Nhất Kiếm Động Giang Hồ
Chương 15: Bàn tay ngọc
Vưu đại cô nương vẫn không để tâm, tuyệt nhiên không thắc mắc trước thái độ lãnh đạm và lời xua đuổi khéo như thế của Bạch Y Khách.
Nét mặt nàng vẫn tự nhiên, vẫn tươi tắn, lại giương mắt kiều mỵ ngó Bạch Y Khách cất tiếng ngọt ngào :
– Tướng công thiệt ác mồm ác miệng nhé! Chỉ muốn người ta đi ngay! Sao mà tiết kiệm tình cảm thế? Thiếp muốn…
Bạch Y Khách lại xua tay ngắt lời :
– Xem chừng cô nương không muốn cho tại hạ uống rượu nữa rồi! À, chẳng hay là thế này… Vừa rồi, tại hạ nói thế chẳng qua vì đã hơi… có rượu trong người, nên cứ nói ngang. Vậy bây giờ tại hạ xin lỗi nhé. Vâng, xin lỗi, để cô nương yên tâm mà đi cho rồi… Ối dào! Đã thèm rượu quá!…
Y không nói nữa, thò tay bưng chén rượu, uống một hớp, đoạn quay lại phía Vưu đại cô nương, dáng điệu trân trọng như sắp xin lỗi.
Nào ngờ, y “oẹ” một tiếng, rượu trong miệng thình lình vọt ra, như mưa, tạt vào mặt Vưu đại cô nương.
Dù bản lãnh thông thần đến đâu đi nữa, gặp trường hợp này cũng chẳng tài nào né tránh cho kịp.
Vưu đại cô nương bật tiếng la hoảng.
Những giọt rượu bám đầy diện mục kiều diễm của nàng trông thật buồn cười.
Cả tửu quán cười rộ.
Thích đẹp vốn là bẩm tính của con người, nhất là nữ nhân lại càng sợ xấu xí, mà với Vưu đại cô nương càng đại uý kỵ. Cái gì nàng còn chịu được, chớ mất đẹp nhất định nàng không can đảm, thà chết còn hơn.
Vì vậy, nãy giờ nàng chẳng coi những lời xỏ xiên của Bạch Y Khách vào đâu cả, nhưng bây giờ, nàng biến hẳn sắc mặt, đùng đùng thịnh nộ, vừa hổ thẹn chín người.
Nàng nghiến răng, quắc mắc ngó Bạch Y Khách, cơ hồ muốn ăn gan, uống máu, nhưng…
chẳng đủ can đảm chịu đựng sự xấu hổ lâu hơn, nên thay vì xông tới liều mạng với kẻ phun rượu vào mặt mình, thì nàng lại thụt lui, hấp tấp kéo cô em, cùng chửi đổng một câu rồi chạy mất.
Chẳng nhịn được, Bạch Y Khách há miệng cười, khiến nửa búng rượu còn lại tuôn ra luôn.
Y nhìn theo hướng cửa quán, vừa khuất dạng “Ngọc Lâu song kiều” lẩm bẩm :
– Tưởng chưa chịu chạy, ta lại nôn mửa thêm một thứ khác vào mặt cho biết!
Ngay lúc ấy, đột nhiên một giọng khàn khàn từ phía ngoài, sau lưng Bạch Y Khách vang lên :
– Hay lắm! Đáng thán phục lắm! Chỉ nửa hớp rượu cũng hơn hẳn thư muội nhà họ Vưu ấy! Xử sự coi được lắm! Lạ lắm!
Bạch Y Khách vừa cười vừa nói :
– Thật cảm vinh hạnh! Các hạ quá khen, chớ chút trò mọn ấy có đáng chi. Có lẽ các hạ ít dịp đi đâu mấy lúc gần đây, nên ít thấy chuyện lạ đấy thôi.
Giọng khàn khàn liền hỏi :
– Nghe khẩu khí của các hạ thì hình như các hạ đã nhận biết ta là ai rồi, phải không?
Bạch Y Khách đáp lại bằng cách cách hỏi lại :
– Đã nhảy ra làm giùm việc không công cho người, chẳng lẽ còn chẳng biết người là ai?
Như vậy khá chẳng là hồ đồ, đáng chê cười lắm sao?
Lời vừa dứt, thân bỗng chớp động, Bạch Y Khách đã bay vù qua cửa sổ, lướt xa cả trượng, nghiễm nhiên đứng chắn ngang trước mặt một người. Chính là nhân vật đã phát âm thanh khàn khàn mấy câu vừa rồi.
Nhân vật này là một ông lão nhà quê, vóc dáng gầy gò, nhỏ bé, mặt mày thoa son đánh phấn tùm lum.
Bạch Y Khách chìa tay ra, làm một cử chỉ mời mọc :
– Tại hạ xin đóng vai chủ, kính mời các hạ dùng vài chén rượu.
Tiểu lão đầu gầy ốm lộ vẻ chưng hửng :
– Ủa! Các hạ ra ngả nào mà mau lẹ quá vậy? Lão không dè các hạ mới ở trong đó mà đã ra đây rồi! Giỏi thật!
Bạch Y Khách tươi cười :
– Ấy chỉ vì ngại các hạ muốn uống rượu mà không sẵn chén, lại sợ buồn bỏ đi nên tại hạ phải vội vàng chạy ra mời vào. Tại hạ đang có sẵn rượu, xin mời các hạ uống vài chén, hãy khoan đi.
Tiểu lão đầu gầy ốm nheo mắt, nói :
– Các hạ làm vậy là nở mặt nở mày lão lắm.
Chẳng buồn khách sáo hơn nữa, lão liền xăm xăm tiến vô, tự nhiên kéo ghế ngồi ngay vào bàn bên cạnh cửa sổ.
Bạch Y Khách lẽo đẽo theo sau, cũng ngồi xuống và vẫy tay gọi tửu bảo mang ra thêm chén đũa, rồi tự tay rót cho tiểu lão đầu một chén thật đầy nói :
– Thình lình mà gặp các hạ ở đây, không phải là chuyện dễ. Nếu nơi này không có đại thịnh hội rất đỗi hấp dẫn thì các hạ chẳng bỏ công tìm đến làm chi, phải không? Vừa rồi, tại hạ đã vì các hạ mà ra tay, nhưng… mà thôi, hãy uống rượu cái đã. Nào, xin mời, tại hạ xin kính các hạ một chén.
Hai người cùng nâng chén.
Nhưng tiểu lão đầu gầy ốm chưa uống vội, mà nhíu mày nói :
– Có nhiều trường hợp giúp người. Giúp mà được người mong muốn thì mới đáng công giúp. Bằng như giúp theo cái kiểu lão được giúp vừa rồi thì… thật không khác chửi cha lão đó! Người tuổi trẻ, lão đâu có nhờ ngươi làm thay cho lão hồi nào!
Bạch Y Khách vừa cười, vừa nâng chén lên :
– Thành ra tại hạ giúp việc không công rồi, phải không? Nào, hãy cạn chén cái đã, chuyện gì sẽ tính sau!
Nốc cạn một hơi cả chén rượu to đầy, tiểu lão đầu gầy ốm đặt chén đánh “cộp” lên bàn, ngưng thần ngó Bạch Y Khách hỏi :
– Người tuổi trẻ, ngươi biết ta là ai, thật không?
Bạch Y Khách đáp :
– Nếu tại hạ không lầm, thì các hạ đây vốn được thiên hạ coi là một đại hảo thủ “bàn tay nhám nhúa”, tức là “thiên thủ thiên lý” Hoàng Bất Không lão nhân gia…
Tiểu lão đầu gầy ốm thở dài :
– Khá thật! Lão đã từ lâu rồi không xuất hiện chốn giang hồ, kỳ này mới len lén chường mặt ra, thì liền bị ngươi nhận diện ngay rồi. Trong võ lâm, số người chỉ nhìn qua một lần đã biết lão đếm ra chẳng được mấy kẻ đâu, thế mà ngươi… Người tuổi trẻ, ngươi cũng cho biết danh hiệu đi chứ?
Bạch Y Khách cười nói :
– Sư phụ của tại hạ vốn họ Đông Môn và danh xưng Trường Thanh…
Tiểu lão đầu gầy ốm Hoàng Bất Không hơi biến sắc, trố mắt hỏi :
– Gặp mặt nửa ngày rồi mới biết, hóa ra người là đồ đệ của con người ăn cơm chốn công môn Đông Môn Trường Thanh? Người tuổi trẻ, chẳng lẽ vô cớ mà ngươi đến đây để mời lão… uống rượu, sau khi đã xuất lực làm giúp lão việc vừa rồi?
Bạch Y Khách đáp lại bằng câu hỏi :
– Cái đó chẳng có gì lạ, Hoàng lão thử nghĩ, tại hạ cũng là người ăn cơm chốn công môn, chẳng lẽ thấy kẻ âm mưu sát nhân đoạt của mà không ra tay?
Hoàng Bất Không lấp loáng mục quang, hỏi gặng :
– Người tuổi trẻ, ngươi bảo ai âm mưu sát nhân đoạt của?
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Dễ hiểu quá, kẻ nào đã rờ mó, lục lạo trong mình người khác để kiếm lấy một hai món gì đó, nhưng đã xảy ra vừa rồi, thì chính là kẻ âm mưu sát nhân đoạt của chứ còn là gì nữa?
Hoàng Bất Không khẽ vỗ bàn một cái nói :
– Người tuổi trẻ, ngươi phải hiểu, nhân mạng là của Trời Đất, không thể coi thường được.
Xin thề có… thần Rượu làm chứng, xưa nay quy củ của lão đặt ra là trừ trường hợp vạn bất đắc dĩ lắm mới phải giết người, còn thì chỉ lấy món nọ vật kia thôi, không được làm tổn thương đến con người. Ngươi chắc dư biết lão mà, lão đâu có thích giết người.
Bạch Y Khách lấp loáng thần quang :
– Tại hạ biết rồi. Nhưng thực tế tại đương trường, người người chết thì nằm đó, mà đồ vật của hắn lại nằm trong người Hoàng lão, như vậy, dầu Hoàng lão có đến trăm cáimiệng cũng khó biện minh…
Hoàng Bất Không cãi ngay :
– Người tuổi trẻ! Cái lúc mà ta chạm vào hắn, thì rõ ràng hắn vẫn còn bình yên vô sự mà!
Bạch Y Khách xua tay :
– Chưa chắc! Thiết tưởng Hoàng lão không nên nói với tại hạ lời đó, ở đây.
Hoàng Bất Không hỏi :- Vậy ngươi muốn ta nói với ai? Ở đâu?
Bạch Y Khách bỗng hỏi lại :
– Mỗi huyện thành đều có nơi phân xử cái vụ kiện tụng, tranh chấp, phải không?
Hoàng Bất Không bĩu môi cười khảy :
– Người tuổi trẻ, nói đi, ngươi muốn chia phần ư?
Bạch Y Khách cười nói :
– Hoàng lão, người làm công mà đồng loã phạm tội là tội một thành hai…
Hoàng Bất Không nheo mắt, ngắt lời :
– Người tuổi trẻ, chẳng giấu gì ngươi, trong đời hành nghề đã lâu của ta, ta từng biết quá nhiều người làm việc công rồi, biết rõ lắm!
Bạch Y Khách lạnh lùng :
– Đáng tiếc là hôm nay Hoàng lão lại gặp tại hạ!
Hoàng Bất Không trố mắt hỏi :
– Người tuổi trẻ, vãy thì… thực sự ngươi muốn gì?
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Tại hạ sẽ để Hoàng lão muốn đi đâu thì đi và cứ tự tiện cất giữ những gì đã lấy được.
Hoàng Bất Không chưng hửng một hồi, đoạn tươi cười :
– Thì ra, chuyện trở nên suôn sẽ như vậy. Hay lắm! này, người tuổi trẻ…
Bạch Y Khách ngắt lời :
– Cái đó, cũng là một thứ luật giang hồ. Hoàng lão đừng thắc mắc làm gì hết.
Hoàng Bất Không trầm mặt giây lát, bỗng hỏi :
– Người tuổi trẻ, ngươi có biết đó là món gì không?
Bạch Y Khách vừa cười vừa đáp :
– Một chiếc chìa khoá, một bức địa đồ, đúng không?
Hoàng Bất Không lại hỏi :
– Ngươi có biết chìa khóa vào địa đồ ấy để làm gì không?
Bạch Y Khách đáp :
– Địa đồ, là để tìm đến một địa phương và chìa khoa, để mở cửa. Thế thôi, nói ngần ấy đủ hiểu rồi.
Hoàng Bất Không chăm chú ngó Bạch Y Khách lại hỏi :
– Người tuổi trẻ, ngươi có đúng là người chốn công môn thật hay không?
Bạch Y Khách hững hờ :
– Điều đó tại hạ đã nói rồi. Mà dù có là người chốn công môn thật hay không, tại hạ cũng chẳng bận tâm.
Hoàng Bất Không vừa cười vừa nói :
– Người tuổi trẻ! Nãy giờ ngươi múa gậy khá lắm, dù một hột cát cũng không ném lọt vào được. Nói láo có bản lĩnh đấy!
Bạch Y Khách giương mày hỏi :
– Hoàng lão, sao lại….
Hoàng Bất Không chống hai tay lên bàn, xô một cái.
Bạch Y Khách liền cử thủ, giữ lấy chiếc bàn, nói :
– Hoàng lão, đổ bàn còn gì! Rớt bể bình, chén thì lão bắt đền cho người ta, chứ tại hạ không đền giùm đâu. Nếu lão không sẵn tiền đền thì phải đưa món đồ đó ra thế!
Hoàng Bất Không vươn tay chụp lấy chiếc đũa tre, cánh tay vung tới một cái, chiếc đũa biến thành mãnh xà xuất động, vọt thẳng vào yết hầu Bạch Y Khách.
Bạch Y Khách cười lạt, tay rung động…
Không biết y đã dùng thủ pháp gì, chỉ thấy tay y vừa chớp lên một cái, chiếc đũa tre trở lại nằm gọn trong bàn tay của Hoàng Bất Không lão đầu ngay rồi.
Đoạn y nói luôn :
– Hoàng lão, nếu tại hạ là hạng không được việc thì sư phụ của tại hạ đã chẳng yên tâm mà cho tại hạ đến đây.
Hoàng Bất Không biến sắc, từ đỏ mặt đến trắng bệt, khẽ gật đầu :
– Hay lắm! Người tuổi trẻ, ta thừa nhận hạ phong! Chẳng giấu gì ngươi, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm rồi, ta mới chịu hạ phong!
Bạch Y Khách cười lạt :
– Vậy thì nên làm gì nữa?
Hoàng Bất Không nói mau :
– Ta biết rồi! Khỏi thúc giục! Ta giao ngay đây!
Lão liền thò tay thật sâu vào túi.
Bỗng trong túi như có ẩn độc xà đã cắn nhằm vào tay lão.
Sắc mặt lão càng tái mét, đôi mắt già nua chợt trợn lên, hồi lâu mới rút tay ra. Bạch Y Khách nói :
– Hoàng lão! Là người lớn, không nên thay đổi ý! Không đưa món ấy ra coi không ổn đâu!
Hoàng Bất Không gầm thét :
– Thúi lắm! Câm đi!…
Rồi lão hằn học :
– Tiểu tử, ngươi … Hừ, ta là hạng người nào mà ngươi dám vô lễ? Ta là hạng người nào mà ngươi dám bày trò đánh lừa, hí lộng quỷ thần?
Bạch Y Khách cười hỏi :
– Tại hạ hí lộng quỷ thần cái gì?
Hoàng Bất Không càng hằn học :
– Tiểu tử! Tốt hơn ngươi trả lại cho ta, rồi ta tự nguyện đưa cho ngươi, như thế đường đường chính chính hơn!
Bạch Y Khách lắc đầu :
– Thật tình tại hạ không hiểu gì hết!
Hoàng Bất Không sừng sộ :
– Hèn lắm! Ngươi giả bộ mời ta uống rượu rồi thừa cơ lấy cắp hai món ấy của ta! Hèn lắm! Trả lại đây!
Bạch Y Khách thở dài :
– À, thì ra Hoàng lão vừa phát giác báo vật trong túi tự dưng không cánh mà bay đâu mất nên ngờ cho tại hạ lấy? Không có đâu! tại hạ không làm thế đâu!
Hoàng Bất Không quả quyết :
– Hiện tại hắn món ấy đang ở trong mình ngươi!
Bạch Y Khách mỉm cười nói :- Hoàng lão, tại hạ đã bảo không có là không có. Hoàng lão đừng ngậm máu phun người. Đồ trong túi lão, có mất thật hay không, tại hạ không cần biết, chỉ biết chính miệng lão đã ưng chịu trao cho tại ha, mà bây giờ thì nói nó mất rồi là vô lý. Tại hạ không nghi ngờ cho lão thì thôi, chớ sao lão lại nghi ngờ tại hạ?
Hoàng Bất Không bỗng giống như trái cầu xì hơi, con người trông hết sức thiểu não, như sắp chết đến nới, thở dài sườn sượt :
– Mất rồi! Mất thật rồi! Người tuổi trẻ, ta không kiếm chuyện nuốt lời hứa đâu, nó mất thật rồi! Chẳng giấu gì ngươi, đây là lần thứ nhứt trong đời ta mới biết mùi vị thế nào là bị mất cắp. Đây là lần thứ nhất mà kẻ khác lấy được đồ trong túi của ta, chớ trước đây, ta chỉ biết lấy đồ trong túi của thiên hạ mà thôi. Hỡi ôi! Không ngờ bao nhiêu năm lừng lẫy là đệ nhất hảo thủ mà ngày nay ta thành vô dụng mất rồi! Ta… ta điên đầu!…
Đôi mắt lão lạc thần, dáng người cơ hồ già thêm cả chục tuổi, lão loạng choạng đứng lên, toan đi.
Bạch Y Khách giữ tay lão lại nói :
– Hoàng lão, hãy nghe tại hạ thêm một câu rồi sẽ đi, còn muốn tin hay không, tuỳ lão. Tại hạ biết ai lấy của lão rồi, tại hạ định ra tay giúp người một phen nữa xem sao…
Hoàng Bất Không sửng sốt :
– Hả? Nói cái gì? Người tuổi trẻ, ngươi lại định giúp lão một phen nữa ư?
Bạch Y Khách gật đầu :
– Phải rồi! Hoàng lão, tại hạ biết ai rồi và sẽ đi tìm cách lấy món ấy lại cho lão, rồi sau đó, lão có nguyện ý tặng lại cho tại hạ hay không sẽ tính sau.
Hoàng Bất Không tròn xoe mắt, hỏi :
– Người tuổi trẻ, ngươi biết “hắn” là ai, thật chứ?
Bạch Y Khách lại gật đầu :
– Tại hạ chính mắt trông thấy mà, không biết sao được.
Hoàng Bất Không phấn chấn tin thần, lại hỏi :
– Người tuổi trẻ, “hắn” là ai vậy?
Bạch Y Khách mỉm cười :
– Được rồi, tại hạ cho Hoàng lão biết con người ấy, để nếu có gặp “hắn” trước, Hoàng lão hãy… thử thời vận xem sao. Chớ hắn không phải là hạng nhân vật dễ đối phó đâu.
Hoàng Bất Không thúc giục :
– Nói đi! Người tuổi trẻ cho ta biết đi!
Bạch Y Khách từ từ nói :
– Tử y hán tử bị Kim Thiếu Thu tóm ban nãy chính là…
Hoàng Bất Không thất thanh kêu lớn :
– Chính là hắn? Sao ngươi không cho ta biết ngay lúc ấy?
Bạch Y Khách xua tay :
– Coi! tại hạ đã nói trọn lời đâu. Tại hạ nói tử y hán tử bị Kim Thiếu Thu tóm chính là cái cớ tốt cho hắn, vì lúc ấy, hắn đang ngồi ở chiếc bàn ngay sau lưng tử y hán tử, nên hắn liền giả vờ sợ xảy ra cuộc xô xát gần bên cạnh, nên hắn rút lui êm…
Hoàng Bất Không trừng to đôi mắt :
– Phải rồi! Con người hắn gầy gầy, xấu xí, hơi lùn, vận hắc y, coi giống như con khỉ…
Bạch Y Khách gật gật :
– Không sai! Chính hắn đó! Hoàng lão cũng có để ý đến hắn ư?
Hoàng Bất Không hậm hực :
– Ai trong quán này mà ta không để ý. Nhưng đâu dè chính hắn đã cả gan… Hừ, con người bộ tịch không ra gì như thế mà dám làm việc tày trời, trêu cả đến ta…
Xem chừng lão mãi lo chê người mà quên lững hình vóc của chính lão, khiến Bạch Y Khách không khỏi đưa mắt nhìn từ đầu chí gót lão một lượt mà mỉm cười.
Như chợt nhớ lại điều đáng lý không nên quên,lão đâm thẹn, đang nói hăng hái bỗng nín ngang.
Bạch Y Khách nói :
– Con người đó, tướng mạo không làm người ta sợ, nhưng cái tên hắn lại có nhiều người sợ, và thủ đoạn hắn thì quả đáng sợ thật.
Hoàng Bất Không “ủa” một tiếng, hỏi nhanh :
– Người tuổi trẻ, hắn là… là hạng nào?
Bạch Y Khách đáp :
– Hoàng lão nghe qua danh tánh hắn rồi, phải nhìn nhận là hiển hách một góc trời!
Hoàng Bất Không sốt ruột, nhưng lại vờ bĩu môi :
– Ai mà dữ vậy?
Bạch Y Khách thốt từ từ từng tiếng :
– Hách Liên Thiên Tà!
Hoàng Bất Không biến sắc, vọt miệng kêu :
– Tức là lão đại của cặp bài trùng “Ngao Hải nhị hung”!
Bạch Y Khách gật đầu :
– Chính lão đấy.
Hoàng Bất Không lẩm bẩm :
– Thế sao cả Kim Thiếu Thu lẫn “Ngọc Lâu song kiều” đều không nhận ra lão?
Bạch Y Khách không nói nữa.
Hoàng Bất Không cũng nín lặng, hồi lâu mới nói :
– Người tuổi trẻ, bây giờ ta muốn cảnh cáo ngươi vài lời. Hiện tại, cả Vân Mộng thế gia lẫn Ngọc Lâu song kiều đã hận ngươi rồi đấy, khắp võ lâm bây giờ chắc chắn sẽ cho rằng ngươi đang cất giữ hai món ấy, ngươi liệu mà giữ lấy thân đấy. Họ sẽ không cho ngươi yên đâu!
Bạch Y Khách cười :
– Bọn họ nghĩ như thế là phải.
Hoàng Bất Không ngạc nhiên :
– Ủa! Nói vậy, hiện giờ ngươi đang có hai món đó trong mình thật sao?
Bạch Y Khách đáp :
– Hiện giờ thì không. Nhưng trong tương lai, hai món đó nhất định về tay tại hạ.
Hoàng Bất Không ngó sững Bạch Y Khách một lúc rồi nói :
– Đúng là danh sư xuất cao đồ!
Dứt lời, lão quay lưng, tập tễnh bước ra cửa, như người không biết võ công chút nào hết…
Bạch Y Khách mỉm cười, vẫy gọi tửu bảo :
– Đem thêm cho ta một bầu rượu nữa!
Đã đi mấy bước chợt nghe như thế, Hoàng Bất Không nhịn không được liền qua đầu ngó lại.
Bạch Y Khách nheo mắt nhìn lão, tươi cười :
– Đa tạ Hoàng lão đã có lòng quan ngại cho tại hạ, xin chúc Hoàng lão thượng lộ bình an, còn tại hạ không có việc gì vội phải đi…
Hoàng Bất Không nói :
– Người tuổi trẻ, ta xin phục ngươi.
Lão lại chập choạng bước ra cửa. Khỏi quán một quãng, lão bỗng nhanh như tên bắn, vù một cái đã lướt đi mất dạng…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!