Nhật Ký Của Nancy - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Nhật Ký Của Nancy


Chương 23


Thứ Tư, 11 Tháng Ba

10 giờ 10 phút sáng

Melvin có một cây đàn ghi ta, và anh ta dạy mình chơi ba bài hát. Các thánh ca nhà thờ. Chúng làm mình có cảm tốt lành. Đó là những bài: “Ở đâu có tình yên thương, ở đó có Đức Chúa Trời”, “Con là con của Chúa” và “Tình gia đình”. Có lẽ đó không phải là nhà thờ…nhưng nếu không phải thfi cũng nên là vậy. Melvin sắp dạy mình mấy bài hát đồng quê, sau khi mình đã thuộc hết nốt trên các dây đàn để đàn mấy bài này. Thật buồn cười, vì Dì Thelmaphần nhiều chỉ nghe nhạc cổ điển thôi. Chính mình đôi khi cầm cái máy hát tồi tàn như khu ổ chuột, đi lên phía trên thác nước, rồi mở máy to hết cỡ và nghe nhạc thiếu nhi. Báo Động Đỏ thường cụp kín hai tai, rên rỉ hay trườn ra chỗ khác, nhưng không bao giờ đi xa. Melvin đã dọa cho nó vô nồi hầm rục, nếu nsó không trông nom mình và con Báo Sư Tử cẩn thận.

Báo Sư Tử là con mèo ngộ nghĩ chưa từng thấy. Nó luôn theo mình và con Báo Động Đỏ tới bất cứ nơi đâu, ngay cả khi chúng mình trèo lên dốc đá lởm chởm bên những thác nước nhỏ. Dì Thelma nói dòng suối chỉ chảy vừa đủ mạnh để suốt năm luôn có một thác nước, khi có tuyết đóng dày trên đó. Tạ ơn Chúa, chúng vẫn tồn tại về mùa đông, vì đó là nơi đẹp đẽ thiêng liêng nhất trần đời.

Một chuyện hay ho, buồn cười nữa về Dì Thelma là lúc nào Dì cũng tạ ơn Chúa vì mọi thứ dưới ánh mặt trời. Mình thích lắm. Nó chứng tỏ sự đánh giá và quan tâm tới cuộc sống. Mình đang cố hết sức để được giống Dì hơn. Gần như ngày nào Dì cũng ở trong xưởng vẽ hay ra ngoài rảo quanh trại chăn nuôi; rồi mỗi năm hai lần đem tác phẩm của Dì tới các cuộc triển lãm tranh để bán. Đó kà một cách lý tưởng để kiếm sống, và Dì kiếm đủ tiền để làm những gì Dí yêu thích, và sẽ làm chẳng vì cái gì vả nếu buộc phải làm. Hy vọng mình có một nghề nghiệp như thế. Mình mơ làm bác sĩ nhi khoa nên chắc cũng thích hopự với một kiểu sống đại loại như vậy. Nhưng mà. . một vài…lần mình quên mất về tương lại…Cầu monh ai đó sẽ tìm được cách trị bệnh. Ôi, mình thực sự cầu mong!

Thứ Năm, 12 Tháng Ba

5 giờ 10 phút sáng

Dì Thelma vào phòng đánh thức mình và Báo Sư Tử dậy. Dì nói có một bất ngờ dành cho mình. Không biết là cái gì đây. Tốt hơn hết mình nên thay quần áo thật nhanh mà khám phá. Để rồi xem.

Lúc mình xuống chân cầu thang, Melvin đã đóng yên cương cả hau con Sonny và Chẻ, chất túi đựng đồ to căng trên lưng cả hai con. Tạ ơn Chúa, mình đang mặc quần jean, và tạ ơn nhiều hơn nữa vì có mấy cái túi nhỏ lặn trong quần.

Dù sao mình vẫn hơi rụt rè leo lên lưng con Cher. Cả đời trước giờ mình chỉ mới leo lên hai con ngựa. Một lần cưỡi ngựa đi chơi lúc mình còn nhỏ, và một lần ở ca bin nhà bác của El. Dì Thelma nhảy lên lương con Sonny y như một chàng cao bồi thực thụ, và hai dì cháu bắt đầu đi lên con đường mòn, có Báo Động Đỏ theo sau. À vâng, Melvin đã buộc bằng dây da một cái giỏ trước yên ngựa của mình để bỏ Báo Sư Tử vô đó. Báo Sư Tử chẳng có vẻ gì là phiền lòng. Nó chỉ cuộn mình lại và ngủ tiếp như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Lúc cả nhà ra đi, Melvin hô hóan rằng con Sonny không dẫn đường được, và một lát sau con Cher sẽ đảm nhiệm, nhưng không sao…nó biết đường mà. Nếu như nó không biết thì Dì Thelma sẽ thúc con Sonny lên trứoc dẫn đường.

Mùa Xuân đã đến êm đềm quá, với hằng tá gam màu xanh lá non. Thật là một ngày đáng ghi nhớ. Cả nhà băng qua con suối tlưng ngựa. Mình sợ lắm, cố sống cố chết bám lấy yên ngựa, nhưng dường như Báo Sư Tử hoàn toàn không bận tâm. Ra gữa dòng, Cher dừng lại uống nước, và mình tưởng sẽ bị trựot xuống qua đầu nó, nhưng cái yên ngựa vẫn vững chãi. Tới bờ bên kia nó cúi xuống để nhấm nháp cỏ ba lá hoang dại, trên ngọn cỏ có những khẩu pháo cực nhanh màu đỏ tía nổ lốp bốp. Dì Thelma bảo mình lôi đầu nó lên và đá vô hông nó, nhưng mình không dám. Mình không muốn bị hất xuống và phải vô bệnh viện, đại loại như thế. Cả nhà dừng lại trong khu rừng dương nhỏ vừa đâm chồi nảy lộc. Trứoc khi tới đó, vài nhánh cỏ chân ngỗng quá cao cọ xát vào bụng mấy con ngựa, trừ những lúc con Sonny đằng trứoc chúng mình đánh bộp đằng đuôi hay xả xì, là chuyện thường xuyên!

Khi tất cả dừng chân, Dì Thelma mang ra dụng cụ vẽ và một thùng thức ăn trưa đủ thết đãi cả một bộ lạc da đỏ nếu họ nhào xuống chỗ chúng mình từ tảng đá phía trên cao.

Báo Sư Tử đang tò mò lén lút rảo quanh, kiểm tra mọi sự; còn Báo Động Đỏ thì chạy xuống đồi, vừa sủa vừa rượt bắt một con thỏ, con sóc hay con gì đó. Dì Thelma nói hy vọng không phải chồn hôi, nó đã hai lần làm như vậy và đã bị xịt nước thôi.

Dì Thelma dựng hai cái giá vẽ bằng gỗ liễu có thể gấp lại được mà Melvin đã làm cho Dì, rồi bảo mình đứng bên phải Dì nói cho Dì biết mình thấy những gì. Mình chỉ thấy vào khối đá tròn thô nhám màu hơi đỏ trông có vẻ như đã lăn trên nứi xuống từ hồi khai thiện lập địa.

Dì Thelma cười và bảo mình đó là một quan sát thú vị, nhưng THỰC SỰ mình đã không tìm kiếm những thứ chỉ con mắt tinh tường mới nhìn thấy được. Mình bước tới gần hơn. Vẫn là một đống đá.

– Nhìn gần hơn nữa đi! Dì thầm thì.

Mình làm theo, và… chen chúc bên dưới giữa những khối đá to là một khu vườn thu nhỏ với những bong hóa tí tẹo tẹo, nhỏ hơn và trông mong manh yếy ớt hơn những loài hoa thường gặp. Dì mang ra một kính lúp, rồi hai dì cháu quan sát kỹ từng mạng gân lá, cuống và cành hoacũng như kích thước tương ứng với phần còn lại của bong hoa. Những đóa hoa y như là… mình cảm thấy y như lần trước mình tới đây. Mình là Gulliver trong Gulliver Phiêu Lưu Ký. Là một trải nhiệm rõ rệt nhất. Hai dì cháu là khổng lồ, còn chúng nó thì có kích thước bình thường.

Một chút xíu sau Dì Thelma bảo mình nhắm mắt lại và mô tả hình ảnh khu vườn tí xíu từng chi tiết li ti nhất. Mình nhớ lúc trứoc mình tới đây Dì đã làm vậy. Lần này Dì bảo mình nghiên cứu cái vường nhỏ đáng yêu ba lần, rồi vẽ một bức tranh về ngôi vườn bằng lời nói cho Dì nghe, như thể DI f bị mù vậy đó. Mình thực sự muốn làm một công việc tốt, nên cố gắng hết sức, thấy nó thách thức mình nhưng cũng quyến rũ lắm.

Dì Thelma và Melvin và mình sau đó bắt đầu pha màu, trứoc hết là màu trắng, rồi một chút màu đỏ, kế tiếp phết nhẹ màu xanh lơ và một đốm màu vàng. Sau cùng DÌ hầu như đã có được màu hoa chính xác. Dì dễ dàng pha màu thân, lá và đá, rồi hai dì cháu bắt đầu vẽ. Báo Sư Tử cuộn mình trong cái giỏ cạnh bàn chân mình, xa xa mấy con ngựa hí vang, ong kêu vù vù, bướm dập dờn bay, và cuộc đời thật hoàn hảo, tuyệt đối hoàn toàn hoàn hảo! Cần gì tới cả ra đi ô nữa chứ! Âm nhạc của thiên nhiên là đủ rồi.

Thỉnh thoảng Dì Thelma cứ nhoài người sang, chấm nhẹ một nét nhỏ đây đó trên bức tranh của mình, hay nói cho mình biết mình đang dung quá nhiều thuốc màu, quá ít, hoặc vẽ một nét cọ sai hay cái gì đó. Dì đang vẽ trên khung vải lớn, còn khung vải của mình thì nhỏ, thực tế là những bong hoa vừa bằng với kích thước thật.

Hai dì cháu thỉnh thoảng lại dừng tay và đi dạo một lát, hoặc nằm xuống, im lặng lắng nghe và hòa mình vào thiên nhiên. Dì Thelma và mình, Báo Sư Tử và Báo Động Đỏ ăn qua loa chút ít. Có một lúc Báo Động Đỏ chạy mất. Có thể nghe tiếng vó nó vọng về từ nơi xa thật là xa. Mình đâm lo, nhưng Dì Thelma nói:

– Có lẽ nó trở lại dòng suối để uống nước đó.

Ngày trôi đi thật nhanh, và mình đã không nghĩ ngợi về…Bồ biết đó…dù chỉ một lần thôi.

Khi mình đã hoàn tất bức tranh, Dì Thelma lôi ra bức tranh mình đã vẽ lần đầu tiên tới đây. Bức này đẹp hơn bức đó tới một triệu lần, nhưng Dì Thelma vẽ hay hơn mình gấp triệu lần.

Melvin đã làm những cái khung đặc biệt cho các bức tranh, để màu sơn không bị hoen ố, và hiển nhiên Sonny đã được dung để chở các khung vải, mỗi bên hông một cái.

Ước gì mỗi ngày trong quãng đời còn lại của mình đều có thể quá. . quá. . không có từ nào đủ tích cực để mô tả, trừ… có lẽ là thiêng liêng?

11 giờ 20 phút đêm

Mình cố làm cho mình luôn bận rộn để không thể nào suy nghĩ, nhưng chẳng biết làm thế nào để bận bịu đến với nỗi không còn thời gian dành cho bồ, Nhật ký thân mến ạ. Vậy mà mình đã làm được đó. Melvin đang dạy mình chơi đàn ghi ta, và mình với anh ta sẽ mua sách học đàn ghi ta khi ra thị trấn, sau đó anh ta sẽ dạy mình xướng âm và sáng tác những ca khúc của riêng mình. Mình muốn viết một bài về trại chăn nuôi và mọi thức ở xung quanh. Mình tự hỏi lời ca tiếng nhạc có bao giờ diễn tả nổi vẻ đẹp của chốn này hay không. Dì Thelma đang dạy mình vẽ như Nhật ký đã biết, và cùng với mình giúp Melvin săn sóc đàn gà, bò cái, ngựa và Ballard, con vịt trời què quặt đang sống chung với đàn gà( nó tưởng nó là một trong đàn), đóng gói, phơi phóng và làm cỏ (mình chẳng làm nhiều những việc nặng mà!). Dù sao thì mình cũng là một con khờ tích cực, luôn luôn tích cực.

Chúa Nhật 15 Tháng Ba

Mẹ và Ba tới vào dịp nghỉ cuối tuần. Gần như mình mọng họ đừng tới. THẬT Đ-A-U-AU LÒNG quaaaaá khi Ba Mẹ trở về! Có cả một lô một lốc thư Hội bà Tám và Adam gửi tới. Mình không thể đoch, và ước gì họ đừng gọi điện thoại, đừng gọi hoài gọi mãi nữa! Họ đã kéo mình trở lại với đời thực! Không có thật đâu ! Mình đâu có thật! Đôi khi ứoc gì họ cứ mặc kệ mình… NHƯNG MÌNH VUI VÌ HỌ ĐÃ KHÔNG LÀM VẬY! Chẳng biết mình ước mong gì. Ứoc gì mình biết được nhỉ?

Thứ Hai, 16 Tháng Ba

4 giờ rưỡi sáng

Đêm qua, lại bùng phát một trục trặc của phế quản. Thật sự mình đâm lo…đã phát hoảng, vì không khạc ra được …. Rồi xảy ra một chuyện kỳ lạ. Báo Sư Tử ngủ dưới chân giường kêu như thưừong lê, nó leo lên nằm cạnh mình, bắt đầu kêu gừ gừ và liếm má mình. Nó giúp mình dịu cơn xuống và gần như ngủ thiếp đi . Rồi bệnh lại tái diễn, mình cảm thấy hết thở nổi. Trong giây lát mình chợt nghĩ đi luôn kiểu đó cũng hay, và cố thư giãn nhưng không được. Đau đớn quá, và cảm giác tệ hại. Mình bắt đầu rên nhè nhẹ, không muốn Dì Themal phải thức giấc, nhưng cũng không thể nào kìm nổi tiếng rên.

Chừng môt, hai giây sau, mình nghe tiếng Báo Động Đỏ cào vào cửa trước. Nó được phép vào nhà bất cứ lúc nào nó muốn, nhưng dường như chẳng muốn vào thường xuyên. Mình để nó vào, và nó đi theo mình tới tận giường, chiu tọt vào phía đối diện với Báo Sư Tử . Thân hình to lớn đầy long lá của nó, nửa chó sói nửa chó săn cừu cửa Đức, choán gần hết chỗ trên cái giường đơn của mình, nhưng mình lại có cảm giác dễ chịu, được yêu mến và an toàn. Trong phút chốc mình không rõ Dì có chịu cho con chó long lá bù xù chiu vào cái chăn cải dì tự may lấy hay không, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất trong đời mình lúc này.

Báo Động Đỏ gầm gừ nhè nhẹ nho nhỏ và thâm trầm, như muốn nói:

– Bây giờ tui đã tới để chăm sóc cho cô, ngủ tiếp đi và đừng quấy rầy tui nghen!

Nó há mõm, hàm răng lởm chởm trong cái miệng toang hóac trên cái đầu to tướng của nó khiến mình đâm bực với nó.

Thứ Tư, 18 Tháng Ba

8 giờ 27 phút tối

Hai ngày vừa qua mình cảm thấy khốn khổ. Như bị cúm nặng, nhưng mình không thể để Dì Thelma thấy đâu! Mình cố làm mọi việc vẫn thường làm, và vẻ bên ngoài vẫn xốc nổi và vênh váo, nhưng bên trong mình CHỈ LÀ CÁI ĐÓ. . Ôi, thật quaaaaaá tệ. Báo Động Đỏ vẫn ngủ trên giường mình hằng đêm. Mình trải một tấm ra trên cái chăn để Dì Thelma đừng biết, nhưng vẫn thấy tội lỗi. Báo Động Đỏ không ra ngoài để bảo vệ chuồng trại, và mình thấy thật khiếp nếu con chồn, chồn hôi hay con gì đó vô chuồng giết chết con Ballard hay bất cứ con nào khác.

Báo Động Đỏ choán nhiều chỗ tới nỗi đôi lúc hầu như mình chẳng thể nào nằm sấp, hoặc khi trở mình mình thấy đầu mình đụng nhằm long hay mặt nó. Và có yêu mến đến mấy nó vẫn có HƠI THỞ CỦA LOÀI CHÓ, THẬT VẬY! Mình đã thấy nó ăn dơ, và nếu ở trong nhà thì nó uống nước trong nhà tắm. Ai mà lại muốn có bạn làm như vậy chứ ? Mình đây nè!

Thứ Năm, 19 Tháng Ba

9 giờ 21 phút sáng

Dì Thelma và Melvinlo lắng vì mình. Tưởng mình buồn chán lắm, nhưng đâu phải vậy! Lòng mình cũng ngập tràn ánh nắng như sâm banh sủi bọt, y như hồi mới tới đây. Chỉ là không có sức lực, chẳng còn chút nào cả! Điều đó làm mình ăn cũng mệt, mà mình phải ăn để Dì Thelma khỏi buồn lòng, cũng như để duy trì sức lực hiện có.

Dì Thelma sau cùng hỏi mình nên làm gì. Điều duy nhất mình có thể nghĩ tới là gọi cho BS. Sheranian ở Nam Carolina. Có lẽ ông ấy cũng biết nhiều như ai về bệnh AIDS. Ít ra là như vậy, và mình tin ông ta. Hy vọng ông ấy nói cho mình biết sẽ qua khỏi hay có thể uống thuốc hay cái gì đó.

10 giờ 1 phút sáng

Bây giờ mình đã hẹn gọi trứoc với BS. S rồi. Cô y tá nói có lẽ bây giờ nghỉ ăn trưa ông ấy sẽ gọi lại nếu không có ca cấp cứu nào. Để mình xem, còn 1 giờ 59 phút nữa. Bao lâu đó chắc mình đợi được.

Mình không thấy thích nhưng sẽ đi ra bãi cỏ ba lá, thử tìm một nhành cỏ may mắn có bốn lá.

Ôi, trứoc khi đi hãy để mình kể cho bồ nghe về con Báo Động Đỏ tinh khôn. Mỗi sáng sớm nó thường rên ư ử hay phà vào mặt mình cho tới khi hơi thở của nó đánh thức mình dậy, và mình cho nó ra ngoài trứoc khi Dì Thelma thức giấc. Trước khi lên giứờng lại, mình gấp tấm vải trải giường lại rồi nhét xuống dưới nệm. Bây giờ thì tuyệt diệu rồi, nhưng mình tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra khi trời mưa, hay về mùa Đông khi tuyết tan khắp nơi. Thôi được, để tới đó hẵng hay đối mặt với bãi chiến trường.

1 giờ 40 phút trưa

BS. Sheranian gọi lại lúc 12 giờ 33 phút. Melvin đang làm việc ngoài hiên nhà, còn Dì Thelma thì ngồi ở bàn nhà bếp để ít ra cũng nghe được lời mình trong cuộc điện đàm. Báo Động Đỏ đang ngồi dưới chân Dì, còn Báo Sư Tử thì ở dưới chân mình. Mới đầu BS. S nói cho mình biết ông ấy thương và nhớ mình biết chừng naò, và mong ứoc ông với mình có thể là bạn bè không phải là bác sỹ với bệnh nhân. Rồi ông ấy kiên nhẫn lắng nghe mọi điều mình phải nói. Mình bối rối khi nói về mấy chuyện gì gì đó trứoc mặt Dì Thelma, nhưng dù sao mình cũng đã kể hết mọi việc, thật chi tiết, về chứng viêm loét trực tràng bùng phát rồi thuyên giảm, về chuyện đôi khi mình vẫn làm ứot giường dù đã cố uống nhiều nước vào buổi sáng còn buổi tối thì chỉ uống ít thôi, về miệng, cặp mắt, giờ đây mình còn bị đau ngực và thấy đuối sức nữa.

BS. S hỏi mình ngực có cảm giác như hồi bị viêm phổi hay không, và mình đáp là không, chỉ như tất cả bên trong sưng phù lên và tắt nghẽn. Ông ấy im lặng hồi lâu rồi nhắcmình nhớ đã có lần bàn về cái chết. Lúc đó nó có vẻ xấu xí, tàn bạo và tầm thường, nhưng bây giờ dường như chẳng tới nỗi như vậy. Một lúc sau ông ấy đề nghị mình hoãn lại độ một tuần rồi hãy gọi lại, hoặc có thể gọi sớm hơn nếu bất cứ chuyện nghiêm trọng nào xảy ra cho mình.

MÌNH CẢM THẤY NHẸ NHÕM QUAAAÁ. Cứ tưởng ông ấy sẽ yêu cầu mình vào bệnh viện nào ở đâu đó. . nhưng ông ấy nói là không cần, cứ ở lại nhà. Tuyệt quá! Sung sướng quá! Dì Thelma và Melvin cùng mình nhảy múa như lũ khùng.

Chúa Nhật, 22 Tháng Ba

1 giờ 32 phút trưa

Mình nói với Dì Thelma là Dì và Melvin cứ đi nhà thờ, mình ở nhà cũng được, đã có Báo Động Đỏ bảo vệ, nhưng Dì mỉm cừời, nói đã quyết định làm lễ ở nhà. Chẳng biết có hiểu được không, bồ có còn nhớ bác Bill của Red đã làm lễ ở nhà không nhỉ ? ? ?

Quả thật là đặc biệt. Melvin đọc bài kinh mở đầu, rồi cả ba bài hát mình ưa thích nhất, Dì Thelma đánh dương cầm, mình phụ họa đàn ghi ta, còn Melvin thì chơi măng đô lin. “Tình gia đình”, “Ở đâu có tình thương yêu, ở đó có Đức Chúc Trời” và “Con là con của Chúa”, là những bài mình yêu thích nhất trên đời.

Dì Thelma nói về TÌNH YÊU THIÊN CHÚA, YÊU MẾN NHỮNG NGƯỜI XUNG QUANH NHƯ YÊU CHÍNH MÌNH, rồi Melvin nói HÃY LÀM CHO NGƯỜI KHÁC NHƯ MÌNH MUỐN HỌ LÀM CHO MÌNH. Anh ta nói các nhà thờ chính đều đọc chung quy tắc bằng vàng này. Điều đó làm cho mình siêu vui sướng.

Tuy vậy thật là một cảm giác kỳ lạ khi Dì Thelma bảo mình đọc bài kinh kết thúc. Mình chẳng muốn… nhưng mà cũng muốn, vì vậy mình lắp bắp những lời tạ ơn nghĩ ra được, và thực tế có cô vàn. Khi mình vừa mới bắt đầu đọc trơn tru thì Dì Thelma lịch sự ho một tiếng, và mình nói: “ A men”. Cảm giác thật hay ho. Đó là buổi cầu kinh tuyệt diệu nhất mà tất cả được dự. Bồ có nghĩ vậy không ? ? ? ?

2 giờ 10 phút chiều

Nhật ký mình ơi,

Thật quái lạ, nhưng khi thể chất mình càng tồi tệ hơn thì dường như tinh thần lại có vẻ mạnh mẽ hơn , sáng suốt hơn và thanh thản hơn. Thế chẳng có nghĩa lý hay sao chứ ? Không, mình không nghĩ vậy…nhưng đó đúng cách là cách cảm nhận của mình. Và mình chẳng còn cảm thấy cô đơn trống rỗng nữa. ĐIỀU ĐÓ cũng kỳ quặc, phải không ?

9 giờ rưỡi đêm

Chiều nay Dì Thelma gọi cho một quý bà mà Dì cho là mình cần làm quen. Ít bữa nữa bà ta sẽ bay tới xứ khỉ ho cò gáy này. Dì Thelma chả chịu cho mình biết là ai, mà nói sẽ là một BẤT NGỜ ĐẶC BIỆT VÀ TUYỆT VỚI! Ai vậy nhỉ? Hừmmmm Mẹ mình thì không phải rồi. Đúng ra Dì phải cho mình biết chứ. Ba mình. . cũng không phải, Ba đâu phải đàn bà…Thôi cứ chờ xem.

Thứ Hai Đen Tối, 23 Tháng Ba

Hôm nay xảy ra một chuyện bi thảm nhất đời mình. Báo Động Đỏ không vô ăn sáng, và xung quanh mình dường như ắng lặng. Cả Melvin, Dì Thelma và mình đều đi tìm. Thường nó vẫn luôn luôn quanh quyẩn đợi các bữa ăn. Sauk hi đã tìm khắpmọi nơi có thể nghĩ tới, cả trên giưừong nữa, ba người ngó vô cái chuồng chó có cửa tự mở và đóng khi nó tới gần, y như một cái cửa nhà xe, chỉ có khác là trên vòng cổ nó có đeo một thiết bị điều khiển tự động.

Nó cuộn tròn mình nằm trong đó, có vẻ như đang ngủ nhưng thật ra đã tắt thở. Melvin nói nó đã chết an lành trong giấc ngủ. Thật tình dường như đã xảy ra điều đó thật, vì trên mặt nó hầu như nở một nụ cười.

Mới đầu gần như mình thấy tan nát cõi lòng; sau đó Dì Thelma giảng giải cho mình là nó đã sống một cuộc đời tuyệt vời biết bao ở trại chăn nuôi này, và thật may mắn cho nó vì đã ra đi một cách hết sức tốt lành.

Nhật ký ơi, mình cứ nghĩ mãi về chuyện đó đó. Mình cho rằng tất cả những lần nó an ủi mình khi mình bị bệnh, thì mình cũng là nguồn an ủi cho nó, bởi vì nó bị bệnh mà không nói ra được. Bạn có nghĩ vậy không ?

Dì Thelma bắt mình nghỉ ngơi trong lúc dĩ và , đóng cho Báo Động Đỏ một cái hòm xinh xắn. Dì lót hòm bằng một cái mềm cho em bé tự may thật đẹp và phủ lên con chó một tấm màn đăng ten trắng dễ thương.

Melvin lau và chải bộ lông của nó.

Thật là một đáng tam kinh khủng. Ba người hát bài” Nới nào có yêu thương “. , đổi lời thành: ” Nơi nào có Chúa, nơi đó cũng có Báo Động Đỏ! Con muốn tới nơi nào có Chúa, vân vân”. Sau đó Melvin đánh đàn ghi ta và hát hai bài ca tạm biệt. Chỉ có Dì Thelma, Melvin , Chúa, Báo Sư Tử và mình ở đó, và buổi lễ rất thiêng liêng!

Melvin đào một cái huyệt lớn cho Báo Động Đỏ, ngay phía dưới mộ Dượng Red một quỹang. Anh ta đã lót huyệt bằng cỏ mềm và những cánh hoa. Báo Động Đỏ như chỉ nằm ngủ khi Melvin đậy nắp hòm và phủ lên them những bong hoa dại nữa. Dì Thelma đọc kinh về chuyện Chúa Giê xu yêu thương loài vật cũng như yêu thương con người biết bao. Mình biết Báo Động Đỏ đã lên Thiên Đàng! Thiên Đàng Melvin, à không có nó thì không phải là Thiên Đàng!

Dì Thelma nói tính theo tuổi chó hẳn nó đã trên trăm tuổi rồi. Bồ có hình dung được không ? Và nó vẫn làm những việc vặt của laòi chó trong trại chăn nuôi, từng việc từng việc một. Thực tế là chẳng ai thế chỗ nó được, chẳng bao giờ. Melvin nói vậy. Dì Thelma thưa với Chúa rằng nó đã làm công việc vặt của nó “ với thái độ đúng đắn và một tấm long vui sướng”. Ước gì mình được như vậy! Có buồn cười không khi mình muốn được như con chó?

Hy vọng sẽ chẳng bao giờ phải tìm kiếm một con chó khác, nhưng chắc rồi cũng phải kiếm thôi. Không thể có một trại chăn nuôi mà không có chó.

? ? ?

Chẳng biết mấy giờ rồi, nhưng Dì Thelma vừa vào phòng đánh thức mình. Dì đã gọi cho một người bạn có nuôi một con chó từng có con với Báo Động Đỏ đã nhiều năm trứoc. Quý bà đó đã tặng một cún của nó cho con gái bà, và con này đã sinh ra một bầy chó con cách đây mấy tháng. Họ vẫn còn lại một con đực nhỉ mà Dì Thelma có thể xin.

Mình ngồi bật dậy trên giường thật nhanh đến nỗi như có những ánh đèn cực mạnh chớp tắt trong đầu khi Dì Thelma nói sẽ xin chắt trai của Báo Động Đỏ về đây. Mình đề nghị đặt tên cho nó là RA4. Dì nghĩ tên đó cũng hay. Bây giờ mình sẽ đi ngủ và mơ thấy R4 cùng với ông cố của nó trên Thiên Đàng. Không biết Báo Động Đỏ có biết chuyện RA4 không nhỉ ? Hy vọng là nó biết!

Mình thức giấc mơ màng thấy mình ở dưới mồ với Báo Động Đỏ . Thật đen tối, nặng nề và ngột ngạt. Mình chẳng hiểu cái chết ra sao. Mình không muốn chết! Dì Thelma nói than thể vẫn ở đây, còn linh hồn thì bay lên Thiên Đàng. Mình muốn vậy đó. Thực tế mấy ngày qua mình thấy qyá khốn khổ, gần như mong thoát ra khỏi thể xác…. nhưng rồi cũng chẳng mong gì. Mình đã nghĩ mãi về Mẹ và Ba. Vẫn cố đừng nghĩ tới họ vì nó khiến mình quá bơ vơ và khát kaho có họ. Ba mẹ vẫn thường đến đây khi nào đến được, nhưng hai người quá bận rộn, lại tốn nhiều tiền, và khi Ba Mẹ ra đi thì mình thất quaaaá khó chịu đựng.

Khi thức giấc mình vẫn đang lẩm bẩm: “ Me, Me, Mẹ! ” trong giấc ngủ. ” Mẹ ơi, tới đón con về, Mẹ ơi” Nhưng Mẹ không có cách nào chăm sóc cho mình. Bây giờ thì không, vì việc làm của Mẹ và đủ thứ. Có lẽ cuộc đời cần phải như vậy.

Thứ Ba, 24 Tháng Ba

Melvin đã mang con chó mới về nhà. Mình tưởng nó là một con thực thụ, nhưng nó to gần bằng Báo Động Đỏ, và nó ra chiều cảnh giác với mọi người cũng như mọi người cảnh giác với nói.

Melvin đeo rọ vào mõm chó, vì nó có một phần chó sói và nghe nói nói hung hẵn lắm. Nó gầm gừ và mắt đỏ ngầu lên như Báo Động Đỏ khi mình tới gần. Điều đó khiến mình đau long vì cứ tưởng nó thế chỗ cho Báo Động Đỏ, nhưng mà chẳng bao giờ có ai hoàn toàn thws chỗ được cho ai cả. Đúng không ? Đúng vậy đó.

Mà thôi, mình đã có bạn cũ là Báo Sư Tử rồi. Melvin nói phải dạy cho chúng than thiện với nhau, ít ra cũng lịch sự với nhau.

Thứ Tư, 25 Tháng Ba

7 giờ 22 phút sáng

Mấy ngày rày mình mất nhiều thì giờ chỉ để ngồi chơi năng trên bậc thềm. Mình học hành chút đỉnh, nhưng Dì Thelma bảo chưa khỏe thì không cần phải cố công cố sức. Melvin đem về nhiều tạp chí, thư từ và nhật báo cũ trong tuần khi anh tar a thị trấn. Mấy tờ báo thật tức cừoi, vì cả ba hầu như đã biết hết mọi chuyện họ nói trong đó cả rồi. Mình thấy mình trông giống như ông đồng bà cốt, có thể nói cho họ biết chuyện gì sắp sửa xảy ra. Hội bà Tám và Adam viết thư đều đều, nhưng giờ đây hình như họ gần giống những người trên nhật báo, tạp chí và cáo gì đó, không hoàn toàn có thật.

Mình cố ngăn mình không nghĩ về họ. Đau long quá đi thôi. Mẹ vàBa than yêu của mình thường cuyên tới, nhưng mình không thể tự cho phép nghĩ về hai người, điều đó làm mình héo hon, vỡ vụn và tan nát, khiến mình y như một kẻ lưu vong xấu xí, vô vọng, khổ sở đến chết đi được, và hoàn toàn bơ vơ. Mình phải tự tách rời! Phải sống chỉ vì nơi đây…vì hiện tại! Đó là cahc sduy nhất để mình xử lý đời mình vào thời điểm này.

3 giờ chiều

ÚI CHAO ƠI! ÚI CHA CHA! ÚI CHÀ CHÀ! Kỳ diệu chưa từng thấy ! Khỏng 9 giờ rưỡi Mẹ và Ba đến trại trên một chiếc xe cà tang, và rồi Melvin lái xe chở El đến lúc giữu trưa. MỘT NGÀY TUYỆT VỜI, HẠNH PHÚC, TUYỆT CÚ MÈO BIẾT BAO, TRÊN CẢ MỨC TUYỆT VỜI. Lòng mình tràn ngập tình yêu thương, niềm vui và long biết ơn quá nhiều khiến mình như tấm thân 72 cân (tương đương 32,6 kg) của mình sắp nổ tung, nổ to quá cỡ tới mức bắn tung tóe khắp trái đất những mảnh hạnh phúc lấp lánh ánh nắng. Mẹ bắt mình lên phòng nghỉ, nhưng mình không thể. Mình muốn nhảy như con choi choi, kêu ré lên và cười ha hả cho thỏa. Mẹ và Ba hầu như chẳng lúc nào rời nhau ra. Với cả tấm long mình hy vọng điều đó có nghĩa như long mình hy vọng. Còn El nữa, đứa bạn than yêu nhất đời mình, nó đã xin ba mẹ cho nó tới đây thay cho tiệc sinh nhật, quà tặng và mọi thứ. Chẳng phải ngoài sức tưởng tượng phong phú hay sao chứ ?

4 giờ 29 phút chiều

Vừa thức giấc sau khi chợp mắt một chút xíu. Cách nào đó mình chẳng thích rời xa căn phòng ấm cúng thoải mái tràn ngập yêu thương này. El mang tới hình cả Hội bà Tám phóng ro ra, mỗi cái to bằng tấm poster cỡ lớn, và chúng choán hết chỗ trên tường trong phòng mình.

5 giờ 33 phút chiều

Trong lúc những người than yêu cùng mình ra ngoài, ngồi trên mấy cái ghế dựa dài bên ao thả vịt, El và Melvin dán tờ poster có hình Lew đang cười toe tóet với kích thước thật lên trần nhà. Mình thích tờ poster ấy lắm! Nhưng còn hơn thế nữa, mình yêu thích tấm hình nhỏ nghiêm trang của ảnh El để trên bàn ngủ của mình. Bên dưới anh ấy đã nắn nót ghi dòng chữ: “Yêu em mãi mãi Nancy. Yêu suốt đời. Anh sẽ đến thăm em ngay sau khi nghỉ hè. ”

Tim mình đập rộn ràng trong lồng ngực. Ôi, cuộc đời mới đeẹp làm sao!

Chúa Nhật, 29 Tháng Ba

Cô đơn quaaaá đi thôi. Mẹ, Ba và Melvin đều phải ra đi lúc giữua trưa để kịp giờ lên máy bay. Mình đâu long quá đến nỗi gần như thở chẳng ra hơi. Nỗi đâu trong tim có thể còn nhức nhối hơn cả cơ đâu bên ngoài. Chắc phải tự tách rời khỏi cuộc sống ngoài kia thôi! Lạy chúa, xin hãy cứu giúp con! Thật tình con không thể nào chịu nổi cảnh ngộ này.

3 giờ 10 phút chiều

Thử đoán chuyện gì ? Chúa đã nghe lời cầu nguyện của mình và đáp lại thông tin thong quá RA4. Vừa lúc nãy mình vừa xuống chỗ cái ghế dài Melvin đặt bên bờ ao cho mình na ừm, và khi thức dậy sau giấc ngủ trưa, RA4 đang nằm bên cạnh. Mình phấn khích quá tới nỗi có cảm giác tim mình đập mạnh sẽ đánh thức nó, nhưng không phải vậy.

Lúc mình động đậy, nó thức giấc và mỉm cười với mình, rồi khi mình sờ sờ nó, nó liếm bàn tay mình. Có lẽ giờ đây nó cảm thấy mình cần nó tới mức nào! Nó là người cai quản thực thụ của trại chăn nuôi, giữu gìn mọi sự đâu vào đó, trừ con Báo Sư Tử . Khi nó bắt đầu đi về phía Báo Sư Tử , tình cờ gặ nó, Báo Sư Tử vẫn đứng nguyên vị trí, long dựng cả lên rồi tru tréo, một móng vuốt giương lên không trung. Mình cũng nể nó luôn. Cái móng như dài tới cả tấc. Cảm ơn RA4 vì đã lấp đầy khoảng trống của đời mình.

? ? ?

Mấy ngày vừa qua, từ lúc mọi người đã về cả thời gian đã chết lặng trên lối mòn của nó.

Mình nghĩ là Thứ Hai, 6 Tháng Tư

Ờ đúng rồi, vì ngày mai là ngày bất ngờ sẽ tới. Vì sao mình lại thích gặp một quý bà xa lạ chứ ? Mình muốn nói… chẳng biết mình muốn nói gì nữa.

Thứ Ba, 7 Tháng Tư

Ôi, bạn thân yêu của mình ơi!

Ngày tươi đẹp nhất đời là đây. Ông Pederson chở bạn của Dì Thelma tới bằng trực thăng, đó là việc ông ấy chỉ làm vào những dịp thật đặc biệt. Họ đáp xuống bãi cỏ cạnh ao, làm mấy con vịt trời sợ hết hồn luôn. Thật buồn cười và thật vui khi thấy chúng bay lên tán lọan lúc trực thăng hạ cánh, làm thành một đám mấy nhiều màu sắc, kêu cạp cạp và vỗ cánh phành phạch bay đi tứ tán như điên như dại.

Mình không thể nào tin đây là BS. B, người sưu tập để ịn một trong những cuốn sáchmình ưa thích nhất, là cuốn “Hãy đi hỏi Alice” từ nhật ký của một con nhỏ trạc tuổi mình bị nghiền ma túy.

Ngay sau khi Dì Thelma giới thiệu hai người và cho mình biết về BS. B. lập tức mình biết họ đang nghĩ tới điều gì! Một tia sáng cũng rực rỡ như pháo bong bắn lên trời, thình lình lóe lên trong đầu mình. Ngay từ lần đầu tiên phát hiện mình bị AIDS, cũng như mọi điều ứoc, mình đã ước mong ai đó có thể trả lời các câu hỏi của mình, hay ít ra cũng đặt câu hỏi khi nghe mình đáp. Sau ít phút Dì Thelma xin kiếu và đi vô nhà, để mình và BS. B bàn về…cuốn sách của mình! Dường như không có thật, nhưng BS. B quả quyết chuyện đó cũng có khả năng hiện thực như mình đang hiện hữu đây.

Bà ấy với mình cứ như thể đã quen nhau từ lâu rồi, như hai người là họ hang than thích thất lạc nhau đã lâu hay cái gì đó. Bà nói Dì Thelma đã gọi cho bà, và nghĩ rằng có lẽ sẽ tốt cho mình nếu mình trút hết nỗi đau và căng thẳng cho người nào hiểu biết về việc này…và… Dù sao bà ấy cũng đang ở đây, mình rất vui mừng, thật sự vui mừng! có lẽ mình có thể làm việc gì bằng cách nào đó để giúp cho bon chip cùng cảnh ngộ với mình. Mình thật sự hy vọng như vậy. Mình biết không nên để một thằng con trái tới nhà khi Mẹ đi vắng, và không nên uống rượu say sưa. Đó thật sự là lần đầu tiên…. trừ cái đêm giao thừa với Red. Ôi, vô nghĩa! Mình đã tự hành hạ, mình chắn chê rồi. Nếu lúc đó mình hiểu biết như bây giờ, liệu mình có hành động tỉnh táo hơn không? Những ý nghĩ điên rồ ơi, thôi hãy đi đi…hãy đi đi…nếu phải tới lần nữa, hãy tới vào hôm sau ngày không bao giờ đến!

2 giờ 7 phút chiều

Dì Thelma đề nghị mình nghỉ ngơi sau bữa ăn trưa bên bờ ao. Quả thật là tử tế.

Nhưng mình không thể nghỉ. Mình phấn khởi quá chừng. Còn phấn khởi, khỏe mạnh hơn cả lúc mà…mình không nhớ nổi là lúc nào. Có lẽ việc này sẽ làm mình khỏe ra. Vui sướng , thấy mình hữ ích, và tất cả những gì như vậy có lẽ sẽ củng cổ hệ miễn dịch, những nội tiết tố của mình và tất cả những gì gì đó có khả năng tự chữa lành bệnh. Ôi, mình hy vọng như vậy…những phép màu xảy ra! Đây có lẽ là một phép màu! Ôi, lạy Chúa, xin hãy thương con, xin hãy cho nó thành một phép màu!

BS. B đã nhiều năm làm việc với những đứa trẻ gặp rắc rối – ma túy, rượu và tất cả những gì gì nữa. Mình kể cho bà ấy về trường trung học cơ sở của mình, nhiều đứa ăn nó thô tục ra sao, và nhiều đứa vô đạo đứa thế nào…nhưng mình không kể chuyện của Dorie. Nó thì khác hẳn. Chỉ bị lôi cuốn và bị kích thích quá đà đến mất cả lý trí. BS. B bảo bà ấy hiểu mình đang nói gì, nhưng bà ấy cũng nói rằng trẻ con phải học hỏi để biết. “Không thể nào giữ chim chóc đừng bay qua đầu chúng, nhưnglại có thể giữ chim chóc đừng đừng làm tổ trên tóc chúng.” Mình thích câu đó! Nếu mình không…bồ biết đó. . mình có lẽ mình sớm trở thành nhà văn. Chắc chắn sẽ có nhiều điều để mà viết ra ở đây. Tất cả những câu chuyện của Melvin, về Dì Thelma và Dượng Ron, cách nay đã nhiều năm họ tới đây ở thế nào, sau khi Dượng bị đột quị khiến mặt Dượng bị biến dạng thật kỳ quái ra sao. Mới đầu họ chỉ định lưu lại đây một thời gian thôi. Dượng thì viết chuyên mục của một tờ báo, còn Dì thì vẽ, và họ sẽ trở về New York khi Dượng bình phục , nhưng Dượng chẳng bao giờ bình phục cả, họ chẳng hề muốn ra đi, và rồi Dượng qua đời luôn ở đây.

Mình chẳng thể nào đợi lâu hơn nữa. Mình phải xuống nhà dưới. Chắc viết văn cũng coi như là nghỉ ngơi, đúng không nhỉ ?

Nói là đúng đi, cô nàng ơi!

OK. Chắc cú!

10 giờ rưỡi đêm

Sáng mai Melvin sẽ mang tới một chiếc xe độc mã cũ đã lâu năm không dùng tới, và Dì Thelma sẽ đưa BS. B, với mình đến một vài nơi nmình yêu thiứch. Dì mang theo giá để vẽ, và sẽ tránh đi, tìm chỗ nào đó để vẽ tranh, để BS. B và mình được tự do với nhau. Dì ấy thật là biết điều! Hẳn Dì biết có nhiều chuyện mình muốn vờ như kà Dì không biết. Như chuyện mình thất quaaaaaaaá khó khăn khi yêu cầu Dì mang dụng cụ bảo hộ khi tắm cho mình, thay đồ trải giưừong và gì gì đó. Mới đầu Dì chẳng chịu, nhưng mình nài nỉ vì BS. Sheranian dặn phải mang! Dì luôn bị trầy sước và phồng da khi làm vườn, khi giúp Melvin sửa hang rào và gì gì nữa.

Dù sao cũng đau đớn lắm, nhất kà khi chứng viêm lóet trựuc tràng bùng phát, máu cứ chảy hoài. Mình gần như khiếp đảm! Thật quaaaaá hôi hám bẩn thỉu, ngay cả khi mình đã mang tã lót.

Chẳng đứa choai choai nào cần phải quấn tã lót cả…trừ mình ra!

Nhưng mình phải nghĩ tới những chuyện tích cực, như ngày mai sẽ làm gì đây.

Mình thấy đói suốt ngày. Lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên mình thấy thực ăn thật sự có múi vị ngon lành. Dì Thelma còn để mấy cái bánh bách qui làm bằng yến mạch nhân nho khô và sữa trên bàn ngủ của mình, và mình chén liền ba cá, bồ có tin được không hả? Thêm một ly sữa nữa chứ. Có vài lý do mình không ăn nhiều một lúc được, là vì mình sẽ bị viêm lóet trực tràng, và khi mình đi vệ sinh, thì quả là địa ngục, một tí nước tiểu rỉ ra cũng nhhư xát muối vào vết thương. MUỐI XÁT VÀO VẾT THƯƠNG.

ÔI! NHẬT KÝ ƠI, HÃY TỐNG CÁC THỨ RÁC RỬOI ẤY…THƯ GIÃN ĐI…NGHĨ TỚI NGÀY MAI. . CHÍNH XÁC SẼ ĐI ĐÂU? Mình muốn hỏi BS. B những gì và sẽ kể điều gì? Bây giờ thì …tốt hơn hết mình nên đi ngủ để giữ sức đúng không bạn ? Đúng rồi.

Thứ Sáu, 10 Tháng Tư

5 giờ 20 sáng

Mình nghe thất tiếng Dì Thelma lục đục dưới nhà, chuẩn bị sửa sang các thứ để có thể lên giúp đỡ mình, nhưng mình thấy khỏe, có thể tự làm một mình.

5 giờ 49 phút sáng

Mình bắt đầu đi xuống dưới nhà, lòng tràn đầy phấn khởi vì một ngày mai đi. Rồi mình ngang qua tấm gương soi toàn thân ở đầu cầu thang. Ánh nắng rọi trên mặt gương, và sinh vật trong gương đang trố mắt nhìn mình y như một con quái vật xuất hiện từ một buổi chiếu phim kinh dị! Tóc tai dính bết! Ôi, mái tóc vàng của mình sao lại thế này ? Mắt sâu trũng và những u nần to đen xấu xí bắt đầu nổi trên mặt và cổ mình. Đột nhiên mình chẳng muốn đi đâu cả, chỉ muốn khóa chặt trong phòng mình và KHÔNG, KHÔNG, KHÔNG BAO GIỜ RA NGOÀI NỮA.

Nhưung thật là ngu xuẩn. BS. B và mình phải hoàn thành cuốn sách của mình để giúp nhyững đứa trẻ khác. Đó sẽ là di sản của mình. Mình sẽ không bao giờ có con để sống theo gương minhg…. để phân biệt với đời…

Phương châm của Dì Thelma và Melvin là: “HÃY LÀM ĐI!” Vậy thì Nhật ký ơi, hãy kết thúc bữa tiệc xót thương, à, chúng mình rời gót đi! Đừng để ý gì tới tấm gương soi cũ nằm trong đại sảnh đó! Hãy nhắm mắt lại khi byước ngang qua nó và nghĩ mình vẫn xinh đẹp như ngày nào!

7 giờ 59 phút tối

Đời mình chưa có bao giờ đuối sức như vầy, bố biết không, nhưng là đuối sức tốt lành vì chúng mình đã sống một ngày hợp ý các thần linh. Dì Thelma đem theo thức ăn đủa cho một đạo quân và ba ghế xếp để chúng mình chợp mắt ngủ hai lần trong ngày. Ít ra cũng để Báo Sư Tử và mình nằm ngủ. Mình nghĩ có lẽ Dì Thelma đã đọc, BS. B đã xem hết các ghi chép và băng ghi âm của dì.

Tất cả đi lên khu thác Indian Paint Brush, tới tận đám cây dương lá rung rồi xuống gần chân núi, và trong còng cây linh sam nhỏ nơi chon cất Dượng Ron và Báo Động Đỏ . BS. B gọi đó là Vòng Cây Linh Sam Linh Thiêng, và mình cũng nghĩ đúng vậy. Từ giờ trở đi mình cũng sẽ nghĩ tới nó như vậy.

Chúng mình bàn về cái chết một hồi lâu, như nó là một người bạn, và những tia nắng ban trưa tuyệt diệu chiếu thẳng từ Thiên Đang xuống , nhấn chìm và ve vuốt chúng mình. Nghe có vẻ ngu ngốc hay không hả ? Thật sự đúng như vậy đó! Và nếu định làm nhà văn, mình phải học theo cách suy nghĩ tận những chi tiết đó như Dì Thelma đã dạy lúc mình vẽ tranh vậy đó.

BS. B tin, và Dì Thelma cũng tin khi chết đi thì linh hồn của mình lúc ấy chẳng còn bệnh họan nào nữa, sẽ phấp phới bay lên qua một đường ống ánh sáng theo lời kể lại của những người cận kề cái chết đã trải qua. BS. B nghe nói nhiều người còn được những người than yêu xuống hộ tống; bà ấy gọi Thiên Đàng là “nhà”. Mình cũng thích vậy đó! Thiên Đàng thật sự là NHÀ MÌNH, có những đứa em trai nhỏ của mình đã chết lúc mới 2 ngày tuổi, có bà nội Ivy, ông cố John, con mèo Catsup, Báo Sư Tử và Dượng Rod, vân vân. Mình hy vọng Dượng Rod sẽ được phái xuống rước mình về “NHÀ”. Sao mình lại viết là Báo Sư Tử chứ ? Mình muốn nói là Báo Động Đỏ, nhưng mình nghĩ Báo Sư Tử rồi cũng sớm về “nhà” thôi.

RA4 đã trở thành bạn đồng hành trung thành khi mình ra ngoài, nhưng nó sẽ không bao giờ là Báo Động Đỏ cả, và chẳng bao giờ trong thế giới vô tận còn có thể có một Báo Sư Tử khác. Có lẽ không nên có. Hy vọng không bao giờ có một MÌNH khác nữa, ngoài MÌNH ra.

LỜI BẠT

Nancy qua đời trong giấc ngủ ngày 12 tháng tư… hai ngày sau lần ghi chép cuối cùng của em.

Em được chôn kế bên Dượng Rod giữa trung tâm Vòng Cây Sam Linh Thiêng. Mộ Báo Động Đỏ ở gần dưới chân em, và Báo Sư Tử đang đau ốm sẽ được chôn bên cạnh.

Trên bia mộ bằng gỗ của Nancy, Melvin đã khắc: SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ MỘT NANCY KHÁC.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN