Nhật Kí Tự Cứu Vớt - Chương 10: Nữ Chính Và Nam Chính, ta ngọa tào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Nhật Kí Tự Cứu Vớt


Chương 10: Nữ Chính Và Nam Chính, ta ngọa tào


Thời tiết nắng nóng, thêm không khí khô hanh làm cô cực kỳ khó chịu. Mạt thế giáng xuống, mưa nắng cùng nóng lạnh cơ hồ lộn xộn, thời tiết quái gở cũng là một trong số lý do mà dân số giảm mạnh theo thời gian. Dân số ở thời kì mạt thế giảm mạnh, phần vì tang thi và động thực vật biến dị, phần vì con người sau khi bị ảnh hưởng khả năng thụ thai tụt xuống còn 20% nhưng bù lại con này lại có thêm dị năng hoặc qua chọn lọc tự nhiên những cơ thể khỏe mạnh sẽ được ra cường rất nhiều cộng thêm tuổi thọ và độ lão chầm lại rất nhiều, đường không chống chịu được thì đã biến thành tang thi ở đầu mạt thế hoặc cũng chịu không được thay đổi của không khí xung quanh mà suy kiệt chết. Cuộc tẩy rửa của thượng đế thật đáng sợ.

Cô lên đường khá sớm, cô chính là không muốn dây dưa với đoàn người của Quy Chính Hiên. Mất đi sự khống chế của cô, tang thi xuất hiện nhiều hơn, Quy Chính Hiên cũng phân phó rời đi. Dọc đường đi cô khá trì hoãn lộ trình vừa tìm vật tư, tiện đánh một ít tang thi để lấy tinh hạch, lại vô tình dọn đường cho Quy Chính Hiên một đoạn.

Lộ trình đáng lẽ 2 ngày lại lồi thêm thành 4 ngày, cô say mê oánh quái để thăng cấp được không? Cô dừng lại bên thành phụ cận thành phố J nghỉ ngơi. Cô không vội đi, cho dù thật sự nơi này bình địa của tang thi thì thế nào? Những kẻ cao cao tại thượng cho rằng mình thông minh, cuối cùng cũng lo cho mạng mình sao? Cô không phải chúa cứu thế càng không có nghĩa vụ cứu nhiều người như vậy.

Qua một đêm cô vào thành J, cả đám người dị năng giả đương nhiên được ngưỡng vọng a, xem một vị trí khá tốt trong căn cứ, thức ăn được phát một phần miễn phí.

Cô đi lang thang trong khu chợ của căn cứ, loạn thất bát tao chính là từ để biểu hiện khu chợ này. Bán cũng không nhiều thứ, giống vải vóc, chăn chiếu hoặc vài thứ trang sức lặt vặt. Đi một đoạn nhàm chán, đôi mắt này dừng ở đống ngọc phiến trên sạp, mắt không khỏi sáng lên một chút, đẹp mắt và là đồ tốt nha. Chủ tiệm là một lão nhân tân 70, thần sắc hơi gầy yếu xanh xao, tròng mắt hơi vàng đục. Cô chậm rãi đi tới, ông lão thấy người đi tới có chút mong chờ, mấy thứ ngọc khí này nếu đặt ở thời bình thì khẳng định không ít người săn đón nhưng hiện tại những này căn bản không đáng để mắt. Lão nhân trước đây cũng xem như có tiền, sở thích sưu tầm ngọc khí, hiện tại ông ôm đống ngọc khí này hi vọng đổi lấy lương thực một, đứa cháu trai đáng thương của ông đang đói ở nhà.

_ Ngọc này bán thế nào vậy lão nhân?

Giọng lão nhân khàn khàn, mang theo chút cầu xin:

_ Toàn bộ chỗ này lấy 5 cân gạo với 3 gói mì gói, được hay không? Cháu lão đã mấy ngày không ăn…

Cô nhìn nhìn ông lão, cô lấy trong ba lô lớn phía sau, thực ra là lấy trong không gian, một túi 10 cân gạo, tùy tiện giấu vào trong gạo chút socola cùng một ít thuốc hạ sốt, thêm 2 gói mì ăn liền. Sau đó bỏ ngọc khí vào trong trong ba lô, đặt tay lên môi rồi bỏ đi, ông lão nhìn thấy đống đồ trên tay thiếu chút nữa khóc, ông lão gói đồ chạy nhanh về lều, kì thật cô không có biết mấy viên thuốc hạ sốt đã cứu mạng một nhân tài đi. Thật ra cô cũng không phải quá tốt gì, chẳng qua thấy đống đồ đổi không ít hệ thống tệ nên cô nhắm mắt thu vào, xuất ra một chút coi như cô cũng có lỗ chút nào.

Cô cất vào không gian cũng chưa vội đổi, nghe tiếng đánh nhau cũng rất lớn phía xa, cô đủng đỉnh có ý định đi qua, chỉ nghe một cái tên hơi hoài niệm lọt vào tai, ân, Tiêu Ái La… Nói một chút thì nguyên chủ và Tiêu Ái La cũng có một chút quan hệ, ông ngoại của Tiêu Ái La là anh trai của Bạch bà bà, cũng vì vậy xem như chút họ hàng, bất quá trước sau không quá thân thiết càng không mấy liên quan đến với Bạch bà bà. Vì chút liên quan này nên nàng nữ phụ não tàn này mới có thể tiếp cận được nam chính Chu Dật Hàn, mà vì vậy các tình tiết máu cho cả thùng lớn mới chậm rãi xuất hiện.

Cô ý định đi tiếp thì thấy Tiêu Ái La sắp không nổi, Tiêu Ái La là lôi hệ biến dị cùng không gian cấp 3 sơ kỳ, xem chừng Tiêu Ái La cũng mới tiến giai mà thôi. Một đám dị năng cấp 2 sơ kỳ và trung kỳ mười mấy người, nói dễ nhai thì cũng không phải đi. Hơi suy nghĩ cô kết hợp ám hệ vào phong nhận, phi đến 5, 6 người đa phần cắt chúng chỗ hiểm, cô phát hiện ám hệ có một đặc điểm là ăn mòn, chỉ cần ám hệ là bị thương người khác thì nó chính là vô tân ăn máu thịt.

Cô chậm rãi đi tới, giọng nói trào phúng mang theo vài tia cợt nhả:

_ Chị họ, nhìn thật có chút chật vật nga?

Phóng ra lực lượng muốn trấn ngã bọn người kia, một đám nhóc cấp 2 căn bản không để vào mắt. Lạnh giọng quát:

_ 10 hơi thở, cút.

Cô nhìn Tiêu Ái La chật vật cũng không tiến lên giúp, bình thường trước đây nguyên chủ và Tiêu Ái La cũng là nước lửa bất dung, hiện tại ra tay tạo chút quan hệ sau này tự nhiên cần, quan hệ trước đây không tốt thì cũng không cần ân cần, cô cũng là con người cao ngạo muốn cô lấy lòng, nằm mơ cũng đừng nghĩ. Một dị năng cấp 2 cũng không phải kẻ ngốc, bọn hắn biết với thực lực của bọn chúng hay cả lão đại bọn chúng cộng lại cũng không có khả năng đánh trúng vị ác thần trước mặt, nên không biết là có phải mọc thêm chân hay không mà trong một cái chớp mắt không gian chỉ còn cô và Tiêu Ái La.

Tiếng nói tà tà thêm chút từ tính vang lên, khiến cô không tự giác quay đầu:

_Ái La, em làm sao?

Ánh mắt lạnh lẽo nguy hiểm đưa về phía cô, chân mau lẹ đi về phía Tiêu Ái La chắn trước mặt cô ta. Cô đưa mắt về phía Chu Dật Hàn, trong đầu hiện lên hai từ: ” yêu nghiệt”. Chu Dật Hàn vô cùng tuấn lãng, mỗi động tác đều sinh ra một loài tà khí vừa yêu mị vừa nguy hiểm là người ta cảm thấy hắn như con hồ ly ngàn năm vậy. Cô không nể mặt hừ một cái quay đi, trong lòng gào thét, cô làm nhiệm vụ cô oánh quái thật vất mới lên cấp 3 cao cấp đỉnh phong mà tại cái tên nam chính kia đã là cấp 4 trung kì có dấu hiệu lên cao kì rồi. Tiếng hệ thống thiếu đòn vang lên:

“_ Nhân vật chính và vật hy sinh lót đường không thể so sánh a.”

Cô hậm hực không nói được gì? Ai nói ta chỉ có một cái bàn tay vàng là ngươi hử? Thật khốc dời đi, Chu Dật Hàn muốn kéo lại kết quả bị Tiêu Ái La nhàn nhạt mở miệng ngăn lại:

_ Em họ, cô ta cứu em.

Hắc diễm trong tay Chu Dật Hàn thu lại, đau lòng nhìn Tiêu Ái La bị thương, nhu tình mật ý làm người ta chói mù mắt chó, hắn làm sao tha cho đám người làm bảo bối thiên tân vạn khổ mới ôm được vào tay bị thương thế này. Bộ dạng của Chu Dật Hàn khiến Tiêu Ái La có chút bất đắc dĩ, nhưng trong có chút ngọt, Tiêu Ái La bản tính lạnh nhạt lại thêm là lính đặc công sau khi xuyên không tới đây lại vô mạt thế sớm biết tình người nóng lạnh, nếu không phải không gian chút thần kỳ bảo mộng cho mạt thế đến thì cô cũng không thoải mái như bây giờ. Đầu mạt thế thức tỉnh lôi lôi hệ biến dị dị năng nhờ không gian mà thăng tiến không tồi, trước mạt thế lại gặp tên chu Dật Hàn bản mặt bao dày cuốn lấy, hắn cường đại không nói lại dân biến thái sở hữu hỏa ám biến dị dị năng lại con thăng cấp biến thái. Nàng với hắn gặp nhau nhiều xem như chút tình cảm. Không nghĩ tới lại cô em họ đối với nguyên chủ trước đây nước lửa bất dung, hơn nữa con người này lại mạnh hơn mình rất nhiều, cô cũng không quản xem như nợ một cái ân đi.

Nhân vật bị chói mù mắt chó đang đứng xa xa nhìn, tâm tình FA lâu năm đã muốn ngọa tào. Tiếng hệ thống vang lên:

“_ Kí chủ không cần gato, hệ thống sẽ trợ giúp kí chủ tìm trung khuyển phu.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN