Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm - Quyển 1 - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm


Quyển 1 - Chương 15


Hách Thuần thì lại cho rằng hội trưởng là người rất hòa ái, dễ gần. Đặc biệt là cái bụng bia của ông ấy, vừa nhìn cảm thấy “có tin vui”.

Lúc này, Giles lại ra vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Cô thấy cái bụng của hội trưởng rồi đấy, ngàn vạn lần đừng mang bụng của ông ấy ra đùa nhé! Trước kia có người đùa cợt nói bụng ngài ấy to như bụng bầu, kết quả là người nọ bị đánh cho tàn phế, vậy nên cô đừng bao giờ đem cái bụng của hội trưởng ra làm trò cười!”

Hách Thuần ráng nhịn cười nhưng cô phát hiện người trong Nghiệp đoàn này thú vị làm sao!

“Đây là chỗ của cô, thư viện cách đây không xa. Cô nghỉ ngơi đi nhé!”

“Lũ vô dụng! Ngay cả người tấn công mình là ai cũng không biết!” Fazenr tức giận mắng. Nhưng bên kia trừ ma pháp sư tóc lam bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ thì bốn người còn lại vẫn còn treo vẻ mặt mờ mịt, đờ dẫn.

Fazenr càng nhìn càng hãi, thứ đó thật là thần thú ư? Sao có thể đưa người ta tiến vào thế giới khác được? Hay chẳng phải thần thú gì mà là vong linh ma pháp sư?

“Ngươi nói ngươi bị đưa vào một nơi kỳ quái?” Fazenr lại hỏi.

“Dạ, thuộc hạ thấy ở đó có sáu con đường. Mới đầu thuộc hạ đến bằng một con đường trong số đó thì phát hiện bên trong có mấy người thiếu tay thiếu chân. Nhưng không lâu sau đó thuộc hạ lại phát hiện có chỗ kì lạ là bọn họ không hề có hô hấp và nhịp tim. Thuộc hạ đã có ý muốn rời khỏi đó ngay lập tức nhưng đã muộn. Có vô số vong linh xông tới, thuộc hạ ra sức chống cự nhưng chúng lại đông như kiến cỏ, liên miên không dứt đánh về phía thuộc hạ. Sau đó đầu óc thuộc hạ bắt đầu choáng váng, chẳng còn biết chuyện gì đã xảy ra sau đó nữa. Đến khi tỉnh lại, thuộc hạ thấy mình vẫn còn ở khu rừng kia, những người khác cũng nằm bên cạnh, nhưng thuộc hạ dùng cách gì bọn họ cũng không có phản ứng, tới bây giờ vẫn cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy.”

Fazenr lâm vào trầm tư, sau đó ông ta hỏi Wasse Kreig bên cạnh: “Anh thấy chuyện này thế nào?”

“Thưa ngài, có khả năng lớn đó là vong linh ma pháp sư đã sử dụng Vong Linh Huyền Ảo Trận làm cho bọn họ bị giam trong ảo cảnh. Nhưng mà vong linh ma pháp sư này hình như cũng không mấy lợi hại, nếu không thì hắn ta đã không thể tỉnh lại. Còn những kẻ khác thì vô dụng quá rồi!” Wasse Kreig bình thản nêu ý kiến, nụ cười vẫn luôn treo trên mặt nhưng lời hắn nói ra lại khiến trái tim của người tóc lam đập điên cuồng. Tư vị chờ bị xử phạt vĩnh viễn luôn là cảm nhận đau khổ nhất. Huống chi mình ngay cả kẻ thù là ai cũng không phát hiện, hình phạt chắc chắn sẽ càng thêm nghiêm.

“Dù là một vong linh ma pháp sư rởm thì chúng ta vẫn phải đề phòng, dù sao đúng thật là có một vật thể khổng lồ bất động ở đó. Phỏng chừng là đó là vong linh khổng lồ do vong linh ma pháp sư nào đó dẫn ra trong lúc tu luyện. Tuy chẳng biết vong linh ma pháp sư đó đang giở trò gì nhưng vẫn nên cấm mọi người đến gần khu vực đó thì hơn.” Fazenr nói.

“Tôi cảm thấy ngài nên cho Thánh ma đạo vào đó thu phục hoặc giết chết vong linh ma pháp sư kia đi ạ.”  Wasse Kreig lại kiến nghị.

“Ta khinh thường cho cái thứ vong linh ma pháp sư đó vào Nghiệp đoàn. Giết hắn ta còn ngại làm bẩn tay mình.” Fazenr cứ thế bỏ đi.

Wasse Kreig lập tức theo sau Fazenr, trước khi đi, hắn còn nhìn về phía mấy người vẫn còn đang đứng bên kia, sau đó lên tiếng: “Nhiệm vụ lần này là tra xét. Vừa rồi hội trưởng cũng đoán đó là thần thú, nhưng bây giờ đã chứng minh được điều đó là sai. Nhiệm vụ của các ngươi coi như hoàn thành, lui hết đi.”

Người tóc lam xoay người định mang những đồng bạn vẫn còn đang ngơ ngẩn rời khỏi thì đột nhiên lại mất đi ý thức. Wasse Kreig vẫn mỉm cười như trước, nhưng chỉ có hắn mới biết chính tay hắn đã giết những người ban nãy, giết rồi còn cực kỳ tao nhã chắp tay vái họ: “Xem như ta tiễn các ngươi, ta không cần những thuộc hạ vô dụng như vậy.” Nói rồi hắn rời khỏi đấy. Chẳng biết từ đâu có hai người xuất hiện nhanh tay dọn sạch hiện trường sau đó biến mất như chưa từng có gì xảy ra.

Hách Thuần sốc, vừa rồi máy theo dõi không ngừng phát ra ánh sáng đỏ, sau đó màn hình hiển thị không có dấu hiệu của sự sống, lòng cô lạnh đi. Là do bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay do thiết bị theo dõi của mình bị phát hiện nên bọn họ mới bị giết? Hách Thuần vội vàng mở lại ghi chép mà máy nghe trộm thu được, mong tìm được chút tin tức hữu dụng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN