng lớp của nguyên thân, người mỗi ngày ngoan ngoãn đến trường, đi học tan học đúng giờ, hằng năm đều lãnh hạng nhất sao?

“Tại sao?” Tiêu Vũ hỏi.

『Những điều bạn chưa biết 』 chỉ có thể trả lời: “Chuyện này không rõ, cô có thể hỏi đối phương, tôi có số điện thoại của cổ đây.”

“Có chuyện gì vậy?” Quý Huyền vừa lùa mấy đứa đi ngủ, đi xuống thấy Tiêu Vũ vẫn ngồi trên ghế sofa liền hỏi cô.

Tiêu Vũ không muốn giấu giếm anh, bèn kể cho anh nghe sự việc một cách ngắn gọn, Quý Huyền cầm số điện thoại trên tay, anh cau mày nhìn cô.

Tiêu Vũ biết ngay Quý Huyền có quen biết người này.

Quý Huyền không giấu diếm, anh gật đầu rồi nói: “Trước kia anh không nói với em, Phỉ Quân Chước, lớp trưởng lớp cũ của em, nữ, người này, có chút….cố chấp?”

Tiêu Vũ nghiêng đầu nhìn anh: “Cố chấp? Ý anh là sao?”

Quý Huyền mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô, nói:” Em có nhớ, trước khi tốt nghiệp em từng có một suất học bổng du học không? ”

Tiêu Vũ gật đầu, Quý Huyền đưa tay ra, đột nhiên anh sững lại, hỏi: “Anh ôm em được không? ”

Tiêu Vũ nhìn bàn tay anh cách vai cô 5 cm nói: “Không cho ôm thì không được nói sao?”

Quý Huyền bỏ tay xuống, choàng tay qua người cô nói: “Thì ôm thôi.”

Tiêu Vũ không tức giận, mỉm cười nhìn anh, Quý Huyền tiếp tục nói, “Phỉ Quân Chước là lớp trưởng lớp em, kỹ năng khá tốt. Trong các kỳ thi, cô ta có thể đạt được hạng nhất, ừm…. ”

Hình như Quý Huyền không nhớ rõ lắm, anh nghiêm túc nhớ lại rồi nói tiếp: “Theo tư liệu, kỹ thuật của cô ta rất điêu luyện. Nhưng…. Piano không được giáo viên trong trường công nhận.”

Tiêu Vũ nhớ lại một chút rồi nói: “Hình như piano của cô ấy chỉ là kỹ thuật đàn một cách máy móc, không có cảm xúc bên trong, giống như người máy đàn vậy.”

Quý Huyền gật đầu: “Nhưng, kỹ thuật đàn của cô ta thực sự tốt. Mà, suất trao đổi sinh viên năm cuối lại thuộc về em. ”

Tiêu Vũ: “…….”

Quý Huyền nhìn vẻ mặt không nói nên lời của cô thì hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn trần nhà hỏi anh: “Anh có biết cái gì gọi là tai bay vạ gió không?”

Quý Huyền nhướng mày, Tiêu Vũ tự trả lời: “Đó là, dưới tình huống em không biết hết, xảy ra một chuyện bất ngờ, hơn nữa em còn không biết một cắc gì về chuyện đó nữa. Em bị trúng lời nguyền rồi ~”

Quý Huyền: “…..Cái giải thích thần tiên gì vậy? Tai bay vạ gió được hiểu là tai họa tới bất ngờ hay tai nạn không né tránh được mới đúng chứ?”

Tiêu Vũ vỗ vỗ vai anh nói: “Thế không giống bị nguyền rủa à? Em cảm thấy ngày tháng sinh viên của em như một lời nguyền, bằng không sao em khổ dữ vậy?”

Quý Huyền: “…….Em còn muốn nghe nữa không?”

Tiêu Vũ yếu ớt lắc lắc tay: “Không cần, em đoán được rồi. Trường học có thể cho em cái suất học bổng đó, thật ra còn có ẩn tình, đương nhiên, đó là lời nói phía sau. Nói cách khác, nếu lấy suất dựa trên trình độ thì em không đủ tư cách lấy nó. Nhưng mà, em đã bỏ học vào năm cuối, cho nên xem như em không lấy được. Chắc chắn Phỉ Quân Chước cũng không giành được suất học này nhưng cô ta vẫn đội cho em cái mác giật suất học của cô ta. Bởi vì cô ta tin chắc rằng cái suất trao đổi phải thuộc về cô ta mới đúng.”

Quý Huyền vỗ tay: “Vợ anh lợi hại quá đi ~”

Tiêu Vũ xoa cằm: “Vợ à?”

Quý Huyền học cô cũng xoa cằm mình, đáp: “Vợ ơi~.”

Tiêu Vũ bị da mặt dày của Quý Huyền làm cho kinh sợ, chỉ có thể đổi đề tài: “Về chuyện của cô ta…..”

Quý Huyền hứa: “Sẽ cung cấp đầy đủ thông tin cô ta cho em trong vòng hai ngày.”

Tiêu Vũ nghiêm nghị gật đầu, Quý Huyền nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Vậy tụi mình cùng nhau đi…..”

Tiêu Vũ nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Ăn khuya á?”

Quý Huyền: “…….”

Quý Huyền bị Tiêu Vũ làm cho sững sờ hồi lâu, liền nhào tới nói to: “Anh ăn cái đầu em đó! Anh ăn em này.”

Tiêu Vũ bị Quý Huyền vồ lấy, gặm khắp người, cô vô tội cười to. Quý Du dụi mắt nhìn hai hình người chồng lên nhau trên ghế sô pha, hỏi: “Cha mẹ, hai người đang làm gì vậy ạ?”

Quý Huyền kinh hồn ngẩng đầu nhìn con gái, sau đó cúi đầu dựa vào người Tiêu Vũ nói: “Bị dọa cho mềm rồi.”

Tiêu Vũ đẩy anh ra. nói: “Anh dễ bị dọa quá đó, cần phải rèn luyện nhiều hơn.”

Quý Huyền: “…..Người bình thường cũng bị dọa mềm chứ, hơn nữa này thì rèn cái gì? Đóng cửa là được.”

Tiêu Vũ che mặt: “Anh háo sắc quá à~ không nói chuyện với anh nữa đâu.” Sau đó, cô cười hì hì nắm tay Quý Du đi lên lầu ngủ.

Quý Huyền ngẩn người ra: “…….” Chẳng lẽ mai sau hôn nhân của anh đi theo hướng Plato* à?

*Tình yêu không cần tình dục, đề cao sự hòa hợp về tinh thần.

Ở bên kia, Quý Yu kéo tay Tiêu Vũ hỏi:” Mẹ ơi, cái gì mềm vậy ạ?”

Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ: Quý Huyền, nếu con gái anh ra ngoài nói bậy, danh tiếng của anh cứ thế mà hủy nhé.

Nhưng cô vẫn đáp: “Kẹo bông gòn mềm đó.”

Quý Du khiếp sợ: “Cha mẹ ăn vụng kẹo bông gòn!!!”

Tiêu Vũ cười bí hiểm: “Nó ngon lắm.”

Vì thế Quý Du đã bị dời sự chú ý, mất hồn mất vía lẩm bẩm: “Kẹo bông gòn.”

Đi học trở thành thói quen hàng ngày của ba cha con trong gia đình bốn người nhà Quý. Chưa tới mấy ngày, Tiêu Vũ cuối cùng cũng nhận được kết quả điều tra do Quý Huyền gửi.

Phỉ Quân Chước là con của một gia đình nghèo, nhưng từ nhỏ cô ta đã bộc lộ tài năng piano không ai sánh bằng.

Vì thiên phú chơi piano rất cao nên ngay cả khi không có tiền đóng học piano lúc tiểu học, giáo viên vẫn đồng ý dạy cô ta miễn phí.

Cha Phỉ Quân Chước đã đưa cô ta tham gia nhiều buổi biểu diễn thương mại, đây là một Thương Trọng Vĩnh* điển hình. Nhưng Phỉ Quân Chước khác một chút, cô ta rất kiêu ngạo, tài năng của cô ta đã bị chôn vùi trong những lời khen ngợi, hết lời khen ngợi này đến lời khen ngợi khác. Ếch ngồi đáy giếng, vì chưa từng ra khỏi giếng nên Phỉ Quân Chước không biết bên ngoài có bao nhiêu cao thủ.

*Thương Trọng Vĩnh: Tác phẩm của Vương An Thạch. Tương truyền, Vương An Thạch đã gặp một thần đồng tên Thương Trọng Vĩnh. Năm 5 tuổi, Thương Trọng Vĩnh đã có thể sáng tác ra bài thơ rất hay, cha cậu bé rất vui mừng, thường dẫn cậu tham gia các hoạt động xã giao để kiếm lời. Sau đó, vì không được tiếp tục chỉ dạy, Thương Trọng Vĩnh dần trở thành đứa bé rất bình thường.

Nhưng cô ta biết mình nhất định nằm trong nhóm rất có thực lực, cho dù là đại học, cô cũng được Nhạc viện đặc cách nhập học.

Trải qua hơn 10 năm suôn sẻ như vậy, thuở ban đầu nhà có hơi nghèo, sau này kiếm tiền từ các buổi biểu diễn thương mại, nhưng cô ta cũng đã hạn chế tài năng của mình bằng sự kiêu ngạo của bản thân.

Mặc dù giành được ngôi vị hạng nhất trong các bài thi, nhưng vì hầu hết chỉ là những môn thi kỹ thuật nên chúng không giúp cô tiến xa hơn trên bộ môn piano.

Tuy nhiên, Phỉ Quân Chước lại không nghĩ như vậy! Cô ta nghĩ rằng piano của mình thật tuyệt vời, rất ghê gớm, thể nên khi không thấy tên mình trong danh sách sinh viên nhận suất trao đổi, phản ứng đầu tiên của cô ta là suất học của mình đã bị một Tiêu Vũ không chút tài năng giành lấy.

Vì vậy, đó là nguyên nhân cô ta căm hận Tiêu Vũ. Phỉ Quân Chước cảm thấy cuộc sống của mình đã bị hủy hoại bởi Tiêu Vũ, nếu Tiêu Vũ không chiếm suất trao đổi thì Phỉ Quân Chước cô ta sẽ đi ra ngoài xã hội với tư cách sinh viên trao đổi. Từ đó sẽ quen biết nhiều người hơn và sẽ tiến xa hơn thay vì thành nghệ sĩ piano không tên tuổi trong nước.

Tiêu Vũ xem lại kết quả điều tra của Quý Huyền, Phỉ Quân Chước hiện đang là giáo viên dạy piano trong một lớp đào tạo ở một huyện thành nhỏ và kiếm được 7.000 tệ (24,810,687 VNĐ) một tháng. Đối với huyện nhỏ mà nói, lương lậu như vậy rất cao.

Tuy nhiên, kế hoạch cuộc đời của Phỉ Quân Chước là biểu diễn trên sân khấu quốc tế.

Cho nên, cô ta không mở to mắt nhìn xem có bao nhiêu sinh viên nghệ thuật đi lên con đường làm công ăn lương, rồi có bao nhiêu sinh viên nghệ thuật đi vào sân khấu quốc tế mỗi năm.

Mỗi ngày cô ta đều giữ cái suy nghĩ đổ lỗi cho người khác, oán trời oán đất.

Sau khi đọc xong những tư liệu này, Tiêu Vũ quyết định gọi cho Phỉ Quân Chước.

Giọng của Phỉ Quân Chước rất êm tai, chắc cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Vũ sẽ gọi cho mình nên vừa nhấc máy, cô ta đã chào “Xin chào.”

“Xin chào, cô Phỉ Quân Chước phải không?”

Phỉ Quân Chước sửng sốt, Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Có vẻ như cô đã nhận ra giọng của tôi, ghê nha ~. Sau bao nhiêu năm, cô có thể nhận ra tôi qua một lời chào hỏi. Vậy thì tốt, tôi muốn hỏi một chút, điều gì khiến cô kiên trì lâu vậy? Tôi đã phải tạm nghỉ học 4 năm mà cô vẫn bám riết không tha, vẫn đăng những bài viết về tôi. ”

Lúc này Phỉ Quân Chước mới cười lạnh, đáp lại: “Vì sao à? Cô không biết tại sao ư?”

“À, cô nói đến chuyện slot trao đổi đó hả?”

Phỉ Quân Chước cười ha hả: “Đúng!” Giọng cô ta dường như đang khóc, nói,” Tất cả là do cô, cuộc đời của tôi đã bị cô hủy hoại, tôi nhất định không bỏ qua cho cô!”

Tiêu Vũ lạnh lùng nói: “Ừ.”

Phỉ Quân Chước tức giận, liền mắng lại: “Phản ứng của cô là sao? Cứ như vậy? Cứ như vậy sao? Cô có biết cô đã phá hủy cái gì của tôi không? Thế mà cô lại phản ứng như vậy?”

Tiêu Vũ chỉ có thể hỏi: “Tôi đã phá hoại cái gì của cô?”

Phỉ Quân Chước nói: “Cơ hội, cơ hội đó! Cô có biết không? Với tài năng của tôi, nếu được làm sinh viên trao đổi, tôi nhất định sẽ sớm tạo ra sự khác biệt với bên ngoài. Cần gì phải lo buồn tìm đường tốt chứ. Là cô đã đã giết chết cơ hội của tôi với cách đó, cách này, cách không biết xấu hổ này. Dựa vào danh tiếng của cha cô, muốn làm gì thì làm.”

Tiêu Vũ hỏi: “Tôi có đi à?”

Phỉ Quân Chước cười khinh: “Xem như cô còn chỗ mặt mỏng, cô không đi, nhưng thế thì sao? Cho dù cô không đi, trường học cũng không thể đưa suất học bổng đó cho tôi. Năm đó chỉ có 3 suất thôi! Ba cái! Mọi năm chỉ có 2 suất, chỉ có năm đó có 3 suất, lẽ ra năm đó tôi phải nằm trong đó.”

“Cô biết tại sao có 3 suất trao đổi không? “Giọng Tiêu Vũ rất bình tĩnh.

Phỉ Quân Chước sửng sốt một lúc rồi nói: “Sao chăng gì? Không vì gì hết! Nghe nói những năm trước cũng có suất đặc biệt.”

Tiêu Vũ bật cười to: “Suất đặc biệt à?” Cô cười to hơn, nói: “Cái gọi suất đặc biệt có nghĩa là ai đó trả tiền cho suất đấy, tôi với người được nhận có khả năng giống nhau. Từ nhỏ có chút kiêu ngạp, cha tôi sợ rằng sau này tôi sẽ không dùng danh tiếng của ông để đi du học, nhưng nếu trường không cho tôi một suất trao đổi, tôi sẽ bị sốc. Vì vậy cha tôi đã quyên góp cho trường một ít tiền, sau đó yêu cầu nhà trường cấp cho tôi một suất trao đổi sinh viên khi tôi học năm 3. Ông ấy đã tài trợ toàn bộ suất trao đổi đấy, học phí, ăn ở đi lại ở nước ngoài đều do ông ấy trả. Nhà trường chỉ cho tôi một suất trao đổi như vậy, những thứ khác thực chất là do người khác tiếp quản. ”

Tiêu Vũ nói một cách lạnh lùng: “Nói cách khác, suất trao đổi đặc biệt chỉ là một thứ chê cười của bậc phụ huynh hy vọng con mình có thể ra nước ngoài với tâm thế tự hào mà thôi.”

Bên kia điện thoại im lặng, im lặng thật lâu, giọng nói của Phỉ Quân Chước có chút run rẩy: “Nói dối. ”

“Tại sao tôi lại nói dối?

“Tôi chưa bao giờ nghe nói về nó cả. “Phỉ Quân Chước nói.

Tiêu Vũ nhẹ giọng hỏi: “Cô đã từng hỏi chưa?”

Bên kia im lặng, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Đúng không! Sau khi cô gặp phải oan ức, thay vì đi hỏi khắp nơi, cô lại lén lút tức giận? Oán hận? Chuyện suất trao đổi đặc thù, trong trường có một số người biết. Nếu cô có hỏi thầy Đoạn, thầy sẽ không giấu cô.”

“Làm sao cô biết?”

“Tôi ư?” Thanh âm của Tiêu Vũ vững vàng, phun ra mấy chữ: “Bởi vì cha tôi qua đời.”

Phỉ Quân Chước: “………”

Tiêu Vũ: “Người cha bắt đầu tất cả của tôi đã mất, suất học vẫn còn nhưng không còn ai tài trợ cả. Cho nên, giáo viên đã nói với tôi, đơn giản như vậy. Tôi không có tiền để đi, cũng không cần phải đi. ”

Phỉ Quân Chước: “……….”

“Nếu cô không tin tôi thì cứ lên trường mà hỏi, đừng làm phiền tôi nữa. ” Tiêu Vũ nói xong liền cúp máy.

Phỉ Quân Chước cúp máy, cầm điện thoại ngơ ngác, dường như mục tiêu sống đồng loạt bị lấy đi khiến cô ta có chút khó chịu.

Bạn nhỏ đối diện ngơ ngác nhìn Phỉ Quân Chước, hỏi: “Cô ơi, chúng ta bắt đầu nhé?”

Phỉ Quân Chước quay lại nhìn cô bé, lau nước mắt đi rồi gật đầu nói: “Bắt đầu đi.”

Quý Huyền tan làm về, mang theo một chiếc bánh sinh nhật cho Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đã rất sống khi nhận được bánh: “Sao lại mua thế?”

Quý Huyền nói: “Anh đã nghe về chuyện của Phỉ Quân Chước, chuyện này em nằm không cũng trúng đạn, anh nghĩ em mất nhiều máu như vậy, cần phải bổ máu lại.”

(Đồ ngọt bổ máu đó!)

Tiêu Vũ: “……”

Tiêu Vũ mở hộp bánh sinh nhật ra, nhìn thấy chiếc bánh hình hai quả đào màu hồng tròn trịa với 4 chữ: Thọ tỷ Nam Sơn bên dưới.

Tiêu Vũ: “Quý Huyền,…. có phải anh muốn bổ máu cho em đúng không?”

Quý Huyền với vẻ mặt lương thiện 100% “Ừm.”

Tiêu Vũ quay lại nhìn anh, cười nói: “Em cảm thấy mình bị anh bổ khí thì có.”

Quý Huyền: “…..”

“Ai tặng bánh đào Thọ tỷ Nam Sơn cho vợ cơ chứ?” Tiêu Vũ chỉ vào chiếc bánh, chữ Nam sơn Thọ Tỷ hiện rõ dưới ngón tay cô.

Quý Huyền vô tội: “Tự dưng anh lên hứng lên mua một cái, mà hôm nay anh tăng ca, lúc đến cửa hàng đã 9 giờ 30 rồi, bánh ngọt trong tiệm đều đã bán hết, chỉ còn chiếc này thôi.”

Tiêu Vũ: “Là thứ sót nữa à.”

Quý Huyền khá là ‘tồ’ trong sinh hoạt hằng ngày, trừ màn cầu hôn… cái đó cũng do Quý Yến lên kế hoạch. Trong lòng anh cảm thấy mình không thể hiểu nổi chuyện lãng mạn, sách nói thỉnh thoảng nên làm cho vợ ngạc nhiên một chút, cuộc sống cũng cần dễ chịu mới có thể giữ được tình cảm tốt đẹp. Do đó, hôm nay anh vội vã đi đến cửa hàng bánh để mua một chiếc bánh, định cho Tiêu Vũ một bất ngờ. Nhưng nhìn vào Tiêu Vũ rất tức giận trước mặt mình, Quý Huyền hỏi với khó khăn: “…..Không…. thì sao?”

“ĐM” Tiêu Vũ giẫm lên mu bàn chân Quý Huyền, cô bị tên Quý Huyền thẳng nam sắt thép làm cho tức muốn hộc máu luôn, cô nói: “Chẳng phải có thợ làm bánh luôn sao? Bánh kem 3 tầng mộng ảo, màu hồng nhạt, cắm nến đưa vào trong nhà gì đó chứ?”

Quý Huyền chỉ ra bầu trời tối đen bên ngoài, nói: “Thợ làm bánh tan làm rồi.”

Tiêu Vũ: “…..Được rồi.” Tiêu Vũ im lặng lấy đĩa xắn một miếng, rốt cuộc cô đã chấp nhận thực tế mà Quý Huyền nói. Cô nếm chiếc bánh rồi nhận xét: “Nó khá ngon.”

Quý Huyền ngạc nhiên với tốc độ lật mặt của Tiêu Vũ: “Ăn ngon…không?” Phụ nữ thật là khó hiểu mà!

Tiêu Vũ gật đầu: “Ăn ngon.”

Quý Huyền thấy Tiêu Vũ vui vẻ trở lại thì thở phào nhẹ nhõm khi thấy, anh lại phán một câu xanh rờn: “Em không sợ béo à?”

Tiêu Vũ sững người, nhìn anh với ánh mắt sắc lạnh. Quý Huyền ngay lập tức nhận ra câu mình vừa nói gì, lập tức mỉm cười nói: “Béo cũng có cái tốt của béo.”

Tiêu Vũ tiếp tục nhìn anh. Quý Huyền vắt óc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ôm thích.”

Thấy Tiêu Vũ vẫn đang nhìn chính mình, Quý Huyền không chắc chắn mà gắng nói: “Em gầy đẹp….béo cũng đẹp”

Lúc này, Tiêu Vũ mới ngượng ngùng cười cười: “Nói nhảm gì thế nà ~”

Quý Huyền: “….” Nà ~

Hai người họ đấu võ mồm một lúc rồi lên lầu nghỉ ngơi. Kết quả, cả hai bị đánh thức bởi nhà bên cạnh lúc 5 giờ sáng.

Chỉ nghe thấy tiếng la kêu đau của một người phụ nữ nhà hàng xóm! Đau quá! Không đẻ….

Tiêu Vũ bò tới chỗ cửa sổ, mở rèm cửa ngó sang, Văn Thiên Lãng đang đỡ Lâm Hồng bước ra ngoài, Y Lam Nhã theo sau với cái bụng bự.

Chắc là chú ý tới Tiêu Vũ trên lầu 2. Văn Thiên Lãng với tâm tình không tốt nên gào lên với cô: “Nhìn cái gì đấy?”

Tiêu Vũ kỳ quái nói: “Anh mang vợ nhỏ vợ lớn của anh đi đẻ à?”

“Liên quan gì đến cô hả?”

“Tất nhiên đó không phải là việc của tôi, nhưng khi anh đến bệnh viện đấy, bác sĩ hỏi ai là vợ anh thì anh nói sao?”

Văn Thiên Lãng: “……Tổ tông ơi, bây giờ tôi phải mang vợ đi sinh con, không có thời gian nói chuyện với cô đâu, về rồi nói sau.”

Tiêu Vũ nói: “Ai muốn nói chuyện với anh?’

Văn Thiên Lãng không nói nên lời: “….Bảo thằng nhóc Văn Liệt đó đi cùng với tôi, nhiều người cho có hơi người.”

Tiêu Vũ cũng không nói lên lời: “Bị khùng hả? Chưa từng nghe mang vợ đi đẻ lại mang con nít đi cùng, đầu óc cám lợn.”

Văn Thiên Lãng sắp bị Tiêu Vũ làm cho tức chế: “Đó là con tôi, tôi dẫn nó đi thì sao hả?”

“Tôi sẽ không mở cửa cho anh đâu!” Tiêu Vũ đứng ở lầu hai đáp lại.

Văn Thiên Lãng: “……”

Lâm Hồng đau bụng dữ dội, không nghe nổi cuộc cãi vã giữa hai người nữa, nên nói với Văn Thiên Lãng, “Anh trực tiếp đi đập cửa! Bọn họ nhất định phải mở cho anh để giữ thể diện chứ. ”

Tiêu Vũ cười lên lầu nói: “Thể diện là gì chứ? Chấm ớt có ngon không?”

Lâm Hồng: “…….”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN