Thịnh Tư Minh nhanh tay bịt miệng Nhị tỷ lại, sau đó nghiêm túc gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là lần trước chị đi mà có được, Nhị tỷ đừng tiếc nữa ở nhà không có gì để ăn đâu, nếu không bán đi thì chúng ta sẽ đói rồi sao.”
Ngưu Dư không hề nghi ngờ mà ở đó và nghe vậy cũng thuyết phục nói: “Tư Minh nói đúng.
Nhân sâm tuy quý nhưng luôn có cơ hội đào lại.
Sức khỏe quan trọng hơn.”
(Nhưng ta lại không đào được củ nhân sâm nào cả) nhưng Thịnh Chi Chi rất muốn nói lời này nhưng miệng bị Thịnh Tư Minh bịt lại, Chi Chi chỉ có thể r3n rỉ không biết Thịnh Tư Minh nhỏ bé như vậy không biết khí lực ở đâu mà để bịt miệng Chi Chi.
Tuy nhiên, Ngưu Dư tưởng hai chị em đang giỡn nên không bước tới ngăn cản.
“Được rồi, ngoài đường đừng làm loạn.” Thịnh Khánh Khánh cuối cùng cũng lên tiếng, cô một tay bịt miệng Thịnh Chi Chi, tay còn lại ôm Thịnh Tư Minh đã mất hết sức lực, sau đó cười lớn nói.
: “Không phải em nói muốn ăn thịt sao? Hôm nay chị sẽ mua cho em ăn.”
Nhắc đến thịt, Thịnh Chi Chi lập tức quên lời vừa định muốn nói, Chi Chi thèm ăn thịt đã lâu, tuy ở sau núi bắt được rất nhiều thú săn nhưng Chi Chi lại nhỏ yếu nên không thể bắt được gì? Chi Chi chỉ đi theo một nhóm người lớn, nhặt được đồ gì ngon là cực kỳ khó khăn, chỉ bắt được một hoặc hai con vật nhỏ như chuột núi, được coi là rất may mắn rồi.
Chuột núi cực kỳ nhỏ một hoặc hai con chia đều cho ba chị em, nhiều nhất chỉ có thể nhấm nháp được vị thịt chứ không được ăn thỏa thích và no bụng.
“Hừm…!! @# ¥!” Thịnh Chi Chi hưng phấn đến mức quên mất miệng của mình vẫn bị chị gái bịt lại.
Thịnh Khánh Khánh thấy Chi Chi nhìn sang Nhục Phổ, trong mắt tràn đầy hưng phấn, suy nghĩ một lúc cô mới buông tay ra.
“Chị Chị mua được loại thịt gì?” Thịnh Chi Chi chưa kịp thở một hơi đã vội hỏi.
Thịnh Tư Minh cũng bất lực nhìn qua.
Thịnh Khánh Khánh mở miệng nói, không biết trả lời thế nào, đây là lần đầu tiên cô đến Nhục Phổ, cô thực sự không biết trong quán sẽ bán loại thịt gì, có gọi là thịt gì không? Ví dụ như thịt heo ở hiện đại thịt heo ngày nay đã được biến đổi gen nên thịt mềm và thơm hơn, tuy nhiên phần lớn heo thời xưa chưa qua chế biến và rất tanh.
Lúc này, Ngưu Dư cười nói: “Đại tỷ của em hôm nay bán được một cây nhân sâm, chỉ sợ có thể mua đủ loại thịt.”
Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh lập tức hưng phấn.
Thịnh Khánh Khánh lại có ý kiến khác, bởi vì cô chợt cảm thấy Ngưu Dư nói có lý.
Vì không biết thịt như thế nào nên cô nên mua một phần mang về nhà ăn thử, một mặt cô có thể kiểm tra sự khác biệt giữa thịt thời đại này và thịt thời hiện đại, mặt khác, cũng sẽ rất có lợi cho kế hoạch kinh doanh của cô sau này.
Nghĩ vậy, Thịnh Khánh Khánh nói: “Đúng vậy, hôm nay chị kiếm được rất nhiều tiền, loại thịt nào cũng có thể mua được.
Các em trước tiên hãy nghĩ xem mình thích ăn loại thịt nào đã”.
Vấn đề này khiến Thịnh Chi Chi và Thịnh Tư Minh rơi vào tình thế khó xử.
Lúc trước chị em bọn họ ăn nhiều nhất là thịt chuột núi, khi thôn dân lập gia đình, mở tiệc sẽ cho chúng ta một ít thịt heo và được nhiều thịt hơn, nhưng chúng ta chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy qua.
Làm thế nào để chọn điều này thật khó khăn?
Nhìn vẻ mặt của hai đứa em của mình, Thịnh Khánh Khánh hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, không khỏi cười nói: “Nếu các em không nghĩ ra được thì chúng ta vào xem trước đi.”
Ngưu Dư mỉm cười nhìn ba chị em bước vào Nhục Phổ.
Ông chủ Nhục Phổ có vẻ ngoài ăn mặc giản dị, nhìn cũng rất thành thật, trong tiết trời mùa đông lạnh giá, ông mặc một chiếc áo khoác bông nhiều mãnh vá và rách rưới, bên ngoài có một túi da bò che phía trước và một chiếc quần đùi, trên tay đeo cái túi xách, tay áo bằng da bò có mấy miếng vụn thịt.
Ông đang thái thịt trước bàn, nhìn thấy Thịnh Khánh Khánh đi vào, ông cười hỏi: “Cô nương, cô có muốn mua thịt không?”
Thịnh Khánh Khánh gật đầu rồi nhìn quanh quán.
Quán này nhỏ hơn tiệm gia vị một chút nhưng hàng hóa bên trong quán được trưng bày đầy đủ, không chỉ trên bàn mà trên tường cũng có rất nhiều thịt còn có giăm bông khô, một ít thịt tươi và một cái đầu heo khổng lồ treo trên tường cách cửa vài bước.
Ông chủ nghĩ thế nào mà treo đầu heo trước cửa vậy? Thịnh Khánh Khánh trong lòng rất khó hiểu, nhưng không lộ ra ngoài, chỉ nói: “Lão bản, ông có thịt tươi gì? hôm nay ở đây gì nhiều để bán à?”
“Tất cả đều còn tươi, mới bị giết thịt không lâu.” Ông chủ vẫn cười nói: “Đúng rồi, hai ngày trước có một con bò bị chết, tiểu cô nương đến đây thật là trùng hợp, không ngờ lại bị mất một chân trái.
Cô nương cô có muốn nó không?”
Thịnh Khánh Khánh nhìn đôi chân thì phát hiện thật đúng là đôi chân bò, cô rất quý trọng nhưng không hề có ý định mua chân bò về.