Em ấy đi tập huấn, hai tuần.
… [Nhật ký quan sát thanh mai]
Trở về từ Disneyland, tâm trạng của Đào Ấu Tâm vẫn luôn trong trạng thái phấn khích, chỉ có tình hình lúc trong phòng nhảy phải tiến hành huấn luyện cường độ cao cô bé mới không nhịn được rên rỉ hai lần.
Tháng tám phòng nhảy tổ chức cho học sinh đi tập huấn, Đào Ấu Tâm chủ động đăng kí đi.
“Lần này con phải đi tập huấn hai tuần.” Đến buổi tối, Đào Ấu Tâm tuyên bố tin mình sắp phải đi tập huấn hai tuần với bố mẹ, thuận tiện bảo mẹ cho thêm một ít tiền tiêu vặt.
Nghe nói con gái không ở nhà hai tuần, Phó Dao Cầm thấy hơi lo lắng: “Một mình con đến phòng nhảy tập huấn hả?”
“Còn có rất nhiều bạn cùng lớp nữa ạ, bọn con sẽ ở cùng nhau.” Đào Ấu Tâm ríu rít đọc mấy cái tên Phó Dao Cầm thấy quen tai, Phó Dao Cầm mới miễn cưỡng yên tâm.
Phó Dao Cầm lại hỏi thêm một số vấn đề liên quan, cuối cùng nói với con gái: “Con phải chú ý an toàn đấy, nhớ phải gọi video cho ba mẹ mỗi ngày để báo bình an có biết chưa.”
Được ba mẹ đồng ý, Đào Ấu Tâm báo tin tốt này với Hứa Gia Thời, cô bé vặn eo trước mặt Hứa Gia Thời, trông có vẻ cực kỳ khoe khoang: “Anh Gia Thời, em phải đi tập huấn hai tuần, anh đừng nhớ em quá nha.”
Đào Ấu Tâm lập tức dừng vặn eo, phồng má chất vấn cậu: “Vì sao chứ?”
Hứa Gia Thời cầm sách vở lên, nói: “Tháng tám có một cuộc thi hỏi đáp kiến thức vật lý rất thú vị, còn phải chuẩn bị cho cuộc thi vào tháng chín nữa.”
Cuộc thi hỏi đáp kiến thức tháng tám là hoạt động thú vị do thành phố tổ chức, tháng chín phải tham gia cuộc thi vật lý trung học trên toàn quốc.
Đào Ấu Tâm trước giờ vẫn luôn tránh xa việc nhắc đến chuyện học hành, cô bé lập tức cách cậu rất xa, trước khi đi cũng chỉ khách sáo nói một câu: “Anh Gia Thời, em sẽ nhớ anh.”
Hứa Gia Thời mặt không biểu cảm từ chối: “Không cần đâu.”
Đào Ấu Tâm nhăn mặt với bóng lưng của cậu, nhanh chóng về nhà thu dọn hành lý.
Đã đến giờ đi tập huấn, Đào Ấu Tâm hẹn cùng nhau đến điểm tập hợp trước với mấy người bạn bình thường hay đi học chung, xung quanh có mấy nhóm người xa lạ đứng rải rác, nghe nói đều là người học vũ đạo, nhưng thể loại vũ đạo lại khác nhau.
Trẻ con ở tuổi này rất ham chơi, thích nhất là nói chuyện trên trời dưới đất với các bạn cùng tuổi, lần nào tụ tập cũng nói chuyện không ngớt.
“Này, các cậu nhìn mấy cậu chàng bên kia xem, hình như là học nhảy đường phố đấy, đẹp trai quá.”
Đào Ấu Tâm nhìn theo hướng ngón tay bạn chỉ, ánh mắt sững sờ.
Cậu chàng đội mũ lưỡi trai đứng dưới ánh mặt trời kia, chẳng phải là Tạ Nhiên sao?
Tạ Nhiên là một người dễ thích nghi, hai người nhìn nhau một lúc rồi cậu ấy chủ động đến đây chào hỏi: “Đào Ấu Tâm, ở đây mà vẫn có thể gặp được cậu, trùng hợp thật đấy.”
“Trùng hợp thật.” Tính cách Đào Ấu Tâm tốt nên bất cứ ai cũng có thể làm bạn cô bé.
Tạ Nhiên dựa vào vẻ bề ngoài xuất sắc và tính cách hướng ngoại để hòa nhập với những người xung quanh, khi lên xe cậu ấy ôm cặp sách ngồi xuống bên cạnh Đào Ấu Tâm, nói mĩ miều là: Giao lưu tình cảm.
Đào Ấu Tâm thấy không có vấn đề gì, cúi đầu gửi tin nhắn cho mẹ mình, báo cáo tình hình cô bé sắp xuất phát.
“Cậu nghe nhạc không?” Tạ Nhiên duỗi tay ra vỗ lên vai cô bé, đưa cho cô bé một bên tai nghe.
Đào Ấu Tâm nhét tai nghe vào lỗ tai, nghe thấy là một bài hát tiếng Anh của ca sĩ cô bé thích. Đào Ấu Tâm rất bất ngờ, hai người theo chủ đề nói chuyện với nhau từ điểm xuất phát cho đến điểm đến.
“Đã đến trạm cuối rồi, các bạn tham gia tập huấn vui lòng xuống xe.” Giáo viên chủ trì đứng đằng trước để duy trì trật tự, các học sinh tham gia tập huấn nhận hành lý của mình.
Đào Ấu Tâm nâng tay cầm lên, lúc xoay người không cẩn thận va vào người khác, vội vàng xoay người xin lỗi: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, cậu không sao chứ?”
Cậu chàng bị va phải nhìn cô bé một cái, không nói câu nào đã rời đi luôn.
Đào Ấu Tâm nhíu mày, có lẽ là do khí chất trầm tính kiệm lời kia có hơi giống Hứa Gia Thời, cô bé không khỏi chú ý cậu ấy thêm đôi chút.
“Này, cậu đang nhìn gì thế?” Tạ Nhiên đột nhiên xuất hiện sau lưng cô bé.
Đào Ấu Tâm không hề đề phòng, thuận miệng nhắc đến: “Cậu trai kia.”
“Xì, cậu ta thì có cái gì đẹp, người đâu kỳ quặc.” Tạ Nhiên kéo va li đồ đi được hai bước rồi lại quay lại, vẻ mặt nghiêm túc thì thầm vào tai cô bé dặn dò: “Cách xa cậu ta ra, nếu không thì cậu sẽ thiệt lắm đấy.”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên: “Cậu biết cậu ấy hả?”
Tạ Nhiên nghiến răng nghiến lợi: “Chúng tôi có thù oán.”
Mối thù của Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn phải nói bắt đầu nói từ chuyện kỳ thi sau khi chuyển trường của cậu ấy, học cùng lớp với Châu Triệt Ngôn.
Lần đầu tiên, cậu ấy truyền giấy với bạn bè trong giờ học không cẩn thận ném trúng Châu Triệt Ngôn gây ra tiếng động khiến giáo viên phát hiện, cậu ấy liên tục nháy mắt ra hiệu với Châu Triệt Ngôn, cầu xin Châu Triệt Ngôn giấu giếm hộ, kết quả là Châu Triệt Ngôn lại giao luôn tờ giấy kia cho giáo viên, hại cậu ấy và bạn bè bị phê bình trước mặt tất cả mọi người, khiến cả lớp chê cười.
Lần thứ hai, đến lớp muộn và về sớm phải ghi tên lại, cậu ấy đến muộn một phút, vào trong phòng học trước khi giáo viên chủ nhiệm đến. Châu Triệt Ngôn vẫn nề nếp viết tên cậu ấy vào sổ rồi nộp lên cho giáo viên, không hề thương tiếc.
Lần thứ ba, cậu ấy đến quán net, bởi vì Châu Triệt Ngôn báo cáo nên bị mời phụ huynh.
Những việc như thế này xảy ra, có dùng năm ngón tay cũng không đếm hết được, mối thù của hai người cứ thế hình thành từng chút từng chút một.
Đào Ấu Tâm không thể đánh giá là đúng hay sai, đúng lúc bạn đi cùng gọi cô bé, cô bé vội vàng tạm biệt Tạ Nhiên, xách hành lý đuổi theo.
Những ngày ở trại tập huấn vừa thú vị vừa tra tấn, thú vị chính là lúc luyện tập vũ đạo không hề buồn tẻ, lúc nghỉ ngơi mọi người sẽ tụ tập lại chơi đùa với nhau, giống một trải nghiệm du lịch mới mẻ. Tra tấn chính là phải huấn luyện cường độ cao, cũng không dễ gì đạt được yêu cầu của giáo viên.
“Anh Gia Thời.”
Tối hôm nào Đào Ấu Tâm cũng sẽ gọi video hoặc gọi điện với mọi người, tần suất cô bé gọi cho một chàng trai còn cao hơn ba mẹ.
Có một lần bạn cùng phòng vô tình nhìn thấy Đào Ấu Tâm gọi video, chàng trai trên màn hình vừa cao ráo vừa đẹp trai, đúng kiểu khiến người ta không nhịn được phải hét chói tai.
Tin tức này nhanh chóng truyền đi khắp phòng ngủ, trước khi đi ngủ mọi người đều đè Đào Ấu Tâm lại hỏi: “Đào Ấu Tâm, cậu đang hẹn hò đấy à?”
“Không thể nào đâu, đấy là anh trai của tớ.” Đào Ấu Tâm lại lộ ra ánh mắt nghi ngờ, không hiểu sao bọn họ lại nghĩ theo hướng đấy.
Trong đó có một bạn cùng phong to gan nhân cơ hội nói: “Cậu có thể cho tớ số điện thoại của anh cậu không, tớ muốn làm quen với anh ấy.”
“A…” Cô bé hơi do dự: “Tớ phải hỏi anh ấy trước đã.”
Cô gái sảng khoái nói: “Được, cậu cứ nói là có người muốn kết bạn với anh ấy nhá, ha ha ha.”
Nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, có lẽ Hứa Gia Thời vẫn chưa ngủ, Đào Ấu Tâm nhấn mở khung tin nhắn, nhập từng chữ một.
Bé ngỗng ngốc nghếch: Anh Gia Thời, bạn cùng phòng của em muốn kết bạn với anh.
+10: Ồ.
Ồ?
Ý là đồng ý hay không đồng ý vậy?
Đào Ấu Tâm không hiểu gì, chưa từ bỏ ý định hỏi thêm lần nữa.
Bé ngỗng ngốc nghếch: Vậy em có được cho không?
+10: Tùy em.
Tùy cô bé?
Khoảnh khắc nhìn thấy câu trả lời, Đào Ấu Tâm nhíu mày. Trước đây những người đến trước mặt cậu hỏi thông tin liên lạc đều bị từ chối thẳng thừng, lần này cô bé lễ phép hỏi cậu, Hứa Gia Thời lại không từ chối?
Hay là do cậu bận quá? Không chú ý đến lời cô bé nói?
Chỉ trong nửa phút ngắn ngủn, trong đầu Đào Ấu Tâm đã nảy ra vô số suy đoán, đúng lúc ký túc xá tắt đèn, cô bật điều hoà lên đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, chuyện “kết bạn” đã bị Đào Ấu Tâm quên sạch sành sanh, mãi cho đến khi cô gái kia hỏi lại lần nữa, cô suy nghĩ một lúc rồi đưa tài khoản QQ Hứa Gia Thời cho cô gái kia.
Hứa Gia Thời thật sự có quá ít bạn, chẳng mấy khi cậu lại nhả ra, quen thêm một người bạn cũng tốt.
Cô gái kia rất tích cực, lấy được số điện thoại đã kết bạn ngay, còn xác nhận ảnh đại diện với Đào Ấu Tâm: “Cái này là anh ấy hả?”
“Ừm, đúng rồi.”
“Tên tài khoản của anh ấy, +10 là có ý gì thế?”
“Tên đồng âm đấy.”
“Oa, thật thú vị.”
“Là do tớ nghĩ ra đấy.” Nhắc đến chuyện này, Đào Ấu Tâm rất kiêu ngạo, lúc trước hai người cùng nhau đăng ký tài khoản, Đào Ấu Tâm chọn một đóng tên nick name Mary Sue, trẻ trâu đều bị từ chối, cuối cùng quyết định đặt tên cho đối phương. Hứa Gia Thời nhập “bé ngỗng ngốc nghếch”, cô bé nhập “+10”.
“Cảm ơn nha.” Tin nhắn xác nhận được gửi đi, cô gái nhiệt tình khoác tay cô bé: “Tớ gửi kết bạn rồi, chúng ta đến phòng nhảy trước đi.”
Lần tập huấn này hợp tác với năm phòng nhảy khác nhau, ngoại trừ huấn luyện hàng ngày ra thì phần lớn là tổ chức du lịch. Không biết là ai đề nghị “huấn luyện theo ca”, cuối cùng được tất cả mọi người nhất trí đồng ý.
“Huấn luyện theo ca” có nghĩa là bọn họ sẽ để những học sinh thuộc các phong cách nhảy khác nhau thành lập các đội ngẫu nhiên, huấn luyện thú vị cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Lúc đầu Đào Ấu Tâm được tiếp xúc với nhảy hiện đại, sau khi làm quen cô bé bắt đầu học múa ba lê, cô bé đã tập múa ba lê được năm năm rồi.
Lúc chọn kiểu vũ đạo, không biết Tạ Nhiên đã đứng sau cô từ lúc nào, miệng còn liên tục lẩm bẩm “Jazz, jazz”, Đào Ấu Tâm hoảng sợ, run tay rút một tờ giấy, mở ra xem: “Là nhảy hiện đại.”
“Ha hả.” Tạ Nhiên tỏ vẻ rất tiếc nuối.
Tạ Nhiên nhảy nhảy đường phố rút được Jazz, Đào Ấu Tâm học múa ba lê rút được nhảy hiện đại.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cô nàng Thất Thất kia bảo tôi phải chăm sóc cậu.”
“Ha ha, cậu ấy cũng bảo tôi thế.”
Khúc Thất Thất làm bạn tốt của hai người có thể so với Đoan Thủy đại sư, dặn dò hai người phải giúp đỡ lẫn nhau, lúc nói chuyện Đào Ấu Tâm tò mò hỏi: “Chẳng phải lúc trước cậu nói người nhà cậu sợ trì hoãn việc học nên không cho cậu học nhảy nhảy đường phố sao?”
Tạ Nhiên thản nhiên nói: “Thành tích ban xã hội của tôi gà mờ quá, bọn họ sợ tôi không đậu đại học nên quyết định đồng ý cho tôi học tiếp, đến lúc đấy đi thi nghệ thuật cũng được.”
Đào Ấu Tâm liếc mắt: “Nhưng tôi nghe Thất Thất nói, cậu cũng thi đậu trường trung học thực nghiệm số 1.”
“Suỵt.” Tạ Nhiên giơ ngón tay lên, giả vờ giả vịt nhìn xung quanh, đến gần tai cô bé thì thầm: “Còn thiếu mấy điểm nữa, dùng chút quan hệ đấy.”
Đào Ấu Tâm lập tức trợn tròn mắt, Tạ Nhiên rất tin tưởng vỗ bả vai cô bé: “Tôi chỉ nói với cậu chuyện này thôi đấy, cậu đừng nói với ai khác.”
Đào Ấu Tâm ngơ ngác gật đầu, như thể được giao phó một nhiệm vụ quan trọng.
Một lớp học nhỏ lại được tổ hợp lại, bên phía Đào Ấu Tâm có tổng cộng bảy người, hai nam năm nữ. Càng trùng hợp hơn là Châu Triệt Ngôn cũng nằm trong số đó.
Trong buổi học đầu tiên, giáo viên yêu cầu mọi người giới thiệu bản thân, trong đó có hai người khiến mọi người có ấn tượng khá sâu sắc.
Một là Đào Ấu Tâm hướng ngoại bắn liên thanh một đoạn dài, mà là Châu Triệt Ngôn hướng nội đứng lên chỉ nói đúng năm chữ: “Tôi tên Châu Triệt Ngôn.”
Giáo viên dạy bọn họ cực kỳ dí dỏm, mỗi khi bạn rộn học nhảy, trái lại ông ấy sẽ chuẩn bị máy trò chơi nhỏ để phá tan sự ngại ngùng, khiến mấy người không quen nhau nhanh chóng hòa nhập, ngoại trừ Châu Triệt Ngôn.
Tuy cậu ấy không đủ tích cực, nhưng thái độ tham gia trò chơi rất nghiêm túc, không giống kiểu “tiểu nhân âm hiểm” mà Tạ Nhiên miêu tả.
Bởi vì trò chơi đổi vị trí, Đào Ấu Tâm và Châu Triệt Ngôn được sắp xếp thành đồng đội, khi bọn họ đang chơi vui vẻ, cô bé theo phản xạ giơ tay đập tay với đồng đội của mình, khi không nhận được phản hồi, cô bé lập tức nhận ra người bên cạnh cô bé không phải là Hứa Gia Thời.
Nhưng cô bé hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ, ngay sau đó cô bé nở nụ cười với Châu Triệt Ngôn, cô bé lại quay lại chú ý vào trò chơi.
Tình cờ cảnh này bị Tạ Nhiên đi ngang qua nhìn thấy, cách cửa kính cũng muốn cào cậu ấy.
Vừa tan học, Đào Ấu Tâm đã bị Tạ Nhiên kéo sang bên cạnh: “Đào Đào, tôi đã nhắc cậu đừng qua lại với cậu ta mà, cậu ta rất xấu xa đấy.”
Lại tới nữa…
Đào Ấu Tâm không đứng về phía ai, giữ vững thái độ trung lập: “Không biết toàn cảnh nên tôi không đánh giá đâu.”
Tạ Nhiên lại không chịu dừng: “Mặt lạnh tanh y như ai nợ cậu ta mấy triệu không bằng ấy, tính cách có thiếu sót thì thôi đi, còn hay hãm hại sau lưng người ta.”
Ai ngờ những lời này lập tức dẫm trúng cái đuôi nhỏ của Đào Ấu Tâm, miệng cô bé còn nhanh hơn cả đầu óc: “Mặt lạnh thì sao chứ? Chẳng có ai quy định ai phải cười cả, cái này mà cũng tính là tính cách thiếu sót à?”
Cô bé ghét nhất người khác dùng từ “mặt lạnh” để định nghĩa một người khác, từ nhỏ Hứa Gia Thời đã không thích cười, thường xuyên có máy người lớn bất lịch sự trêu chọc cậu, đánh giá cậu là “mặt liệt”, “Tính cách có khiếm khuyết”, “xa cách” các kiểu, cực kỳ khó nghe.
Có bác gái hàng xóm ghen ghét Hứa Gia Thời tài giỏi hơn cháu trai bà ta, cố tình nói xấu cậu trước mặt người khác, Đào Ấu Tâm không nói lại được nên cầm súng bắn nước đồ chơi của mình lên chạy ra ngoài, bắn nước khiến bác gái kia ướt sũng.
Bác gái kia tức giận nên “tuyên dương” hành động của cô khắp nơi.
Tiểu Gia Thời trưởng thành sớm hiểu nói năng ác ý sẽ khiến người khác tổn thương, lo lắng cô bé đau lòng, cố tình cầm kẹo với đồ chơi đến nhà dỗ dành cô bé, lại thấy Đào Ấu Tâm đang dựa vào cửa sổ hóng hớt.
Tiểu Gia Thời cau mày: “Bác ấy nói em thế mà em còn cười được à?”
Cô gái nhỏ ngây thơ quay đầu lại, đôi mắt cong cong cười: “Anh Gia Thời, bọn họ chỉ cười em nên sẽ không nói xấu anh nữa.”
…
Tạ Nhiên không ngờ Đào Ấu Tâm lại có phản ứng lớn như vậy, cô gái có tính cách ngọt ngào mềm mại lại có một mặt sắc bén như thế, đầu óc lập tức trống rỗng: “Mới đấy mà cậu đã bắt đầu nói đỡ cho cậu ta rồi á? Chẳng lẽ cậu cũng giống mấy cô gái kia, thích gương mặt thối hoắc đấy của cậu ta?”
Đào Ấu Tâm ngạc nhiên há hốc mồm.
Cô bé hoàn toàn không hiểu, sao trí tưởng tượng của Tạ Nhiên lại phong phú thế?
Khi bóng dáng đáng ghét của Châu Triệt Ngôn lướt qua trước mắt, cơn tức trong lòng Tạ Nhiên lập tức dâng lên, cậu ấy lại nói không lựa lời: “Cái gì mà núi băng, đóa hoa lạnh lùng cao quý, toàn là giả vờ giả vịt.”
Đào Ấu Tâm rất ít khi cãi nhau với người khác, lại bị bộ dạng tự cho là đúng không chút lịch sự của cậu ấy chọc tức đến nỗi mặt đỏ tía tai: “Tôi cứ thích lạnh lùng đấy, không được hả?”