Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 50
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
635


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 50


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 50
Hắn đưa cái Dĩnh đi vào. Nó nhìn mấy người đàn ông đeo kính đen, đứng như sát thủ ở cửa thì sợ.
Tay run run.
-Anh, họ là ai mà đáng sợ thế.
-Họ chắc là bảo vệ.
-Đi giả vờ làm người yêu có cần cầu kì vậy không.
-Người ta sợ nguy hiểm.
-Vậy ở nhà cho An toàn.
Hắn phì cười nhìn nó. Nó ngồi lát rồi đứng lên đi ra nhà vệ sinh. Nhưng chờ mãi không thấy nó quay lại. Hắn lại đang cầm túi của nó Cho nên hắn sốt ruột đứng lên.
-Anh. Người của anh đâu.
Tôi không biết. Để tôi ra xem.
Hắn đứng lên đi ra tìm. Tìm mãi không thấy nó đâu.
-Người của anh đâu. Sếp em gọi rồi.
-Anh chờ em chút.
Hắn càng ngày càng rối lên. Tiếng điện thoại gọi giục hắn liên tục. Hắn thật sự không thấy cái Dĩnh đâu. Bất lực đi ra gặp mấy người đàn ông áo đen kia run rẩy trình bày.
-Anh vào nói với ông chủ. Em không tìm thấy con bé nó đâu.
-Mày đùa Bọn tao đấy à.
-Em không dám.
-Mày dám dở trò à.
-Bốp.
Cái tát thẳng vào mặt của tên áo đen khiến hắn nổ đom đóm mắt. Hắn đau nhưng không dám đánh lại. Sau khi Ăn một trận đòn hắn đi về nhà. Cái Dĩnh đã ngồi đó. Nước mắt nó rưng rưng. Hắn tức giận bước lại.
-Mày làm cái trò gì thế hả.
-Em… Em không gặp người đó đâu.
-Mày không gặp phải mở mồm ra. Mày làm tao như thế này này.
Nó ngước lên nhìn khuôn mặt thâm tím của hắn.
-Em xin lỗi. Nhưng em không muốn ông ta hại đời em.
-Ai nói mày như thế.
-Em nghe mấy người ở đó nói.
-Mày điên à. Tao không hiểu mày nghĩ gì.
-Kể từ giờ anh đừng rủ em đi. Em không yêu ông ta. Em không muốn.
-Vậy mày yêu tao thì mày được cái gì.
Hắn quát to. Dĩnh khóc.
-Kệ em. Đó là tình yêu của em. Kể cả anh không cần em, em vẫn tình nguyện.
-Mày điên rồi. Không có tiền. Yêu cái gì. Nhịn đói có yêu được không.
-Em có sức khỏe. Không sợ chết đói.
Hắn bực lên. Tóm tay nó. Nó cứ giật ra, vừa giật vừa khóc. Khuôn mặt ướt nhèm. Cái váy hở vai rơi xuống khuôn ngực đầy đặn. Hắn vì thế mà càng mất kiểm soát. Đẩy nó nằm xuống. Đè lên hôn. Cái Dĩnh lúc đầu đẩy ra phản đối. Nhưng thấy hắn không chịu dừng lại thì nằm im. Hắn đưa tay bóp mạnh, vần vò hai bầu ngực. Rồi cúi xuống kéo cái quần chíp của nó ra. Nó ngại lấy tay che thì hắn giật ra rồi úp mặt vào. Nó được kích thích. Nước chảy ra tràn trề. Nằm im e ngại. Thi thoảng âm ư rên rỉ tay giữ đầu hắn.. Cuối cùng hắn chồm lên. Đưa thằng em cứng ngắc vào trong nó. Không quan tâm đây là lần đầu tiên của con nhà người ta. Nó đau đến ứa nước mắt. Còn hắn sung sướng làm thật mạnh.
-Em muốn anh đúng không.
Hắn cuồng nhiệt thì thâm.
-Muốn anh không.
-Có.
-Nói yêu anh đi.
-Em yêu anh.
Hắn thích thú làm thật mạnh. Có phần thô bạo nhưng Dĩnh vẫn nằm im.
Sau cuộc làm tình như trút giận. Nó nằm im thiếp đi ngủ với cái váy tả tơi. Hắn ngồi đó nhìn nó. Nhìn cái vết máu loang nổ trên giường. Giờ bình tĩnh lại. Lại thấy có lỗi với nó. Đúng là giờ này , nó đang ở bên người đàn ông kia. Thì hắn sẽ trở thành tội đồ của làng xóm. Gia đình hắn sẽ không ngẩng được mặt lên mà nhìn thiên hạ.
Hắn vừa mất uy tín với khách, vừa ăn một trận đòn. Nhưng cũng ngộ ra. Nghề nào cũng được nhưng riêng cái nghề này cần phải kín đáo. Càng tránh xa người nhà người quen càng tốt.
Đời hắn như một con thiêu thân, vùi xuống bùn rồi vào biển lửa.
Hắn châm điếu thuốc. Nghĩ đến mọi chuyện mà hắn đã trải qua. Nghĩ đến cái từ gọi là tình yêu. Từ cái Trang, cái Năm rồi cái Dĩnh. Giờ với hắn tình yêu chỉ là thứ vô nghĩa, hèn mọn nếu như không có tiền. Giờ không có tiền. Đời chẳng còn gì giá trị.
Hắn chẳng biết cái thời hoàng kim này sẽ được bao lâu. Nhưng giới trẻ bây giờ nhiều người như hắn. Sống nay biết nay. Ngày mai… Chưa bao giờ được nhắc đến. Do vậy mà một ngày khi thức dậy mọi thứ không còn được như hôm trước nữa. Thì gục ngã là chuyện hết sức bình thường.
Cái Dĩnh thức dậy từ sáng sớm. Nó đi ra lấy quần áo thay. Thấy hắn vẫn ngồi đó thì đưa tay che lại phần nhạy cảm. Hắn thấy động thì ngẩng lên nhìn.
-Dậy sớm thế.
-Em… Em…
Mặt nó đỏ lên vì ngại.
-Mặc quần áo vào rồi ra đây nói chuyện.
Nó đi ra tìm quần áo. Mặc vào rồi ra chỗ hắn. Ngồi cách hắn một cái ghế.
-Anh xin lỗi.
-Dạ…
-Em về quê đi.
Cái Dĩnh đơ ra một lúc thì ngập ngừng nói trong nước mắt.
-Tại sao.?
-Em ở đây. Không tốt cho em.
-Tại sao không tốt. Em vẫn thấy bình thường mà.
-Em nghĩ là bình thường à.
-Hay là anh có đời con gái của em rồi nên anh chán phải không.
-Không phải.
-Vậy thì sao lại đuổi em về.
-Công việc anh rất bận, không muốn em ở đây. Ảnh hưởng đến em.
-Không ảnh hưởng gì hết.
-Em không giận anh chuyện tối qua à.
-Không. Em yêu anh. Em không giận. Em muốn ở bên anh.
-Ở bên anh, nhỡ anh không mang lại hạnh phúc cho em thì sao.
-Chỉ cần hai đứa mình bên nhau. Em sẽ vì anh. Mà làm tất cả.
-Nhỡ ngày nào đó anh theo người khác thì sao.
-Em tin anh. Em tin rằng chúng mình sẽ hạnh phúc bên nhau. Đừng bắt em về nhé.
Nó cầm tay hắn thuyết phục. Hắn ngồi im rồi thở dài. Nó không phải những đứa con gái hắn chơi qua đường. Cũng không phải đến đây vì tiền. Là nó thương hắn thật. Nhưng ngay thời điểm này. Điều đó với hắn không lấy gì làm vui vẻ mà còn phiền phức. Hắn không cần nó vì nó không thể giúp hắn kiếm ra tiền. Vậy phải làm gì để đuổi nó đi đây. Hắn mệt với nó quá.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN