Nhất Kiếm Động Giang Hồ - Chương 40: Kiếm tuốt cung giương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
21


Nhất Kiếm Động Giang Hồ


Chương 40: Kiếm tuốt cung giương


Được đi bên cạnh người yêu, nhứt là cùng chàng tay trong tay, vai kề vai song song tiến bước thì diễm phúc biết bao, Tiếu Bao Tự chỉ muốn thời khắc thần tiên kéo dài mãi, nhưng…

Vừa bước ra khỏi cổng tòa trang viện, Tiếu Bao Tự liền nhìn thấy toàn những người và người trên đường.

Trên đường có người là chuyện tự nhiên, song đây là những người không thể coi thường được. Mà họ đang đứng sẵn, dài suốt quãng đường trước trang viện, rõ ràng là chực chờ, là canh chừng ai đó…

Có mặt ba mẹ con Đường tam cô.

Có Bá Đao Nam Cung Thu Lãnh.

Có Đại Hoàng Phong Tư Mã Thường.

Có Thiên Thủ Thiên Nhãn Hoàng Bất Không.

Có Bệnh Tây Thi với hai hán tử lùn cận kề.

Có cả Vân Mộng thế gia Kim Thiếu Thu với nhóm thuộc hạ tùy tùng năm người.

Lại có Hoành Sơn thế gia Lỗ Thiếu Hoa với nhóm nhân vật thủ túc…

Tiếu Bao Tự khẽ nhíu mày hỏi :

– Bọn họ tề tựu đến đây đông đủ thế này để làm gì vậy?

“Chàng” đáp :

– Để hỏi thăm mới biết. Nhưng chắc chắn là sắp diễn ra một trường nhiệt náo, coi được lắm đấy.

Tuy đứng dàn thành hàng trước tòa đại trang viện, nhưng bọn cao thủ đều chăm chú đổ dồn ánh mắt về phía cửa chính của ngôi lầu bát giác nằm giáp ranh khuôn viên tòa trang viện.

Tại cửa chính ngôi lầu bát giác đang có một cỗ xe đậu sẵn tự bao giờ. Là cỗ xe song mã cực kỳ hoa lệ, sang trọng.

Hai cánh cửa sơn vàng, cổng vào ngôi lầu bát giác được đóng kín, cài then cẩn thận nên không thể nhìn thấy bên trong có những gì, có ai mà khiến đông đảo cao thủ võ lâm quan tâm chú ý ngần này.

Tiếu Bao Tự cùng với “chàng” từ tòa đại trang viện bước ra, chẳng một ai trong đám cao thủ để mắt ngó tới cả.

“Chàng” vẫn nắm tay nàng thong thả cất bước. Chàng kéo nàng đi thẳng đến chỗ lão già Thiên Thủ Thiên Nhãn Hoàng Bất Không.

Riêng Hoàng Bất Không tách rời một mình, xa xa đám đông một quãng. Lão có vẻ ung dung, đang ngồi tựa một gốc dương liễu bên đường nhắm mắt dưỡng thần, dường như chẳng buồn nhìn đến hai cánh cửa cổng ngôi lầu bát giác.

“Chàng”, tức Tuấn Dật Bạch Y Khách, truyền nhân của Đông Môn Trường Thanh, với gương mặt hoàn toàn đổi khác, dẫn Tiếu Bao Tự đến gốc dương liễu và dịu dàng lên tiếng :

– Lão nhân gia, chẳng dám nào, xin lão nhân gia cảm phiền cho hỏi thăm vài lời.

Hoàng Bất Không mở mắt ra và giương thật to vì ngạc nhiên, vừa nhổm người lên nhìn Tiếu Bao Tự hỏi :

– Ủa! Tiếu Bao Tự Diệp cô nương đó phải không?

Tiếu Bao Tự tươi dung nhan như đóa hoa hàm tiếu :

– Vâng, chính Diệp Thu Ngâm đây ạ! Hoàng lão nhân gia vẫn mạnh giỏi chứ?

Vừa nói, nàng vừa trang trọng thi lễ.

Hoàng Bất Không vòng tay đáp lễ :

– Vẫn mạnh giỏi như thường. Đa tạ Diệp cô nương.

Mục quang sắc bén của lão hướng sang Bạch Y Khách hỏi :

– Diệp cô nương, xin hỏi vị ày là?…

Tiếu Bao Tự đáp :

– Hoàng lão nhân gia, xin giới thiệu, đây là vị hôn phu của vãn bối ạ.

Hoàng Bất Không lại trố mắt, kêu “ủa” một tiếng và trầm trồ :

– Úi chà chà! Diệp cô nương đã đính hôn hồi nào mà lão phu chả hay biết? Cung hỉ! Cung hỉ! Đến bao giờ thì cho uống rượu cười đấy? Chừng đó đừng quên lão phu nhé!

Hoàng Bất Không nói nói cười cười oang oang, khiến đám đông cao thủ đằng kia phải quay lại nhìn.

Vưu gia thư muội có lẽ nhìn soi bói hơn ai hết.

Bệnh Tây Thi và hai hán tử lùn thì hầm hầm ngó Tiếu Bao Tự. Nếu Bệnh Tây Thi không ngăn cản thì hai hán tử lùn đã lao lại động thủ với Tiếu Bao Tự ngay rồi.

Tiếu Bao Tự chẳng hề để ý đến ai khác, cứ tươi cười trò chuyện với Hoàng Bất Không như thường :

– Xin cám ơn trước Hoàng lão. Đến ngày cưới nhứt định bọn vãn bối nhớ mời Hoàng lão đến uống hỷ tửu mà!

Hoàng Bất Không cười ha hả :

– Thế là tuyệt diệu! Thế là hạng nhứt!

Lão lại hướng vào Bạch Y Khách ôm quyền thi lễ :

– Lão phu xin mạo muội thỉnh giáo quí tánh danh?

Bạch Y Khách vội đáp lễ và tươi cười :

– Không dám! Hoàng lão không nhận ra vãn bối chứ vãn bối thì từ lâu vẫn ngưỡng mộ đại danh Thiên Thủ Thiên Nhãn của Hoàng lão, hôm nay được chiêm ngưỡng phong thái của Hoàng lão thật là vinh hạnh cho vãn bối.

Hoàng Bất Không xua tay :

– Chớ nên nói thế! lão phu mắc cỡ chết đi thôi! Cái gì mà Thiên Thủ Thiên Nhãn! Hà hà…

Lão lại khoái chí cười ha hả một hồi. Rồi chẳng nói gì thêm, hiển nhiên lão muốn chờ Bạch Y Khách trả lời câu lão vừa hỏi.

Bạch Y Khách hiểu ý nói :

– Vãn bối tên gọi Văn Nhân Tuấn ạ.

Hoàng Bất Không giương ngón tay cái lên, khen :

– Hảo! Hảo danh tự! Danh tánh của Văn lão đệ với con người của Văn lão đệ quả rất tương xứng, tên đã đẹp mà người cũng đẹp!

Văn Nhân Tuấn khiêm cung :

– Hoàng lão quá khen rồi!

Hoàng Bất Không bỗng ngưng cười, diện sắc chợt trở nên trân trọng, hạ thấp giọng hỏi :

– Nhị vị cũng vì vụ này mà đến, phải không?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Bọn vãn bối định hỏi thăm Hoàng lão, chẳng hay là vụ gì đấy chứ!

Hoàng Bất Không chưng hửng :

– Sao? Nhị vị không biết thật à?

Tiếu Bao Tự mỉm cười :

– Bọn vãn bối tình cờ đi ngang, thấy sao mà tề tựu đông đảo các vị đương kim võ lâm nên ghé lại hỏi cho biết.

Hoàng Bất Không nhìn hai người bằng ánh mắt hoài nghi và bật cười :

– Xem chừng nhị vị chẳng biết thật. Vậy lão phu cũng chẳng giấu làm chi…

Lão ngưng lại một chút, đưa tay chỉ cỗ xe song mã đậu trước cổng ngôi lầu bát giác, đoạn tiếp :

– Nhị vị thử xem cỗ xe hoa lệ đó, có nhận biết là xe của ai không nào?

Tiếu Bao Tự đáp :

– Vãn bối nhìn ra rồi, nhưng không biết có đúng hay không…

Hoàng Bất Không giục :

– Đâu, Diệp cô nương nói nghe thử.
Tiếu Bao Tự mỉm cười :

– Vãn bối thấy dường như là Du Bích hương xa của Phiêu Hương Tiểu Trúc La Ỷ Hương.

Hoàng Bất Không vỗ tay nhè nhẹ, gật đầu lia lịa :

– Nhãn lực của Diệp cô nương tinh thâm lắm! Đúng là Du Bích hương xa của La Ỷ Hương đấy! La Ỷ Hương cùng ngồi xe đến đây với trượng phu, là phong lưu kiếm khách Ngọc Phan An Hoàng Phủ Ngọc, và đôi phu thê họ mới rời xe tiến vào ngôi bát giác lâu đấy!

Tiếu Bao Tự ngạc nhiên :

– Ủa! La Ỷ Hương đã kết hôn với Hoàng Phủ Ngọc hồi nào nhỉ?

Hoàng Bất Không đáp :

– Cái đó thì không rõ, chỉ biết La Ỷ Hương nói Hoàng Phủ Ngọc là trượng phu của y thị và xem chừng không phải là nói đùa.

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Hoàng lão, La Ỷ Hương và Hoàng Phủ Ngọc mới vừa vào ngôi lầu bát giác thì có gì đáng cho đám đông cao thủ phải đứng canh chừng chầm chập bên ngoài vậy?

Hoàng Bất Không lộ vẻ khẩn trương :

– Có tin chắc chắc là hiện giờ đôi phu thế ấy đang cất giữ trong mình hai bảo vật: địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành đấy!

Văn Nhân Tuấn kinh ngạc :

– Ai nói như thế? Sao nghe đồn chính thầy trò Đông Môn Trường Thanh cất giữ hai món ấy kia mà?

Hoàng Bất Không nói :

– Phải rồi! lão phu cũng nghe đồn thầy trò lão ưng khuyển đắc thủ hai bảo vật đó, nhưng vừa rồi, có người nghe rõ ràng, chính miệng Hoàng Phủ Ngọc bảo rằng phu thê họ đang cất giữ địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành. Văn lão đệ thử nghĩ trước sự tình như thế, ai biết sao là chắc, tốt nhất là túm lấy họ mà xác định sự thật, có phải hơn không?

Văn Nhân Tuấn cãi lại :

– Võ lâm còn lạ gì việc thầy trò Đông Môn Trường Thanh đã thủ đắc hai món ấy. Còn vụ này… Hoàng lão cứ xét, nếu quả thật phu thê Hoàng Phủ Ngọc có hai món ấy đi nữa, thì họ dại gì rao truyền ra? Xem chừng bên trong còn có sự lừa dối gì đó!

Hoàng Bất Không gật gù :

– Đành thế. Nhưng, trong khi chẳng lấy gì làm chắc chắn là ai đang giữ hai món ấy, mà có tin như thế và mọi người đổ xô đến tìm phu thê Hoàng Phủ Ngọc thì mình dại gì đứng ngoài?

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Hóa ra Hoàng lão có mặt ở đây cũng để tranh đoạt hai món ấy?

Hoàng Bất Không cười rất tự nhiên :

– Chứ sao! Đã bảo mọi người đổ xô đến thì mình dại gì tụ thủ bàng quan chứ? Nếu đúng thật phu thê Hoàng Phủ Ngọc có giữ hai món ấy thật mà mình để lỡ cơ hội có phải là ân hận suốt đời không?

Văn Nhân Tuấn lại hỏi :

– Đã biết phu thê Hoàng Phủ Ngọc – La Ỷ Hương đang cất giữ hai món ấy, cớ sao mọi người không ập vào ngay mà động thủ chiếm lấy, còn đứng ngoài canh chừng hoài vậy?

Hoàng Bất Không hỏi lại :

– Văn lão đệ bôn tẩu giang hồ đã lâu chưa?

Văn Nhân Tuấn đáp :

– Đại khái chừng nửa năm nay.

Hoàng Bất Không nói :

– Thảo nào! Chả trách lão đệ vừa hỏi như thế.

Văn Nhân Tuấn lộ vẻ chưa hiểu :

– Quả tình vãn bối đoán không ra tại sao mọi người cứ đứng ngoài chờ…

Hoàng Bất Không ngắt lời :

– Có gì lạ, bởi lẽ chẳng ai chịu nhường ai hết. Thà tất cả đều lóng nhóng đừng ngoài chờ thì được, nhược bằng có một kẻ nào nóng ruột xông vào trước là lập tức trở thành cái đích cản ngăn, tập kích của toàn thể. Vì thế, thành thử mọi người vừa canh chừng phu thê Hoàng Phủ Ngọc mà cũng vừa canh chừng nhau.

Văn Nhân Tuấn vỡ lẽ :

– À, thì ra là như thế! Đa tạ Hoàng lão đã chỉ giáo.

Đột nhiên Tiếu Bao Tự lên tiếng :

– Hoàng lão nói đúng! Xem kìa, Kim Thiếu Thu sốt ruột xông vào và… xem kìa…

Hoàng Bất Không và Văn Nhân Tuấn quay nhìn lại.

Quả nhiên Kim Thiếu Thu với nhóm thuộc hạ đang từ từ tiến dần đến phía hai cánh cửa cổng: Kim Thiếu Thu dẫn đầu, Cát Nguyên theo sát sau lưng, bốn hắc y vệ sĩ chia là hai, kèm lưỡng biên Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên.

Hoàng Bất Không bật cười lạnh lùng :

– Kim Thiếu Thu tưởng cái uy của Vân Mộng thế gia là ghê lắm hay sao mà dám mạo hiểm như thế nhỉ?

Lời lão chưa dứt liền nghe Bá Đao Nam Cung Thu Lãnh quát vang :

– Đứng lại!

Nhịp nhàng với tiếng quát, hắn đã phi thân lướt tới nhanh tợ lằn chớp, đồng thời, thanh đao trong tay hắn loé lên ánh hào quang, đao thế như sấm sét bổ xuống giữa đầu Kim Thiếu Thu.

Hai hắc y vệ sĩ lập tức vung vội thanh đao lên đón đỡ.

“Choang”!…

Âm thanh kim loại va chạm nhau rùng rợn, nháng lửa tung toé!

Đao quang của Nam Cung Thu Lãnh lẹ làng thu lại và người hắn cũng vừa đặt chân xuống đất.

Hai hắc y vệ sĩ chịu đựng một đao ngàn cân của Nam Cung Thu Lãnh tuy không bị thương, nhưng cả hai đều buông rũ hai tay đao xuống, cơ hồ tê liệt đi nửa thân mình.

Kim Thiếu Thu phải dừng phắt lại.

Nam Cung Thu Lãnh chỉ chém một chiêu đao đã dằn mặt được ngay người của Vân Mộng thế gia.

Trao đổi nhau một chiêu, song phương đều bất động.

Nam Cung Thu Lãnh lạnh lùng :

– Hãy trở về chỗ cũ!

Kim Thiếu Thu cau mày, đằng đằng sát khí, cười lạt :

– Ngươi là cái thá gì mà dám cản ngăn?

Lời chưa dứt đã phất tay áo một cái, một phiến hào quang bay vèo tới.

Nam Cung Thu Lãnh liền vung đao thành một vòng tròn hộ thân.

Hai hắc y hán tử đi kèm Cát Nguyên bỗng vọt lên, phóng đao tấn kích.

Nam Cung Thu Lãnh dường như chẳng coi hai hắc y hán tử vào đâu cả, mà chỉ lo đỡ phiến hoàng quang của Kim Thiếu Thu vừa phóng ra, vì đây là cả một loạt độc châm, hàng chục mũi, cực kỳ nguy hiểm.

Cát Nguyên lập tức tung chưởng quét thẳng vào ngực Nam Cung Thu Lãnh…

Nhóm người Kim Thiếu Thu đã phối hợp rất ăn khớp và ngoại mục, có chiêu thế tấn công, khiến Nam Cung Thu Lãnh phải vội vàng nhảy lùi lại mấy bước liền.

Nam Cung Thu Lãnh vừa thoái xuất là Kim Thiếu Thu cũng vừa sấn tới.

Trong chớp mắt, hai bóng người, Kim Thiếu Thu và Cát Nguyên đã lướt tới gần hai cánh cửa cổng màu vàng.

Tiếu Bao Tự khẽ lên tiếng :

– Xem kìa! Đại Hoàng Phong sắp động thủ!

Quả nhiên, không biết Tư Mã Thường đã làm cách nào mà cả người lẫn kiếm đã bay qua đầu bốn hắc y hán tử và ập vào Kim Thiếu Thu, động tác của hắn cực kỳ thần tốc, trường kiếm trên tay vùng vẫy tợ giao long, mới đó mà đã đánh ra ba chiêu liên tiếp, bức bách cả Kim Thiếu Thu lẫn Cát Nguyên đều phải hấp tấp lùi lại, chẳng kịp phản kích một chiêu nào.

Ngay khi ấy, Nam Cung Thu Lãnh mới vừa lùi đó lại tiến lên tức khắc, vung bảo đao phạt tả chém hữu, liên thủ với Tư Mã Thường.Hai danh thủ Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường mà liên thủ thì lợi hại thật!

Từ Kim Thiếu Thu đến Cát Nguyên và bốn hắc y hán tử thảy đều bị uy lực khủng khiếp của kiếm đao bức bách phải thoái bộ liên miên. Rốt lại, chẳng những phải lùi về y chỗ cũ ban nãy mà một trong bốn hắc y hán tử lại bị thương khá nặng.

Đẩy lùi nhóm Vân Mộng thế gia rồi, Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường lăm lăm ghìm kiếm, hoành đao đứng chắn ngang trước cổng ngôi lầu bát giác, nhưng vẫn không tiến vào, vẫn giữ khoảng cách với hai cánh cửa vàng độ ba trượng.

Hoàng Bất Không cất tiếng cười băng giá :

– Hai gã ấy thế mà khôn đấy!

Văn Nhân Tuấn hỏi :

– Đã thắng thế dường ấy, sao hai gã chẳng sấn luôn vào cổng mà đứng lại làm chi?

Hoàng Bất Không nói :

– Cứ đứng như thế là đủ lắm rồi, hai gã đâu dám sấn vào luôn. Nếu hai gã mà sấn tới nửa bước nữa thôi, cũng lập tức bị tứ phía tập kích ngay. Lão đệ không thấy những tay chung quang đang dợm động thủ đó sao?

Văn Nhân Tuấn lắc đầu :

– Khó thật! Xem chừng chẳng ai chịu nhường ai cả!

Bỗng nghe từ phía đằng kia, Lỗ Thiếu Hoa lớn tiếng gọi :

– Thiếu Thu huynh! Tình thế này, theo tiểu đệ thấy thì lưỡng gia chúng ta nên hợp lực liên thủ với nhau mới là đắc sách, chẳng hay Thiếu Thu huynh nghĩ sao?

Hoàng Bất Không cau mày :

– Ái chà! Họ tính chuyện dùng số đông chiếm lợi thế đấy?

Kim Thiếu Thu đang hận Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường thấu xương bèn cao giọng đáp ngay :

– Đúng đấy! Thiếu Hoa huynh từ phía Tây tiến vào, bọn tiểu đệ từ mé Đông ập lại, thử xem hai tên quái vật ấy làm gì nổi chúng ta!

Lỗ Thiếu Hoa cười rộ :

– Hay lắm! Tiểu đệ bắt đầu động thủ đây!

Thình lình có tiếng Bệnh Tây Thi vang lên :

– Đứng yên tất cả! Ai mà manh động thì ta tung ngay mẻ lưới tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng!

Lời cảnh cáo của Bệnh Tây Thi thế mà hiệu lực :

Lỗ Thiếu Hoa vừa cất chưởng lên, nhưng chưa kịp tiến lên bước nào đã đứng yên lại rồi.

Hoàng Bất Không ngoác miệng cười, khen :

– Bệnh Tây Thi công đức vô lượng!

Tiếu Bao Tự khẽ nói :

– E rằng cục diện này chẳng thành là cái quái gì hết!

Chợt nghe Đường tam cô khai khẩu :

– Nếu cứ lo người này ngăn cản người kia, người kia gầm gừ người nọ hoài, không khéo đôi phu thê Hoàng Phủ Ngọc – La Ỷ Hương âm thầm chuồn êm ngõ sau thì hỏng to. Thiết nghĩ chúng ta không nên đố kỵ nhau quá như thế, mà cần trước hết là liên thủ nhau hạ cho được đôi phu thê Hoàng Phủ Ngọc – La Ỷ Hương để đoạt hai bảo vật cái đã, rồi sau đó sẽ mở cuộc quyết đấu thư hùng với nhau mà tranh đoạt, ai đủ bản lãnh sẽ thắng. Ý kiến của tôi các vị có tán đồng không nào?

Bệnh Tây Thi cười “ạp ạp” như vịt, ứng đáp :

– Ý kiến khá hay! Nếu mọi người đồng ý thì ta cũng đồng ý!

Đường tam cô ngó Tư Mã Thường và Nam Cung Thu Lãnh hỏi :

– Tây Thi cô nương đã không phản đối, còn nhị vị tính sao?

Tư Mã Thường bảo Nam Cung Thu Lãnh :

– Bá Đao! Ngươi phát biểu đi! Chúng ta đồng tiến, đồng thoái, ngươi nói được thì coi như được, ngươi nói không thì chúng ta cùng không. Nói đi!

Nam Cung Thu Lãnh cất cao giọng :

– Đường tam cô, sau khi hạ được phu thê Hoàng Phủ Ngọc rồi, hai món bảo vật ấy sẽ do ai chưởng quản để mọi người thi tài tranh đoạt?

Đường tam cô đáp :

– Cái đó dễ tính quá! Chúng ta liên thủ hạ phu thê Hoàng Phủ Ngọc rồi, thì mạnh ai nấy cướp lấy xác họ mà đoạt bảo vật.

Nam Cung Thu Lãnh gật đầu :

– Cứ như thế nhé! Được rồi, bọn ta đồng ý.

Kim Thiếu Thu cũng như Lỗ Thiếu Hoa, đều tán thành Đường tam cô, ngó về phía Hoàng Bất Không lạnh lùng hỏi :

– Hoàng lão nhi! Hai người phe lão nhi thế nào?

Hoàng Bất Không đưa mắt nhìn Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự, khẽ hỏi :

– Ý kiến nhị vị ra sao?

Văn Nhân Tuấn trả lời :

– Hoàng lão, bọn vãn bối không phải đến để tranh đoạt bảo vật mà chỉ ghé lại xem nhiệt náo thôi.

Hoàng Bất Không như cười mà không phải cười, nhìn Văn Nhân Tuấn lần nữa rồi quay qua phía Đường tam cô nói to :

– Độc bà nương! Hai vị này là người đi đường ghé ngang xem cuộc náo nhiệt chớ không phải là một phe với lão phu. Họ không tham gia tranh đoạt bảo vật, nên họ không có ý kiến gì hết. Phần lão phu thì… ai sao lão phu cũng như vậy!

Ngay đó, bỗng thấy hai cánh cửa cổng màu vàng từ từ hé mở ra và chậm rãi tiến xuất một đôi người ngọc, hiển nhiên là phong lưu kiếm khách Ngọc Phan An, tức Hoàng Phủ Ngọc, với tuyệt sắc giai nhân La Ỷ Hương, tức chủ nhân Phiêu Hương Tiểu Trúc. Đôi phu thê sánh vai song song bên nhau, trông thật an phận, hạnh phúc.

Đi sau hai người chính là Tiểu Thanh, thiếu nữ xinh xắn, nữ tì ở Phiêu Hương Tiểu Trúc.

Đám đông cao thủ thảy đều chú mục nhìn.

Hoàng Bất Không đâm nôn nao đến độ chẳng kiềm chế được, phải sấn lên ba bước liền.

Văn Nhân Tuấn đột ngột lớn tiếng, gọi :

– Hoàng Phủ huynh! Tưởng ai, lại là Hoàng Phủ huynh! Mạnh giỏi chứ?

Dứt lời, chàng liền rảo bước xông tới, Tiếu Bao Tự ngạc nhiên, toan bước theo, nhưng không biết nghĩ sao, lại mỉm cười đứng yên một chỗ ngó theo.

Đôi nhãn tuyến sắc bén, sáng quắc của Hoàng Phủ Ngọc quét một lượt từ đầu chí gót Văn Nhân Tuấn, cất giọng lễ độ, nhưng ngập ngừng :

– Xin lỗi, chẳng hay… tôn giá là…

Văn Nhân Tuấn tươi cười :

– Hoàng Phủ huynh lẽ nào không còn nhớ tiểu đệ? Ái chà! Có người đẹp bầu bạn rồi là quên đi tiểu đệ, phải không?

Hoàng Phủ Ngọc cũng như La Ỷ Hương đều không khỏi lộ vẻ bỡ ngỡ, lấy làm lạ.

Hoàng Phủ Ngọc kêu “ủa” một tiếng :

– Thì ra là…

Văn Nhân Tuấn đời lời liền :

– Tiểu đệ là Văn Nhân Tuấn đây này!

Hoàng Phủ Ngọc lại kêu “a” và vui mừng reo :

– Phải rồi! Tại hạ nhớ ra rồi! Chính là Văn Nhân Tuấn!

Trong lúc vội vàng tiến lại phía Hoàng Phủ Ngọc,ngẫu nhiên Văn Nhân Tuấn đi ngang qua gần chỗ Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường đang đứng.

Không biết vô tình hay cố ý, Văn Nhân Tuấn cứ lờ đi, làm như chẳng có mặt họ, chàng vẫn hồn nhiên lo nhìn Hoàng Phủ Ngọc và chân không ngừng bước.

Nam Cung Thu Lãnh chuyển động thân ảnh, vừa buông ra mấy tiếng giá băng :

– Ngươi tự tìm cái chết!…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN