Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa - Chương 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nhật Ký Của Cô Nàng Bệnh Công Chúa


Chương 8


“Tớ không hiểu tại sao mẹ cứ muốn đem Cục Cục của tớ đi hầm. Củ Củ nhỏ bé như vậy mà mama lại ăn khỏe như thế, Cục cục còn không đủ cho mama nhet ke* răng.”

*Nguyên gốc:  sai牙feng, tiếng trung là: 塞牙缝. Vì “sai” và “feng” trong tiếng trung nhiều nét quá, Trùng Trùng không nhớ hoặc không biết viết nên đã viết phiên âm. =))

– –Trùng Trùng < Nhật kí quan sát của cô nàng bệnh  công chúa>

“Ba ơi! Cứu mạng! Mama muốn đem Cục Cục của con đi hầm canh!”

Sau lung bất giác vang lên tiếng hét tê tâm phế liệt, mí mắt Hoắc Tranh giật giật.

Đừng nói là con ngay cả kết hôn anh còn chưa, nghĩ thế nào cũng thấy tiếng hét này không phải đang gọi anh, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào trong lòng anh lại nhói lên một cái, vô thức quay đầu lại.

Quay đầu lại anh liền nhìn thấy Thịnh Tử Du cùng với một đứa nhóc đang không ngừng giãy dụa vì bị cô kéo lấy quai quần yếm.

Diệp Thư Nhiên đứng bên cạnh anh cũng quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, đầu tiên ngẩn ra sau đó mặt liền trắng bệch.

Cô ta cắn chặt môi dưới, quay đầu lại nhìn thấy mặt Hoắc Tranh còn khó coi hơn mình, trong lòng “lộp cộp” một tiếng, biết sự việc trở nên gay rồi.

Diệp Thư Nhiên cố gắng phủ nhận đi suy đoán trong lòng kia, cô nhẹ nhàng kéo lấy áo ống tay áo của Hoắc Tranh, nước mắt đã dâng lên trong hốc mắt, “Hoắc Tranh…”

Hoắc Tranh dường như không nghe thấy tiếng của cô ta, vô thức tiến lên mấy bước về phía Thịnh Tử Du.

Anh nhìn đứa bé bên cạnh cô, ánh mắt phức tạp.

Thấy bộ dạng anh như vậy, Diệp THư Nhiên trông nháy mắt liền hiểu ra, cả người không ngừng run rảy, nước mắt tí tách rơi, ngay sau đó liền ôm mặt chạy ra khỏi nhà ăn.

Nhìn thấy bạn gái Hoắc Tranh đột nhiên chạy đi mất, Thịnh Tử Du kinh ngạc đến mức cằm muốn rớt xuống đất.

Hả? Không phải chứ? Dễ dàng bị chọc tức mà bỏ chạy như vậy à? 

Cô còn muốn để Trùng Trùng ôm đùi Hoắc Tranh gọi baba nữa cơ mà!

Hiện tại xem chừng cũng đỡ một việc!

Thịnh Tử Du thật muốn phá ra cười trước mắt mọi người nhưng cuối cùng vẫn e ngại bị họ đánh mất. Vì thế cô đành cố gắng nhịn cười sau đó định xách Trùng Trùng chuồn đi mất, để lại cục diện rối rắm.

“Đợi đã.” Hoắc Tranh người cao chân dài dễ dàng chặn lại đường đi của hai mẹ con cô.

Thịnh Tử Du vô thức căng thẳng, vị Hoắc tiên sinh cao to này đây không phải định đánh cô một trận đấy chứ?

Cô nuốt nuốt nước miếng, có chut khẩn trương: “Cái đó, bạn gái của anh chạy mất rồi mà anh không đuổi theo sao?”

Hoắc Tranh nheo mắt nhìn Thịnh Tử Du, thấy cô đang chột dạ, nhưng may mà ánh mắt này chỉ dừng lại trên người cô chốc lát, rồi rất nhanh cúi đầu xuống nhìn Trùng Trùng trong lòng cô, giọng nói anh có chút run rẩy không dễ nhận ra: “Cháu…vừa nãy gọi chú là gì?”

“Anh làm gì thế!” Thịnh Tử Du còn bị ánh mắt của anh dọa phát run, đừng nói là Trùng Trùng ngốc.

Cô biết Trùng Trùng sẽ sợ nên lập tức trong một giây ôm lấy nó vào trong lòng, bắt đầu già mồm cãi lí: “Anh đừng có hù dọa trẻ nhỏ! Nó cũng không phải gọi anh baba, anh tự mình đa tình cái gì?”

Đối diện với thế lực ác bá, tình mẹ bao la của Thịnh Tử Du một lần nữa bộc phát ra ngoài.

Chính trong lúc cô đang khí thế bừng bừng trừng mắt nhìn Hoắc Tranh, Trùng Trùng trong lòng cô đột nhiên cựa quậy người, nhỏ giọng lầm bẩm nói: “Cháu xin lỗi chú ạ.”

Nghe thấy chứ “chú” kia hai môi Hoắc Tranh mở ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

“Cháu không nên làm loạn, gọi chú là Baba.” Trùng Trùng dưới cánh tay mama ló đầu ra, đôi mắt còn ngấn nước, giọng nói nghẹn ngào: “Chú không phải baba của cháu, cháu tự có baba của mình.”

“Trùng Trùng…” Nhìn thấy đứa nhóc Trùng Trùng này khóc thành bộ dạng như vậy cũng không khai mình ra, bảo bối ba tuổi tự mình gánh thay tội cho mama khiến trong lòng Thịnh Tử Du cảm thấy hổ thẹn. Đột nhiên cảm thấy con trai toát lên cảm giác trưởng thành, mà mình trở nên nhỏ bé hèn mọn.

Cô xoa xoa cái đầu tròn của Trùng Trùng, khẽ cắn răng nhận tội: “Đừng trách nó! Đều là lỗi của tôi! Là tôi bảo nó gọi anh là baba!”

Cô càng nói càng nhỏ, ngữ khí càng ngày càng yếu thế: “…Anh Hoắc, mọi người đều là bạn bè cả, tôi chỉ đùa một chút thôi không ngờ bạn gái anh lại bị dọa chạy đi mất…Hay là anh mau mau đuổi theo cô ấy đi…còn không đuổi theo là cô ấy cô ấy chạy đến tiệm lúc mạch* mất…”

*麦子店

Hoắc Tranh hít một hơi sâu cố gắng hết sức mới có thể kiềm chế được sự run rẩy của bản thân.

Mắt anh vẫn còn hơi hằn tia máu nhưng sự xúc động cũng dần dịu xuống. Anh nhìn bạn nhỏ đang được Thịnh Tử Du ôm trong lòng, tình cảm ấm áp trong ngực vẫn chưa vơi đi.

Hoắc Tranh muốn chọc Trùng Trùng một chút để nó không còn cảm giác sợ hãi, buồn rầu như thế nữa. Anh dơ tay ra xoa xao đầu cậu nhóc, trầm giọng nói: “Vậy…Cục Cục là ai?”

Đầu Trùng Trùng cúi gằm xuống ngoài trong lòng mẹ, khoảng khắc nghe thấy câu hỏi này nó khịt khịt mũi, nghiêm túc nói: “Cục Cục là bảo bối của cháu.”

Vừa nãy Thịnh Tử Du không kịp ngăn cản Hoắc Tranh xoa xoa đầu Trung Trùng, vì quả thật trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Cả người anh cao to, lòng bàn tay so với đầu Trùng Trùng còn lớn hơn. Thịnh Tử Du vô cùng sợ hãi anh sẽ một tay vỗ đầu con mình bể như quả dưa hấu, vậy là cô lập tức cảnh giác lùi về sau một bước.

Cô trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, ý muốn tăng cho mình them vài phần khí thế: “Tôi đã xin lỗi anh rồi. Anh mà còn không đuổi theo bạn gái nữa thì thật sự không nói trước được đâu.”

Nói xong cô liền ôm Trùng Trùng chuồn mất. 

– — 

Hoặc Tranh đứng tại chỗ hồi lầu, cuối cùng xoa xoa mặt cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn.

Ạnh rút điện thoại ra gọi cho Lâm Nhiễm Nhiễm.

Hồi trung học anh cùng ông ngoại sống ở thành Đông, lúc đo Lâm Nhiễm Nhiễm mới học tiểu học, sống cùng một con phố với anh, hai nhà miễn cưỡng được coi là hàng xóm.

Cha của Lâm NHiễm Nhiễm mất sớm, cô sống một mình với mẹ. Cuộc sống của cô nhi quả phụ không dễ dàng gì, những lúc trong nhà có đồ gì ngon ông ngoại đều bảo anh sang cho họ một phần.

Mãi đến sau nay khi anh lên đại học, mẹ của Lâm Nhiễm Nhiễm mới tái hôn, hai nhà cũng cắt đứt quan hệ, chỉ có Lâm Nhiễm Nhiễm thỉnh thoảng chủ động liên lạc với anh.

Anh biết dì Lâm gả cho một người đàn ông giàu có, ông ta cũng có một cô con gái riêng. Lâm Nhiễm Nhiễm cũng từng nhắc đến cô với anh, em gái kế của cô ấy vô cùng xinh đẹp,tính khí có chút xấu nhưng đối với hai mẹ con cô ấy lại rất tốt.

Đột nhiên nhận được điện thoại của anh, giọng nói của Lâm Nhiễm Nhiễm lộ rõ có chút căng thẳng: “Hoắc, đàn anh Hoắc, anh gọi cho em…có việc gì vậy?”

“Không làm phiền em nghỉ ngơi chứ?”

“Không sao, không sao. Bây giờ vẫn còn sớm mà, em vừa từ thư viện ra.” Rõ rằng có thể nhận thấy lời nói của Lâm Nhiễm Nhiễm có chút lộn xộn.

Hoắc Tranh dừng mấy giây mới nói: “Lần trước ở quán cà phê gặp được cô bạn kia của em, em còn nhớ không?”

“Anh đang nói…” Lâm Nhiễm Nhiễm do dự mở miệng, “Thịnh Tử Du?”

Giọng nói của Hoắc Tranh bình ổn: “Hôm nay ở ngoài, anh cùng một người bạn gặp được cô ấy cùng với một đứa bé…Bạn của anh muốn mời mẹ con họ quay quảng cáo.”

“À…” Lâm Nhiễm Nhiễm có chút mờ mịt, qua mấy giây mới phản ứng lại, “Đứa bé anh đang nói tầm hai ba tuổi?”

Hoắc Tranh gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Lâm Nhiễm Nhiễm vội vàng giải thích: “Anh hiểu lầm rồi, họ không phải là mẹ con, đứa bé đó…là con của một người họ hàng của nhà cô ấy.”

Khóe mắt Hoắc Tranh giật nhẹ, anh vô thức hỏi đến cùng: “Họ không phải mẹ con?”

“Không phải.” Giọng của Lâm Nhiễm Nhiễm trầm xuống, “Gia đình cô ấy không thích cho trẻ con xuất đầu lộ diện vậy nên chắc sẽ không đồng ý đâu, nhưng em vẫn có thể hỏi giúp anh một chút.”

Hoắc Tranh hít một hơi sâu,sau đó nói: “Được, làm phiền em rồi.”

Hoắc Tranh cầm điện thoại đứng tại chỗ, hồi lâu không có động tác gì. 

Đúng vậy, đứa trẻ vừa rồi cũng không gọi cô là mẹ.

Đứa trẻ không phải là con của cô, cô cũng chưa từng kết hôn sinh con. Anh nghĩ mình nên cảm thấy may mắn dù cho cô đã sớm quên đi đoạn tình cảm kia.

Ra khỏi nhà ăn, Hoắc Tranh ngồi trong bãi đỗ xe, hút hết ba điếu thuốc.

Hút điếu đầu tiên khiến anh nhớ  lại đêm mưa ba năm trước, đó là lần đầu tiên anh gặp Thịnh Tử Du.

Anh cùng bạn thân ăn xong từ quán cơm đi ra, lúc đến bên cạnh con ngõ hẻm lấy xe thì nhìn thấy một cô gái trẻ đang bị bốn tên côn đồ vây ở bên trong.

Lúc đó trên người anh vẫn còn mặc quân phục, vì thế vừa nhìn thấy anh cô gái liền kêu lên: “Chú giải phóng quân ơi, mau cứu cháu!”

Thuận theo tự nhiêu, Hoắc Tranh giúp cô đuổi mấy tên côn đồ đi. Cô gái vô cùng kích động ôm lấy cánh tay anh, “Chú giải phóng quân! Cảm ơn chú!” 

Bấy giờ Hoắc Tranh mới nhìn rõ mặt của cô gái nhỏ, thời điểm đó Thịnh Tử Du còn chưa có vẻ xinh đẹp chói mắt như bây giờ, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, ánh mắt như đứa trẻ, nhưng vẻ xinh đẹp ngây thơ cũng đủ khiến người khác liếc nhìn.

Hoắc Tranh nhìn đồng hồ trên tay, đã gần mười giờ, liền hỏi cô: “Cô ở đâu? Tôi đưa cô về.”

Cô nói ra tên một khách sạn sau đó vui vẻ lên xe anh.

Trên xe, cô líu ríu không ngừng: “Cháu tên Thịnh Tử Du, vừa nãy thật sự cảm ơn chú đã cứu cháu! Chú thì sao? Chú tên gì vậy?”

Hoắc Tranh nhấp nháy môi, mắt vẫn nhìn thẳng, “Tôi học Hoắc.”

“Hoắc gì ạ? Không tiện nói cho cháu tên đầy đủ sao?” Thịnh Tử ngồi ở ghế phụ lại xoay qua xoay lại, “Chú thật sự là quân nhân à? Lục quân? Hay Không quân? Mọi người không cần huấn luyện sao? Có thể ra ngoài ạ?’

Hoắc Tranh im lặng nhìn xe, không nói gì.

Thịnh Tử Du vừa rồi còn hào hứng đột nhiêm im lặng, cô ngẹo đầu nhìn anh, “Có phải chú cảm thấy cháu rất ồn không?”

Lần này, cuối cùng Hoắc Tranh cũng chịu mở miệng, đáp đơn giản: “Bình thường.”

Câu trả lời nhanh chóng này khiến cô an tâm hơn, gật gật đầu: “Thực ra cháu cũng cảm thấy mình bình thường.”

Lái xe rất nhanh đã tới cửa khách sạn, Hoắc Tranh nghĩ một chút mới nói: “Sau này cô gắng đừng về nhà muộn, cũng đừng ban đêm rồi còn đi  đường ngõ hẻm, đường xa thì nên gọi taxi.”

Thịnh Tử Dư nghiêng người nhìn anh, ánh mắt đảo qua, ánh đèn neon bên đường chiếu vào đôi mắt cô rồi tản ra như những ánh sao nhỏ bé.

Cô duỗi tay hướng về phía anh: “Điện thoại.”

Hoắc Tranh ngây người sau đó mới viện ra một cái cớ: “Tôi không có điện thoại.”

Thịnh Tử Du rõ ràng là không tin: “Làm gì có ai không có điện thoại?” 

Hoặc Tranh mặt không đổi sắc: “ Quy định quân đội.”

Thịnh Tử Du không chút nản lòng: “Vậy có thể viết thư đúng không? Chú cho cháu địa chỉ đi, cháu sẽ viết thư.”

Hoắc Tranh cuối cùng cũng phì cười: “Chúng ta không quen nhau.”

Cô không nghe lời anh nói, tự mình lẩm bẩm: “Không cho số điện thoại, địa chỉ cũng không cho, chả nhẽ chú có bạn gái rồi?”

Hoắc Tranh gật đầu, dựa theo lời cô nói tiếp: “Đúng vậy.”

“Tên lừa đảo!” Cô gái nhỏ bỗng nhiên tức giận, “Chắc chắn là chú không có bạn gái!”

Hoắc Tranh nhìn cô nàng đang phát hỏa, trong đầu chỉ nghĩ lan man, bộ dạng phình lên tức giận của cô gái nhỏ này có chút giống con cá nóc. 

Thấy anh không có phản ứng gì khiến Thịnh Tử Du càng tức giận hơn, cô nâng cao giọng nói: “Người theo đuổi cháu nhiều đến đến mức có thể xếp từ đây đến Hà Bắc, chú cho là mình đặc biệt đẹp trai phải không? Cháu nói cho chú biết, người giống như chú cũng xếp hàng dài từ giao lộ đến tiệm Mạch bên kia! Cháu còn lâu mới thấy hiếm lạ đó!”

Nói xong liền hậm hực đẩy cửa xuống xe.

Anh của lúc đó không hề biết rằng,tất cả mới chỉ là cảnh đầu tiên bắt đầu cho trò đùa dai đột nhiên nảy ra của cô mà thôi.

– —

“Thực ra, sau đó tôi đã nhìn thấy cô ấy đưa tiền cho hai tên côn đồ vây cô ở hẻm nhỏ.”

– –Hoắc Tranh < Nhật kí quan sát của cô nàng bệnh công chúa> 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN