Nhật kí về Alice
chương năm-chuyện về đôi chị em(phần một)
-Ưm ~,tách trà này có vị thật thơm…Muốn uống hả?Ồ không được đâu nha,đây là trà bổ nhé,nhưng chỉ bổ cho ta thôi.Shi shi shi…Nào,tiếp tục câu chuyện.
——————————–
Sau khi ổn định tinh thần,nó kiếm trong nhà ấy một con dao găm,rồi dắt vào lưng váy mà lặng lẽ ra khỏi đó.Nó mông lung không rõ hướng đi nên có lẽ nó chỉ càng ngày càng đi sâu vào rừng thôi.
Nhưng nó không bỏ cuộc,nó vẫn đi tiếp,đi tiếp.Trên đường,bao ánh mắt dị nghị của những cái cây làm từ kẹo bông nhìn nó.Mà nó cũng không quan tâm lắm.Trong đầu nó chỉ có làm sao để về nhà.
Bỗng,nó nghe thấy tiếng hát từ xa xa.
\’Người con gái xa lạc vào cái khu rừng nơi khốn nạn này,nàng không biết sẽ đi về đâu nên cứ đứng đó mà khóc.Nào tới đây,tới đây đi nào,tham gia bữa tiệc trà này.Nào cô gái,hãy mau tới đây..~\’
Tiếng song ca như mê hoặc Alice.Chân nó tự chuyển động theo giọng ca.Nó không hề tỉnh táo!Tiếng hát rọt vào tai nó,lôi nó đi.Nó rẽ các cành lá hạt điều và trông thấy một bộ bàn tiệc.
Nó trố mắt ra nhìn,những cốc chứa những thứ nước ngọt lịm và ngon tuyệt.Những cái bánh bích qui được đặt gọn gàng xếp thành chồng.Và nó thấy,có một cặp song sinh.Một cô gái tóc ngắn tới cổ,tóc đen óng,đôi mắt như cụp xuống,cô mặc bộ váy ngắn nhưng kiều diễm.Người kia thì tóc lại dài tới lưng,đang nhảy múa quanh người còn lại,cái váy dài thướt.
Nó không kiềm được mà thốt lên:
-Xin chào!
Mọi vật ngưng lại,người có mái tóc ngắn bỏ ly trà xuống.
-Chào.Cô là ai?
-Alice,và…tôi bị lạc.
-Shi shi,tôi là Candy,đây là chị tôi,Mandy.Nào,mời ngồi,mời ngồi.Trà ngon lắm đấy!Có muốn ăn bích qui không?-Cô em nhanh nhảu chào lại nó.
Nó ngồi xuống và nhâm nhi cùng hai người.Nó nhận ra,Mandy rất ít nói,còn Candy thì hòa đồng.Nó cũng thấy,hai người này hình như cực thân.Vì cô chị ăn gì,cô em cũng ăn.Váy cô chị màu xanh,của cô em cũng thế.Cô chị đi đâu,cô em theo đấy.
Nó nghĩ lại cảnh nhà nó mà thở dài.Kể ra,sống ở đây cũng tốt đấy chứ nhỉ?
-Cha,hết bích qui rồi,để tôi đi kiếm.
Candy nói rồi tót đi luôn.
-Kiếm bích qui ở đâu được chứ?
-Hả?-Nó ngạc nhiên.
-Cô ở đây nãy giờ,bộ không thấy con bé phiền phức ư?-Mandy nhìn nó.
-Ơ..tôi?!
Mandy nhoẻn miệng cười.
-Cậu có ý gì khi nói vậy chứ?
Nó rùng mình hỏi lại….
————————————
-Shi shi,nghe thì có vẻ không quá đáng sợ ha,thôi đến đây thôi nhé….
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!