Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
666


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 47


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 47
Sau khi ngồi với người đàn ông mà tên kia dẫn tới. Sương cũng đã ngà ngà say. Được sự hỗ trợ của các bên. Hắn đã đưa Sương lên phòng.
Anh… Anh đưa em đi đâu.
Anh đưa lên nghỉ ngơi
Sương đi theo hắn rìu. Đặt vào giường thì ngả ra. Cái váy ngắn lộ ra bầu ngực vừa vặn. Cơ thể vẫn còn non nớt. Hắn tự nhiên lại nổi dục vọng. Nhưng không được. Một mớ tiền của hắn nằm ở đây.
Hắn bê thêm cốc nước cho Sương uống cho mọi chuyện suôn sẻ hơn.
Em uống đi, uống rồi nằm xuống nghỉ.
Hắn cho Sương uống xong thì đi ra ngoài. Lúc này người đàn ông đeo khẩu trang và kính dâm kín mít, đi theo người đàn ông lúc nãy ngồi ăn đi từ hành lang vào phòng mà không thèm Chào hắn. Nhìn ông ta dáng vẻ rất đĩnh đạc. Khả năng là người có rất nhiều tiền. Hắn không quan tâm, mà đi xuống chờ đợi. Lần đầu tiên hắn làm phi vụ to như thế. Mất ngủ là chuyện rất bình thường.
Gần sáng người đàn ông kia mới ra về. Nhận được tín hiệu. Hắn nhanh nhảu ra nhận nốt chỗ tiền còn lại. 200 triệu. Ôi… 200 triệu. Hắn bớt lại một cọc để bịt mồm hai con ranh kia, còn đâu, hắn cũng có cái mang về cho mẹ.
Chờ cái Thân tiếp khách bên kia xong. Hắn Đi lên phòng đón cái Sương. Nó đã tỉnh. Đang ngồi thẫn thờ trên giường. Tay kéo cái chăn quấn vào người. Trên giường loang lổ vết máu. Dấu vết của pha bán hàng thành công. Hắn hí hửng.
Anh lừa tôi.
Mày lừa tao.
Tao xin lỗi đã không nói rõ với mày.
Hắn đưa ngay tập tiền cho nó. Của em đây. Nếu mà có bạn trai. Nó nịnh nọt, chỉ có mất không. Còn đây được tiền. Mà có phải ít đâu. 50 triệu bằng bố mẹ em làm cả năm. Em không thương bố mẹ à.
Thuyết phục một hồi. Đánh đúng tâm lý nó cũng nguôi ngoai. Cái Thân đắt nó vào thay quần áo.
Hôm nay nghỉ đi. Mai mà đi học.
Vâng.
Cái Sương rón rén đi vào mà Thấy tội. Lần đầu tiên của con nhà người ta mà ông dùng như phá. Đúng là mất nhiều tiền. Phải dùng cho đã.
Hắn cười đắc ý.
Đi về nhà thu dọn hành lý về quê. Hắn cầm tiền cho mẹ sửa lại cái nhà. Quên chưa nói với các bác. Bố hắn đã mất năm trước. Lúc ấy hắn còn làm thỏ, nên chỉ về vài hôm xong đi. Giờ hắn làm cáo. Hắn có tiền rồi. Hắn dám ngẩng mặt lên với thiên hạ.
Xuống bến xe thị trấn để bắt xe về nhà. Một số kỉ niệm hiện ra trước mắt. Hắn nhớ trang không biết giờ nó lấy chồng chưa. Hắn cũng nhớ những kẻ đưa hắn vào đời. Nếu có cơ hội. Hắn sẽ nghĩ cách trả thù.
Nhất định.
Hắn quyết tâm. Rồi lại xách vali về nhà. Mẹ hắn trong nhà, thấy người đến thì đi ra.
Ai đấy.
Mẹ, con đây.
Thằng Mừng à.
Mày ăn mặc thế này mẹ không nhận ra.
Hắn cười đi vào khoác vai mẹ.
Giờ con mẹ biết làm ra tiền rồi. Mẹ không nhận ra là đúng.
Sao lâu rồi không về thăm mẹ.
Con nhiều việc lắm mẹ ạ.
Nhiều việc là tốt. Nhưng phải giữ gìn sức khỏe.
Vâng.
Rồi lấy vợ đi.
Hắn quay lại nhìn mẹ nhăn nhở.
Còn xấu, ai thèm lấy.
Ai bảo thế. Cái Dĩnh bên hàng xóm nó thích mày lắm con ạ.
Thích gì. Xóm đầy người ưng nó.
Hắn thật sự chưa muốn nghĩ đến yêu đương tầm này. Nhưng mấy ngày ở nhà, mẹ và chị gái nói nhiều hắn cũng tò mò sang nhà cái Dĩnh. Giờ nó lớn hơn hồi hắn ở nhà rất nhiều. Mọi khi hắn không để ý nó. Giờ mới nhìn nó. Nó không đẹp như bọn con gái thành phố mà hắn tiếp xúc. Dáng hơi đậm mà thô. Trông cũng chả có gì hấp dẫn hết.
Đã vậy, cái Dĩnh kém hắn một tuổi. Giờ đã là gái già rồi. Có thể Không lấy ai, hoặc khả năng cao là không ai lấy ý. Mẹ hắn có vấn đề thẩm mỹ rồi. Nên mới ưng nó được. Hắn ngồi mà người nóng bừng vì bị nó nhìn. Rồi cuối cùng chán quá mà đứng lên về nhà.
Anh Mừng.
Anh về có tí việc.
Hắn cắm cổ đi như chạy trốn. Đàn ông các bác ạ. Muốn có người yêu xinh đẹp, nữ tính, và quan trọng là biết ăn nói. Đây cái Dĩnh thì… Lậy trời. Dù hắn chơi với nó từ bé mà vẫn không thể nào tưởng tượng được một ngày nào đó sẽ lấy nó làm vợ. Ngay cả việc nó biết hắn từng như thế vẫn tình nguyện yêu thì hắn cũng chả lấy gì làm cảm động.
Sao con vừa sang lại về.
Hắn vừa đứng vừa thở.
Dạo này công việc con nhiều. Mẹ cứ để con thư thư vài năm. Kiếm thêm tiền nuôi mẹ với lo cho gia đình sau này.
Mẹ biết con lo cho mẹ. Nhưng mà lúc bố mày nằm xuống. Chỉ mong mày lấy vợ. Ổn định cuộc sống.
Giờ mẹ già rồi, lúc đau lúc ốm, các chị mày đi làm suốt, cũng thỉnh thoảng mới sang. Nhiều khi mẹ lo. Sang dặn nhà cái Thưng. Sáng không thấy mẹ dậy thì chạy sang xem mẹ còn hay mất.
Hắn nghe mà lại động lòng. Hắn là con trai duy nhất của mẹ, giờ phải có trách nhiệm với bà ấy chứ.
Bố mất, bà ấy một thân một mình lọ mọ. Cơm nấu một bữa ăn hai. Dáng người gầy gò. Nhìn vô cùng tội nghiệp.
Hắn mất ngủ vì nghĩ đến câu mẹ nói. Sáng hôm sau, hắn dậy làm nốt một số việc cho mẹ rồi chuẩn bị đi lên thành phố. Vừa ra vườn thì cái Dĩnh cũng đi sang.
Cháu Chào bác.
Dĩnh à. Sang đây, ở đây nấu cơm với bác, chiều Mừng nó đi rồi.
Cái Dĩnh đứng trong sân nhìn ra vườn.
Anh đã đi rồi à.
Uh. Anh đi làm. Không nghỉ lâu người ta đuổi việc.
Vậy bao giờ anh về.
Anh chưa biết. Tết.
Mặt nó buồn so. Mẹ hắn đi ra gọi nó vào. Đến giờ ăn cơm nó vẫn còn buồn.
Thế ở đấy ai nấu cơm cho anh ăn.
Mấy đứa nấu cho nhau.
Anh làm ở đấy có vất vả không.
Cũng bình thường. Anh đi làm đi làm bảo vệ. Thì nhàn mà.
Thế anh đã quen… Cô nào chưa.
Nó hỏi thẳng. Hắn chưa kịp trả lời thì…
Chưa… Anh chưa có người yêu đâu. Cái Dĩnh cũng chưa có người yêu. Ngần này tuổi còn chưa yêu ai.
Hắn quay lại nhìn nó.
Chưa yêu ai???
Cái Dĩnh thẹn cúi mặt xuống như thừa nhận. Tự nhiên đầu hắn lại nhảy số. Là gì các bạn cũng đã hiểu. Hắn hí hửng.
Thế Dĩnh có lên thành phố làm với anh không.
Làm gì hả anh. Làm nhiều việc. Quan trọng là có tiền.
Có chứ. Tiền thì không lo.
Vậy anh cho em đi với.
Vậy về xin bố. Rồi chuẩn bị quần áo đi. Chiều mình đi.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN