Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế
Quyển 2 - Chương 3
Bé “gấu con” đang cần được quan tâm. Dù cậu thể hiện mình không thích Liễu Xuân Oánh, nhưng lúc bị kinh hãi cậu vẫn theo bản năng tìm kiếm sự an ủi, dẫu sao đó rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi.
Khóc tiêu hao rất nhiều thể lực và tinh thần. Lý Nhai Tiết khóc lóc một hồi liền ôm chặt lấy Liễu Xuân Oánh ngủ mất.
Liễu Xuân Oánh nhẹ nhàng ôm cậu từ trong lòng mình ra đặt trên giường mềm mại. Cô xem xét một lát, dùng khăn lông ấm lau qua mặt cho cậu. Cô lau xong lại ghém chăn, rồi mới nhẹ nhàng đóng cửa trở về phòng ngủ của mình.
Trên giường, Lý Nhai Tiết khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, như cảm nhận được ấm áp.
Nửa đêm, Liễu Xuân Oánh đang ngủ mơ màng thì bị tiếng đạp của làm bừng tỉnh. Cô co chặt mình vào ổ chăn, không muốn đứng dậy.
“Đinh, cơ hội khó có được, thỉnh ký chủ nhanh chóng mở cửa cho Lý Nhai Tiết dễ tổn thương!” Một luồng điện rất nhỏ đi qua cơ thể, sau đó là âm thanh có chút hưng phấn của hệ thống.
Bị điện giật kích thích, Liễu Xuân Oánh hoàn toàn hết buồn ngủ. Cô thở dai một hơi, dạng mẹ kế này thật sự không hề dễ làm. Tăng ca thêm giờ, lúc nào được gọi là phải có mặt, lại còn không có lương. Cô mặc áo ngủ vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng liền nhìn thấy một bé “gấu con” nào đó vô cùng tỉnh táo đang ôm gối.
“Này, tôi muốn ngủ cùng mấy người!” Lý Nhai Tiết ngượng ngùng nói ra mục đích của mình, trong mắt nhanh chóng hiện lên sự mất tự nhiên. Cậu biết bản thân chán ghét người phụ nữ này, nhưng ngủ trong ngực cô thật sự rất ấm áp, cậu chưa từng cảm thụ bao giờ, so với ngủ trong lòng mẹ ruột còn thoải mái hơn.
Vừa nói cậu vừa bước vào trong phòng, đôi mắt nhìn chằm chằm Liễu Xuân Oánh như nói ” bà thật chậm chạp “.
Cô không biết nói gì, “gấu con” quả nhiên vẫn là “gấu con”, có việc muốn nhờ mà cũng không thèm gọi “mẹ” một câu. Cô muốn phát hỏa mà không được, chỉ có thể chịu đựng.
Cô vừa mới nằm xuống, Lý Nhai Tiết liền lăn vào lòng cô, vừa lòng cọ cọ, không lâu sau đã nhắm mắt lại. Còn Liễu Xuân Oánh bị đánh thức, không dễ ngủ lại, trợn tròn mắt rất lâu mới chậm rãi ngủ mất.
Năm giờ sáng, lúc Lý Lỗi rời giường, phát hiện ra hai người đang gắt gao ôm lấy nhau thì anh vừa lòng cười. Anh biết tính cách của Liễu Xuân Oánh ôn hòa, nhất định Nhai Tiết sẽ thích cô. Đây cũng là một trong những lí do mà trước kia anh coi trọng Liễu Xuân Oánh. Lúc trước anh vẫn thường nghe thấy người ta nói Liễu Xuân Oánh ức hiếp Nhai Tiết, anh cũng không thực sự tin tưởng.
Lưu lại trên mặt Lý Nhai Tiết hai cái hôn chào buổi sáng, anh ăn bánh mì mà hôm qua Liễu Xuân Oánh đã chuẩn bị cho bản thân và tự hâm nóng sữa. Xách hành lý hôm qua Liễu Xuân Oánh đã thu dọn giúp, anh lại lên đường đi công tác.
Lúc Liễu Xuân Oánh tỉnh lại, trong nhà đã không còn bóng dáng của Lý Lỗi, cô có chút thất vọng, vấn đề hôm qua chưa giải quyết xong đâu. Cô sững sờ trừng mắt nhìn trần nhà, đột nhiện bị Lý Nhai Tiết ghét bỏ đẩy ra, “Bà ôm tôi chặt như thế làm gì!”
Rõ ràng là cậu gắt gao lôi kéo áo ngủ của cô, lăn vào lòng cô mà. Thằng nhóc “gấu con” này thừa nhận sai lầm của mình thì khó lắm sao? Cậu còn nhỏ, không biết chết vì sĩ diện là tự làm khổ bản thân sao.
Cô quyết định trưa hôm nay không đi đưa cơm trưa cho cậu nữa, có điều cô cũng không quên đưa cho cậu mười đồng để mua cơm. Hành vi này bị hệ thống nghiêm khắc cảnh cáo, “Đinh, thỉnh ký chủ không cần trả đũa. Việc này không phù hợp với chủ đề của chương trình học. Tình ký chủ mau sửa lại!”
Sửa lại cái rắm! Cô không thoải mái, không muốn làm, “Hệ thống, tôi muốn khiếu nại. Tôi không làm trái với chủ đề của chương trình học. Tôi làm vậy cũng không phải để trả đũa (mới lạ), mà do Lý Nhai Tiết đã nói rất nhiều lần là cậu ta không thích đồ ăn tôi làm. Cậu ta cảm thấy khó ăn nên mỗi lần đều ăn không đủ no. Tôi vì suy nghĩ cho cậu ta, muốn cậu ta bổ sung dinh dưỡng, lớ lên khỏe mạnh, cho nên mới cho mười đồng để cậu ta muốn ăn cái gì thì ăn!”
Hệ thống trầm mặc một hồi lâu, cho Liễu Xuân Oánh thông qua.
Khéo miệng Liễu Xuân Oánh lộ ra một tia cười gian. Hiện tại cô đã tìm ra biện pháp. Đối xử với “Gấu con” không phải chỉ ôn nhu là xong, cô vẫn nên giáo huấn cậu một chút.
Nhưng nếu cứu vớt “gấu con” thực sự dễ dàng như vậy thì trên thế giới này vô số mẹ kế muốn cười trôm.
Giáo dục “gấu con” mà không có năng lực nhẫn nại cường đại thì không được, chưa kể đằng sau “gấu con” còn có một “gấu già” là mẹ chồng.
Lý Nhai Tiết nhận lấy mười đồng từ tay Liễu Xuân Oánh, có chút rầu rĩ đi đến lớp học. Theo lý thuyết, cậu hẳn nên cao hứng mới đúng, rốt cuộc mỗi buổi trưa cậu không cần đối mặt với Liễu Xuân Oánh giả vờ quan tâm, nhưng vì cái gì mà trong lòng cậu lại thấy buồn bực như vậy? Quả nhiên Liễu Xuân Oánh là người xấu, đều là do cô ta hại cậu thành ra thế này.
Liễu Xuân Oánh tỏ vẻ cô nằm không cũng trúng đạn.
Cô chỉ muốn cho Lý Nhai Tiết biết ngày thường cô phải trả giá như thế nào. Vì đã thành thói quen, cho nên Lý Nhai Tiết rất khó mà cảm nhận được điều đó. Cô đột nhiên thay đổi sẽ làm cậu cảm thấy rất không quen, nhưng người ta nói là mất đi mới biết quý trọng.
Ý tưởng thì tốt, chỉ tiếc là còn có một “gấu già” là mẹ của Lý Lỗi. Mẹ chồng ở thế giới này của Liễu Xuân Oánh thấy con trai nhà mình đi rồi, trong nhà chỉ còn lại Liễu Xuân Oánh và cháu trai bảo bối của bà ta nên không yêu tâm. Bà ta thừa dịp người bạn già Lý Kiến Hoa ngủ trưa, ngồi xe hai giờ đến trường học xem cháu trai bảo bối.
Không nghĩ tới là bà ta vừa tới liền phát hiện cháu trai của mình đang lẻ loi một mình ngồi trong phòng học, mắt nhìn chằm chằm các bạn nhỏ khác ăn cơm, mà cái người mỗi ngày đều mang cơm cho cháu trai là Liễu Xuân Oánh lại không thấy đâu.
Thế này rồi thì ba ta còn có cái gì không rõ nữa, mẹ kế quả nhiên là mẹ kế, trước mặt thì tỏ vẻ chăm sóc cháu trai nhà mình, sau lưng lại không thèm để ý tới. May mắn là Nhai Tiết thông minh, không hề chịu đựng, lớn tiếng nói cho bà ta, nếu không cứ như vậy một thời gian dài, có lẽ ai cũng bị cô ta che mắt.
“Ai da, cháu trai bé bỏng đáng thương của bà! Đi thôi, chúng ta đi tìm mẹ ruột của cháu.” Bà ta trìu mến ôm lấy Lý Nhai Tiết, nhìn thế nào cũng thấy cậu thật gầy. Vẫn là Nguyệt Mai tốt. Lúc Nguyệt Mai còn ở đây, Nhai Tiết rất đẹp trai.
Lý Nhai Tiết nghe bà nội nói đi gặp mẹ thì thật cao hứng. Một tháng cậu gặp mẹ nhiều nhất là hai lần. Nói thực ra, cậu rất nhớ mẹ.
Cậu ngoan ngoãn đứng dậy, nắm tay Trương Quế Hoa, chậm rãi theo bà ta ra ngoài, mà Trương Quế Hoa gọi vào số điện thoại mấy tháng trước Dịch Nguyệt Mai để lại cho.
Liễu Xuân Oánh không yên tâm về Lý Nhai Tiết. Cái tính cách “gấu con” của cậu thực sự không đáng tin cậy, cô nhịn không được liền làm vài món ăn bỏ vào hộp cơm, bản thân chưa ăn gì đã vội vã mang hộp cơm chạy đến trường học. Cô không nghĩ tới trong phòng học lại không hề có Lý Nhai Tiết. Cô sốt ruột hỏi thăm bạn học của Lý Nhai Tiết thì được biết là bà nội cậu dẫn đi rồi.
Nháy mắt cô có cảm giác không tốt.
“Đinh, nhắc nhở, nhiệm vụ ẩn xuất hiện. Thỉnh ký chủ đánh bại Dịch Nguyệt Mai. Nhiệm vụ hoàn thành, nhận được hai mươi điểm.”
Dịch Nguyệt Mai, cái tên này nghe rất quen, hình như cô đã nghe thấy ở nói nào. Cô gõ vào đầu một phát, đây không phải vợ trước của Lý Lỗi sao? Cô không biết phải nói gì nữa, cảm thấy bản thân có một ảo giác thực cẩu huyết. Cô làm mẹ kế còn muốn xử lý mẹ đẻ người ta, việc này thực quỷ dị.
Nhưng lấy hiểu biết của cô về hệ thống thì nó sẽ không vô duyên vô cớ nói ra nhiệm vụ như vậy, tóm lại là không có gì không tốt.
Trước tiên cô xin nghỉ cho Lý Nhai Tiết, còn chỗ đồ ăn kia thì mời cô giáo ăn, sau đó ngựa tung vó không ngừng chạy đến chỗ làm của Dịch Nguyệt Mai, lần đầu tiên giáp mặt kẻ địch ở nhiệm vụ này.
——————————-
Hôm nay vừa mới kiểm tra xong. Đề có 3 câu thì 2 câu nằm trong phần mình học qua loa ( ╯°□°)╯ ┻━━┻
Thực sự rất muốn hỏi thăm bạn đã bốc câu hỏi 凸( ̄ヘ ̄)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!