Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế - Quyển 1 - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế


Quyển 1 - Chương 24


Điều kiện sinh hoạt tốt, lại đang tuổi trưởng thành, Triệu Nhiễm bước ở tuổi dạy thì trước. Cậu dần dần bắt đầu có hứng thú với người khác phái, cũng bắt đầu tiếp xúc với nhiều đồ vật, tốt xấu đều có.

Sự thay đổi ngầm xảy ra, mà Liễu Xuân Oánh bận rội nghiên cứu trù nghệ, Triệu Nhiên Chi lại bôn ba khắp các “chiến trường”. Hai đứa nhỏ đã hơi dính vào một số tật xấu, chỉ là ở trước mặt Liễu Xuân Oánh, các cậu vẫn tỏ vẻ là đứa bé ngoan, nên hai người hoàn toàn không biết.

Kì thật hai đứa nhỏ vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn. Lúc Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm nói việc nên về hơi muộn, Liễu Xuân Oánh cũng không quá chú ý, không cẩn thận dò hỏi xem hai đứa đi đâu, làm gì.

Thấy dễ dàng đạt được kết quả mình mong muốn như vậy, Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm càng càn rỡ. Xuất phát từ tâm lý áy náy, ở trước mặt Liễu Xuân Oánh hai đứa trẻ càng thêm nghe lời, hỗ trợ làm không ít việc nhà.

Liễu Xuân Oánh thấy bọn họ ngoan như thế, chỉ cảm thấy mình làm một mẹ kế quá tốt. Nhìn sang các nhà khác, có đứa trẻ nhà nào so được với con nhà mình. Học giỏi, tính tình tốt, lớn lên đẹp trai, văn võ song toàn, có thể nói là dạng con nhà người ta.

Hệ thống cười ha ha hai tiếng, ý tứ không rõ.

Thấy con ngoan, Liễu Xuân Oánh ra tay cũng hào phóng. Bọn nhỏ muốn cô liền đưa tiền, chưa từng hỏi lý do. Dù sao thì nhà bọn họ cũng không thiếu tiền, mà kiếm tiền không phải vì hai đứa nhỏ.

Cho đến một ngày, một chị hàng xóm có quan hệ không tồi nói với cô rằng cô ấy thấy Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm cùng một đám người đi dạo phố, ra tay hào phóng. Cô còn nghe thấy người nào đó khoe ra bản thân có thứ đồ tốt, lại quý, rất khó mua được, hai đứa trẻ không chớp mắt liền đi đến cửa hàng chuyên bán thứ đồ đó mua. Hơn nữa những người khác còn gọi hai người là Lý thiếu gia và Triệu thiếu gia, cảm giác rất ra hình ra dáng.

Liễu Xuân Oánh tất nhiên sẽ không tin đó là việc hai đứa trẻ nhà mình làm, nhưng cô cũng ghi nhớ trong lòng. Lần cho hai đứa trẻ tiền tiếp theo, cô tính toán không ra, hóa ra mình đã bất tri bất giác cho hai đứa nhiều tiền như vậy.

Lúc thu dọn phòng của hai đứa trẻ, cô mới phát hiện ra ở cả hai phòng đều có đủ loại hàng hiệu. Một vài món với nhà bọn họ thường ngày thì không phải vấn đề gì, nhưng hiện tại cô lại thấy có vấn đề.

Nhà có điều kiện, tất nhiên là muốn cho hai đứa trẻ dùng đồ tốt, không quá quan tâm đến giá cả, có thể dùng hàng hiệu nhưng phải thích hợp. Vấn đề là trong phòng hai đứa phần lớn đồ vật đều không phải do cô mua, hơn nữa tất cả đều dán mác nước ngoài. Cô tìm tới tìm lui cũng không thấy được một món hàng nội.

Cô hồi tưởng lại thì phát hiện ra không biết bắt đầu từ lúc nào hai đứa trẻ không còn mặc đồ mình mua. Tìm mãi góc dưới cùng của tủ quần áo, cô mới nhìn thấy quần áo mình mua cho các cậu. Một vài cái vẫn còn mới nguyên, đây đều do Liễu Xuân Oánh đi dạo phố mua về. Cô cảm thấy thích hợp nên mua, chứ không phải loại quá đắt tiền, nhưng chất lượng rất tốt, mặc vào vô cùng thoải mái.

Sau khi phát hiện ra, cô không lớn tiếng chất vấn bọn họ, chỉ quyết định đăng ký cho các cậu tham gia khóa học tập quân đội ở vùng phía Tây. Nhiều lời vô ích, cô thấy hành động thực tế hữu hiệu hơn nhiều.

Vào kỳ nghỉ, Liễu Xuân Oánh thu dọn đồ đạc dẫn hai đứa trẻ đi đến vùng phía Tây.

Đang tiết kiệm mà phung phí thì dễ, nhưng từ phung phí về tiết kiệm lại khó. Lúc đầu hai cậu bé còn hiếu kỳ. Hoàn cảnh khó khăn này càng làm Lý Á Kiệt nhớ đến khoảng thời gian trước kia, nói ra không ít cảm xúc. Nhưng Liễu Xuân Oánh cũng không cảm thấy thế có gì đáng mừng. Cậu rõ ràng còn nhớ những ngày sống khổ cực trước kia, nhưng lại hoàn toàn không duy trì được tâm tính của ngày trước.

Tật xấu đua đòi sẽ làm con người mất dần bản tính. Trước khi bọn họ còn chưa chính thức bước lên con đường đồi bại, cô phải nhanh chóng giữ chặt bọn họ lại. Đây cũng là mục đích lớn nhất của cô lần này.

Quả thực là hình tượng mẹ kế hết lòng. Giai đoạn trước cô phải nỗ lực giảm béo, kiếm tiền. Thật vất vả mới có được điều kiện tốt, tìm được người chồng tốt, tưởng có được ngày lành, ai ngờ lại phải đi ôn lại tháng ngày cực khổ. Cô đã thật hết lòng, nhưng tới lúc sau, cô mới biết xưa không bằng nay.

Cảm giác mới mẻ được một thời gian, hai đứa trẻ có chút không chịu nổi. Không có thịt ăn, thậm chí có lúc còn không được ăn no. Đói bụng, còn có cả cái rét. Mùa đông gió lạn thổi vù vù, buổi tối lại không có máy sưởi, các cậu lanh đến run lên bần bật. Lúc ngủ các cậu còn nghe thấy đủ loại tiếng động vật, nhất là tiếng chuột, cảm giác như phát ra ngay bên cạnh. Các cậu làm ầm ĩ muốn đi về.

Liễu Xuân Oánh tất nhiên không đồng ý.

Sau một thời gian dài, các cậu cũng nhận mệnh, bắt đầu cùng đám trẻ con cùng lứa tuổi khoe ra quần áo trên người mình đắt đến mức nào, rồi nhã mác. Có điều, đám trẻ con sống ở đây cản bản không biết cậu đang nói cái gì. Không có người hâm mộ, dần dần cậu không còn thấy thú vị, nên không nói chuyện nữa.

Đặc biệt là lúc phải xuống ruộng, quần áo có sang quý cỡ nào cũng không tránh được bị bùn đất làm bẩn, thậm chí nó còn trở thành trói buộc. Mang một thân đầy bùn đất, còn nói gì đến quần áo đắt hay rẻ.

Không có máy giặt, quần áo bẩn đều phải tự giặt. Bản thân Liễu Xuân Oánh cũng phải làm không ít việc, bọn họ tự nhiên thấy ngượng ngùng, không tìm mẹ kế hỗ trợ. Kỳ thật bọn họ đều là những đứa trẻ tốt, chỉ là có chút khuyết điểm mà thôi.

Các cậu iặt đi giặt lại nhiều lần, tay muốn bong da, nhưng so với bộ quần áo xám trắng Liễu Xuân Oánh đang mặc thì vẫn còn dễ nhìn hơn nhiều. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, các cậu ngoan ngoãn mặc trang phục làm việc ở địa phương, cất quần áo của mình ở phía dưới, lâu dần liến không thấy có vấn đề gì.

Chậm rãi dung nhập cuộc sống ở đó, thích ứng với ngày tháng cực khổ, hai đứa nhỏ cùng đám trẻ con trong thôn làm việc với nhau, thấy được không ít thứ mới lạ, cũng kết được tình bạn hữu nghị hồn nhiên.

Một lần lên núi hái quả dại, hai đứa trẻ vận khí “tốt”, lăn xuống triền núi, Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm đều bị trẹo chân, hai người bạn mới cõng hai người từ từ xuống núi.

Cũng chính từ sau lần đó, bọn họ hiểu rõ được không phải cứ đồ vật quý giá thì mọi người đều hâm mộ. Với mỗi người, đồ vật trân quý lại khác nhau. Người tốt bụng sẽ có bạn bè, cũng không phải cứ người giàu thì nhất định có bạn bè.

Bản thân trước kia buồn tẻ bao nhiêu. Phải dựa vào tiền tài mới bảo vệ được tình hữu nghĩ, những người gọi là bạn bè đó không phải là bạn bè thực sự.

Người bị ảnh hưởng sâu sắc nhất là Lý Á Kiệt. Cậu vốn từng trải qua khổ cực, nên càng rõ hơn. Từ trên người mấy người bạn ở địa phương, cậu thấy được bản thân, cũng nhớ tới lời hứa ban đầu của mình là cho mẹ kế có được cuộc sống tốt.

Hiện tại bản thân không chỉ không thực hiện được, ngược lại cậu còn tiêu xài phung phí tiền mẹ kế cho. Tuy trên miệng vẫn nói, nhưng thực thế bản thân cậu đã quên mất. Cậu sai rồi.

Làm sai thì sửa lại là được, trong lòng Liễu Xuân Oánh bọn họ đều là những đứa trẻ tốt.

Cảm thấy mọi việc đã ổn thỏa, Liễu Xuân Oánh đưa hai đứa trẻ trở lại, kỳ nghỉ cũng vừa kết thúc.

Sau khi trở về, hai đứa trẻ thay đổi rất nhiều. Mỗi ngày lúc ra khỏi nhà hai cậu đều báo cáo rõ mình đi đâu, cũng duy trì thói quen tự giặt quần áo, về đến nhà sẽ tự động hỗ trợ dọn vệ sinh.

Quan trọng nhất chính là khả năng tự chủ của hai người đã trở lại, cự tuyệt mọi dụ hoặc. Không chỉ không hề nhắc tới việc xin tiền, giảm bớt tiêu phí của bản thân, hai cậu còn bắt đầu thử tự kiếm tiền. Tuy rằng cả hai vừa mới bắt đầu, phải đi chút đường vòng, nhưng không thể phủ nhận rằng, hai cậu là thiên tài.

Liễu Xuân Oánh cảm thấy mình vì thế giới này dạy dỗ được hai người đàn ông tốt, cô tự tán thưởng bản thân.

Cô cho rằng chuyện này cũng coi như là nhiệm vụ ẩn, nhưng hệ thống lại không có phản ứng. Nếu cố không đoán sai, sau khi cô tìm ra nhiệm vụ ẩn và hoàn thành nó, cô mới chân chính bồi dưỡng xong Lý Á Kiệt.

Nhưng hiện tại Liễu Xuân Oánh phải xem lại, để bồi dưỡng Lý Á Kiệt thành nhân vật cấp bậc nam thần thì còn cần gì nữa.

Liệt kê từng cái ra, cô mới phát hiện, dù là Lý Á Kiệt hay Triệu Nhiễm, cả hai đều tồn tại vấn đề giống nhau. Học tập tốt, không ngừng nhảy lớp, còn âm thầm học không ít các tài nghệ khác, nhưng kiến thức có thể khoe ra với bạn bè mới chỉ dừng lại ở sách vở, kiến thức thực tiễn về thế giới bên ngoài lại rất ít. Nói cách khác, chẳng phải cô đang dạy dỗ bọn họ thành có tầm nhìn hạn hẹp sao?

Mặc kệ có phải hay không, trước tiên cô cứ đưa bọn họ đi du lịch thế giới rồi nói sau, hơn nữa, chính cô cũng muốn đi.

Ở thế giới thực, cuộc sống của cô kỳ thực cũng không khác lắm, vẫn quanh quẩn trong thành phố huyện nhỏ. Tuy có tiền có nhà có xe, cuộc sống cũng không quá tệ, nhưng bởi vì trạch và không có dũng khí, cô không muốn học hỏi ở bên ngoài, vừa lòng với hiện tại. Bây giờ vì hai đứa trẻ nhà mình, đi ra ngoài học hỏi một chút cũng tốt.

Thời gian dự định là vào tháng ba, sau khi Triệu Nhiễm thi đỗ cao trung và Lý Á Kiệt lên mười tuổi, cả nhà xuất phát, vui vẻ bắt đầu chuyến du lịch

Điểm dừng chân đầu tiên là nước Pháp. Mấy đò hàng hiệu mà trước kia hai cậu vẫn khoe ra, ở nơi này lại rẻ hơn một nửa, hai đứa trẻ cảm thấy bản thân trước kia dùng tiền quá lãng ph. Bọn họ thật ngu ngốc, coi tiền như rác. Đối với người thông minh như hai cậu mà nói, đây là đả kích rất lớn.

Hơn nữa rất nhiều đồ trong nước gọi là hàng hiệu, ở đất nước này cũng không coi là gì, mà quần áo trên người papa nhà mình, nhìn không ra là nhãn hiệu gì, ngược lại bán với giá cao ngất ngưởng. Đây mới là chân chính điệu thấp.

Hai đứa trẻ nháy mắt cảm thấy mình hiểu ra cái gì.

Tham quan tháp Eiffel, Viện bảo tang Louvre, Nhà thờ Đức bà Paris, lại nhìn đến papa nhà mình không hề có chút chướng ngại nào cùng người nước ngoài giao lưu, mà bọn họ chỉ có thể chán nản chờ ở một bên, không thể tùy ý biết điều mình muốn, cảm giác thật không tốt chút nào.

Hóa ra bản thân còn thiếu nhiều thứ lắm, nháy mắt hai đứa trẻ bừng bừng ý chí chiến đấu. Sau khi trở về liền mở ra hình thức học bá, bắt đầu đánh bại thêm các thứ tiếng khác, trước đó bọn họ chỉ biết một môn ngoại ngữ là tiếng Anh.

Thực tiễn là thầy giáo tốt nhất. Hai người đọc hiểu các kiến thức trong sách, lại hiểu biết không ít phong tục tập quán các nước. Hơn nữa bên cạnh còn có một học bá chân chính là Triệu Nhiên Chi giải thích rõ ràng hơn. Lúc đầu các cậu còn không hiểu chuyện, đụng phải giới hạn của người nước ngoài, tới hiện tại hai người cho người khác cảm giác đây là đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép.

Hai đứa trẻ âm thầm trưởng thành, theo thời gian càng thêm rõ ràng.

Thấy hiệu quả không tồi, Liễu Xuân Oánh vung tay quyết định, trừ phi có tình huống đặc thù, mỗi kỳ nghỉ lại đi một nước khác nhau.

Triệu Nhiên Chi thì trực tiếp dùng hành động chứng minh, mỗi lần đều làn túi tiền của Liễu Xuân Oánh căng phồng, đi đâu cũng không thành vấn đề.

———————–

Ba chương cuối thế giới này dài gấp rưỡi mấy chương trước. Mệt quá 😥

Thời kì phản nghịch của hai bạn nhỏ có vẻ hơi ngắn, kỳ thực nói là phản nghịch cũng hơi quá, lương thiện vẫn còn, có thế tính là có ngoan, chỉ là ăn chơi đua đòi thôi. 😅 Cũng may là sớm phát hiện và nắn chỉnh, nếu không chúng ta có Lý Á Kiệt và Triệu Nhiễm phiên bản phú nhị đại rồi 😂

Còn một chương nữa là kết thúc thế giới này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN