Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm - Chương 20: Amazon
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm


Chương 20: Amazon


Amazon là loài người.

Các cô chỉ là dân tộc thiểu số nhưng không thể coi là ít người trong số rất nhiều chủng tộc của Erean, đồng thời cũng không thể coi là tách biệt, lánh đời được. Người Amazon có nữ vương của vương quốc mình nhưng bọn họ không có lãnh thổ cố định. Những nữ chiến sĩ cầm cung đi thành từng nhóm ở trong rừng rậm, lữ hành chính là cách sinh tồn của người Amazon. Những nữ chiến binh Amazon rời khỏi bộ tôc là đối tượng rất được lính đánh thuê hoan nghênh, tất cả các tiểu đội lính đánh thuê hay nhận nhiệm vụ mạo hiểm đều rất muốn mời các cung thủ nổi tiếng này. Phần lớn người Amazon đều đứng ở vị trí trung lập, nên các cô được yêu thích cũng nhiều mà căm ghét cũng nhiều.

Nhưng đó là chuyện mấy trăm năm trước, hiện giờ ở trên mặt đất chỉ có một quốc gia là Erean, chúa tể là loài người, đối tượng bị săn giết chính là những chủng tộc bị bọn họ cho là ma quỷ.

Tasa có thể nhận ra được Victor đang châm chọc, nhưng nếu như mục đích thật sự của đội quân đang chuẩn bị tiêu diệt “ma quỷ” là người Amazon thì cô cũng sẽ không cảm thấy đặc biệt bàng hoàng hay thất vọng. Ở trong thế giới của cô, sinh vật có trí khôn chỉ có loài người nhưng không phải chiến tranh vẫn liên tục xảy ra đó sao.

U Linh tiếp tục đi theo đằng sau kia vị nữ thợ săn kia tới chỗ cô ta ở. Chung quanh dần dần xuất hiện dấu vết hoạt động của con người, tầm mắt của Tasa cũng bắt đầu được mở rộng ra, dáng vẻ cảnh giác của nữ thợ săn kia cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Trong rừng dần dần hiện ra bóng dáng của thôn xóm, lúc này có một bóng người chạy từ đằng xa tới, vui mừng kêu: “Chị!”

Tiếng kêu này là ngôn ngữ thông dụng nên Tasa có thể hiểu được. Lúc này người kia đã tới càng lúc càng gần, dáng vẻ hơi cao gầy và khuôn mặt ngây thơ cũng dần dần trở nên rõ ràng. Sắc mặt của nữ thợ săn ôn hòa, nói: “Jaren.”

Không sai, mặc dù người này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi nhưng không thể nhận lầm được. Trên ngực của cậu ta là cơ ngực chứ không phải vú, tuy khuôn mặt của cậu ta ngây thơ nhưng đường cong lại góc cạnh, đây rõ ràng là một cậu trai. Em trai của nữ thợ săn kia nhanh chóng chạy lên đón chị mình đồng thời huýt sáo.

Giống như cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của Tasa, Victor nói: “Ta cũng đâu có nói chắc chắn là người Amazon.”

“Người Amazon chỉ có nữ?” Tasa hỏi: “Vậy nam đâu?”

“Nữ chiến binh Amazon sinh ra thế hệ đời sau với đàn ông bên ngoài nhưng chỉ để lại bé gái. Bé trai sẽ đưa cho cha nó đồng thời không cho phép ở xuất hiện trong địa bàn của người Amazon… Cho dù là xã hội trọng nam khinh nữ cực đoan nhất cũng không quá đáng như bọn họ vì dù sao chỉ mình đàn ông cũng không thể sinh con được.”

Nhưng lúc này cậu trai kia lại đường đường chính chính sóng vai với chị mình trở về bộ lạc, hiển nhiên là không bị vứt bỏ.

U Linh bay quanh thôn xóm, quan sát các thành viên trong đó. Thôn này rất lớn, nữ chiến binh lưng mang cung tên đi lại khắp nơi, phần lớn đều cao gầy khỏe đẹp, dáng người nhanh nhẹn. Đàn ông ở những chỗ héo lánh trong thôn, số lượng không hề ít hơn phụ nữ nhưng không có một người nào mặc đồ chiến binh mà phần lớn đều chế tạo vũ khí và xử lí con mồi. “Chắc chắn không phải là tinh linh đâu.” Sau khi nhìn thấy cách bọn họ xử lý con mồi thì Victor nói: “Nghe những lời cầu nguyện với nữ thần săn bắn và nhìn văn tự trên cây cột kia đi.”

Việc xác định đối phương không phải người Amazon không phải là chuyện quan trọng nhất, Tasa không chỉ phái một U Linh đi tuần tra nhưng trước mắt chỉ có một U Linh phát hiện ra thôn xóm của nữ thợ săn kia. Số người trong thôn này lớn hơn số người lùn đang định cư trong tòa thành ngầm rất nhiều, nếu như trong rừng rậm Ansa còn những thôn xóm có quy mô lớn hơn thế này thì không có khả năng Tasa không tìm được.

Vì vậy mục tiêu mà quân đội loài người chuẩn bị đối phó chính là chỗ này.

Cô không xuất hiện nói chuyện với người đứng đầu của thôn xóm này. Từ việc lần đầu gặp mặt Marion thà chết chứ không chịu khuất phục đã thể hiện rất rõ rằng U Linh không mặt, lai lịch không rõ tuyệt đối không phải đối tượng tốt để trao đổi. Vì vậy sau khi Tasa phát hiện ra thôn xóm này thì cô lập tức đi tìm Marion đang ở trong tòa thành ngầm rồi bảo cô gái người sói mang theo người lùn mũi hồng xuất phát…. Đúng là có thể phân thân cực kì thuận lợi, tiết kiệm được thời gian chạy tới chạy lui.

Marion vác người lùn mũi hồng đã gặp người Amazon trong rừng rậm kia lên lưng, hành trang đơn giản gọn gàng giản lược bắt đầu xuất phát. U Linh có thể vạch ra con đường gần nhất đến thôn xóm đó hơn nữa độ linh hoạt của Marion không hề thua kém đám thợ săn Amazon kia nên vào đêm đó Marion và người lùn mũi hồng đã băng qua rừng rậm như mê cung đi tới trước thôn xóm của nữ thợ săn.

Jaren và chị cậu ta đang thoải mái dạo bước trong thôn xóm. Lúc trước nơi này khiến Tasa nghĩ rằng nó không hề có người bảo vệ nhưng khi có người không rõ lai lịch bước vào cổng thì đội trưởng đội hộ vệ cầm cung tiễn trong tay lập tức mxuất hiện không biết từ nơi nào. Lúc này có một mũi tên bay tới cắm thẳng xuống đất trước mặt bọn họ, Marion nhanh chóng nhảy lên nhưng lập tức có một mũi tên khác cắt đứt đường lui của cô.

“Tôi không có ác ý!” Marion giơ hai tay lên, đứng yên tại chỗ nói: “Tôi là người bị vứt bỏ của trại dân du cư ở hoang nguyên phía tây, tôi có tin tức muốn nói cho người lãnh đạo của các người!”

“Lấy bằng chứng của cô ra đây!” Nữ chiến sĩ cầm đầu quát khẽ: “Để chứng minh cô không nói dối.”

Marion cởi bỏ mũ trùm đầu của mình để lộ ra một đôi tai xù lông khiến người thủ vệ trẻ tuổi hiện lên nét mặt kinh ngạc, lúc này người lùn mũi hồng cũng nhảy xuống từ sau lưng Marion, quơ quơ cái túi đựng công cụ của mình với đám người kia.

“Mấy năm trước chúng ta đã từng gặp mặt! Tôi biết cung của các bạn đều dùng da trâu cùng màu dán lên!” Hắn nói: “Tôi có mang kìm số 3 đến hơn nưa còn có cái chuôi này của người lùn, bây giờ tôi có thể sửa lại cung tốt hơn!”

Hai tay hắn cầm đầy công cụ, tròng mắt đảo qua đảo lại, lúc này đột nhiên có một cây cung chuyển sang hướng khác. “Là ngươi?” Một nữ chiến sĩ có màu tóc đậm trong đám người thủ vệ lên tiếng. Sau đó cô ta nói nhỏ bên tại người đứng đầu vài câu khiến sắc mặt của đối phương lập tức hòa hoãn lại.

“Ấy ấy, là cô!” Mũi Hồng vui sướng nói: “Cô vẫn cao như vậy! Cây cung kia còn tốt không?”

“Tôi cũng sẽ không tự nhiên lùn xuống.” Nữ chiến sĩ có mái tóc đậm màu trả lời, lúc này trên khuôn mặt nghiêm túc thoáng qua ý cười: “Cảm ơn, ngươi khiến tuổi thọ của nó kéo dài thêm một năm.”

“Đó là bởi vì tôi không có công cụ thích hợp.” Mũi Hồng kiêu ngạo lại tiếc nuối nói: “Nếu như lúc đó tôi mang theo túi công cụ hôm nay, tôi nhất định có thể làm cho cung của cô sử dụng được thêm hai ba năm!”

Bầu không khí đang giằng co hai bên bởi vì cuộc nói chuyện này mà hòa hoãn hơn không ít, sau đó không lâu đám người thủ vệ nhanh chóng tản ra, Marion và Mũi Hồng được dẫn vào một căn phòng nhỏ gặp một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặt mày tràn đầy uy nghiêm. Mái tóc màu nâu của bà ta được cắt ngắn rất gọn gàng, trang phục cũng không có gì khác những nữ chiến binh khác, chỉ có đồ trang sức bằng vàng trên trán thể hiện thân phận người lãnh đạo của bà ta. Bà ta hỏi: “Người bạn dị tộc, cô tới đây làm gì?”

“Hai tuần trước doanh trại dân du cư đã bị thiêu hủy, quân đội loài người đang chuẩn bị cho chiến tranh, bọn họ sắp tiến quân đến rừng rậm Ansa.” Marion nói ngay vào điểm chính: “Tôi nghĩ hoặc chính các người mới là mục tiêu của bọn họ.”

Nét mặt của đối phương càng lúc càng trở nên nghiêm túc: “Nếu như đây là sự thật thì tôi cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, đây không phải là lần đầu bọn họ không vừa mắt chúng tôi.” Bà ta lắc lắc đầu, nói: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ nhanh chóng chứng thực chuyện này. Nếu như đây là sự thật, lòng tốt của cô nhất định sẽ nhận được hồi báo.”

“Tôi cũng không cần hồi báo, người phát hiện sự việc này rồi bảo tôi tới đây là một người khác.” Marion nói: “Một nửa cư dân ở doanh trại dân du cư đều được người đó cứu vớt, hiện tại bọn họ đang ở một nơi rát an toàn. Tôi tới đây là muốn hỏi các người có nguyện ý theo tôi đến nơi đó hay không?”

“Một quý tộc tốt bụng sao?” Người phụ nữ cười khẩy nói.

“Chủ nhân của tôi không phải nhân loại.” Marion nói: “Cô ấy là chủ nhân của tòa thành ngầm nhưng không có liên lạc với Vực sâu. Đây không phải là bẫy rập gì cả, nếu không tin, ngài có thể phái người đi với tôi.”

Lúc này Tasa đang ẩn thân ở bên cạnh Marion, người khế ước có thể nghe thấy lời nói của cô sau đó truyền đạt lại cho người đứng đầu thôn làng này. Nếu Tòa thành ngầm không thể tạo ra được phản ứng mãnh liệt thì việc thuyết phục bọn họ nghiệm chứng Tòa thành ngầm “không có hơi thở của Vực sâu” sau đó cũng không có đất dụng võ. Người đứng đầu thôn làng cũng chỉ suy nghĩ một lát sau đó lắc đầu.

“Cảm ơn cô và chủ nhân của cô.” Bà tà lễ phép từ chối: “Nhưng người Amazon chưa bao không đánh mà chạy.”

Thật đúng là người Amazon, Victor giống như không thể tin, nói thầm không ngừng, anh ta nói đàn ông chưa bao giờ được cho phép tiến vào vương quốc Amazon chứ đừng nói là sống trong đó. Tasa lập tức truyền đạt lại vấn đề này cho Marion sau đó cô gái người sói sẽ hỏi nó. Đối với nghi vấn “Tôi nghe nói người Amazon chỉ có phụ nữ” thì Nữ vương Amazon chỉ cười cười mang theo ý giễu cợt.

“Trong quá khứ chúng tôi vứt bỏ các bé trai nhưng hiện tại chúng tôi không “hoang phí” như vậy.” Bà ta nói: “Bây giờ số lượng người của chúng tôi không tới một phần mười trước khia nên mỗi một thành viên đều rất quý trọng, vì thế có chút truyền thống cần phải thay đổi, có rất nhiều chủng tộc ít người đã biến mất trong dòng chảy của lịch sử hơn nữa nếu như nhắc tới Amazon, thứ đầu tiên mọi người nghĩ đến không phải là tài bắn cung của chúng tôi cũng không phải vinh quang và anh dũng dưới sự dẫn dắt của thần săn băn, không phải lịch sử cổ xưa và nền văn minh đặc biệt mà là việc vứt bỏ các bé trai… Đối với người Amazon mà nói quả thật không việc nào đáng châm chọc hơn việc này.”

Dân tộc tôn sùng phái nữ này đã thỏa hiệp với thời gian khiến bọn họ kéo dài được đến nay mặc dù cảnh tượng không được vẻ vang cho lắm.

“Ta thật sự không rõ.” Victor nói: “Nếu truyền thống có thể nhượng bộ sinh tồn thì cần gì phải kiên trì cái gọi là “Người Amazon sẽ không đánh mà chạy” nữa? Bọn họ là con người, hơn nữa còn lựa chọn vứt bỏ truyền thống trước kia bị lên án nhất, nếu như dứt khoát ở trong thành phố của con người thì nhất định bây giờ cũng sẽ không bị trở thành bia ngắm bắn rồi.”

“Nói như vậy, Amazon cũng sẽ không tồn tại nữa.” Tasa nói.

“Chỉ là danh tiếng “Amazon” không còn tồn tại nữa mà thôi.” Victor sửa lại lời của cô: “Bọn họ vẫn còn sống, đời sau của bọn họ sẽ chung sống với nhân loại bình thường, không cần phải lo lắng ngày nào đó mình sẽ bị diệt sạch. Ta còn tưởng rằng việc gia nhập với kẻ mạnh, đạt được cuộc sống tốt hơn là bản năng của mọi sinh vật, a, ngoại trừ đám khổ tu đầu óc bị hỏng và đám tín đồ điên cuồng kia.”

“Không, văn minh của người Amazon sẽ bị nuốt chửng, sẽ biến mất rồi trở thành truyền thuyết, đó mới là thứ bọn họ không muốn xảy ra.” Tasa lắc đầu nói: “Nhưng có giải thích thế nào thì anh cũng không hiểu được, dù sao anh cũng đã không thể hiểu nổi lúc trước vì sao những tín đồ Vực sâu và Nữ Vu lại phản bội Vực sâu giống như không thể hiểu được tại sao tôi lại thích A Hoàng.”

“Đây vốn là chuyện không thể hiểu nổi, rõ ràng gia nhập Vực sâu có thể đạt được đến rất nhiều thứ tốt như sức mạnh và sự bất tử.” Victor liếc mắt: “Tại sao? Bởi vì chủ nhân của vị diện vật chất gây khó dễ cho chính bản thân mình? Bởi vì cô cảm thấy dáng dấp con chuột kia rất đáng yêu?”

“Thật ra lý do chỉ có một.” Tasa nói: “So với sự đãi ngộ tốt đẹp nhưng chỉ là một con rối thì chúng tôi càng thích ý chí của mình được tự do hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN