Cá heo, bánh ngọt và em.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Đào Ấu Tâm vừa về đến cửa nhà, thì đã nhìn thấy chiếc hộp chuyển phát nhanh mà hôm nay cô nhờ mẹ lấy về. Cô che miệng giấu đi tiếng cười, nghịch ngợm hỏi lại: “Vậy anh có muốn em quay lại không?”
Cô không biết rằng những lời nói trêu chọc mà mình vô thức thốt ra sẽ tạo nên gợn sóng lớn tới nhường nào trong lòng chàng trai ấy.
“Đào Ấu Tâm.” Anh bỗng nhiên gọi tên cô.
“Hửm?”
“Hàng ngày em học những gì trong đoàn múa?” Lời nói của cậu thiếu niên còn ẩn giấu một ý khác.
Nhưng mà cô gái lại chỉ nghe ra được nghĩa trên mặt chữ, từ đầu bên kia điện thoại truyền đến một câu trả lời thật nghiêm túc: “Học múa này, còn có cả lớp văn hóa nữa.”
“Ừm…” Anh không tìm ra được chút sai lầm nào, nên chỉ có thể nuốt xuống lời định nói: “Sau này em đừng nói chuyện lung tung nữa.”
“Em đã nói cái gì cơ?”
“Thôi được rồi.” Thật là giải thích mãi cũng không xong cho cô ngốc này mà.
Cô mà còn thiếu lúc vô ý tán tỉnh người khác nữa hay sao?
Chàng trai gõ tay lên lịch điện tử đặt trên bàn, nhìn thấy một ngày được đánh dấu màu đỏ, làm như không quá để ý mà nhắc đến: “Sinh nhật của em cũng sắp tới rồi.”
Cô gái ở đầu bên kia đáp lại: “Vẫn còn tận ba tháng nữa cơ.”
“Rồi cũng sẽ đến ngay thôi.” Anh đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Sinh nhật của Hứa Gia Thời lại vào ngay đúng lúc sắp sửa cuối kỳ, Đào Ấu Tâm về đến nhà vào tối ngày tám.
Sáng sớm ngày chín, ngay khi tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, cô lập tức đứng dậy khỏi giường.
Suốt quãng thời gian qua học tập ở đoàn múa, cô hầu như không có hoạt động giải trí nào, kể cả khi đó là một ngày nghỉ duy nhất trong tuần, cô cũng dành hơn nửa thời gian để luyện tập ở nhà, hình thành thói quen tốt là thức dậy ngay khi nghe tiếng chuông đồng hồ báo thức.
Trong lúc đánh răng, cô liếc nhìn đồng hồ, chỉ mới bảy giờ rưỡi.
Cô không kìm được mà ngáp dài một cái, lấy nước ấm vỗ nhẹ lên mặt, sau đó nặn lấy chút nhũ tương* trên tủ kính ra xoa đều trên mặt mình.
*Nhũ tương là một hệ phân tán cao của hai hay nhiều chất lỏng không hoà tan được vào nhau, một trong hai có dạng những giọt nhỏ của pha bị phân tán, pha còn lại ở dạng pha liên tục.
Vì đã xa nhà sáu tháng nay nên trong tủ hầu như không có quần áo mới gì cả, sau khi lựa qua lựa lại một lúc lâu, cô vẫn quyết định mặc bộ đồ trong vali mà mình mang về.
Kết hợp áo len trắng viền ren với váy len ngắn cùng màu, quần tất giả da lót lông là món đồ không thể thiếu cho váy mùa đông. Cuối cùng, khoác lên mình chiếc áo khoác lông cừu non màu nâu nhạt, phong cách ngọt ngào dần dần hiện ra.
Cô thuận tay lấy chiếc mũ màu trắng bên cạnh rồi đội lên, trông cực kỳ ấm áp khi phối cùng với chiếc áo khoác rộng thùng thình. Lại bước tới tủ trang sức nhìn một lượt, cô nhặt lấy một sợi dây buộc tóc màu vàng mềm mại như sắc hoa mai, cột tóc lên. Lúc này, người đứng trước gương mới gật đầu hài lòng.
Không cần vội vã ra ngoài để chuẩn bị đi làm, khiến cô cảm thấy rất vui vẻ, thậm chí còn hào hứng kẻ lại lông mày cho thật đẹp rồi mới bước vào phòng ăn dùng bữa sáng.
Trên bàn có bánh mì kẹp và sữa đậu nành mới nấu, ba Đào nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười: “Ôi chao, con gái rượu nhà ai mà xinh đẹp quá vậy.”
Đào Ấu Tâm nâng tay lên gần cằm, đáp lại lời khen ngợi của ba mình bằng điệu nhảy lắc cổ linh hoạt: “Là của nhà ông Đào chứ ai.”
Phó Dao Cầm vừa mới tập yoga buổi sáng xong, bước vào thì đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai ba con, thốt lên hai tiếng: “Trẻ con”.
Nhưng thoáng thấy con gái mình ăn mặc cầu kỳ như vậy, Phó Dao Cầm cũng rất đồng tình: “Suốt nửa năm nay, khó mà được thấy con ở nhà ăn diện một lần, sửa soạn như thế này mỗi ngày sẽ giúp con có nhiều sức sống hơn đấy.”
Đào Ấu Tâm kéo ghế ra, ngồi xuống: “Nửa năm này, ngày nào con cũng đi sớm về khuya. Cũng đâu phải là mẹ không biết con đã phải sống qua ngày như thế nào đâu.”
Cho dù là mặc gì thì đi vào phòng tập cũng phải thay quần áo, buộc tóc lên thôi, làm sao mà cô có tâm trạng để ăn mặc thế này mỗi ngày được chứ?
Phó Dao Cầm đưa tay lên, ấn tay chọc vào giữa hai lông mày của cô: “Mau ăn sáng đi, để thêm một lát nữa là sữa đậu nành cũng sẽ nguội mất.”
Nhìn thấy cảnh tượng này, ba Đào thở dài một hơi.
Suốt sáu tháng qua, ông không được gặp mặt hai mẹ con thường xuyên. Mặc dù hàng ngày đều được nghe thấy giọng nói của vợ và con gái qua điện thoại và video nhưng tương tác trực tiếp thực sự hoàn toàn khác biệt. Kể cả khi hai người họ chỉ trao đổi chuyện của riêng mình, cũng khiến người ta cảm thấy rất đỗi hạnh phúc.
Ông thật sự hy vọng những ngày như thế này sẽ không bao giờ biến mất.
“Khi nào con đi ra ngoài?”
“Chín giờ ạ.”
Sau khi nghe vợ và con gái trò chuyện với nhau, ba Đào mới nhận ra: “Ra ngoài à? Ngoài trời đang lạnh thế này, sao con lại ra ngoài làm gì?”
Đào Ấu Tâm nuốt xuống chiếc bánh mì kẹp trong miệng, trả lời: “Con có hẹn với Hứa Gia Thời đi chơi công viên nước rồi.”
“Hứa Gia Thời? Sao bây giờ lại gọi thẳng tên nó luôn rồi, ngay cả một tiếng anh cũng không gọi nữa?” Ba Đào lập tức nắm bắt được điểm kỳ lạ.
Trong lòng Đào Ấu Tâm: ‘A!’.
Khi đó, Hứa Gia Thời bảo cô gọi anh bằng tên lúc ở ngoài, thế là cô chỉ gọi anh là “anh Gia Thời” ở trước mặt gia đình thôi. Hiện tại cô đã quen gọi thẳng tên anh, có đôi khi đổi lại còn không được.
Cô chỉ có thể buột miệng bịa ra một lý do: “Con đã lớn như thế này rồi, cứ gọi anh này anh nọ mãi, cảm thấy hơi kỳ cục.”
Ba Đào lại phản bác: “Mấy anh chị em nhà người ta cả đời đều phải gọi một tiếng anh một tiếng chị, chưa từng nghe ai kêu kỳ quái bao giờ.”
Hai tay của Đào Ấu Tâm cầm bánh mì kẹp đưa đến bên miệng, ngước mắt nói: “Nhưng mà bọn con cũng đâu phải anh em đâu.”
“…” Ba Đào cảm thấy đầy phiền muộn.
Nếu như là vài năm trước, thảo luận về những chủ đề tương tự, con gái của ông sẽ còn nghiêm túc nói rằng hai người giống y như anh em ruột thịt, nhưng mà bây giờ lại đã bắt đầu phủ nhận điều đó.
Rồi chẳng bao lâu nữa, e rằng nó sẽ biến thành một loại quan hệ khác.
Mặc dù ông không ghét Hứa Giai Thời, thậm chí còn rất hài lòng, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ông không nỡ cách xa đứa con gái quý giá của mình.
Đào Ấu Tâm không biết suy nghĩ phức tạp như khúc cua vòng vèo này trong lòng ba của mình, cho nên cứ vậy nhấc điện thoại lên trả lời tin nhắn của Hứa Gia Thời.
+10: “Em đã dậy chưa?”
Bé ngỗng ngốc nghếch: “Đã! Dậy! Từ! Lâu! Rồi!”
+10: “Giỏi vậy sao.”
Bé ngỗng ngốc nghếch: [Kiêu ngạo.jpg]
+10: “Chín giờ anh sẽ đợi em ở dưới lầu nhé.”
Bé ngỗng nhỏ bé: [Đã rõ.jpg]
Đi chơi công viên nước là kế hoạch mà hai người đã vạch ra từ lâu, nguyên nhân là vì Đào Ấu Tâm đã lướt gặp một video giới thiệu ở trên mạng và bị thu hút bởi nhiều góc chụp ảnh check in khác nhau.
Họ cố tình chọn đi chơi vào một ngày trước sinh nhật của Hứa Gia Thời để tránh thời điểm quá đông đúc vào ngày hôm sau.
Đào Ấu Tâm nhanh chóng ăn xong bữa sáng, trở về phòng và tùy tiện thu dọn một ít vật dụng, nhét vào túi xách rồi đeo lên một bên vai.
Cô ra ngoài lúc tám giờ năm mươi phút, sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn. Cô còn tưởng rằng hôm nay mình đã đến đủ sớm rồi nhưng khi ra khỏi thang máy, cô lại phát hiện bóng dáng quen thuộc kia đang đứng ở lối đi nhỏ.
Cô nắm lấy quai túi và rón rén bước tới, ý định dọa anh giật mình từ phía sau.
Nhưng cô vừa mới vươn tay ra thì người nọ bỗng nhiên xoay người, trái lại dọa cô sợ hãi đến mức chột dạ lui bước, giấu tay sau lưng.
Lần cuối hai người gặp nhau đã là một tháng trước, Hứa Gia Thời lặng lẽ quan sát cô. Anh luôn có cảm giác chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, cô đã thay đổi rất nhiều.
Anh không thể diễn tả thành lời rốt cuộc là điều gì đã trở nên khác đi, mọi thứ vẫn là dáng vẻ quen thuộc ấy, cũng có thể là do anh quá mức mong chờ cô đến tuổi mười tám nên mới cho rằng cô đã khác trước.
Ánh mắt chăm chú của anh đã vượt quá thời gian chào hỏi bình thường, mà bởi vì đang mải chột dạ, cô gái đối diện cũng không nhận ra điều này.
Cô vẫn chắp tay sau lưng, ngước mắt lên nói với chàng thiếu niên trước mặt: “Hôm nay là thứ năm, nếu như giáo viên biết anh xin phép nghỉ học là để đi chơi thì chắc chắn sẽ phê bình anh đó.”
Hứa Gia Thời cụp mắt xuống: “Cô ấy cũng sẽ mặc kệ anh thôi.”
“Cũng đúng, học sinh xuất sắc Hứa.” Trò chuyện đùa giỡn với nhau khiến cô thả lỏng, tự nhiên đưa hai tay về lại trước mặt.
“Học sinh xuất sắc” là danh xưng được mọi người trong trường trung học số 1 đặt cho Hứa Gia Thời. Khi anh xin phép nghỉ học, mặc dù anh đã nói là về nhà sẽ tự học bù bài, nhưng giáo viên vẫn cảm thấy là anh đang chê tiến độ học tập ở trường quá chậm.
“Bây giờ chúng ta bắt taxi đi thẳng tới công viên nước nhé?”
“Ừm.”
Xe đã đặt nhanh chóng đến trước khu dân cư, ngày thường thế này không tắc đường nhiều, nửa tiếng sau là hai người đã tới nơi.
Cả hai lấy điện thoại di động quét mã QR để kiểm vé, rồi bước vào khu vực lối vào rộng rãi, bên trái có dựng một chiếc ô lớn, từng đàn chim bồ câu trắng tụ lại với nhau, đang tìm kiếm thức ăn ở dưới tán ô. Du khách đi qua lấy điện thoại di động ra, tới tấp chụp hai tấm ảnh làm kỷ niệm.
Công viên nước có diện tích rất lớn, khi chính thức đi vào lối đi trong đó, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều quang cảnh ở hai bên.
Trong hồ nước, hai con thiên nga một đen một trắng ngẩng cao chiếc cổ kiêu hãnh như sắp sửa nhảy một điệu.
Bên cạnh là các cửa hàng bán đồ lưu niệm liên quan đến thiên nga, có cái cốc có tay cầm làm bằng lông vũ, mặt dây chuyền hình thiên nga phiên bản chibi, còn có cả ba-lô bằng nhung hình thiên nga, từ trên xuống dưới đều trắng như tuyết, mắt đen, cái mỏ nhô ra màu hồng nhạt và lông vũ trên đuôi cũng phơn phớt chút hồng, tựa như được đánh lên một lớp má hồng.
Đối với những món đồ phụ kiện này, Đào Ấu Tâm thật sự không thể nào kháng cự lại được. Vậy nên, cô đứng yên không nhúc nhích ngay trước giá để ba lô, Hứa Gia Thời lập tức hiểu ra: “Muốn thì mua đi.”
Một câu cho phép này đã hoàn toàn khơi dậy ham muốn mua sắm trong cô, cô nhặt một đống đồ bỏ vào giỏ hàng.
Quả nhiên, một cảnh tượng quen thuộc lại xảy ra.
Từ nhỏ tới giờ, Hứa Gia Thời đã từng đi mua sắm cùng với cô nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi xoa xoa giữa hai lông mày: “Đào Ấu Tâm.”
“Hửm?”
“Em đến đây là để tham quan công viên nước, hay là để đi mua sắm vậy?”
“Ha ha.” Cô cúi đầu nhìn xuống thì mới nhận ra, trong giỏ hàng đã có rất nhiều món đồ.
Mua quá nhiều thứ thì đúng là sẽ không tiện đi chơi, cô đành phải tạm thời bỏ lại bớt, chỉ lấy đi một chiếc ba lô hình thiên nga: “Vậy em chỉ mua cái này thôi.”
Hứa Gia Thời giành trả tiền trước, Đào Ấu Tâm muốn chuyển tiền trả cho anh nhưng lại bị ngăn lại.
Cô ngẩng đầu lên: “Em về là để chúc mừng sinh nhật của anh mà, sao có thể để anh tiêu tiền vì em được?”
Hứa Gia Thời chỉ đưa ra một lý do: “Nhà họ Hứa có quy định, phải thanh toán hóa đơn cho con gái.”
“Thôi được rồi.” Dù sao thì hai người cũng đều chẳng để ý chút tiền ít ỏi này.
Lúc này, cô đang định đeo ba lô thiên nga lên lưng, nhưng mang hai cái túi lại sẽ hơi vướng víu. Cặp mặt cô xoay chuyển, có ý tưởng nên quay sang chàng trai đứng bên cạnh: “Anh Gia Thời, anh có thể giúp em cầm túi xách một lát được không, nó nhẹ lắm.”
Nghe như giọng điệu lễ phép hỏi anh, nhưng thực chất chiếc túi hình gấu màu nâu vốn đã được nhét vào trong tay anh luôn rồi, chỉ đợi anh nhận lấy là Đào Ấu Tâm lập tức buông tay, chỉ xách chiếc ba lô thiên nga mới của mình.
Cô đi trước, trông thấy đồ vật gì mới lạ là lại chạy lên nhìn thử xem, giống như những đứa trẻ xung quanh, đi theo cha mẹ tới học hỏi thêm kiến thức, thậm chí còn khó kiểm soát hơn cả bọn chúng.
Có đôi khi anh thậm chí còn phải tăng nhịp bước chân thì mới có thể đuổi kịp tốc độ chạy của Đào Ấu Tâm.
Một tấm kính màn hình phản quang khổng lồ ngăn cách, tạo nên một lối đi bên dưới, người đi ngang qua đây ngước nhìn lên sẽ có cảm giác như đang lạc vào thế giới đại dương, bao quanh là sự sống đang trôi nổi khắp xung quanh.
“Cá heo, là cá heo kìa.”
Tựa như một đứa trẻ trở lại với bản chất ban đầu, cô ôm chiếc ba lô hình thiên nga của mình, chạy băng băng đến trước đại dương rộng lớn rồi vẫy tay chào đàn cá heo bơi lội bên trong. Như thể sở hữu phép thuật triệu hồi kỳ diệu, hai con cá heo vậy mà lại thực sự bơi về phía cô, hôn vào lòng bàn tay cô qua lớp kính pha lê.
Hứa Gia Thời giơ máy ảnh lên và lưu giữ lại cảnh tượng tuyệt đẹp này.