Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Nhật Ký Của Cô Chiêu Lười Biếng


Chương 12


20.

Hôm nay công ty có một đối tác mời giám đốc của bộ phận tôi ăn cơm, thuận tiện nói chuyện hợp tác quý sau.

Giám đốc Hứa muốn dạy tôi kiến thức nên dẫn tôi đi theo.

Tới khách sạn, giám đốc Hứa muốn đi toilet nên bảo tôi vào phòng chờ trước.

Vừa vào phòng tôi mới biết Quan Hiểu và Hứa Mặc là người mời giám đốc Hứa ăn.

Đúng là trùng hợp thật đấy.

Hứa Mặc ngạc nhiên: “Chu Lý Lý, sao cô lại tới đây?”

Tôi thản nhiên ngồi vào ghế: “Không phải các người mời công ty tôi ăn cơm à?”

Hứa Mặc tỏ vẻ nghi ngờ, trong nghi ngờ còn mang theo sự ghen tị.

Lúc trước hắn muốn vào làm ở công ty nhà tôi nhưng tiếc là không đủ năng lực nên bị từ chối.

Hắn ác ý đoán: “Chu Lý Lý, với trình độ của cô mà làm ở tập đoàn họ Chu được á? Cô dựa vào Cố Lăng kia để vào à?”

Ánh mắt Quan Hiểu không tốt tí nào: “Chu Lý Lý, cô có tin ngày mai tôi có thể đuổi cô khỏi tập đoàn nhà họ Chu không?”

Không cần nghĩ cũng biết Quan Hiểu bảo ba tôi đá tôi ra khỏi công ty.

Buồn cười thật đó, tôi hơi buồn bực, Chu Thịnh không nói thân phận của tôi cho Quan Hiểu à?

Chu Thịnh không để lộ ra, ông hiểu tính của Quan Hiểu, rất cực đoan.

Nếu cô ta biết thân phận của tôi, có thể sẽ làm ra các hành động quá khích rồi để lộ sự thật ông có một gia đình khác ở ngoài.

Tôi đứng dậy: “Xem ra cuộc đàm phán hôm nay không cần tiếp tục nữa.”

Quan Hiểu không thèm động, nhướn mày nói: “Cô là thứ gì chứ? Chỉ một nhân viên nhỏ trong công ty mà quyết định được à? Cô biết tôi là ai không? Tôi là cháu của Chu Thịnh đó!”

Tôi trợn mắt cạn lời: “Tôi nghe chán mấy lời ‘tôi là cháu của Chu Thịnh’ từ cô rồi.”

“Vậy cô có biết Chu Lý Lý là ai không?” Âm thanh của giám đốc Hứa tràn ngập sự tức giận.

Hứa Mặc không nghĩ gì mà đáp ngay: “Không phải là một con nghèo thôi à?”

Giám đốc Hứa ‘a’ một tiếng, cười nhạo sự vô tri của hắn: “Cô ấy là con gái của giám đốc Chu Thịnh, cậu nói xem cô ấy có thể quyết định được không?”

Hứa Mặc đứng bật dậy: “Ông nói ai là con gái của Chu Thịnh?”

“Chu Lý Lý đó.”

Hứa Mặc không thể chấp nhận sự thật này: “Không thể nào, ông bị cô ta lừa rồi, tôi quen cô ta lâu vậy nhưng có bao giờ thấy cô ta mặc đồ có nhãn hiệu lớn đâu, vậy mà ông nói với tôi cô ta là con gái nhà giàu á?”

“Anh có biết trên đời có cái gọi là ‘đồ thiết kế theo ý muốn’ không?”

Hứa Mặc cảm giác mình đã bỏ một núi vàng núi bạc, trên mặt lộ vẻ hối hận.

Sắc mặt của Quan Hiểu còn tệ hơn cả Hứa Mặc, cô ta luôn dùng tên tuổi của ba tôi để ra oai với bên ngoài, còn mắng tôi nghèo hèn, hoàn toàn không ngờ tôi là con gái ruột của Chu Thịnh, còn luôn im lặng xem cô ta diễn kịch hề.

Tôi nhìn cô ta nói: “Quan Hiểu, đừng dùng tên của ba tôi để lừa gạt người khác nữa. Ba tôi nói ông ấy không quen cô.”

Lời nói này cứ như sóng thần xuất hiện vậy.

Tôi nhìn gương mặt nổi điên của Hứa Mặc, hắn muốn dựa vào Quan Hiểu để lộ mặt với ba tôi, kết quả Quan Hiểu không có quan hệ gì với ông ấy, cái này không phải là đòi mạng của hắn à?

Hắn vì Quan Hiểu mà đá người thừa kế tập đoàn họ Chu chính thống là tôi nè, chắc hối hận lắm.

Tôi còn chưa đi tới cửa khách sạn đã bị Hứa Mặc ngăn lại.

Hắn chất vấn: “Lý Lý, sao em không nói cho anh biết em là con gái của Chu Thịnh?”

Tôi cười khẽ: “Nếu tôi nói với anh thì sao biết được gương mặt thật của anh chứ?”

Hứa Mặc này chính là ba tôi phiên bản 2.0, tôi may mắn mình đã giả nghèo, nếu không sẽ rơi vào kết cục giống mẹ tôi.

Tôi đang định rời đi thì Hứa Mặc quỳ gối trước mặt tôi, hối lỗi: “Lý Lý, anh sai rồi. Thật ra mỗi đêm sau khi chia tay em, anh đều rất hối hận, ngày nào cũng muốn đi tìm em. Nhưng anh quá nghèo, anh không cho em tương lai tốt đẹp được nên anh đã nhịn xuống.”

Nói xong, Hứa Mặc lau nước mắt: “Anh tự nói phải tiết kiệm đủ 3 tỷ, góp đủ tiền cọc nhà rồi quay lại tìm em. Anh không có tình cảm gì với Quan Hiểu cả, lần nào cô ta đụng vào anh đều khiến anh thấy ghê tởm. Lòng anh chỉ có mình em thôi, thật đấy!”

Quan Hiểu vừa ra cửa đã nghe lời tỏ tình của Hứa Mặc dành cho tôi, mặt trắng bệch.

Cô ta tát Hứa Mặc hai cái, sau đó chật vật rời đi.

Tôi biết hai người họ xong rồi.

Tôi cũng xem đủ tốc độ lật mặt của Hứa Mặc.

Còn về lời tỏ tình của hắn, tôi không động lòng tí nào mà cảm thấy buồn cười.

Tôi cười cười: “Anh thấy tôi giống con ngốc lắm à?”

Tôi xoay người rời đi, Hứa Mặc vội đứng dậy, còn định tỏ tình với tôi.

Nhưng giọng nói lạnh lùng của Cố Lăng vang lên: “Cách xa bạn gái của tôi một chút.”

Tôi ngẩng đầu thì thấy Cố Lăng đang lười biếng dựa vào thân xe thể thao, ánh đèn đường đánh sáng lên mặt anh, vẻ mặt âm trầm, khí thế đè người.

Bộ dạng này rất đẹp trai luôn á!

Hứa Mặc khiếp sợ nhìn tôi rồi nhìn Cố Lăng, trong mắt tràn ngập sự trách móc cứ như tôi phản bội hắn vậy: “Em yêu đương ư?”

“Không được à?”

Tôi vui vẻ kéo tay Cố Lăng rời khỏi đó, để Hứa Mặc đứng đó cứ như nhà có tang vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN