Nhất Kiếm Động Giang Hồ
Chương 17: Độc
Khoảnh đất bên trái quán trúc là một khoảnh cỏ hoang vừa cao, vừa um tùm.
Bên phải quán trúc lại tương đối trống trải, chỉ trồng những cây dương liễu.
Trên ngọn một cây liễu có treo một vật gì trắng trắng, rất dễ nhận thấy, vì sắc trắng nổi bật trong màu xanh của những cành lá liễu.
Vật trắng đó là một bàn tay.
Đúng là bàn tay người thứ thiệt chứ không phải “bàn tay ngọc”, máu còn chảy theo mấy đầu ngón tay, nhểu giọt xuống.
Bạch Y Khách đứng cách hơn ba trượng, cau mày.
Y chưa đi đâu xa, vì chợt trông thấy bàn tay treo lạ thường.
Y dừng lại, không tiến tới vì dè dặt còn chưa biết bàn tay treo có phải là một thứ “mồi nhử” hay không, và biết đâu chừng ở gần đó đang có bẫy rập chết người, hoặc có một sự phục kích nguy hiểm.
Đứng cách xa hơn ba trượng nhưng nhãn lực Bạch Y Khách vẫn nhìn thấy rất rõ bàn tay treo trên cây liễu, đó là một bàn tay nam nhân, không phải của nữ giới vì lòng bàn tay rất thô, lưng bàn tay có khá nhiều lông mọc dài.
Nếu là bàn tay nữ nhân thì đâu to lớn như thế và da trắng nõn nà, đầu ngón tay ắt phải thon thon mũi viết.
Sánh ra, bàn tay ấy với vết hai bàn chân nọ chắc chắn không phải của một người. Nếu hai vết chân nọ là của nam nhân, thì cũng có thể đi, nhưng ắt hẳn nam nhân ấy nhỏ nhắn người, chớ không to vóc dáng. Mà xem ra, bàn tay trên cây liễu lại là của một nam nhân to lớn, cứ trông nội khúc cườm tay cũng đủ không lầm lẫn rồi.
Xem tới xem lui, nhìn đi nhìn lại đột nhiên Bạch Y Khách lại phát giác, trên một cành liễu khác, cách chừng mười hai trượng cũng treo một vật gì trăng trắng đang đong đưa trong gió.
Mục lực của y vốn hơn người nên nhận ra vật trắng ấy cũng lại là một bàn tay, mà là bàn tay hữu, trong khi đằng này là bàn tay tả. Cả hai bàn tay đều có những điểm chứng tỏ là của một người mà thôi.
Bạch Y Khách thoắc nhún chân, đăng không thăng thượng đứng trên ngọn một cây liễu.
Từ đây, y lại trông thấy ở ngọn liễu khác nữa, cách đây mười trượng lại cũng có treo một vật gì lủng la lủng lẳng.
Ấy là một đầu người với chiếc mũi to, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, bộ mặt hung ác đượm tử khí càng trở nên ghê gớm.
Dường như đã bị chặt bằng một thứ binh khí thật sắc bén nên khúc cổ dưới thủ cấp thật ngay ngắn, bằng phẳng. Và dường như đầu mới bị chặt nên máu còn chảy ròng ròng.
Những hiện tượng treo tay, treo đầu người như thế là ngụ ý gì? Bạch Y Khách lấy làm kỳ và quyết ý phải tìm cho ra lẽ.
Giương mi, quét nhãn tuyến một lượt chung quang, Bạch Y Khách bỗng đề khí khinh thân, đăng không lướt sang một ngọn liễu phía trước, chênh chếch ngọn liễu treo đầu người mấy thước.
Y đoán, cách thủ cấp không xa nhất định sẽ còn có những thứ khác. Mà quả nhiên như vậy: cách gốc liễu thủ cấp chừng mười trượng lại có một hiện tượng dã man ghê rợn nữa.
Ấy là một đùi người!
Một đùi người gồm đủ từ vế xuống bàn chân cũng bị chặt rời khỏi thân một cách rất “ngọt”, vết chặt bằng bặn, đứt tiện – dường như chỉ chặt bằng một nhát đao kiếm mà thôi là đã lìa ngay rồi – quả nhiên thủ pháp vừa mãnh liệt vừa chính xác phi thường.
Lần nay trừ việc không bị treo trên ngọn liễu mà bị vất nằm tênh hênh trên một phiến đá ngoài bìa rặng liễu.
Hiển nhiên cũng là chiếc đùi của người mới bị hạ sát, vì máu tươi tuôn đổ lai láng, đọng thành vũng quanh chiếc đùi.
Ném một cái nhìn tinh tế vào chiếc đùi ấy, Bạch Y Khách đã thu gọn vào tia mắt tất cả chi tiết. Và y không khỏi ngạc nhiên, trân trối quan sát kỹ bàn chân của kẻ vô danh thảm tử…
Đùi thì to và dài đúng là của đàn ông, nhưng bàn chân lại nhỏ quá, không cân xứng với toàn bộ chiếc đùi chút nào. Bàn chân thon thon, bé nhỏ y như bàn chân nữ nhân.
Bạch Y Khách tự nhủ :
– Rõ ràng là bàn chân đã để lại dấu vết trên bệ cửa sổ ở quán trúc.
Y không ngờ sự thật lại ngược hẳn dự đoán của y lúc nãy. Thì ra vết chân ấy, là kẻ vô danh thảm tử này, một nam nhân. Nam nhân mà có bàn chân nhỏ như đàn bà, con gái. Thật kỳ lạ!
Bạch Y Khách lại sấn tới trước thêm mười trượng nữa và lại bắt gặp thêm một chiếc đùi thứ hai!
Thế là đã đủ cặp: hai bàn tay, hai cái đùi và có cả thủ cấp nữa. Còn thân mình ở đâu?
Y lẩm bẩm :
– Nhứt định còn chuyện lạ khác nữa chứ chưa hết!
Vừa nói, y vừa đằng không lướt tới.
Mười trượng, rồi hai mươi trượng…
Bất chợt Bạch Y Khách khẽ kêu “Ồ” một tiếng, ngẩng đầu trông lên vách núi trước mặt.
Trên lưng chừng vách núi, cách mặt đất hơn mười trượng có khúc thân mình người chết, không đầu và cụt mất tứ chi. Giữa ngực bị một thanh trường kiếm đâm lút cán. Mũi kiếm xuyên ra lưng và trở thành một cây đinh đặc biệt, “đóng” dính khúc thi thể trụi lũi ấy vào vách núi chơi vơi trên cao.
Trông cảnh trạng vô cùng thảm thiết, rùng rợn!
Có thâm cừu đại hận như thế nào mà hạ sát nhau bằng lối cực kỳ man rợ, tàn độc như thế?
Đã giết người rồi, còn chặt nhẵn cả tay chân và đoạn đầu đem trep lủng lẳng chỗ nọ, chỗ kia!
Con người sát nhân nào đó quả có thể đáng được coi là đệ nhất nhân gian bạo ngược, tàn ác, lang độc!
Bạch Y Khách nghe nóng cả mặt, thần quang lấp loáng ánh phẫn nộ, ràn rụa sát khí…
Đây là khu vực dưới chân núi, sơn lập thành thế một hình bán nguyện, vách núi uốn cong cong như cánh cung, trông toàn địa hình tương tợ một sơn động.
Toàn khu vắng lặng đến rợn da gà.
Không một bóng người.
Cũng không thấy một bóng chim bay hay thú chạy.
Bạch Y Khách bất giác ngẩng nhìn lên khúc thân người bị đóng bằng kiếm trên lưng chừng vách núi, đoạn khe khẽ cất tiếng :
– Người bị thảm sát là ai? Kẻ sát nhân độc thủ là ai?
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, người này từ quán trúc, sau khi lấy cắp được “bàn tay ngọc” thì bỏ đi ngay, ra đến đây liền gặp hoạ sát thân, bị kẻ khác hạ độc thủ.
Như vậy e rằng chiếc ngọc thủ cũng đã bị hung thủ đoạt luôn.
Thình lình, Bạch Y Khách giựt mình, chợt phát giác ở mặt đất đằng trước, cách chừng mười mấy trượng đang có một hắc y nhân đứng sừng sững.
Hắc y nhân độ chiếc nón rộng vành, kéo vành nón sụp xuống thật thấp, che khuất hẳn diện mục, khó mà nhận biết được hắn là hạng người nào, già trẻ hay lành ác ra sao cả.
Thậm chí cũng khó phân biệt hắn là nam hay nữ. Chỉ có thể thấy toàn thân hắn đều mang thuần một màu đen, đến hai bàn tay cũng mang bao tay màu đen tuốt.
Từ hắc y nhân toát ra cả một cái gì hết sức bí hiểm, băng giá và đầy đe doạ, khủng bố…
Bạch Y Khách gượng sóng nhãn nhìn hắc y nhân, chẳng nói chẳng rằng, cũng không chút tiến thoát, không mảy may tỏ một cử động nào hết.
Im phăng phắc!
Bầu không khí như đông lạnh khiến người phải tê tim, buốt óc.
Bạch Y Khách vẫn trụ lập bất động, vô ngôn.
Bỗng dưng bầu không khí giá cóng bị một giọng trầm ấm làm khua vỡ. hắc y nhân khai khẩu lên tiếng, ngữ khí thật nhu hoà của nam nhân :
– Người trẻ tuổi, không nên truy tầm bàn tay ngọc đó mà làm gì, nó vốn là vật bất tường!
“Người tuổi trẻ”… hắc y nhân thốt nhiên dùng cách xưng hô như vậy với Bạch Y Khách, phải chăng đã gián tiếp thố lộ mình là người đã nhiều tuổi?
Bạch Y Khách hỏi :
– Các hạ biết tại hạ đang truy tầm chiếc ngọc thủ đó ư?
Hắc y nhân nói :
– Chính mắt ta đã trông thấy hắn cầm bàn tay ngọc từ quán trúc chạy ra. Rồi cũng chính mắt ta trông thấy ngươi rời quán trúc, đuổi theo và ngắm nghía những tay chân, đầu lâu, tử thi của hắn mà men lần đến đây. Như vậy, tại sao ta không biết là người đang truy hắn tìm lại bàn tay ngọc!
Bạch Y Khách lại hỏi :
– Nghe lời các hạ vừa nói, phải chăng các hạ đã hạ sát kẻ ấy?
Hắc y nhân nón rộng vành lắc chiếc nón to :
– Mạng người là của trời đất, đâu thể sát nhân bừa bãi được, vì lẽ gì ngươi lại gán bừa cho ta cái tội ấy? Hắn không phải chết vì tay ta đâu. Kẻ giết người đã bỏ đi rồi!… Này, ta nhắc lại, chiếc ngọc thủ vốn là vật bất tường, ta lo thay cho ngươi, nếu ngươi còn cố đeo đuổi theo nó sẽ chuốc hoạ sát thân đấy. Cho nên ta phải đón ngươi mà có lời khuyên can.
Bạch Y Khách nói :
– Bèo nước tương phùng, chưa từng quen biết nhau mà mới vừa gặp mặt các hạ đã có dạ quan hoài, sẵn lòng tốt như vậy thiệt khiến cho tại hạ phải muôn vàn cảm kích. Tuy nhiên quả tình tại hạ không hề bận tâm đến chuyện còn hay mất bàn tay ngọc ấy, mà căn bản chỉ còn thắc mắc không hiểu chiếc ngọc thủ vốn xuất xứ từ đâu…
Hắc y nhân nón rộng vành ngắt lời :
– Ngươi đã nói không bận tâm chuyện còn hay mất ngọc thủ ấy, thì hà tất phải quan tâm đến xuất xứ của nó làm chi? Đừng nói tới tốt hơn không?
Bạch Y Khách bỗng hỏi sang hướng khác :
– Các hạ đã bảo là đã trông thấy hung thủ giết người kia phải không?
Hắc y nhân hỏi lại :
– Ngươi đã không quan tâm chuyện còn hay mất bàn tay ngọc thì truy vấn kẻ hung thủ mà chi?
Bạch Y Khách giương mày trầm giọng :
– Tại hạ có thể không quan tâm chuyện còn hay mất ngọc thủ, nhưng không thể bỏ qua hành động ngang nhiên sát nhân tàn độc, hung ác của thủ phạm, bởi vì…
Hắc y nhân lại ngắt lời :
– Người tuổi trẻ! Ngươi quả là con người vị tha đại độ! Kẻ đánh cắp bàn tay ngọc của ngươi đã không bị ngươi oán hận, lại được ngươi đứng ra tầm cừu rửa hận dùm. Thái độ anh hùng đấy! Nhưng theo ta nghĩ, hạng người như hắn chết là đáng kiếp! Chết như thế cũng chưa vừa!
Bạch Y Khách hỏi :
– Bằng vào khẩu khí của các hạ, chắc các hạ biết rõ thân thế, tung tích hắn?
Hắc y nhân đáp :
– Đương nhiên! Thực ra, chẳng riêng ta biết hắn mà thôi, e rằng khắp võ lâm thiên hạ ai cũng biết hắn cả. Người tuổi trẻ! Hắn là kẻ đã thiếu nợ tình mọi nơi! Hắn là một đại ma đầu đã dày vò không biết bao nhiêu mà kể những khách má hồng! Hắn chính là ác quỉ, hung thần Lý Tam Lang đó!
Bạch Y Khách chưng hửng kinh ngạc :
– Ủa? các hạ nói sao? Hắn lại là Lý Tam Lang ư?
Hắc y nhân gật đầu khẳng định :
– Chính hắn! Chính hắn là Lý Tam Lang!
Bạch Y Khách lại hỏi :
– Các hạ bằng vào đâu mà biết hắn là Lý Tam Lang?
Hắc y nhân càng quả quyết :
– Biết chứ! Chính hắn đã tự miệng xưng hắn là Lý Tam Lang. Huống chi, cái danh từ Lý Tam Lang của hắn khắp thiên hạ còn ai chẳng biết.
Bạch Y Khách gật gật đầu :
– Nếu đúng thế, quả nhiên hắn cũng đáng chết thật!
Dứt lời, liền ôm quyền thi lễ nói :
– Đa tạ các hạ, chiếc ngọc thủ ấy vốn không phải là của tại hạ, dù còn hay mất chẳng quan hệ gì… xin cáo biệt!
Nói xong, y quay lưng toan đi.
Nhưng đúng vào lúc đó, y bỗng phát hiện một hiện tượng kỳ quái, kỳ quái đến độ y chấn động cả tâm thần, suýt tý nữa đã bật tiếng la hoảng.
Bằng vào trình độ võ công như y, liệu hiện tượng khả dĩ làm y phải kinh hãi dường ấy?
Bạch Y Khách chợt phát hiện hai chân mình không còn một chút khí lực, chẳng cử động được nữa.
Cũng đúng lúc ấy, hắc y nhân nón rộng vành bỗng nhiên cất tiếng cười dài, cười vang vang, giọng ngạo nghễ, đắc thắng.
Cười một hồi, hắc y nhân bỗng hô lớn :
– Đúng thời cơ rồi! Các ngươi đều ra đây hết cả đi!
Tiếp ngay theo tiếng hô ấy, từ các gộp đá, lùm cây, bụi cỏ gần đấy liền xuất hiện một loạt tám người.
Họ gồm đủ: Vân Mộng thế gia thiếu chủ Kim Thiếu Thu, Đại tổng quản Cát Nguyên, bốn vệ sĩ Hắc Y Đại Hán và có mặt cả “song kiều” của “ngọc lâu”, tức là nhị vị Vương cô nương.
Bạch Y Khách lập tức hiểu ra cớ sự mọi lẽ.
Nhưng đáng tiếc, đã quá muộn rồi…
* * * * *
Kim Thiếu Thu ngó Bạch Y Khách cười hỉ hả. Nhưng cười một hồi, lại hóa ra là nét băng lãnh, và giọng cười tựa hồ một luồng hàn khí cứa da, cắt thịt người. Đoạn hỏi khẩy :
– Còn năng lực, thần khí không?
Bạch Y Khách cũng cười, mà lại cười một cách hồn nhiên, an tường và tiếng nói vẫn bình thường, cực kỳ điềm tĩnh :
– “Vân Mộng thế gia” Kim thiếu chủ mà phải huy động đông đảo đến ngần này người, thật là chuyện khiến người ta không ngờ nổi!
Kim Thiếu Thu vẫn băng lãnh :
– Nhưng hiện tại thì các hạ hết ngờ rồi!
Bạch Y Khách nói :
– Vâng, bây giờ thì thấy rõ rồi nên lại không hiểu tại sao chỉ có một mình tại hạ vốn là con người đáng ghét mà các vị lại phải huy động đến ngần này nhân số của lưỡng gia để làm gì?
Vưa đại cô nương cười trong như pha lê :
– Ấy, công tử đâu phải là người đáng ghét, mà đáng được chiếu cố lắm chứ! Chiếu cố càng kỹ càng tốt!
Vưu nhị cô nương phụ hoạ liền :
– Đúng vậy! nhân vật thông minh tuyệt đỉnh như công tử đáng lẽ ra thì đừng tự dẫn thân đến đây, mà một khi đến và thấy tình hình thế này, đáng lẽ phải hiểu ngay tại sao sắp có chuyện gì… chớ cần chi phải hỏi.
Bạch Y Khách cười :
– Nhị cô nương lâu lâu mới lên tiếng một lần, mà hễ chịu lên tiếng là nhất định nói đúng!
Vâng, tại hạ hiểu rồi, sở dĩ làm vào bẫy rập như thế này vì tại hạ tự đã gây nên duyên cớ, và phần các vị, sở dĩ hao tâm tổn lực bày ra cảnh này chỉ vì muốn tại hạ phải đưa ra hai món…
Vừa nói, y vừa thò tay vào túi, nhưng chẳng tài nào cất tay lên nổi. Quả nhiên y đã trúng độc nặng lắm rồi. Nhưng thuỷ chung y vẫn điềm tĩnh, làm ra vẻ nhăn nhó cười hỏi :
– Sử dụng độc chất đến mức này quả là siêu tuyệt! Chắc là kiệt tác của nhị vị Vưu cô nương phải không?
Vưu đại cô nương nhoẻn môi cười rạng rỡ dung nhan kiều diễm nói :
– Công tử lầm rồi! Nhà họ Vưu của bọn tiểu muội tuy chuyên dụng độc thật, nhưng hai chị em tiểu muội vẫn chưa đạt đến bản lãnh cao minh như thế này đâu, mà đây lại là kiệt tác của một vị…
Nàng cất tay, dùng ngón đeo nhẫn yểu điệu chỉ vào Hắc Y Nhân.
Bạch Y Khách ngưng thần ngó Hắc Y Nhân, tung một câu thăm dò :
– Thật hoàn toàn ngoài ý liệu tại hạ, thì ra là do vị này, tức là…
Vưu đại cô nương vọt miệng :
– Là ca ca của thân mẫu tiểu muội. Đâu công tử nói thử xem là ai nào?
Bạch Y Khách “ủa” một tiếng, nói :
– Thì ra, chính là “Tứ Xuyên” Đường gia, Đường đại bá! Thảo nào bản lãnh dùng độc đến độ người bị trúng độc mà tuyệt chẳng hay biết! Tại hạ xin chịu phục!… Hai món ấy trong túi tại hạ, xin phiền một vị nào chịu khó lấy ra hộ.
Cát Nguyên khoa chân sấn tới.
Vưu đại cô nương tươi cười đưa tay ngăn Cát Nguyên lại, ôn tồn nói :
– Vặt lông gà là việc không đáng, ai lại để đại tổng quản phải nhọc đại giá, coi kỳ lắm; hãy để kẻ hậu bối như tiểu nữ đảm đương.
Nàng chuyển động lưng ong, sắp bước lại phía Bạch Y Khách.
Kim Thiếu Thu bỗng đưa tay ngăn nàng lại nói :
– Đại cô nương danh phận cao quí, lại là nữ nhân, không nên cất công chạm tay ngọc vào người y, hãy để Cát Nguyên đến lấy cũng được mà!
Vưu đại cô nương long lanh ánh mắt, quay qua nhìn Kim Thiếu Thu cười ngọt ngào :
– Kim thiếu chủ dường như không tin tiểu muội?
Kim Thiếu Thu cười lạt :
– Còn đại cô nương có phải đã nghi ngờ Cát Nguyên?
Vưu đại cô nương “ôi chao” một tiếng, nói :
– Kim thiếu chủ sao lại nói vậy? Cho tới bây giờ chúng ta vẫn là người một phe với nhau kia mà!
Kim Thiếu Thu lạnh lùng :
– Đã biết nói lời ấy sao đi nghi ngờ nhau? Chính cô nương đã nghi ngờ Cát Nguyên trước kia mà?
Bạch Y Khách bỗng thở dài :
– Đáng tiếc, hai món, tuy hai mà là một, không thể chia tách được, vì hai món mà chẳng dùng chung thì chẳng nên tích sự gì hết. Vậy làm sao chia phần cho đều để lưỡng gia đều vui lòng? Hay là mỗi nhà bắt thăm lấy một món cho thuận hòa?
Hắc Y Nhân vọt miệng :
– Người tuổi trẻ! Ngươi quả nhiên không hổ là đồ đệ của lão ưng khuyển Đông Môn Trường Thanh. Lão có bao nhiêu bản lãnh xem chứng ngươi đều học được hết, theo y khuôn, thầy trò như một!… Ngươi yên tâm, Vân Mộng thế gia cơ nghiệp to tát, giàu có, ắt không thèm để mắt đến hai món tầm thường trong túi ngươi đâu.
Bạch Y Khách thình lình giựt giọng gọi :
– Kim thiếu chủ! Coi chừng sập chân vào bẫy như tại hạ đấy!
Kim Thiếu Thu rung động biến sắc.
Hắc Y Nhân nón rộng vành âm thầm bảo :
– Hương Cầm, lại lấy đi!
Bạch Y Khách thở dài, ngó Kim Thiếu Thu lắc đầu :
– Nguy rồi! Trễ rồi!
Kim Thiếu Thu đột biến sắc, hai mắt sáng ngời sát khí, nhưng biến thành thất vọng, gầm lên :
– Đường Đại Bằng! Ngươi dám dùng thủ đoạn đê tiện đối phó với ta?
Hiển nhiên, chàng ta cũng vừa phát hiện mình đã trúng độc, mất hết khí lực.
Đường Đại Bằng không thèm nghe, chẳng thèm ngó đến Kim Thiếu Thu.
Cả Vưu đại cô nương Vưa Hương Cầm cũng lờ hẵng chàng ta đi, và cười thành tiếng, tợ chuỗi ngọc reo, vừa thướt tha như dương liễu rũ bước lại Bạch Y Khách.
Cát Nguyên với bốn đại hán hắc y vệ sĩ sau lưng lão đều không cử động vì cũng đều trúng độc y như Kim Thiếu Thu rồi. Lão tức uất đến độ hai con mắt lồi hẳn ra, tròng mắt đầy tia máu đỏ nhìn cậu cháu Đường Đại Bằng, Vưu Hương Cầm …
Bạch Y Khách lại thở dài, thật dài, lẩm bẩm :
– Lòng người, ôi! Lòng dạ con người!…
Rồi lại quay sang Kim Thiếu Thu nói :
– Kim thiếu chủ! Bất tất phải tức giận uất ức mà chi cho nó tổn thọ! Không trải qua thất bại sao học được thành công, chẳng từng khờ dại sao trở nên khôn được… Tưởng Kim thiếu chủ nên lấy làm mừng mới phải, vì nhân đây đã rút được một kinh nghiệm quí báu về sự hợp tác liên thủ!
Kim Thiếu Thu đã tái nét mặt lại biến sang xám xanh.
Vưu Hương Cầm lúc này đã tiến đến trước mặt Bạch Y Khách. Nàng lại cười trong suốt, vừa cất ngọc thủ lên thâm nhập vào túi của Bạch Y Khách vừa nói :
– Tự thân mình lo còn chẳng xong, công tử còn đi lo giùm người ta!
Bỗng Đường Đại Bằng khẽ nhắc :
– Hương Cầm, đừng giết y! Ta còn có chỗ cần dùng y nay mai!
Vưu Hương Cầm thật ra sắp hạ sát Bạch Y Khách bằng chiêu thức tối hiểm độc, vừa thò tay vào túi lấy đồ vật nàng vừa chìa ngón tay đeo nhẫn ra, toan điểm vào đại huyệt “Tâm Cung” của y. Nàng chỉ cần điểm nhẹ vào đây lập tức Bạch Y Khách mất mạng ngay. Bạch Y Khách cũng biết như vậy, nhưng chẳng còn chút khí lực nào để cử động mà tránh né, đành bình tĩnh chờ chết. May thay Đường Đại Bằng lại thốt câu ấy thật đúng lúc, kịp thời nên dã cứu mạng Bạch Y Khách trong đường tơ kẽ tóc. Vưu Hương Cầm liền co ngón tay lại và cất giọng cười duyên dáng, ngọt ngào vừa lôi ra chiếc bọc gấm vừa nói :
– A ha! Đây rồi!…
Kim Thiếu Thu cơ hồ đổ lửa hai mắt và chỉ muốn ói máu ra nhưng chẳng làm sao hơn là vô khí vô lực đứng đó mà chứng kiến hành động lật lọng của Vưu Hương Cầm và Đường Đại Bằng.
Trái lại, trong khi đó Bạch Y Khách vẫn một mực tươi tỉnh, an tường như người vô sự, vô ưu.
Đường Đại Bằng chìa hữu thủ ra, bảo :
– Hương Cầm, đem cái đó lại đây cho ta xem thử.
Vưu Hương Cầm cứ đứng yên, ngoảnh đầu lại đáp :
– Vâng vâng… để tiểu điệt mang lại cữu cữu xem, tiểu điệt còn khám túi y coi có món gì khả nghi chăng…
Nàng lẹ làng mở bọc gấm.
Bạch Y Khách bỗng bật cười nói :
– Kim thiếu chủ! Hãy coi, cô cháu gái khác họ bắt đầu đối với ông cậu ruột cũng y như đối với thiếu chủ đó! Như vậy có phải là một hoạt cảnh hấp dẫn cho Kim thiếu chủ không?
Coi cho bằng thích đi!
Hắc Y Nhân nãy giờ vẫn giữ nguyên vành nón sùm sụp che khuất mặt thành thử vẻ mặt lão có biến đổi hay không chẳng ai nhìn thấy được, chỉ nghe lão lạnh lùng lên tiếng :
– Ngươi muốn ly gián cậu cháu ta ư? Ngươi lầm to rồi!
Trong khoảnh khắc ấy, Vưu Hương Cầm đã trông rõ hai món trong bọc gấm, mừng quá, chẳng nhịn được reo lên :
– A ha! một bức địa đồ! một chiếc chìa khoá! Không thừa một món, chẳng thiếu một món!
Tiếng reo chưa dứt nàng đã nhanh tay cất ngay chiếc bọc gấm vào túi và xoay lại nói :
– Cữu cữu! Đa tạ cữu cữu!…
Đồng thời nàng đưa mắt cho cô em khẽ giục :
– Muội muội, chúng ta đi thôi!
Hiển nhiên Vưu Hương Cầm đã có chủ ý từ trước, nên bây giờ đâu dại gì bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng khi miếng ngon đã vào tay. Thế mới biết, lòng dạ con người ta trước tài bảo quả không thể nào lường nổi vậy.
Vưu nhị cô nương chấp tay vái Đường Đại Bằng, cất giọng hết sức thuần thành ngoan ngoãn :
– Cữu cữu! Bọn tiểu điệt về nhà nhé! Sự giúp đỡ tốt đẹp bữa nay của cữu cữu bọn tiểu điệt muôn vàn thậm cảm. Mai mốt, nếu rảnh rang, kính mời cữu cữu sang chơi…
Nàng khom lưng hành lễ lần nữa và thoắt cái đã cùng Vưu Hương Cầm nắm tay nhau lùi ra, cách xa Đường Đại Bằng thêm mấy bước nữa.
Bạch Y Khách liền nói to :
– Tại hạ không tin nhị vị cô nương rời khỏi nơi đây được! E rằng nhị vị cô nương khó về tới nhà!
Đường Đại Bằng gay gắt giựt giọng gọi :
– Hương Cầm! Đợi một chút!
Vưu Hương Cầm vẫn nắm tay cô em tiếp tục lùi lại nói :- Cữu cữu còn cần dặn điều chi?
Đường Đại Bằng ôn tồn :
– Lời gã tuổi trẻ nói khiến ta nghĩ ra ngay một điều. Chốn võ lâm vốn nhiều hung hiểm, tâm địa khôn lường. Hiện nay họ điều đổ xô đi tìm hai món này, nếu họ hay biết bọn điệt nhi đang cất giữ, tất họ đâu toạ thủ bàng quang? Vạn nhất họ đón đường ra tay cướp đoạt, liệu sức gái như bọn điệt nhi đối phó thế nào cho lại? Chúng ta đã hao tổn lắm tâm cơ mới thành công được như bây giờ, chẳng lẽ lại để họ giựt mất đi? Bọn điệt nhi trẻ dại, ta là người lớn, có bổn phận phải chu toàn cho, kẻo xảy ra chuyện đáng tiếc, ta còn mặt mũi nào thấy mặt mẫu thân ngươi? Hãy để ta bảo vệ cho một đoạn đường.
Dường như lão cố ý nói một hơi dài như thế để vừa cầm chân hai thư muội Vưu thị, vừa ngấm ngầm chuẩn bị một cái gì đó.
Bạch Y Khách liền phụ hoạ :
– Đúng! Tính chu đáo như thế mới đúng là tình thân cậu cháu!
Vưu Hương Cầm tươi cười đáp :
– Đa tạ hảo ý của cữu cữu! Nhưng … xin khỏi bận đến đại giá của cữu cữu. Bọn tiểu điệt tuy võ công chẳng cao cường gì, song về bản lãnh dùng độc vốn được mẫu thân của tiểu điệt chân truyền nên cũng đủ sức bảo vệ thân. Ngoài cữu cữu ra, có lẽ người trong giang hồ chẳng có ai dám đến gần bọn tiểu điệt đâu.
Nàng háy mắt ra hiệu cho cô em khẽ bảo :
– Chúng ta đi thôi!
Và lập tức thư muội hai nàng đồng cất bước.
Bỗng nghe Đường Đại Bằng cất tiếng nhu hoà :
– Bọn điệt nhi còn nhỏ, chưa biết bao nhiêu sự đời. Cao nhân tắc hữu cao nhân trị. Ta nhất thiết phải hộ tống bọn điệt nhi mới được. Nào, lên đường!
Dứt lời, lão xoay tay kéo sụp thêm vành nói và vẫy vẫy bọn thư muội Vưu thị đang đứng đằng xa hằng hai trượng ra vẻ thúc giục.
Vưu Hương Cầm nhíu đôi mày ngài, chăm chú ngó ra phía sau lưng Đường Đại Bằng, bất giác lộ rõ nét mừng rỡ kêu lên :
– A ha! Hay quá! Khỏi nhọc sức cữu cữu, đã có thân mẫu bọn tiểu điệt đến kìa!
Đường Đại Bằng quay đầu lại nhìn đằng sau, chẳng thấy bóng dáng một ai cả liền hiểu ra, chuyển hồi đầu lại ngay.
Vưu Hương Cầm thư muội đã nhanh như hai lằn chớp lướt đi khá xa rồi.
Đường Đại Bằng “hừ” một tiếng tợ giá băng và quát to :
– Con nha đầu dám lớn mật đánh lừa cả ta!…
Lồng trong tiếng quát, lão vung tả thủ ném tới một cái.
Thực ra, không ai trông thấy lão đã ném ra vật gì cả.
Nếu là ám khí, sao không thấy món ám khí ấy? Nếu lão phóng chưởng tập kích, sao chẳng nghe chưởng phong khua động?
Ấy vậy mà, liền lúc đó, hai thư muội Vưu Hương Cầm bỗng như gặp rắn độc chắn lối, đồng bật tiếng la hoảng, đều lập tức thâu hồi thân pháp, dừng phắt lại và hấp tấp nhảy lui, rồi ríu rít thụt lùi… thụt lùi mãi… trở về chỗ cũ, gần trước mặt Đường Đại Bằng.
Kim Thiếu Thu với Cát Nguyên trố mắt kinh dị theo dõi diễn biến.
Bạch Y Khách cũng không khỏi biến sắc, buột miệng khe khẽ :
– Ái chà! Dùng độc ghê gớm thật!
Cát Nguyên liền hỏi :
– Lão vừa phóng độc đấy ư? Chất độc gì thế?
Bạch Y Khách nói :
– Là thứ tối độc trong các chất độc! Chỉ người dùng độc chuyên môn, đến trình độ siêu đẳng mới biết cách sử dụng. Bọn chúng ta đều đang bị trúng phải chất độc ấy của lão, gọi là “Vô ảnh chi độc”.
Kim Thiếu Thu run giọng :
– Trúng “Vô ảnh chi độc” có thể giải cứu được không?
Bạch Y Khách đáp :
– Có thể được, nhưng chỉ do chính người sử dụng nó cho thuốc giải mà thôi.
Kim Thiếu Thu càng hoang mang :
– Nếu lão không cho giải dược thì bọn ta vĩnh viễn đứng đây hoài sao?
Bạch Y Khách gật đầu :
– Chắc là vậy!
Kim Thiếu Thu tái hẳn mặt, thốt nhiên chẳng nói nên lời nữa.
Bạch Y Khách thản nhiên nói tiếp :
– Nhưng ta tin rằng lão sẽ giải độc cho ta!
Kim Thiếu Thu ngạc nhiên hỏi :
– Sao các hạ biết?
Bạch Y Khách hững hờ đáp :
– Cứ thủng thẳng chờ xem sẽ thấy…
Trong khi ấy, Vưu thị thư muội đã như hai con chuột ướt, đứng khúm núm thất thần trước móng vuốt con đại bằng ly miêu Đường Đại Bằng.
Bao nhiêu vẻ kiều mỵ, tinh quái ở hai nàng đều biến đâu mất hết. Mặt hoa, da phấn, môi hồng đang tím ngắt.
Vưu Hương Cầm lắp bắp :
– Cữu cữu, xin…
Đường Đại Bằng hằn học nạt ngang :
– Câm đi! Đừng kêu ta bằng cữu cữu nữa! Bọn mi có coi ta ra gì đâu!
Vưu Hương Cầm ráng cười nhăn nhó :
– Cữu cữu!… Điệt nhi chỉ rắn mắt nên trêu đùa cữu cữu một chút vậy mà, chớ thật tình đâu dám…
Đường Đại Bằng lại chận họng, ngắt lời :
– Đừng lẻo mép! Bọn mi đã ngang nhiên phủi sạch tình cậu cháu thì ta cũng chẳng cần xem bọn mi là người ruột thịt làm quái gì nữa. Lấy hai món đó giao ta, mau!
Vưu Hương Cầm cố làm vẻ nũng nịu :
– Cữu cữu làm nghiêm thật tài! Cữu cữu nói giỡn mà tiểu điệt tưởng như thật.
Đường Đại Bằng lạnh lùng :
– Ai giỡn với mi? Mau đưa đây! Ta mất bao công lao đâu phải để làm mọi cho bọn mi?
Lão xuất chiêu, tả thủ đã chụp dính cổ tay Vưu Hương Cầm và kiềm chế ngay uyển mạch nàng.
Cháu gái đã trưởng thành, nõn nà xinh đẹp là thế nhưng lão chẳng buồn giữ gìn, không uý kỵ sự đụng chạm gì cả, cứ ngang nhiên thò hữu thủ vào người Vưu Hương Cầm mò mằn vào tận chiếc túi nhỏ, kín đáo bên trong lớp áo trên ngực của nàng lấy chiếc bọc gấm.
Đoạn lão đẩy mạnh một cái khiến Vưu Hương Cầm lảo đảo bắn lùi, và Vưu nhị cô nương phải vội lo đỡ cho chị khỏi té.
Bất thần lão nhún người vọt lên không, xoay nửa vòng, phi thân vùn vụt lướt đi.
Vưu Hương Cầm thở hồng hộc, mặt xám như tro tàn vì xấu hổ và tức uất.
Bạch Y Khách bỗng khai khẩu cười nói :
– Đúng là một ông cậu ruột hiếm có!
Vưu Hương Cầm định thần, quay lại, xạ nhãn tuyến hung dữ nhìn Bạch Y Khách, lạnh lùng hỏi :
– Lão bảo là có chỗ còn cần dùng đến các hạ phải không?
Bạch Y Khách nói :
– Chuyện đó bây giờ hết thành vấn đề rồi. Vấn đề cấp bách trước mắt là cô nương đừng chậm trễ, hãy lo làm cách nào đoạt lại hai món ấy. Vậy cô nương còn chờ gì nữa mà chưa cấp bách trở về Ngọc Lâu để trình báo biến cố ngay với quí từ mẫu, hầu kịp thời có biện pháp đối phó?
Ánh mắt sát cơ của Vưu Hương Cầm liền dịu hẳn. Nàng xoay sang giục :
– Muội muội, chúng ta đi thôi!
Và hai thư muội bèn nhứt tề triển khai thân pháp như phi như vũ mất hút sau khúc quanh sơn đạo.
Nhìn theo ảnh hai nàng, Bạch Y Khách thở phào một hơi lẩm bẩm :
– Nguy hiểm thật! Suýt tý nữa thì mình mất mạng vì tay người đẹp rồi!
Kim Thiếu Thu bỗng lên tiếng hỏi :
– Sao các hạ không bảo Đường Đại Bằng cho chúng ta thuốc giải?
Bạch Y Khách hỏi lại :
– Sao thiếu chủ chẳng nhắc nhở lão một câu thử xem?
Kim Thiếu Thu nói :
– Các hạ ăn nói khôn khéo hơn tại hạ, có nhiều hy vọng thuyết phục được lão…
Bạch Y Khách hững hờ :
– Cái đó chưa chắc! Khó mong lão chịu tốn thuốc giải cho cả bảy người. Với riêng một mình tại hạ thì có thể.
Kim Thiếu Thu lắc đầu :
– Nếu bảy người không được lão giải cho thì một người cũng vậy thôi. Các hạ đừng hy vọng vô ích. Tâm địa lão còn độc hơn rắn rít. Tại hạ còn lạ gì lão?
Bạch Y Khách tỏ vẻ tự tin :
– Nhưng, nhứt định lão sẽ phải đưa thuốc giải cho tại hạ.
Kim Thiếu Thu hỏi :
– Vì lẽ gì lão phải chiếu cố riêng cho các hạ chứ?
Bạch Y Khách đáp :
– Tự nhiên phải có lý do. Tại hạ không hy vọng hão đâu!
Cát Nguyên cười khẩy, xen vào :
– Đáng tiếc là Đường Đại Bằng đã bỏ đi rồi! E rằng các hạ không hy vọng hão huyền mà là… chiêm bao mặt trời mọc về phía tây.
Bạch Y Khách nói :
– Tại hạ biết chắc lão sẽ trở lại, nhất định trở lại.
Cát Nguyên nghe giọng nói chắc nịch của Bạch Y Khách không khỏi lấy làm lạ, hỏi :
– Bằng vào cái gì mà các hạ nói vậy? Lão còn trở lại làm chi nữa?
Bạch Y Khách cười :
– Bằng vào sự thật!… Còn việc lão trở lại để làm gì thì các hạ hãy chờ tớilúc đó tất biết.
Thình lình Bạch Y Khách phóng tầm mắt về phía xa xa, nói một mình :
– Chà! Đúng là đã trở lại kia rồi! Trở lại sớm hơn ta dự liệu. Đã biết mà… nhất định phải trở lại!…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!