Nhật Ký Gái Gọi - Chương 6: Kí ức
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
202


Nhật Ký Gái Gọi


Chương 6: Kí ức


Cửa
nhà bị khóa, Thành Công biết Ngô Quế Lan lại đi nhặt rác. Anh theo thói quen
đưa tay sờ soạng phía dưới khung cửa, một hồi lâu cũng không tìm được chìa
khóa. Anh hơi nản lòng rút tay lại, lưng theo cánh cửa trượt xuống ngồi dưới đất.

Cuộc
sống mới rất thoải mái, cái gì cũng có, còn có rất nhiều bạn bè người thân quan
tâm đến anh. Nhưng anh không thấy vui. Không có A Lan bên cạnh, ngay cả ngủ
cũng không yên giấc, nên anh lại lén quay về. Cho dù A Lan không thích cũng
không sao, anh chỉ muốn được thấy cô thêm một lần mà thôi.

“Anh!”
Tiểu Kinh đột nhiên chạy ra từ sau tường, tíu tít đến trước mặt anh.

Nhìn
thấy nó, Thành Công mừng rỡ, không chú ý đến đôi giầy thể thao vừa bẩn lại vừa
rách dưới chân đứa bé còn sũng nước: “Tiểu Kinh!” Anh giang tay bế bổng đứa trẻ
lên. Thấy nó lạnh như băng, Thành Công không kìm được thương xót, vẻ mặt không
đành lòng: “Chắc em đến sưởi ấm đúng không? Nhưng mà không được… Anh không có
chìa khóa.” Nói đến đây, gương mặt anh bỗng trở nên ảm đạm, ánh mắt hiện lên nỗi
cô đơn.

“Em
biết.” Tiểu Kinh ngồi xổm xuống trước mặt Thành Công, cười hì hì nói: “Không vấn
đề gì. Chị A Lan nói anh về nhà, nhà anh so với nơi này tốt hơn nhiều.”

Nghe
được tên Ngô Quế Lan, Thành Công lập tức sinh động hẳn lên, nắm chặt đôi vai gầy
của Tiểu Kinh, “Em gặp A Lan à? Cô ấy nói gì với em?”

Anh
mất kiểm soát hỏi dồn, nhưng Tiểu Kinh không hề để ý, gật đầu nói: “Vâng, chị A
Lan nói thực ra chị ấy cũng không nỡ rời xa anh, có điều…” Nói đến đây, nó ngừng
lại, vẻ mặt thần bí.

Thành
Công căng thẳng, gấp gáp hỏi: “Có điều sao kia?” Nghe nói A Lan cũng nhớ mình,
anh thậm chí không cần nghĩ xem lời này là thật hay giả, chỉ cảm thấy bao nhiêu
chán chường mệt mỏi hai ngày nay đều bị quét sạch, giờ lại dâng lên một nỗi chờ
mong vô hạn. Có phải là… có phải là anh còn có thể trở lại hay không?

“À…”
Trong mắt Tiểu Kinh hiện ra nét tinh ranh, đưa ngón tay đặt lên môi làm động
tác ra hiệu im lặng, sau đó mới tiến đến bên tai Thành Công, nói nhỏ: “Bởi
vì… căn phòng này có ma.” Nói xong, nó lùi ra, ánh mắt nhìn Thành Công để lộ
vẻ lạnh lùng cân nhắc không hợp với một đứa bé con như nó.

Thành
Công không chú ý, bởi vì những gì nghe được làm anh hoang mang vô cùng: “Có
ma?” Anh không quá hiểu ý nghĩa hai chữ này, càng không thể hiểu được điều đó với
việc Ngô Quế Lan bỏ rơi mình có liên quan gì.

Đồ
ngốc! Tiểu Kinh ném ánh mắt xem thường về phía Thành Công, thất vọng đứng lên:
“Anh có muốn đi tìm chị A Lan không? Em biết chị ấy ở đâu.”

Nghe
vậy, Thành Công vội vàng đứng dậy, “Muốn. Em sẽ đưa anh đi à?” Ánh mắt trong suốt
toát lên sự khẩn cầu, thực sự có lẽ không ai từ chối được ánh mắt như thế.

“Không
thành vấn đề.” Tiểu Kinh nhún vai, cười híp cả mắt, chủ động kéo tay Thành Công
dẫn anh đi xuyên qua ngõ nhỏ ra đường cái.

Tay
Tiểu Kinh rất lạnh, Thành Công bất giác nắm chặt lấy, muốn đem hơi ấm từ bàn
tay mình truyền sang cho nó. Tiểu Kinh vì hành động này của Thành Công mà hớn hở
cười.

“Thành
Công?” Đang đi trên đường cái, Thành Công nghe được phía sau có người hoảng hốt
gọi tên mình, không khỏi dừng chân quay đầu tìm kiếm, nhưng hồi lâu cũng không
thấy ai. Cho đến khi quay lại mới phát hiện không biết từ lúc nào Tiểu Kinh đã
buông tay ra, một mình tự ý sang đường.

“Tiểu
Kinh!” Thấy một chiếc xe tải đang lao như bay về phía Tiểu Kinh vẫn hồn nhiên
không biết gì, Thành Công sợ hãi toát mồ hôi lạnh, không kịp nghĩ gì, lập tức
xông đến đẩy Tiểu Kinh ra.

“Thành
Công!” Một tiếng kêu từ phía sau truyền đến, Ngô Quế Lan mặt trắng bệch nhìn
Thành Công bất thình lình lao thẳng về phía chiếc ô tô đang chạy như bay trên
đường.

Giống
như một thước phim quay chậm, cơ thể Thành Công tựa một con rối vô hồn bị quẳng
lên không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống.

Sau
cú va chạm, ngoài việc rơi vào trạng thái hôn mê một thời gian ngắn, Thành Công
may mắn không hề xảy ra bất trắc gì. Không thể nghi ngờ, đây quả là một kì
tích.

Ngồi
ngoài phòng bệnh, Ngô Quế Lan nhường lại căn phòng cho mấy người vừa hớt hải chạy
đến. Trong đó, có một người phụ nữ trung niên rất đẹp ngồi bên giường bệnh, cầm
lấy tay Thành Công khóc không thành tiếng. Người đẹp đúng là người đẹp, ngay cả
khóc cũng làm rung động lòng người.

Người
đàn ông đứng phía sau tuy tóc đã điểm sương, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, ánh
mắt sắc bén lúc này ngập tràn đau đớn, vẻ ngoài so với Thành Công đang im lặng
nằm trên giường bệnh cũng có đến năm, sáu phần tương tự. Không cần mất công suy
nghĩ, Ngô Quế Lan cũng đoán được quan hệ của cặp vợ chồng với anh.

Ngoài
ra còn có hai người đàn ông trẻ tuổi mặc những bộ vest đắt tiền một ngồi một dựa
bên cửa sổ, vẻ mặt nặng nề. Một người rút ra một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng
lại lấy xuống, chắc hẳn nhớ ra trong phòng bệnh không được phép hút thuốc.

Bọn
họ làm sao hay tin, Ngô Quế Lan cũng không rõ lắm. Cô chỉ có thể khẳng định tất
cả những người này đều không đơn giản, chắc chắn là cùng một loại người với Lâm
Tu Kiều mà ngày xưa cô từng gặp.

Cộc
cộc cộc, tiếng giầy cao gót gõ trên mặt sàn vang lên trong hành lang vắng lặng
khiến cho người ta phải chú ý.

Ngô
Quế Lan dời mắt khỏi phòng bệnh, nhìn về phía âm thanh phát ra, là một nam một
nữ đang chạy đến. Nam
chính là người đưa Thành Công rời khỏi cô ngày hôm đó, A Sâm; nữ tóc dài, ăn mặc
xinh đẹp trẻ trung khả ái, nhìn qua có vẻ rất quen. Ngô Quế Lan nghĩ lại, lập tức
trí nhớ dừng ở cái đêm cứu được một cô gái từ tay đám côn đồ, sau đó Lâm Tu Kiều
còn vì cô ta mà đến tìm cô.

Hai
người chạy đến gần, cô gái cũng không nhận ra Ngô Quế Lan. A Sâm chỉ nhìn cô gật
đầu coi như chào hỏi có lệ, sau đó lập tức cùng cô gái kẻ trước người sau vào
phòng bệnh.

Ánh
mắt cô đuổi theo hai người, chỉ thấy thiếu nữ lập tức đi đến bên giường bệnh,
nói chuyện với người phụ nữ trung niên kia chưa được hai câu đã vùi đầu khóc òa
lên.

Khóc
cái gì? Có việc gì đâu, chỉ ngủ một lát mà thôi. Ngô Quế Lan bĩu môi, trong
lòng thầm tính, chờ Thành Công tỉnh lại, nếu anh muốn đi cùng cô, cô sẽ nghĩ
cách đưa anh cùng đi, không thèm để ý chuyện khác làm gì.

Đã
đưa ra quyết định, khóe môi cô bất giác hiện lên một nụ cười. Nhớ đến nỗi kích
động khi nhìn thấy Thành Công lúc chiều cùng với sự sợ hãi lúc chiếc xe lao thẳng
về phía anh, đến giờ cô vẫn còn hoảng hốt.

Trong
phòng, A Sâm đang cùng với mấy người đàn ông trấn an hai người phụ nữ đang
khóc, sau đó cùng với một trong hai chàng trai trẻ tuổi đi đến bên cửa sổ thì
thầm trò chuyện với nhau, thỉnh thoảng lại liếc về phía Ngô Quế Lan đang ngồi
ngoài hành lang. Một lát sau, cuộc nói chuyện kết thúc, A Sâm bước ra ngoài,
xem ra là có ý muốn nói chuyện với Ngô Quế Lan.

Ngô
Quế Lan cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ, tôi giao người cho các anh là vì sự an
toàn của anh ấy, bây giờ sự việc đã đến nước này, xem anh có gì để nói, bèn lập
tức im lặng nghênh diện.

Ai
ngờ đúng lúc này, trong phòng bệnh đột nhiên ồn ào, thì ra là Thành Công đã tỉnh.
Bước chân của A Sâm vì thế mà ngừng lại. Ngô Quế Lan cũng vội vàng đứng lên, bực
tức nhìn thiếu nữ kia ôm chầm lấy anh.

A
Sâm nhấn chuông gọi bác sĩ. Ngô Quế Lan đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, nhưng chỉ
đứng từ xa nghe họ nói chuyện, không tiến lại gần hỏi han.

Sau
khi kiểm tra bệnh nhân vừa tỉnh, bác sĩ một lần nữa khẳng định kết quả chẩn
đoán trước đó. Đó chỉ là hôn mê do não bị chấn động, không hề có di chứng nào
khác, có thể xuất viện bất cứ lúc nào.

Sau
khi bác sĩ rời đi, Ngô Quế Lan bỗng nhiên nghe được tiếng Thành Công nói chuyện,
lòng trở nên lạnh ngắt.

“Sao
mọi người lại ở cả đây thế này?” Giọng nói ôn hòa đầy nghi hoặc kia, không giống
Thành Công, “Ba mẹ, hai người không phải đang ở New York sao?”

Trí
nhớ đã trở lại rồi. Chân Ngô Quế Lan gần như nhũn ra, phải dựa vào tường, nhìn
đám người kia vui mừng sung sướng. Trở lại với con người cũ, liệu anh có còn
yêu cô như trước hay không?

“Con
còn dám nói nữa? Vô duyên vô cớ mất tích hơn hai mươi ngày, ba mẹ có thể không
quay về hay sao?” Người phụ nữ trung niên vừa khóc vừa cười nói, nghe ra được
trong đó vui sướng nhiều hơn là oán trách.

“Con
mất tích hơn hai mươi ngày?” Giọng nói của Thành Công có vẻ chần chừ, dường như
là không dám tin, “Lúc đó chỉ là phanh không ăn, tông lên chỗ tránh xe, cũng
không có chuyện gì xảy ra. A Sâm, lúc đó không phải cậu đi cùng tôi à? Tôi đâu
có mất tích, cậu không thể vì làm cho Gia Gia lo lắng mà khuyếch đại sự thật
lên như thế. Ba mẹ tôi còn bận nhiều việc.” Anh đưa tay day day thái dương nhức
mỏi, vì chuyện hoang đường như vậy mà vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.

Nghe
vậy, mọi người quay sang nhìn nhau. Chỉ có A Sâm phản ứng nhanh, xoay người đứng
chắn giữa Thành Công và Ngô Quế Lan, cười nói: “Cậu không phải vẫn trách cô chú
quên mất còn có một đứa con ở đây à? Tôi chỉ nhân cơ hội giúp cậu hoàn thành
tâm nguyện thôi.”

Những
người khác lập tức hiểu ra, đều giúp anh ta che giấu sự thật. Người phụ nữ
trung niên nín khóc, mỉm cười lên giọng: “Con nhìn lại con xem, tính tình vẫn
trẻ con như thế. Nếu nhớ ba mẹ thì có thể gọi điện thoại nói ba mẹ trở về,
không thì bay sang đó cũng được chứ sao? Có nhất thiết phải làm cho mọi người
kinh hãi thế này không?”

Thì
ra đã quên hết mất rồi… Tia chờ mong mỏng manh của Ngô Quế Lan cuối cùng tắt
ngấm, hơi thở nghẹn trong lồng ngực, dường như không cách nào thoát ra ngoài được.

Cũng
tốt… cũng tốt… Nếu quên rồi, sẽ không còn liên quan gì nữa, sẽ không phải
lo lắng liệu anh có coi thường cô hay không, có ghét bỏ cô hay không…

Từ
nay về sau, trên đời này sẽ không còn người tên là Thành Công nữa. Tự nói với
chính mình như vậy, cô cố gắng lê đôi chân nặng như chì ra ngoài.

“Đó
là ai?” Giọng nói đầy nghi hoặc của Lâm Tu Kiều từ phía sau vọng đến, lòng cô
thót một cái, dừng chân lại.

“Một
nhân viên trong bệnh viện mà thôi.” Có người đáp lại.

Ngô
Quế Lan cô đơn cười, lại tiếp tục bước đi.

Kéo
bước chân mỏi mệt về nhà, trời cũng đã sắp tối. Không bật đèn, Ngô Quế Lan im lặng
ngồi trên ghế, mặc cho đêm mỗi lúc một dày, đem bản thân chôn vùi hoàn toàn
trong bóng tối.

“Vương
Vĩnh Kinh, sinh tháng Chạp năm 1979.” Cô đột nhiên lẩm bẩm, thanh âm cũng trở
nên âm u lạnh lẽo, “Có hai em trai, một em gái, ba mẹ nhặt phế liệu. Mùa đông
hơn mười năm trước chết đuối ở một hồ nước gần nhà, thi thể không được vớt lên.
Mùa xuân năm sau, cả nhà chuyển đi, sau đó hồ nước bị lấp, ngôi nhà này được
xây trên đó…”

Tiếng
cười khanh khách truyền đến từ bên ngoài, là tiếng trẻ con lanh lảnh dễ nghe.

Tách
một cái, đèn đột nhiên bật sáng ngắt ngang lời Ngô Quế Lan, đồng thời xua đi
màn đêm u tối.

Lẹp
bẹp! Lẹp bẹp! Tiếng giầy ướt bước trên nền đất vang lên, một hàng dấu giầy trẻ
con ướt sũng từ từ xuất hiện trước cánh cửa đóng chặt, mỗi lúc một gần nơi Ngô
Quế Lan đang ngồi.

“Cậu
không cần dọa tôi. Đến người sống tôi còn không sợ, lẽ nào đi sợ ma quỷ?” Ngô
Quế Lan nhìn căn phòng vắng vẻ, lạnh lùng cười, “Mà không ngại nói cho cậu biết,
căn phòng này tôi ở chắc rồi.” Cùng một con ma tranh chấp địa bàn, trong cuộc đời
cô, đây là lần đầu tiên.

Vừa
dứt lời, cô bỗng nhiên cảm thấy cổ họng chợt lạnh, giống như có một đôi tay vô
hình đặt ở trên, đang dần dần siết lại. Ở phía dưới, hai dấu chân ẩm ướt lặng lẽ
hiện lên ngay bên cạnh.

Khóe
môi nhếch lên thành một nụ cười, cô không có sức lực lãng phí đi phản kháng, nhắm
mắt lại, trong đầu hiện lên nụ cười e dè của Thành Công, trong lòng bất giác trở
nên ấm áp.


sinh ra vào ngày nặng căn, vì vậy khi còn nhỏ thường xuyên gặp phải những thứ
này, thậm chí còn suýt bị một người đã chết kéo đi làm thế thân. Cô không hề sợ,
cũng biết cách làm thế nào để tự bảo vệ bản thân, nên biết rõ nơi này có ma quỷ
vẫn ham giá rẻ mà thuê ở. Chỉ là không ngờ nó lại tìm đến Thành Công trước.

Nếu
người tên A Sâm kia không xuất hiện, có lẽ không bao lâu nữa cô nhất định phải
chuyển ra ngoài, giống như những khách trọ trước đây của ngôi nhà này. Nhưng
bây giờ, có lẽ không cần nữa rồi.

“Cậu
không hại được tôi đâu.” Một lực rất mạnh dường như đang bóp nghẹt khí quản,
làm cho cô không thể nào thở được. Nhưng cô vẫn cười, cao giọng khinh miệt, “Cậu
không có năng lực đấy. Tuy nhiên, tôi có thể đào xương cốt cậu ở phía dưới căn
phòng này lên quẳng cho chó ăn.” Cô biết rất rõ, chỉ cần trong lòng không sợ
hãi, những thứ vô hình này đều không thể động đến mình.

“Đồ
đáng ghét.” Giọng nói non nớt của Tiểu Kinh vang lên trong phòng, ẩn chứa trong
đó sự căm tức không thể che giấu được. Ngô Quế Lan chỉ cảm thấy cổ họng được
buông lỏng, hít thở thông thuận lại sau nháy mắt, trước mặt hiện lên một bóng
người nho nhỏ đáng yêu.

“Đồ
bắt nạt trẻ con.” Hàng lông mày dưới mái đầu nấm nhăn lại thành một đường.

“Trẻ
con?” Ngô Quế Lan khinh bỉ liếc nhìn nó một cái, nửa cười nửa không hừ một tiếng,
“Là con tiểu quỷ hại người mới đúng.” Nhìn đứa bé đối diện giương mắt chuẩn bị
cãi lại, cô hừ lạnh, “Thành Công là cậu làm hại có phải không?” Thành Công mất
trí nhớ không hiểu việc gì, nhưng cũng chẳng ngớ ngẩn đến nỗi vô duyên vô cớ
lao về chiếc xe đang chạy như bay trên đường.

“Tôi
chỉ giúp anh ấy thôi, tôi không hại anh ấy.” Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tiểu
Kinh phụng phịu trả lời, “Nhìn bộ dáng ngốc nghếch đó thật làm cho người ta sốt
ruột, cho nên mới quyết định giúp anh ấy khôi phục trí nhớ.”

“Tốt
nhất là cậu nên nghĩ như vậy. Nếu để tôi biết được cậu tìm anh ấy làm thế
thân…” Ngô Quế Lan cụp mắt xuống, lãnh đạm nói, chưa hết câu cũng đã đủ làm
cho Tiểu Kinh phải rùng mình.

“Cô
thật là đáng ghét.” Tiểu Kinh tức giận nói: “Rõ ràng ngày đầu tiên tôi đi tìm
anh Thành Công chơi, cô liền kè kè giữ anh ấy bên mình, không cho tôi đến gần
anh ấy, bây giờ còn đổ oan cho người ta. Hừ… Người ta chỉ muốn tìm người chơi
cùng thôi, đâu có hư như cô nói!”

“Muốn
tôi đưa cậu về nhà không?” Không đào sâu thêm xem rốt cuộc nó nói thật hay
không, Ngô Quế Lan thản nhiên chuyển đề tài.

“Không
cần cô lo!” Tiểu Kinh giống như bị điều gì đó kích thích, hét lên. Khuôn mặt
đáng yêu trong nháy mắt trở nên đầy oán độc làm cho người ta phải phát run.

“Tôi
đang ở chỗ này rất tốt, tại sao phải đi? Tôi không muốn cô sống an ổn!”

Ngô
Quế Lan nhướn mày, buồn cười nhổ một bãi nước bọt, lẩm bẩm nói: “Tiểu quỷ thối,
cậu muốn ở cứ ở, bà chị đây sợ cậu chắc? Nếu cậu gây phiền phức, tôi sẽ đi tìm
người bắt cậu.” Cô ngừng một lát, sau đó chán nản khoát tay, “Được rồi, cậu cứ
tự nhiên… Mệt chết đi được!” Nói rồi, Ngô Quế Lan đứng dậy, liêu xiêu rời rã
đi về phía phòng ngủ.

Tiểu
Kinh trợn mắt há miệng nhìn Ngô Quế Lan lê bước chẳng mấy chốc sẽ đi vào gian
phòng kia, thần sắc oán hận kinh khủng khi nãy bỗng biến đâu mất hết, thay vào
đó là vẻ tủi thân rất đáng thương.

“Cô
chơi với tôi đi… chẳng có ai chơi với tôi cả…” Nó cầu xin rồi òa khóc, bộ
dáng tội nghiệp khiến người ta khó có thể chối từ.

Ngô
Quế Lan lại không thèm quan tâm đến nó, cứ thế đi thẳng vào phòng.

Tiểu
Kinh thấy vậy liền thu hồi bộ dạng đáng thương, cười tinh quái, “Nếu cô không
chơi với tôi, tôi sẽ đi tìm anh Thành Công chơi cùng.”

Lời
còn chưa dứt, Ngô Quế Lan quả nhiên xuất hiện trước mặt nó, nhưng ánh mắt vô
cùng dữ tợn.

Thực
ra nó cũng không dám chọc giận cô, lập tức trở về dáng vẻ rụt rè khi trước, ngập
ngừng nói: “Chỉ cần cô đồng ý với tôi một chuyện, về sau tôi sẽ ngoan ngoãn
nghe lời, không bao giờ làm phiền cô.”

Nhắm
mắt hít sâu một hơi, Ngô Quế Lan cố áp chế lửa giận trong lòng, hừ một tiếng,
“Nói đi, đừng có không biết điều!” Nếu điều kiện đúng mực, sau đó có thể được
bình an vô sự, tất nhiên không gì có thể tốt hơn.

Bị
cô nạt sợ run cả người, Tiểu Kinh nhát gan gục đầu xuống, trong đôi mắt đen láy
xẹt qua một tia giảo hoạt, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve bụng Ngô Quế Lan,
lí nhí nói: “Để tôi làm con của cô nhé… Không có ai chơi cùng, tôi thấy rất
cô đơn, tôi không muốn tiếp tục một mình ở đây.”

Ngô
Quế Lan trợn mắt nhìn đỉnh đầu có hai xoáy tóc của nó, hồi lâu nói không thành
tiếng. Như thế làm sao được?

“Không
nói gì chính là đồng ý rồi nhé, thật hay quá, tôi có mẹ rồi!” Tiểu Kinh chớp thời
cơ, ngẩng đầu, nhảy lên nhào vào lòng Ngô Quế Lan, đôi mắt to sáng lên tinh nghịch.

Ngô
Quế Lan không kịp tránh, kinh ngạc nhìn khuôn mặt tràn ngập sướng vui của thằng
bé, đồng thời cũng cảm nhận được hơi lạnh từ chỗ hai người tiếp xúc truyền vào
cơ thể, một chữ “không” thật khó để buông ra.

Trong
phòng làm việc thoáng đãng sáng sủa, Lâm Tu Kiều đứng bên cửa sổ, vừa nghe báo
cáo từ điện thoại, vừa nhìn ra trời tuyết tung bay bên ngoài đem cả thành phố
bao phủ trong lớp màn mờ mịt. Tuyết rơi đã nhiều ngày, những người lang thang đầu
đường xó chợ e rằng vô cùng chật vật. Chờ đến khi tuyết ngừng rơi, trời chuyển ấm,
từng ngõ ngách của thành phố này sẽ có một dịp được “sạch sẽ” nhất từ trước đến
giờ.

“Được
rồi… dừng ở đây đi.” Trầm ngâm nói xong câu cuối cùng, anh cúp máy.

Xem
ra, những ngày anh hôn mê đã xảy ra rất nhiều chuyện thú vị. Trên môi thoáng hiện
nét cười, anh xoay người trở về ngồi bên bàn làm việc. Ép một cô gái bán hoa đến
nông nỗi đi nhặt rác, như vậy cũng được rồi, trừng phạt một chút mà thôi, không
cần dồn người ta đến đường cùng.

Nhớ
đến một đoạn thời gian anh và Gia Gia phải sống trong bất an sợ hãi, Lâm Tu Kiều
có chút buồn bực, lại không hiểu sao cũng cảm thấy buồn cười. Cho nên… ừm,
anh muốn trừng phạt cô gái kia một chút, để cho cô biết làm gái bán hoa cũng phải
có đạo đức nghề nghiệp, đừng tùy tiện lấy loại bệnh nan y kia đi dọa người. Nếu
không nghĩ đến việc cô ta từng cứu Gia Gia, chỉ bằng vài cái tát trên mặt Gia
Gia, anh cũng có thể cho cô vĩnh viễn không bao giờ thấy được mặt trời, giống
như mấy tên côn đồ bắt nạt Gia Gia kia.

Day
day thái dương, ánh mắt anh dừng ở tấm ảnh đặt bên tay phải. Cô gái trong hình
cười rạng rỡ như ánh mặt trời, sau lưng là ngọn núi tuyết thanh khiết càng làm
nổi bật vẻ đẹp trong sáng động lòng người của cô.

Là ảnh
chụp năm mười sáu tuổi nhỉ? Anh không khỏi nhớ lại thời gian đó, khi cô chưa từng
biết tình ái là gì, trong mắt cô dường như chỉ có anh, bám anh chẳng khác chi một
chú cún con. Thật làm cho người ta hoài niệm! Trên môi anh, một nụ cười khổ nhè
nhẹ phất qua.

Đôi
khi, anh thật sự tưởng như mình không còn kiên trì được nữa.

Không
biết từ khi nào, cô bắt đầu rời xa anh, thậm chí còn kịch liệt chống đối không
chịu tiến thêm một bước với anh. Nhìn cô như cánh bươm bướm rực rỡ bay lượn giữa
đám nam sinh, tốc độ đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo, anh chỉ hận không
thể giam cô lại, không cho bất kì ai tiếp cận ngoại trừ mình. Với năng lực của
anh, đương nhiên sẽ làm được, nhưng anh chỉ có thể đè nén ham muốn thôi thúc đến
phát cuồng ấy, bởi điều anh cần là một cô gái vô ưu vô lo cười tươi như ánh mặt
trời trong bức ảnh chứ không phải một con rối giận hờn.

Thở
dài, anh tháo kính, để lộ đôi mắt đẹp đến thái quá với một người đàn ông, mà
cũng bén nhọn đến thái quá.

Tuy
chuyện xảy ra lần trước khiến cô đúng mực hơn rất nhiều, thái độ với anh bắt đầu
cải thiện, nhưng cũng làm cho anh càng cảnh giác, nhắc anh phải nhanh chóng khiến
cô cam tâm tình nguyện trốn trong vòng tay anh. Bằng không thời gian kéo dài, tật
kết giao bè bạn linh tinh của cô lại tái phát, cho dù phái người theo dõi cô
hai mươi tư giờ một ngày cũng khó có thể đảm bảo không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ
đến đây, anh bất giác đau đầu. Nếu cô nhóc kia chịu nghe lời anh thì đâu đến nỗi
xảy ra việc này.

Tiếng
gõ cửa vang lên. Anh lên tiếng, đeo kính vào, cửa cũng đã bị đẩy ra, Thẩm Gia
cười giòn tan bước tới. Mấy ngày nay cô ngoan hơn rất nhiều, chủ động yêu cầu đến
công ty anh thực tập. Có thể ở bên chăm sóc cho cô, anh đương nhiên sẽ không từ
chối.

“Xong
việc rồi à?” Tay cô cầm túi xách, hiển nhiên
đã chuẩn bị tan tầm.

“Ừm.”
Lâm Tu Kiều đứng dậy, cầm áo khoác, Thẩm Gia lại gần khoác tay anh.

“Em
muốn ăn sủi cảo anh gói.” Đang đợi thang máy, ánh mắt Thẩm Gia bỗng tươi hẳn, từ
một tay chuyển hẳn sang cả hai tay ôm lấy quấn chặt lấy anh, cười đến nịnh nọt.

Lâm
Tu Kiều ngẩn ra, rồi bật cười, “Vậy giờ chúng ta phải đi siêu thị đã…” Sau đó
anh quả nhiên nghe được tiếng hoan hô của cô, cửa thang máy mở ra, hai người
sánh vai đi vào.

“Em
muốn ăn nhân gì?” Nhìn Thẩm Gia đưa tay đóng thang máy, anh hỏi, trong mắt là ý
cười chiều chuộng.

“Ừm…
cần tây nhé.” Thẩm Gia từ nhỏ đã đặc biệt yêu thích cần tây. Có một lần, Lâm Tu
Kiều dùng cần tây và thịt làm nhân sủi cảo, cô ăn xong thấy thích vô cùng, sau
đó rất thường xuyên nhắc đến.

Lâm
Tu Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, “Em ấy, sao ăn mãi không thấy chán vậy? Còn bao
nhiêu thứ khác cơ mà…”

“Mặc
kệ, em thích cần tây.” Thẩm Gia chu môi, “Lâu rồi không ăn, em rất muốn ăn.” Cô
từ nhỏ đã thế, đã thích thứ gì là thích đến cùng, rất khó thay đổi, chỉ có chuyện
hẹn hò là không như vậy.

Lâm
Tu Kiều cười cười, không khỏi xoa xoa đầu cô, cũng không nói thêm gì nữa.

“Lại
coi người ta như trẻ con rồi…” Thẩm Gia đối với hành động này của anh có vẻ
không hài lòng, lén lút thì thào.

“Cái
gì cơ?” Lâm Tu Kiều nghe không rõ.

“Không
có gì.” Thẩm Gia chun mũi, chuyển đề tài, “Đúng rồi, hai ngày nay anh có chỗ
nào khó chịu không?” Ngay sau hôm xuất viện, anh đã về công ty làm việc ngay.
Trải qua một lần anh mất kí ức rồi nhớ lại, cô và người khác đều lo lắng, chỉ e
anh đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

“Chẳng
qua não bị chấn động nhẹ mà thôi, không cần quan trọng hóa vấn đề như thế.” Lâm
Tu Kiều cười đáp, mỗi ngày đều bị một đám người hỏi đi hỏi lại cùng một câu khiến
anh vừa bất đắc dĩ, vừa mất kiên nhẫn.

“Chấn
động nhẹ á?” Thẩm Gia nghe vậy cao giọng nhắc lại, “Mất trí nhớ, lại mất tích,
anh còn dám nói…” Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô hốt hoảng ngậm miệng, âm
thầm véo đùi mình một cái, thiếu điều hối hận tự cắn đứt đầu lưỡi.

“Mất
trí nhớ lại mất tích?” Lâm Tu Kiều nhạy cảm bắt được hai từ then chốt trong câu
nói dở dang kia, tim đột nhiên loạn nhịp.

Thẩm
Gia âm thầm kêu khổ, chỉ biết gượng cười, ánh mắt dáo dác, “Không… em nói
lung tung…” Cô ngập ngừng ấp úng, sốt ruột nghĩ cách lấp liếm.

Chính
vào lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở, có người bước vào. Cuộc nói chuyện
đành kết thúc ở đây. Bắt gặp Thẩm Gia đang thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt Lâm Tu Kiều
sau cặp kính lóe lên thâm trầm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN