Nhật Ký Du Lịch Dị Giới Nguy Hiểm
Quyển 1 - Chương 18
Ra khỏi cửa hàng kia, Megiya vội vàng hỏi: “Hách Thuần, cưng mua gì đó?”
“Cũng không có gì, chỉ là một bộ quần áo thôi.”
Megiya không nhịn được lại nói: “Con gái phải tự đối xử tốt với mình một chút có biết chưa? Đặc biệt là những người bôn ba tứ xứ như chúng ta.”
Hách Thuần không trả lời nhưng trong lòng cũng bắt đầu nghĩ tới tương lai, nên chọn nhiệm vụ cao cấp hay là nhiệm vụ bình thường? Hội trưởng coi trọng mình như vậy, nếu không nhận nhiệm vụ cao cấp, cống hiến cho Nghiệp đoàn chút gì đó thì thật có lỗi với hội trưởng, hay là sau này cứ vừa nhận nhiệm vụ cao cấp vừa nhận nhiệm vụ bình thường đi, nửa này nửa nọ. Sau đó nữa có thể chọn những nhiệm vụ ở nơi nào xa một tý, trải qua những ngày ngao du sơn thủy!
Hách Thuần đang chìm trong suy nghĩ của bản thân, không hề chú ý tới Darklin đã giơ cự kiếm, thách thức: “Anh trai đằng kia hãy quyết đấu với tôi đi! Nếu anh thua thì phải làm người đàn ông của tôi.”
Hách Thuần bị những lời này làm cho chấn động, nói trực tiếp quá rồi! Hách Thuần cúi đầu đi thẳng, tránh xa ba người kia. Nếu còn tiếp tục ở đó mình sẽ phát điên mất, ba người này náo loạn quá mức! Ba người bọn họ cộng lại có thể thắng cả mười cô gái khác đó! Hách Thuần lại nhìn quanh, thấy một cửa hàng bán vật phẩm ma pháp bèn bước vào: “Ông chủ, ông có bán quyển trục ma pháp nào có tính công kích vô cùng mạnh không?”
“Có chứ! Nhưng mà giá của nó vô cùng đắt!”
“Vậy có quyển trục ma pháp giá không quá cao nhưng công kích ổn không?”
“Đương nhiên là có! Mấy loại này công kích cũng không tệ, đây là quyển trục hệ Thủy giá một trăm kim tệ một quyển, những quyển trục này đều đồng giá một trăm kim tệ!”
“Vậy những quyển trục ma pháp có lực công kích tốt có giá bao nhiêu một cái?”
“Cái này thì giá cả cách nhau một trời một vực, một quyển có giá mười ngàn kim tệ, mà đó còn chưa phải là quyển trục cực phẩm, chỉ là quyển trục cao cấp thôi.”
“Vậy quyển trục cực phẩm có giá bao nhiêu?”
“Cái đó thì vô cùng quý, cả cửa hàng của tôi cũng chỉ có một quyển, là bảo vật trấn điếm, một quyển ít nhất cũng hai triệu kim tệ.”
“Ồ…! Tôi có thể xem qua cái gọi là quyển trục cực phẩm không?”
“Không được! Nó là bảo bối!”
“Ông chủ à, tôi chỉ muốn xem cho biết thôi mà, vả lại tôi cũng mua một ít quyển trục ma pháp dùng để phòng thân. Nếu ông lo lắng thì tôi sẽ đứng xa một chút, ông cầm nó cho tôi xem đi! Tôi chỉ đứng xa xa xem một cái là được rồi, dù gì đồ tốt như thế ông không bán cũng không cho người khác xem, người ta sẽ cho rằng ông chỉ mạnh miệng để câu khách, ông chính là kẻ lừa gạt!”
“Cô nói cái gì? Nếu thật sự không có cô nghĩ chúng tôi có thể trụ được lâu năm vậy sao?”
“Có hay không lòng ngài tự biết, không cho xem thì thôi. Ngài lấy vài quyển trục kém hơn quyển trục cực phẩm kia một chút cho tôi xem tý cũng được, ít nhất cũng phải cho người ta biết chỗ ngài vẫn có chút hàng tốt chứ!” dien.dan L<3Q&don
“Cho cô xem cũng được, quyển trục cực phẩm kia dĩ nhiên tôi không thể cho người khác xem, nhưng những quyển trục kém hơn quyển đó một chút thì vẫn có. Tiện thể cho người thiếu hiểu biết như cô mở rộng tầm mắt, dám nói cửa hàng của tôi không có hàng gì hay!”
Nói rồi ông chủ đứng lên, lấy một cái hộp từ trên lầu xuống: “Tôi cầm cho cô xem, không được đến gần!”
Trong lòng Hách Thuần thầm nghĩ: Không hổ là dân làm ăn!
“Được rồi, ông chủ, ông mở ra cho tôi xem đi! Cho tôi có thêm kiến thức!”
Ông chủ mở quyển trục kia ra, Hách Thuần lập tức cho người máy tàng hình quét hình, nửa tiếng sau đã quét hết tất cả những quyển trục vô cùng tốt, trong lòng Hách Thuần đang cười tới đau cơ!
“Cảm ơn ông chủ đã cho tôi thêm hiểu biết, tôi sẽ mua những quyển trục thực dụng này vậy!”
“Vậy để tôi đếm coi quyển trục này có bao nhiêu cái ha!”
Nhìn ông chủ cười sằng sặc Hách Thuần rất muốn rút lại lời vừa nói. Ra khỏi cửa hàng nọ, Hách Thuần lại tới một cửa hàng bán vật phẩm ma pháp khác: “Ông chủ, chỗ ông có quyển trục nào tốt không?…”
Hách Thuần dùng cách giống nhau đi mấy cửa hàng, có một cửa hàng không thành công nhưng thu hoạch hôm nay cũng rất lớn. Những thương nhân kia thật ra cũng rất nhanh trí! Không cho mình chạm vào, chỉ đứng xa xem thì biết, thật ra cũng có tác dụng tuyên truyền, chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi! Hôm nay thu hoạch rất khá nên Hách Thuần rất vui vẻ, đã sớm quên nhóm Megiya lên chín tầng mây rồi.
“Hách Thuần! Vừa rồi cưng đi đâu vậy?” Megiya u ám hỏi, nhìn các cô gái đứng trước của phòng mình, Hách Thuần cảm thấy không thể nói nên lời, không phải mình chỉ rời đi lúc dạo phố thôi sao? Có cần đáng sợ như vậy không?
Dù rất cạn lời nhưng Hách Thuần vẫn trả lời: “Em đến cửa hàng bán vật phẩm ma pháp, vào đó rồi không để ý đến các chị, lúc hồi hồn thì không thấy các chị đâu nữa.”
Megiya: “Ra thế! Chị còn tưởng cưng không muốn đi với tụi chị nữa chứ?”
Hách Thuần nuốt nước miếng: “Nào có, em còn trông chờ các vị tiền bối chiếu cố mà!”
Darklin lên tiếng: “Vậy thì tốt!” Sau đó họ rời đi, Hách Thuần nhìn thấy các nàng đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!