Hơn nửa tháng sau, Tần Phỉ Thúy rốt cục nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc trong trí nhớ của nguyên thân, cửa trấn thấp bé lại náo nhiệt không thôi, phía trên có khắc hai chữ “Song Hạc”, cổ xưa mà loang lổ.
Thôn Tần gia là một thôn xóm lớn có trên trăm hộ gia đình, phía nam có một con sông nhỏ, hiện giờ mùa đông khắc nghiệt, ruộng đất khắp nơi hoang vu, phòng ốc chằng chịt rồi lại rất rõ ràng tập trung cùng một chỗ.
Hai chiếc xe ngựa đi qua khiến cho rất nhiều thôn dân ra khỏi nhà kiểm tra.
“Đến rồi.
“
Nghe được thanh âm, gã sai vặt đánh xe dừng xe ngựa lại, nhìn cái sân rách rưới trước mắt, đây thế mà lại là nhà Phỉ Thúy tỷ tỷ, sao có thể nát thành ra như vậy.
Tần Phỉ Thúy theo thói quen đi lấy khăn che mặt, thời điểm đang chuẩn bị mao vào mới giật mình nhận ra, về đến nhà rồi, không cần chú ý như vậy, lập tức liền buông khăn che mặt xuống, vén rèm lên, xuống xe ngựa, hít thở không khí trong lành, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
“Phỉ Thúy tỷ tỷ.
“
Gã sai vặt nhìn nàng một cái, liền lập tức cúi đầu xuống.
Tần Phỉ Thúy nhìn khuôn viên giống hệt trong trí nhớ, bảy năm trôi qua, nơi này càng rách nát.
“Ta đi vào trước, phiền tiểu ca chờ một chút.
“
“Không dám.
“
Gã sai vặt lập tức trả lời.
Tần Phỉ Thúy đẩy cửa viện ra, có chút nghi hoặc, động tĩnh lớn như vậy sao lại không có ai đi ra, đi thẳng, xuyên qua sân, bước lên hành lang rộng chừng một mét dưới mái hiên, lại vượt qua ngưỡng cửa liền đến nhà chính.
Tất cả mọi người Tần gia đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía nàng.
Một khắc đi vào nhà chính kia, Tần Phỉ Thúy liền phát hiện bầu không khí không đúng lắm, bọn họ tựa hồ đang cãi vã, hai cô nương đáng đứng, một người sắc mặt trắng bệch, một người vẻ mặt giận dữ, nhìn tuổi tác hẳn là hai vị đường tỷ của nguyên thân.
Không nhận ra mình sao? Sao cả đám đều không nói lời nào?
“Phỉ Thúy?”
Hoàng thị nhỏ giọng kêu lên, cô nương này toàn thân khí phái, làm cho trong lòng nàng không yên, nhưng bộ dáng kia thật sự rất giống với đại nữ nhi của nàng năm xưa đã rời nhà.
“Nương.
“
Tần Phỉ Thúy mỉm cười, “Ta về rồi.
“
“Phỉ Thúy!”
Xác định là đại nữ nhi của mình, Hoàng thị lập tức đứng lên, vọt tới trước mặt nàng, ôm lấy nàng, “Phỉ Thúy, nương còn tưởng rằng không bao giờ gặp lại ngươi!”
Tiếp theo liền kích động phát khóc.
Hoàng thị khóc không có nửa điểm áp lực, thanh âm cũng không nhỏ, nhưng bên trong tràn đầy tưởng niệm làm cho Phỉ Thúy đều đỏ hốc mắt.
Đưa tay ra và ôm nàng ta.
Tần Hữu Địa ở một bên gấp đến độ “A, a” kêu thẳng.
“Cha!”
Tần Phỉ Thúy nghiêng đầu, nàng vừa gọi, hán tử vẻ mặt thành thật này lộ ra một nụ cười thật to, khóe mắt đã có nước mắt chảy xuống.
“Nương, chúng ta đi trước đi.
“
Thanh niên nam tử mặc trường sam nhỏ giọng nói với phụ nhân bên cạnh hắn.
“Ừ.
“
Trần thị gật đầu, để nhi tử đỡ dậy, chuẩn bị cáo từ.