Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế - Quyển 2 - Chương 1: Hình tượng 2. Mẹ kế nhẫn nại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế


Quyển 2 - Chương 1: Hình tượng 2. Mẹ kế nhẫn nại


Hôm nay mới nhận được bìa, mừng quá nên bất chấp sắp thi đến nơi rồi còn lao vào edit. Chương này dành tặng bạn Mo đã giúp mình làm bìa.

Chương 1.

Sáu giờ sáng tại thành phố A, trong một căn hộ hơn trăm mét vuông ở một tiểu khu bình dân, một đứa trẻ khoảng mười tuổi đang ngồi trên người một người phụ nữ nhỏ nhắn và lay động không ngừng, luôn miệng nói: “Tôi đói bụng, tôi đói bung. Bà mau dạy nấu cơm cho tôi. Bà mà không dạy, tôi liền mách bà nội là bà bắt nạt tôi.” Đứa trẻ vô cùng có tinh thần, không giống như người bị đói bụng chút nào.

Người phụ nữ nhỏ nhắn không chịu nổi quấy nhiễu, rốt cuộc mở mắt. Trong mắt toàn là mệt mệt, còn có chút mê mang.

Nhiệm vụ lần này có tên là hình tượng mẹ kế nhẫn nại. Nhìn cái liền có thể đoán ra đây là để bồi dưỡng năng lực nhẫn nại của mẹ kế. Liễu Xuân Oánh không cảm thấy có gì không hợp lý. Kỳ thực, làm một mẹ kế tốt so với làm mẹ ruột còn khó hơn rất nhiều.

Mẹ kế không thể đánh con riêng của người ta, bởi vì người khác sẽ nói bạn độc ác. Mẹ kế cũng không thể đối xử quá tốt với con riêng, bởi vì sẽ có người cảm thấy bạn muốn phủng sát. Tốt thôi, bạn nói bạn mặc kệ, vậy càng không được, người ta sẽ mắng là đứa trẻ không mẹ, không có giáo dục.

Muốn giữ chừng mực là một việc tương đối khó.

Thân thể hiện tại của Liễu Xuân Oánh cũng có tên là Liễu Xuân Oánh. Người này cũng muốn trở thành mẹ kế tốt, lại bởi vì xuất thân mà vô cùng nhẫn nại chịu đựng đứa con riêng Lý Nhai Tiết. Cô thực lòng đối xử tốt với cậu. Nếu ở một gia đình bình thường, cô đã sơm được mọi người đón nhận. Đáng tiếc là cô lại gặp phải Lý Nhai Tiết. Bé gấu này thích mách tội của Liễu Xuân Oánh mọi lúc mọi nơi.

Người lớn thường cảm thấy trẻ con sẽ không nói dối. Hơn nữa, thân sơ chi biệt*, ông bà nội của Lý Nhai Tiết khẳng định là thân thiết với cháu trai bảo bối ngoan ngoãn nhà mình hơn. Họ lại thường xuyên qua nhà, cảm thấy cháu trai nhà mình mình bị ức hiếp, nhìn Liễu Xuân Oánh không hề vừa mắt.

Lý Nhai Tiết thấy kết quả như vậy thì càng không cố kỵ, tay cầm roi lớn, đi dâu cũng nói bản thân bị mẹ kế ức hiếp, nên không ít người quen đều biết chuyện.

Liễu Xuân Oánh vừa ra khỏi cửa đã bị báo gái nào đó hảo tâm nhiệt tình kéo tay dạy dỗ, “Tuy Lý Nhai Tiết không phải con trai ruột của cô, nhưng nó lớn lên đáng yêu như vậy, nhìn cái cũng biết là cơ trí. Hiện tại tuổi cô cũng lớn rồi, muốn sinh một đứa bé không dễ dàng. Cô đối xử tốt với nó một chút, sau này cô cũng dễ chịu hơn.”

Liễu Xuân Oánh sau khi được nhắc nhở thì lại càng thêm cẩn thận, đối xử với Lý Nhai Tiết càng tốt hơn, cơ hồ cậu muốn gì được nấy. Chỉ tiếc cô không biết việc làm tốt của cô bị Lý Nhai Tiết làm náo loạn, khiến cho mọi người chẳng thay đổi chút ấn tượng nào với cô.

“Nhiệm vụ lần này của cô là học tập sở trường của nguyên thân, sử dụng sự ôn nhu để đạt được sự tán thành của mọi người. Nhớ kỹ là nhất định phải ôn nhu! Nếu hành động vượt quá phạm vi ôn nhu, cô sẽ bị trừng phạt tương ứng. Đồng thời, cô phải thay đổi bộ dạng bé gấu của Lý Nhai Tiết, thay đổi tính ích kỷ của cậu ta, dạy dỗ cậu ta trở thành một thanh niên bốn có: có đạo đức, có lý tưởng, có văn hóa, có khát vọng. Hữu nghị nhắc nhở: Điểm mấu chốt nằm ở phụ nữ!”

Trong đầu Liễu Xuân Oánh còn đang suy nghĩ xem phụ nữ có liên quan gì, thì đã bị âm thanh ầm ĩ bên tai đánh thức, đầu óc mơ màng, rất không thoải mái.

Cô vốn định đẩy bé gấu trên người mình ra, vỗ hai phát vào mông cậu. Có điều, nhớ đến những điều hệ thống nói, cô cố nén ý định đó xuống, hồi tưởng lại phản ứng của nguyên thân, thử học theo cô ấy. Cô hơi nâng khóe miệng, ôn nhu nói: “Nhai Tiết, con chờ mẹ rửa tay rồi mẹ sẽ làm cho con ăn. Con muốn ăn gì? Nói cho mẹ nghe.”

Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân chưa từng ôn nhu như vậy. Giọng nói của thân thể này càng dệt hoa trên gấm, người bình thường nghe thấy giọng nói này, tức giận cũng lập tức biến mất, thằng nhóc gấu này hẳn sẽ không hành xử khác người đâu.

“Hừ, bà không phải mẹ tôi. Mẹ tôi không đáng ghét như bà đâu.” Hất tay Liễu Xuân Oánh ra, cậu từ trên giường nhảy xuống, lưu lại vô sô vết chân đen xì trên giường, “Nhanh lên! Bà thật lề mề!”

Cả người Liễu Xuân Oánh đều khó chịu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm mấy vết bẩn kia. Hiện tại cô không hề muốn nấu cơm, chỉ muốn đổi lại đống vỏ chăn gối bẩn thủi kia đi, giặt sạch sẽ. Thói sạch sẽ lại phát tác, không tốt chút nào.

Tốn sức lực rất lớn cô mới có thể dời tầm mắt của mình đi. Cô xỏ dép, rửa mặt qua loa một phen, hít sâu một hơi vào phòng bếp.

Cô làm một ít đồ ăn tương đối thích hợp cho trẻ con, còn bản thân thì nhin đói vội vàng đi giặt chăn.

Lúc ăn cơm, “bé gấu” kia luôn miệng kêu khó ăn, làm Liễu Xuân Oánh tin thật, tưởng trù nghệ của mình bị thụt lùi. Cô vội vã rửa sạch tay, tính làm lại một ít cho Lý Nhai Tiết ăn, kết quả là khi cô làm xong, đi ra ngoài liền thấy đồ ăn trên bàn không còn thừa cái gì.

Cô cạn lời. Khó ăn à? Khó ăn thì nhóc còn ăn sạch sẽ như vậy làm gì.

Bắt gặp ánh mắt của Liễu Xuân Oánh, Lý Nhai Tiết cảm thấy thật mất mặt, hung hăng quát: “Nhìn cái gì mà nhìn. Tôi chỉ không muốn lãng phí lương thực.” Cậu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được ăn quá nhiều, nhưng đồ ăn quá ngon làm cậu hoàn toàn quên mất. Cậu cảm thấy có chút thất bại.

“À, mẹ hiểu rồi.” Nói xong cô liền nhẹ nhàng rời đi. Cô làm sao không biết vừa rồi là đứa trẻ cố ý. Kỳ thật cô có thể lý giải. Không phải đứa trẻ nào cũng ngoan ngoãn như Lý Á Kiệt, cũng không phải đứa trẻ nào cũng phải trải qua hoàn cảnh của Lý Á Kiệt, trừ mẹ kế ra, không còn ai để dựa vào.

Lý Nhai Tiết không chỉ có có ông bà nội yêu thương, còn có một người bố tràn đầy tình thương con. Cô nghe nói mẹ đẻ của cậu cũng vô cùng sủng ái cậu. Một đứa nhỏ lớn lên trong hũ mật như vậy, sự sủng ái của cô, cậu khó mà cảm nhận được, ngược lại một chút việc không tốt ngay lập tức bị phóng đại, ấm tượng sâu trong tâm trí cậu.

Kỳ thật đây cũng là vấn đề của gia đình có con một. Ba thế hệ chỉ có một cục cưng bảo bối, người ta không đau mới lạ. Vì vậy, sau này lớn lên, không ít đứa trẻ cho rằng người khác phải tốt với mình trước, mọi lúc mọi nơi lấy bản thân làm trung tâm, hình thành tính cách ích kỷ.

Vốn bản thân là ông vua nhỏ, lại nghe ở bên ngoài người ta nói mẹ kế không tốt, nên cho dù Liễu Xuân Oánh có đào tim đào phổi đối xử tốt với cậu, cậu vẫn hoài nghi.

Cho nên cô phải nhẫn nại, chịu đựng cậu một thời gian. Qua đoạn thời gian này, cô nhất định phải cho cậu vài phát vào mông, “bé gấu” nên bị đánh.

“Đinh, cảnh cáo, ký chủ có tư tưởng không nên, xin hãy chú ý. Lầm sau phát hiện, ký chủ sẽ bị trừng phạt một phút. Nhắc lại lần nữa, ký chủ nhất định phải ôn nhu, không được sử dụng bạo lực để dạy dỗ.”

Liễu Xuân Oánh vội vàng vứt hết nấy hình ảnh rất bạo lực trong đầu mình sang một bên. Cô xoay người, giúp Lý Nhai Tiết chuẩn bị cặp sách, đưa cậu đi học.

Cô phát hiện ra đứa nhỏ này còn một vấn đề nữa, đó là không lễ phép. Cho dù là ai giúp cậu, cậu đều không nói cảm ơn. Lần đầu tiên gặp phải “bé gấu” như vậy, kỳ thực Liễu Xuân Oánh không biết xuống tay từ chỗ nào.

Về nhà dọn dẹp, sau khi Lý Lỗi rời đi, một cản họ lớn như vậy chỉ có một mình cô, có chút quạnh quẽ.

Thời gian càng dài, cô nhìn thấy càng nhiều ký ức của thân thể này. Lúc trước, bố của Lý Nhai Tiết cưới cô chỉ vì cô thích hợp. Điều kiện gia đình cô không được tốt cộng thêm việc cô còn bị vô sinh đã hoàn toàn cắt đứt tâm tư của cô.

Cho nên bố của Lý Nhai Tiết, Lý Lỗi, không có mấy tình cảm gì với Liễu Xuân OÁnh. Yên lặng ăn xong bữa sáng do Liễu Xuân Oánh chuẩn bị, anh nói “Tôi đi làm” là đi luôn.

Ở thế giới thực, cô và Lý Lỗi cũng có thể là quan hệ tương tự như vậy, không hề có tình cảm, chỉ vì tới tuổi rồi, cảm thấy thích hợp thì kết hôn. Điểm duy nhất khác biệt chính là cô ở thế giới thực còn có khả năng sinh dục.

Cũng bởi nguyên nhân này, tâm tình Liễu Xuân Oánh càng khó bình tĩnh lại.

Kỳ thật cô không biết, hiện tại trong đầu Lý Lỗi đang tràn đầy nghi hoặc, sao trừ nghệ của Liễu Xuân Oánh lại trở nên tốt như vậy, hơn nữa, trước kia cô cũng không cố ý biểu hiện trước mặt mình như vậy. Anh thấy thật kỳ quái.

Có điều, vốn dĩ anh cùng Liễu Xuân Oánh không có mấy tiếng nói chung, cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình, nên nguyên nhân gì biến cô thành như vậy đi nữa, anh đều có thể tiếp thu.

Liễu Xuân Oánh phỉ nhổ. Hệ thống yêu cầu cô phải ôn nhu, nhưng đối xử với Lý Nhai Tiết như vậy thực sự rất khó.

Vì lấy lòng, sau khi gả đến đây hai tháng, nguyên thân bắt đầu mỗi ngày đều đưa cơm cho Lý Nhai Tiết. Có điều, do xuất thân của nguyên thân, đồ cô ấy nấu chỉ là đồ ăn bình thường, hơn nữa lại đều dựa theo khẩu vị của bản thân mà nấu, đều là một món xào, nhưng không có cảm quan. Vì vậy, Lý Nhai Tiết không chỉ không cảm kích, ngược lại cậu cảm thấy Liễu Xuân Oánh quá xấu xa, cố ý không cho cậu ăn no.

Nói chung là Liễu Xuân Oánh đã tốn công vô ích.

Liễu Xuân Oánh cảm thấy biện pháp đưa cơm này thật tốt, rất dễ lấy hảo cảm. Hơn nữa, cô cứ ngồi ở nhà mãi cũng chán, đi ra ngoài nhiều một chút, giải tỏa buồn bực trong lòng. Nếu không thì cảm xúc cứ dồn nén lại, cho dù có bạo lực hay không, lời lẽ nói ra đều khó ôn nhu được.

Cô làm vài món ăn, còn sợ mùi vị bị thay đổi, cố ý đi mua mấy cái hộp giữ nhiệt. Dùng nước sôi rửa vài lần tẩy đi mùi lạ, cô mới bỏ đồ ăn vào. Có thịt có rau, dinh dưỡng cân đối, màu sắc lại đẹp dẽ, trẻ con hẳn sẽ thích.

Lý Nhai Tiết vừa vào lớp học đã bị bạn bè cười nhạo, “Lý Nhai Tiết, mẹ kế lại mang cơm cho heo cho cậu kìa.”

Lý Nhai Tiết không thèm liếc mắt nhìn Liễu Xuân Oánh một cái, trực tiếp hừ mọt tiếng, đầu quay đi, bộ dạng vô cùng ngạo kiều.

Liễu Xuân Oánh ngây ngốc, đồ ăn nguyên thân kém đến cỡ nào? Kém đến nỗi bị gọi là cơm cho heo mà vẫn cứ làm, nếu không phải cô thừa kế ký ức của cô ấy mới biết cô ấy thực lòng đối tốt với Lý Nhai Tiết, thì cô còn tưởng lầm. Cô yên lặng châm một ngọn nến cho nguyên thân của mình.

Cô không giải thích, cẩn thận lấy ra đồ ăn bản thân đã chuẩn bị tốt. Cô chậm rãi mở nắp hộp, mùi hương vừa bay ra lập tức hấp dẫn sự chú ý của đám trẻ.

“Thơm quá!” Sự thật thắng lời nói, cô dùng hành động để nói chuyện, làm một đám nhỏ ngây thơ xông tới.

“Lý Nhai Tiết, cậu thật hạnh phúc, có thể ăn đồ ăn ngon như vậy.”

Lý Nhai Tiết cũng ngửi thấy, theo bản năng quay đầu lại. Cậu lập tức ngay dại, đồ ăn nhìn qua trông rất ngon. Hay là mình hào phóng với cô ta một chút, qua ăn cơm. “Đưa tôi!” Khuôn mặt nhỏ ngạo kiều làm Liễu Xuân Oánh muốn nắn bóp.

“Đinh, cảnh cáo, ký chủ không thể có ý nghĩ như vậy. Lần này không xuất hiện yếu tố bạo lực, chỉ có nhắc nhở.”

Cô cạn lời. Bóp mặt cũng không được, quá đáng lắm rồi.

“Đinh, chương trình học này là căn cứ theo các tình huống cô sẽ có thể gặp phải mà triển khai, luôn dựa theo tình hình thực tế mà điều chỉnh. Hiện tại cô mới bắt đầu, xin đừng hoài nghị độ chính xác của nó. Tin tưởng tôi, sau khi cô hoàn thanh, cô tuyệt đối là một mẹ kế tốt!”

Phun tào, hành xử như vậy không khéo lại trở thành thánh mẫu, không tốt mới lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN