Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
Chương 70
Sáng sớm ngày hôm sau Từ ma ma chải búi tóc cho Nghi Ninh.
Tóc Nghi Ninh muốn chải bới ra kiểu ra dáng thì thật là khó, tóc Lâm Hải Như mới dễ, vừa nhiều vừa đen, chải búi tóc cũng dễ.
Tóc Nghi Ninh vừa mịn vừa mềm, bắt ở trong tay mềm yếu giống như mây, nhưng thời điểm buông xuôi lại bóng loáng như lụa, ánh quang màu sắc nhàn nhạt. Tuy rằng đẹp mắt, nhưng là chải búi thật không dễ chút nào.
Sau khi Từ ma ma chải bới hoàn hảo lại dùng lược tinh tế sửa sang lại mới hỏi nàng:
– “Tỷ muội cảm thấy được không?”
Nghi Ninh đánh giá một chút chính mình trong gương, Từ ma ma bới cho nàng tóc trái đào phân tiếu kế. Linh hoạt linh động, nhưng là rất đẹp mắt.
Trong phòng nàng cao thủ chải bới tóc thật không ít, tóc chính mình không dễ bới nàng là biết được, quá mức mềm mịn. Nàng cười cười nói:
– “Ngài bới tự nhiên đẹp mắt.”
Nha đầu bưng cháo táo đỏ cùng bánh đi lên.
Nghi Ninh tuy rằng không đau, nhưng vẫn là cảm thấy thắt lưng thật bủn rủn, nàng vừa dựa nghiêng vào gối ăn cháo vừa hỏi:
– “Tối hôm qua tam ca sau khi trở về nhưng có truyền lời gì đến không?”
Tuyết Chi lắc đầu nói:
– “Không có, người của tam thiếu gia không có đến qua.”
Nghi Ninh nghe xong có chút nghi hoặc. Nàng nhớ tới ngày hôm qua thời điểm tam ca nhìn nàng, trên vẻ mặt hắn, đó là một loại thương tiếc xa lạ.
Nàng ăn bánh điểm tâm liền ăn không vô, bảo nha đầu dẹp đi.
Lúc này Tùng Chi dẫn một bà tử tiến vào, bà tử kia hành lễ với nàng, cười nói:
– “Theo Thất tiểu thư phân phó, nô tì đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ đo vóc người tam thiếu gia liền có thể làm.”
Bà tử này là ở phòng châm tuyến, quần áo trong phủ đều là do phòng châm tuyến làm.
Nghi Ninh đang chuẩn bị may quần áo cho La Thận Viễn vào kinh thành mặc, vớ mùa đông nàng có thể làm chơi, nhưng cắt may liền miễn cưỡng. Bởi vậy tìm bà tử giỏi nhất ở phòng châm tuyến tới làm mấy thân quần áo mùa đông cho tam ca. Nghi Ninh hỏi:
– “Nha hoàn không thể giúp đỡ đo sao?”
Bà tử lắc đầu nói:
– “Quần áo mùa đông sát vào người mới ấm áp, nô tì muốn tự tay đo mới làm thoả đáng, nha hoàn không biết sẽ đo không chính xác.”
Nghi Ninh nghĩ nghĩ nói:
– “Ta đây dẫn ngài qua, sau khi đo xong cho tam ca, ngài lại đo cho Tuyết Chi.”
Nghi Ninh chỉ chỉ Tuyết Chi,
– “Cũng phải làm cho nàng quần áo mới.”
Tuyết Chi đã qua tuổi thả ra ngoài phủ, nàng là đại a đầu có diện mạo bên người Nghi Ninh.
Thời điểm Nghi Ninh còn nhỏ không dám để nàng ta rời phủ. Nhưng tuổi càng lớn tóm lại không tốt, Nghi Ninh mới nhờ La Thận Viễn tìm cho nàng ta một mối hôn nhân, là một hộ thật thà ở huyện Từ Thủy, người nọ còn có công danh tú tài.
Nghe nói là đại a đầu hầu hạ tiểu thư La gia, người ta thực sự vui mừng. Các nàng loại nha đầu quan gia này đi ra ngoài, gả so với cô nương bình thường còn tốt hơn rất nhiều.
Tuyết Chi hầu hạ Nghi Ninh nhiều năm, Nghi Ninh tuy rằng luyến tiếc nàng ta, nhưng càng không đồng ý chậm trễ nàng ta.
Huống chi Tuyết Chi đối người ta cũng vừa lòng, nàng đã suy xét cho Tuyết Chi bao nhiêu bạc quà cưới.
Tuyết Chi bị nàng nói đến sắc mặt đều ửng đỏ, lập tức liền muốn cự tuyệt. Nàng một cái hạ nhân, như thế nào được phòng châm tuyến trong phủ làm xiêm y.
Nghi Ninh đè lại tay nàng không cho nàng nói, cười nói:
– “Về sau làm bộ đồ cưới cũng phải trong phủ đến làm, hồng trang khăn quàng vai gả đi qua, nâng hơn mười nâng đồ cưới!”
Trong phòng nha đầu đều mân miệng cười. Tuyết Chi lại vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng nhìn Nghi Ninh ánh mắt cực kỳ nhu hòa.
Nghi Ninh mang theo bà tử phòng châm tuyến đi tìm La Thận Viễn.
La Thận Viễn nhìn thấy nàng lại mang theo người đi tới thì có chút kinh ngạc. Buông sách nhìn nàng đi tới, nồng đậm nhíu mày, thấp giọng nói:
– “Muội không phải không thoải mái sao, thế nào nơi nơi chạy loạn?”
Nghi Ninh cười tủm tỉm nói:
– “Hôm qua Tam ca nói mời muội ăn cơm trưa chưa ăn được, muội hôm nay đến ăn chực cơm.”
Nhìn thấy hắn vẻ mặt tựa hồ không quá đồng ý, Nghi Ninh cầm thước của bà tử phòng châm tuyến, quơ quơ hai cái cho hắn xem,
– “Muội tìm người phòng châm tuyến làm vài bộ quần áo mùa đông cho tam ca, nghe nói kinh thành lạnh hơn, Tam ca đến kinh thành mặc là tốt rồi. Tam ca, Tam ca nâng tay lên, để đo kích thước của Tam ca.”
La Thận Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn nàng:
– “Nghi Ninh, muội nếu như không có việc gì làm, huynh lại tìm cho muội một sư phụ dạy cầm.”
Nghi Ninh chỉ thúc giục hắn nâng lên tay, bà tử tiến lên đo kích thước của hắn.
La Thận Viễn chỉ có thể nâng tay lên, bộ dạng hắn cao lớn, thời điểm đo bà tử đều phải nhón chân.
Nghi Ninh nhìn thấy hắn không đứng thẳng, tiến lên giơ tay kéo thắt lưng hắn:
– “Tam ca, huynh phải đứng thẳng đo mới chính xác.”
Tay nàng chính là đụng thắt lưng hắn một chút, lại cảm thấy thân thể hắn tựa hồ cứng đờ.
Chờ bà tử đo xong lui xuống. La Thận Viễn mới thở dài, bảo nha đầu bưng chén trà nóng đến cho nàng, hỏi nàng:
– “Muội đến nơi này của huynh chính là làm việc này?”
Nghi Ninh cười cười nói:
– “Không phải nói đến chỗ huynh ăn chực cơm sao.”
Cảm thấy La Thận Viễn ngồi hơi cách xa nàng khó mà nói chuyện, Nghi Ninh ngồi vào bên cạnh hắn, bắt lấy tay hắn nói,
– “Bất quá còn có một chuyện, muội muốn Tuyết Chi thuận lợi vui vẻ gả đi, muội nghe nói tam ca ở huyện Từ Thủy có một tòa nhà, tam ca có thể cho muội mượn dùng được không?”
La Thận Viễn có thể cảm giác được cái tay đắp lên tay hắn xúc cảm thập phần non mềm, hắn cả người đều căng thẳng. Ngữ khí có chút khắc chế:
– “Nghi Ninh, muội hảo hảo ngồi cho đoan chính.”
Nghi Ninh không biết hắn như thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn, La Thận Viễn nhưng không có nhìn ánh mắt nàng, rút tay đi nói:
– “Cho muội mượn dùng có thể.”
Nghi Ninh đôi mắt thủy nhuận, như một động vật rõ ràng vô tội lại bị khi dễ, đối với ánh mắt như vậy không có ai có thể ngoan độc hạ quyết tâm.
Nghi Ninh nghe được hắn đáp ứng rồi cũng không có nghĩ nhiều, cười nói:
– “Muội đây cũng không đưa bạc đâu!”
La Thận Viễn khóe miệng khẽ nhếnh nói:
– “Tự nhiên không cần muội đưa.”
Nghi Ninh ở trong thư phòng hắn chờ ăn cơm, hắn viết văn.
Nghi Ninh ngồi ở trên ghế nằm trong thư phòng hắn đọc sách, chân dài nhỏ cuộn mình, nàng mặc một thân vải bồi đế giầy màu hoa lan trắng thuần buông xuống dưới.
Ánh mặt trời bên ngoài tấm bình phong chiếu lên váy nàng, vẻ mặt Nghi Ninh thực chuyên chú, trên thực tế thời điểm nàng nghiêm cẩn làm việc liền phi thường chuyên chú, đôi lông mi dài nhỏ đắp lên đôi mắt trong trẻo mà trong suốt, tựa hồ chuyện ngoại giới không thể nhiễu loạn nàng mảy may.
Giống như nhìn thấy chỗ nghi hoặc, nàng nhíu mày, vô ý thức cắn môi.
Nàng là có cái tật xấu này, thời điểm nghĩ cái gì không nghĩ ra cứ như vậy.
Hắn còn nhớ rõ thời điểm tiểu nha đầu năm đó vẫn là Tiểu Béo cầu, tròn phúng phính, đáng yêu giống như oa nhi trong tranh tết. Chỉ chớp mắt liền trưởng thành thiếu nữ thon thon.
La Thận Viễn chính mình đều không biết từ khi nào thì cảm giác của hắn bắt đầu khác thường.
Hoặc là từ kinh thành trở về, Nghi Ninh lớn lên từ sau lưng ôm lấy hắn, hắn đột nhiên ý thức được nàng đã không phải một tiểu hài.
Hoặc là thời điểm nàng ở trong lòng hắn ngủ, cuộn mình ở trong khuỷu tay hắn, cầm lấy tay áo của hắn, vô cùng ỷ lại cùng tín nhiệm hắn.
Lại hoặc là thời điểm hắn nghe nói Lâm Mậu cố ý cầu cưới nàng, trong lòng nháy mắt buộc chặt cùng âm trầm.
Nhưng đây là không có khả năng, hắn trên danh nghĩa là huynh trưởng của Nghi Ninh.
Cho dù hắn biết Nghi Ninh cùng hắn không cùng quan hệ huyết thống, thậm chí âm thầm điều tra qua phụ thân thân sinh của nàng, nhưng thân phận của Nghi Ninh tuyệt đối không thể công khai.
Cho dù hắn không phải huynh trưởng Nghi Ninh, hắn so với Nghi Ninh lớn hơn tám tuổi. Hắn đã là thanh niên sắp thành gia lập nghiệp, nhưng Nghi Ninh vẫn là một tiểu hài.
Lý trí hắn thiên chuy bách luyện nói với chính mình, phải làm hay không làm cái gì đều không được. Nhưng như thế nào có thể dễ dàng làm đây?
Tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn mình, Nghi Ninh đột nhiên ngẩng đầu gọi:
– “Tam ca… “
La Thận Viễn đã xoay đi tia nhìn, thản nhiên nói:
– “Như thế nào?”
Nàng do dự một chút mới đi đến bên người hắn nói:
– “Muội xem không rõ ý tứ ở chỗ này.”
Bởi vì vừa rồi cắn môi một chút, môi của nàng đỏ sẫm.
La Thận Viễn bức chính mình đặt tầm mắt ở chỗ nàng chỉ, giải thích cho nàng:
– “《 Trang Tử 》 tối nghĩa khó hiểu, muội tuổi còn nhỏ xem ít một chút mới tốt. Chỗ này giảng giải về sinh tử cùng luân hồi, kì thực ý là thuận Ứng Thiên…”
Nghi Ninh nghe thật cẩn thận. Bởi vì chính mình gặp được, nàng đối với cái này thực cảm thấy hứng thú.
Chờ nói xong cũng đã đến buổi trưa, phòng bếp bên kia đến truyền lời nói dọn xong bữa ăn.
La Thận Viễn mới buông sách mang nàng đi ra ngoài, vừa vặn nghênh diện một gã sai vặt vội vàng đi tới, hành lễ với La Thận Viễn nói:
– “Tam thiếu gia, Kiều di nương tiếp một người vào phủ, nói nàng ta là họ hàng xa của nha đầu trong phòng, đến trong phủ để thăm người thân.”
Nghi Ninh nghe xong lời nói của gã sai vặt, nhìn La Thận Viễn một cái, hắn thế nhưng luôn luôn giám thị Kiều di nương?
Kiều di nương quỷ kế đa đoan, La Thận Viễn tự nhiên phải giám thị bà ta. Hắn vừa đi vừa hỏi gã sai vặt:
– “Sao lại thế này?”
Gã sai kia vặt lập tức nói:
– “Tiểu nhân phái người theo dõi, rõ ràng là một nữ tử bị bệnh nặng được nâng vào trong phòng Kiều di nương. Nếu như thật sự là tới thăm thân thích, làm sao có thể ở thời điểm một chân đã bước vào trong quan tài lại xuất môn? Tiểu nhân cảm thấy thật kỳ quái, lúc này mới lập tức trở về bẩm báo Tam thiếu gia.”
Kiều di nương mời một người bệnh nặng vào trong nhà là muốn làm cái gì? Nghi Ninh cũng cảm thấy nghi hoặc.
Kiều di nương trong khoảng thời gian này tinh thần luôn luôn không tốt lắm, chuyện Hiên ca nhi xem như bức bà nóng nảy, thật sự khó bề phân biệt mà làm gì. Đích xác đoán không ra kết quả bà muốn làm cái gì.
La Thận Viễn dừng lại, nghĩ nghĩ nói:
– “Đi thăm dò thân phận nữ tử này, chớ kinh động đến di nương.”
Gã sai vặt lập tức lĩnh mệnh đi làm.
Nghi Ninh hỏi hắn:
– “Tam ca luôn luôn đều giám thị Kiều di nương bên kia?”
La Thận Viễn chính là chậm rãi cười, nói với nàng:
– “Huynh bảo phòng bếp chuẩn bị thịt ngỗng mà muội thích nhất, một lát muội ăn nhiều một chút.” [** Truyện đăng tại audiotruyendaomai.com và Wattpad DaoMai161 **]
Kiều di nương ở trong phòng đi tới đi lui, lòng nóng như lửa đốt.
La Nghi Liên ngồi ở trên giường la hán bên cạnh trầm mặc không nói, nàng cảm thấy mẫu thân vì đệ đệ đều đã điên rồi, liền ngay cả chuyện ma quỷ bực này đều tin.
Nhưng là chỉ cần nàng vừa mở miệng muốn giải thích, Kiều di nương sẽ đánh gãy nàng.
Vô luận có phải hay không thật giả, phải thật sự thử qua mới biết được. Nếu là giả liền quên đi, nhưng nếu thật sự… Vậy việc này liền sẽ náo nhiệt!
Thẳng đến hạ nhân đến truyền lời, nói người đã được đón vào, dàn xếp ở trong Đông Noãn các.
Kiều di nương nghe xong mới tăng khẩu khí, nói với nàng:
– “Nghi Liên, như nó không phải thân sinh của phụ thân con, là một cái tạp chủng bên ngoài tằng tịu với nhau mà thành. Con sẽ trở thành tiểu thư duy nhất của chi thứ hai, con nói về sau ai sẽ dám bạc đãi con?”
La Nghi Liên không biết nên nói cái gì mới tốt. Nàng tuy là nữ nhi của Kiều di nương, nhưng Kiều di nương là lớn lên ở phường thị, nàng lại là tiểu thư thứ xuất của La gia, có đôi khi cũng thật sự nghe không được miệng mẫu thân nói ra một ít từ.
Ở trong mắt nàng, La Nghi Ninh thật là cùng mình có cừu oán, nếu không vì La Nghi Ninh mình làm sao có thể rơi xuống tình thế như vậy. Nhưng nàng cũng sẽ không đem từ tạp – loại như vậy đặt lên trên người Nghi Ninh.
Kiều di nương sửa sang lại tóc mai, mang theo nha đầu đi Đông Noãn các.
Trong Đông Noãn các một cỗ nồng đậm mùi thuốc, ánh sáng cũng không tốt lắm.
Nha đầu thông truyền bà đến, Kiều di nương đi vào phải híp mắt mới có thể thấy rõ ràng, nằm trên giường là một nữ tử với khuôn mặt khô vàng, quần áo cũng đơn sơ.
Bà nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một hồi lâu, nỗ lực suy nghĩ người này có phải hay không đã từng hầu hạ qua Cố Minh Lan.
Nhưng là đều đã nhiều năm như vậy, liền bộ dáng Cố Minh Lan trông thế nào đều nhanh đã quên, lại làm sao có thể nhớ được một cái nha đầu không chớp mắt đây.
Lưu An ở bên khuất thân nói:
– “Di nương, đây là Trương thị.”
Bà cuối người vỗ vỗ Trương thị kêu,
– “Di nương đến gặp ngươi đấy.”
Trương thị chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt mê mang một lát.
Mới nhìn thấy một nữ tử dung nhan thanh lệ, quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở trên tú đôn nhìn mình. Nàng còn có thể nhớ mang máng bộ dáng người này, là Kiều di nương.
Bà ta so với hơn mười năm trước cũng không có biến hóa gì quá lớn. Biến hóa là các nàng, lão là lão, tử là tử. Trương thị nhắm mắt lại chậm rãi có chút phát run.
– “Nô tì không thể đứng dậy thỉnh an, di nương… thứ tội…” Trương thị chậm rãi nói, “Tạ di nương tha Từ tứ, nô tì, nô tì cùng ngài nói chuyện năm đó.”
Kiều di nương cảm thấy trong phòng có loại yên tĩnh quỷ dị, không có người dám nói gì. Đông Noãn các mấy năm đã không dùng, có mùi vị ẩm mốc.
Kiều di nương bưng chén trà, nhìn Trương thị nói:
– “Ngươi nói đi, ta nghe đây. Chỉ cần ngươi nói là thật, ta không chỉ tha Từ tứ, còn bảo đảm các ngươi cả đời áo cơm không lo.”
Trương thị trên mặt biểu cảm lại có chút phức tạp. Nàng chậm rãi nói về chuyện năm đó, Cố Minh Lan ở am ni cô bị người bắt đi, bà sinh non sinh hạ đứa nhỏ, lại là như thế nào bởi vì ưu tư quá nặng mà chết…
Nàng vừa nói vừa nghẹn ngào, biểu cảm Kiều di nương càng ngày càng khẩn trương.
Kiều di nương nhịn không được đứng lên, đi đến bên giường lôi kéo tay Trương thị:
– “Ngươi nói là… La Nghi Ninh kia, bất quá là nữ nhi của tên hộ vệ?”
– “Phải, đúng vậy…” Trương thị nói, “Ta nhìn thấy, trên người hắn có kim bài ở thắt lưng… Phu nhân trong tháng liền mang thai, lúc đó Trịnh ma ma nói muốn bà bỏ đi cái thai, bà không chịu. Chúng ta liền biết đại họa lâm đầu, phu nhân nói, bà vốn là không muốn sống nữa, vì bảo toàn đứa nhỏ này… Bà chính là chết liền xong hết.”
Kiều di nương siết chặt khăn tay, bà biết Trương thị nói là thật, hết thảy những việc này đều có chứng cứ, cho nên không thể hoài nghi!
Cố Minh Lan chín tháng mang thai, sinh sản, nha đầu bà tử hầu hạ bà ta đều ly khai La gia, bà hậm hực thành tật.
La Nghi Ninh cùng La Thành Chương không có nửa điểm tương tự, bà thậm chí nghĩ tới cái chết của La lão thái thái, La lão thái thái bất quá là gặp Trịnh ma ma, sau đó liền phát bệnh. Chẳng lẽ cũng là bởi vì bà đã biết chân tướng, cho nên tươi sống bị tức chết?
Kiều di nương càng nghĩ càng cảm thấy chính là như thế!
Mắt bà lộ ra ánh sáng nhạt, cười lạnh nói:
– “Quả nhiên là cái huyết thống hạ lưu, cư nhiên để Cố Minh Lan đưa đến làm tiểu thư đích xuất!”
Một nữ nhi của tên hộ vệ không biết đến từ nơi nào, cũng có thể nuôi lớn như một tiểu thư?
Cố Minh Lan còn có mặt mũi đem một đứa nhỏ ti tiện như vậy đến vàng thau lẫn lộn, còn dám nhiều năm như vậy áp ở trên đầu bà.
Kiều di nương nhịn không được có chút kích động, chỉ cần bà vạch trần thân thế La Nghi Ninh, rốt cuộc La Nghi Ninh liền sẽ không thể làm tiểu thư đích xuất.
Đã là huyết thống hạ lưu, nên sống cuộc sống hạ lưu, La gia này không thể để nàng ngây ngốc ở đây, tiểu thư cũng không thể làm.
Chỉ cần không có La Nghi Ninh, Lâm Hải Như như thế nào cũng không đấu lại bà! Hiên ca nhi của bà, sớm muộn gì cũng có thể ôm trở lại!
PS: Nếu các bạn thích truyện này nhớ bình chọn cho mình nhé…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!