Nhật Ký Của Ôn Tây
Chương 1: Khai giảng
Vì để gần nhà, cô chọn thi tuyển vào trường Đại học ở Thâm Quyến, chuyên ngành múa.
So với những tân sinh viên khác được ba mẹ đi cùng, cô có phần lẻ loi hơn.
Tuy là ngày khai giảng đầu tiên, sân trường vẫn vô cùng yên tĩnh.
Ôn Tây kéo vali, văng vẳng bên tai chỉ có âm thanh của tiếng bánh xe lăn trên mặt đường.
Lúc này, một nam sinh chạy tới, mỉm cười thân thiện, “Xin chào, em là sinh viên năm nhất à?”
Ôn Tây nhìn tấm thẻ anh ta đeo trước ngực, trên đó ghi tình nguyện viên, gật đầu.
“Em đi một mình sao?”
“Vâng!” Cô lấy ra một tờ giấy, đưa qua, “Anh có biết đến Khoa Múa đi lối nào không?”
Nam sinh cầm lấy tờ giấy, giúp cô kéo vali, cười nói: “Biết chứ. Anh tên Dương Lâm, đi thôi, anh dẫn em đi.”
“Cảm ơn.”
Ôn Tây không thích nói chuyện, cho dù đối phương vô cùng nhiệt tình.
Mẹ bảo khi còn nhỏ cô rất hiếu động, không hiểu vì sao càng lớn càng trầm tính.
Khoa Múa nằm ở phía đông của trường, vừa vào cổng lập tức có cảm giác như chốn thiên đường trong mơ.
Khắp nơi đều là hoa tươi và siêu xe.
Dương Lâm nói cả trường chỉ có hai nơi nhân khí hưng thịnh, một là Khoa Múa, hai là Khoa Người mẫu, không như Khoa Vật lý của họ, đìu hiu quạnh quẽ.
“Cảm ơn anh.” Đến trước cổng ký túc xá nữ, Ôn Tây nhận lấy vali, định đi vào trong.
Dương Lâm vội gọi cô lại, “Em chờ đã!”
Ôn Tây xoay người, nhìn anh ta.
Do dự vài giây, Dương Lâm lấy di động ra, ánh mắt có chút thấp thỏm, “Anh có thể thêm WeChat(*) của em không?”
(*) Ứng dụng di động của Tencent, một trong những hãng phần mềm di động lớn nhất Trung Quốc.
Suy nghĩ chốc lát, Ôn Tây gật đầu.
Dù là tình nguyện viên, nhưng dẫu sao anh ta cũng đã nhiệt tình giúp đỡ mình, chỉ có điều rất nhiều bạn bè trong WeChat của cô, lúc đầu thường xuyên gửi tin nhắn cho cô, sau nhiều lần bị làm lơ đành phải rút lui.
Dương Lâm cũng thuộc trường hợp này.
“Ầm…”, ở Khoa Người mẫu bên cạnh bỗng truyền đến một tràng âm thanh.
Ôn Tây giật mình run bắn người.
Một nữ sinh đi ngang qua cười dè bỉu: “Khoa Người mẫu có đứa bị bệnh à, giữa ban ngày ban mặt lại đốt pháo hoa, thị lực tốt ghê!””
Cô ta vừa dứt lời, Khoa Múa cũng vang lên một tiếng.
Nữ sinh nghẹn họng, Ôn Tây trộm nhìn cô ta, mỉm cười.
Thật giống Snoopy(*)……
(*) Tên chú chó trong loạt phim hoạt hình “Những câu chuyện về CharlieBrown và Snoopy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!