Cậu dám.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Đào Ấu Tâm ngồi vững lại chỗ cũ, Triệu Nhất Nam cũng ngồi theo.
“Đúng là chẳng đáng sợ chút nào, ngồi ở phía trên đó ngắm phong cảnh, tầm nhìn trống trải, không hề giống nhau!” Cô ấy chia sẻ suy nghĩ của mình với mọi người, nói với người duy nhất còn chưa được trải nghiệm là Giang Thư Dư: “Thư Dư, lát nữa cậu đi lên đó có thể tranh thủ nhìn được giây nào thì cũng là được hưởng thụ giây đó rồi.”
Giang Thư Dư lại lắc đầu: “Tớ không đi.”
Từ trước tới nay cô ấy đều theo mọi người, lần đầu tiên hành động riêng lẻ, Tạ Nhiên quay đầu lại hỏi: “Vì sao cậu lại không đi?”
Giang Thư Dư ngẩng đầu nhìn bóng dáng Triệu Nhất Nam đang dần dần bay xa: “Cao quá.”
“Cái phi thuyền bay này không giống như bình thường, cậu xem Đào Ấu Tâm sợ như thế nhưng cũng lên ngồi rồi mà.”
Nhưng bất kể là Tạ Nhiên trấn an thế nào, Giang Thư Dư cũng không hề dao động mà lắc đầu: “Tôi không đi.”
Những người khác đều đang nói chuyện, Giang Thư Dư lại chỉ siết chặt bàn tay, cúi đầu cậy móng tay.
Lúc phi thuyền bay quay về điểm xuất phát, mấy nữ sinh đứng trên boong thuyền chụp ảnh, bây giờ bọn họ mới hiểu được vì sao Tạ Nhiên lại nói nên “Mặc đẹp một chút”, bởi vì biết con gái bọn họ thích chưng diện, thích chụp ảnh kỷ niệm.
Một ngày kết thúc, cảm giác mong chờ được thổ lộ đã tan thành mây khói.
Đào Ấu Tâm chờ rồi lại chờ, mãi đến khi chuyến đi chơi kết thúc, mọi người đã đi về cô vẫn không nghe được chữ “Thích” từ miệng Hứa Gia Thời. Thậm chí cô còn từng hoài nghi, có phải là mình hiểu nhầm rồi không?
Đáng tiếc cô không có quá nhiều thời gian ở lại cạnh Hứa Gia Thời để tìm tòi nghiên cứu, tuần cuối cùng của tháng sáu cô phải quay về đoàn múa rồi.
Cùng lúc đó, thành tích thi vào đại học khiến mọi người lo lắng không yên cuối cùng cũng được công bố.
Hứa Gia Thời được cử đi học tại Học viện Vật lý của đại học Bắc Kinh, còn dùng số điểm cao nhất toàn thành phố để giành được danh hiệu “Trạng Nguyên khoa học tự nhiên”.
Giang Thư Dư thi vào đại học phát huy vượt xa lúc bình thường, điểm Vật lý tốt hơn rất nhiều so với những lần thi thử trước đó, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy nhận được giấy báo trúng tuyển ngành Y của đại học Bắc Kinh.
Tạ Nhiên dựa vào khả năng nhảy street dance của mình mà được nhận vào Học viện Nghệ thuật, Khúc Thất Thất thì đỗ nguyện vọng hai ngành tiếng Trung. Đào Ấu Tâm thì đã đỗ cuộc thi của Học viện Múa, lúc thi đại học cũng đạt được điểm văn hóa cao, dường như tất cả mọi người đều đạt được nguyện vọng của bản thân.
Khuyết điểm duy nhất chính là, trường của Khúc Thất Thất không ở trong thành phố này, có nghĩa là thời gian tới bọn họ sẽ khó mà gặp nhau.
Tháng bảy, Hứa Gia Thời là sinh viên năm nhất tham gia cuộc thi sáng tạo thực nghiệm Vật lý, đối thủ cạnh tranh đều đang sôi nổi thảo luận không biết đến cuộc thi anh sẽ thể hiện tuyệt kỹ gì.
Chỉ có Đào Ấu Tâm thầm nghĩ, Hứa Gia Thời lại thấy buồn chán mà thôi.
Ngày đó cô và Hứa Gia Thời gọi video với nhau, có nhìn thấy một thứ đồ chơi mới trên bàn: “Anh Gia Thời, đồ trên bàn anh là mô hình máy bay sao?”
“Ừ.”
“Ôi chao, đẹp quá, có thể bay không?”
“Có thể.”
“Lần sau em muốn chơi thử.”
“Thích không? Tặng em.”
Gần đây anh đang tự chế tạo máy bay mô hình có thể điều khiển được, thử hai ngày lại đưa cho Đào Ấu Tâm như món đồ chơi rồi tiếp tục nghiên cứu thứ gì đó lớn lao hơn.
Tháng tám, Đào Ấu Tâm đi theo đoàn múa tham gia một khóa giao lưu quốc tế và tham gia lớp dạy múa ba lê. Khi cô ngồi trong phòng học mát mẻ hưởng thụ điều hòa, một số trường đại học đã khai giảng sớm, tổ chức khóa huấn luyện quân sự cho các sinh viên đại học năm nhất.
Khúc Thất Thất là một trong số những người xui xẻo đó.
Thời tiết tháng tám này, cộng với mặt trời chói chang trên đỉnh đầu mà phải đứng ở thao trường huấn luyện, ép cả đám sinh viên phải đi cầu mưa theo internet.
“Trời đất, huấn luyện viên kia của bọn tớ hung dữ lắm, đúng là muốn đòi cái mạng già của tớ.” Buổi tối nào Khúc Thất Thất cũng cầm điện thoại lên phỉ nhổ một hồi trong nhóm chat trước, khắp nơi toàn là oán khí của cô ấy.
“Cho các cậu xem tình hình hiện tại của tớ một chút, bôi tám lớp kem chống nắng lên người cũng vô dụng, hôm nào người khác nhìn thấy tớ cũng hỏi một câu có phải anh em của Bao Thanh Thiên không.”
“Ai nói lên đại học là sẽ có cuộc sống tự do vậy. Còn không bằng tớ quay về cấp ba, ít nhất còn có thể ngồi trong phòng học hưởng chút điều hòa, đọc tiểu thuyết.”
“Hôm trước vừa mới gấp chăn được duyệt, tối hôm qua không dám ngủ trên giường, hôm nay lại bị nói là không hợp lệ. Quá đáng, rất quá đáng.”
“Ngày nào cũng mệt như chó thì còn văn nghệ với hội diễn gì nữa, chúng tớ là học sinh hay là lao công vậy trời.”
“Tớ thề rằng nếu như tớ không vượt qua được kiếp nạn này, tớ sẽ đổi tên thành Cookie!”
Cô ấy điên cuồng gửi tin nhắn như thế tròn nửa tháng, mãi đến khi các trường đại học đều khai giảng.
Ngày hôm sau sau khi nhập học, còn chưa biết rõ lớp học thế nào, đồ rằn ri đã được phát xuống. Bọn họ mặc quần áo lên người thì thấy những bộ đồ này đều rộng hơn cơ thể một chút, có mấy bạn học cùng còn phải vén ống quần và ống tay áo lên mới có thể hoạt động.
Học sinh của các trường múa chuyên nghiệp có điềm khác biệt so với những trường cao đẳng khác, bất kể là vóc dáng bề ngoài hay là hình tượng từ đầu đến chân cùng với khí chất đều phải trải qua một cuộc sàng lọc thật kĩ, mặc đồ rằn ri đi xuống thao trường đứng, tất cả đều rất xuất sắc.
Mọi năm, khi sinh viên năm nhất vừa mới khai giảng, diễn đàn các trường đại học ở thủ đô đều sẽ dậy sóng.
Không biết bắt đầu từ đâu, các trường đại học trong thành phố đã bắt tay với nhau để lập ra diễn đàn vườn trường này, phải dùng căn cước công dân thật của mình để được duyệt sau đó mới có thể bắt đầu thảo luận trên diễn đàn.
Đào Ấu Tâm được sắp xếp trong ký túc xá bốn người, các nữ sinh ở cùng với cô đều rất đặc biệt, một người có khí chất lạnh lùng, một người có vẻ dịu dàng, một người đeo kính thì có vẻ ngoài thanh tú.
Mỗi ngày trước khi ra cửa, bốn người đều phun lên người mấy lớp kem chống nắng liền, còn tìm cách để bỏ thêm hai tuýp mini vào túi, nhân lúc nghỉ ngơi bôi thêm một chút.
“Đào Đào, da cậu trắng quá, ước gì.” Tô Mạt có vẻ bề ngoài dịu dàng là một người rất thoải mái.
Đào Ấu Tâm cũng nở một nụ cười: “Cậu cũng rất trắng.”
“Không giống, cậu không biết đâu hôm trước lúc cậu tới mặc quần soóc, đôi chân kia trắng đến mức có thể phát sáng luôn ấy.” Lúc đó bọn họ đang thu dọn ký túc xá, ánh nắng mặt trời chiếu ngoài cửa, cũng vừa lúc Đào Ấu Tâm kéo theo vali hành lý đi tới, giống như tiên nữ.
Người của phòng ký túc xá này cũng không quá xấu, thậm chí cũng được tính là trên mức trung bình, nhưng khí chất của Đào Ấu Tâm thì khác, ở trường học này hoặc thậm chí là toàn bộ khoa.
Cô cũng là độc nhất.
Trong lúc huấn luyện quân sự có mấy tấm hình bị lộ ra ngoài, bởi vì vừa mới khai giảng, sinh viên đăng ký trên diễn đàn không nhiều, cũng với việc ngày nào cũng huấn luyện không có thời gian để ý những cái này, cho nên bọn họ không hề biết chuyện.
Lớp bọn họ khá may mắn, được phân cho một huấn luyện viên dễ tính. Tuy rằng lúc huấn luyện thì nghiêm khắc nhưng lại lén chơi đùa với bọn họ. Thời gian nghỉ ngơi còn tổ chức cho mọi người ca hát hoặc biểu diễn tiết mục. Là những sinh viên chuyên ngành nghệ thuật, ít nhiều gì bọn họ cũng có vài kĩ năng mềm.
“Tất cả mọi người đều làm rất tốt.” Buổi biểu diễn kết thúc, huấn luyện viên vỗ tay còn vang dội hơn bọn họ: “Mọi người đều học nhảy, lúc biểu diễn chắc chắn không thể khinh thường, một tuần nữa sẽ đến hội diễn văn nghệ, lớp trưởng đứng ra tổ chức nhé.”
Lớp trưởng tạm thời được chọn ngay ngày đầu tiên của kỳ huấn luyện quân sự, lần lượt chọn học sinh kể cả nam và nữ có mã số học sinh xếp ở đầu, vô cùng công bằng.
Lúc nghỉ ngơi, lớp trưởng đứng lên làm công tác thống kê: “Ai muốn tham gia? Giơ một tay lên, để tôi thống kê lại.”
Có vài người trời sinh đã thích biểu diễn, có vài người lười không muốn làm, còn có vài người chần chờ không quyết định, trong lòng thấy thú vị nhưng lại không dám thể hiện quá đà.
Tô Mạn ngồi bên cạnh Đào Ấu Tâm, nói: “Tớ cũng muốn tham gia.”
“Vậy cậu giơ tay đi.”
“Nhưng một mình tớ xấu hổ lắm, cậu cũng đi với tớ đi.”
Hội diễn văn nghệ lúc huấn luyện quân sự cũng chỉ là những tiết mục mà các lớp tập luyện rồi lên diễn thôi, Đào Ấu Tâm không hề mong chờ gì cũng không có ý bài xích, Tô Mạn kéo cô cùng tham gia, cô cũng đồng ý.
Hôm nay bọn họ quay về ký túc xá muộn một chút, còn chưa rửa mặt đã thấy tin nhắn của Hứa Gia Thời gửi tới.
Gần đây bọn họ không gặp nhau được, nhưng ngày nào cũng liên lạc, mấy câu ngủ ngon trước khi ngủ cũng trở thành thói quen.
+10: “Huấn luyện quân sự của bọn anh cuối tuần cũng không tha.”
Bé Ngỗng Ngốc Nghếch: “Chúng em cũng vậy. [khóc lóc.jpg]”
+10: “Dự báo thời tiết nói mai ngày kia trời sẽ mưa, em có thể nghỉ ngơi hai ngày.”
Bé Ngỗng Ngốc Nghếch: “Nếu dự báo thời tiết đúng thì em sẽ nói cho Thất Thất, cho cậu ấy thèm muốn chết.”
+10: “Em không sợ cậu ấy sẽ bay từ trường học tới tìm em tính sổ sao.”
Bé Ngỗng Ngốc Nghếch: “Sợ chết [run lẩy bẩy.jpg]”
Người khác thì không biết, nhưng Khúc Thất Thất nhất định có thể làm được chuyện này.
Vả lại, sau khi Khúc Thất Thất kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, tính cách cũng thay đổi rất nhiều. Ngày nào cô ấy cũng đăng lên newfeed thanh tâm chú hoặc là tiếng gõ mõ, ai không biết còn tưởng là cô ấy đã xuất gia.
Đào Ấu Tâm vừa định nhắn tin hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy thì Khúc Thất Thất đã gửi một cái tin nhắn giọng nói cho cô: “Tâm Tâm, tớ chuẩn bị đi gây dựng sự nghiệp của mình, chân thành mong mỏi cậu sẽ tham gia đầu tư.”
Trong đầu Đào Ấu Tâm chợt đầy dấu chấm hỏi.
Đột ngột như vậy hả?
Khúc Thất Thất triển khai kế hoạch của mình ra, mở một shop bán hàng online, trước tiên nhập về số lượng lớn với giá sỉ, sau đó bán lẻ ra ngoài, kiếm lấy phần chênh lệch ở giữa.
Mặc dù người ta nói đại học chỉ là nửa bước vào xã hội nhưng cô không ngờ rằng Khúc Thất Thất lại đi nhanh như vậy, còn chưa ngồi nóng trên ghế nhà trường đã bắt đầu làm thêm kiếm tiền: “Mở shop online khó lắm.”
“Không làm thì mãi mãi sẽ không làm được gì. Cậu không biết đâu mấy món trang sức mà bán sỉ chỉ có vài đồng một món mà thôi, chụp mấy bức ảnh đẹp đăng lên shop, đóng gói đẹp một chút, bán hơn mười đồng cũng có người mua đó.”
Khúc Thất Thất cực kì phấn khích muốn “gây dựng sự nghiệp”, làm chị em tốt, bất kể thế nào cũng phải ủng hộ một chút. Đào Ấu Tâm hơi cắn môi, chuyển cho cô ấy nửa tháng tiền tiêu vặt của mình.
“Yêu cậu nhất trên đời.” Khúc Thất Thất cách xa vạn dặm gửi một cái hôn gió, sau đó còn hỏi thăm cả tình hình tình cảm của cô: “Cậu và Hứa Gia Thời phát triển tới đâu rồi?”
“Giống hệt trước kia.” Ngày nào cũng gọi điện, thỉnh thoảng đi ăn, lúc rảnh thì chơi game.
Cảm giác chờ mong ban đầu bây giờ biến thành thói quen, Đào Ấu Tâm không nghĩ ra: “Thích một người thật sự có thể kìm nén không nói ra sao?”
“Đương nhiên, cậu chưa thấy những câu chuyện thầm mến nhau này sao, yên lặng thích cả đời mà đối phương không hề biết.” Khúc Thất Thất còn nhớ rõ lúc mình chui trong chăn đọc mấy bộ truyện yêu thầm, nước mắt nước mũi tèm lem thế nào.
“A? Đây chẳng phải là tình yêu mà cả đời không thể có được sao.” Đào Ấu Tâm hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi ngày nào cũng đối mặt với người mình thầm mến sẽ là cảm giác gì.
“Không nói cậu đâu.” Theo sự hiểu biết của Khúc Thất Thất những năm qua thì: “Tớ nghĩ rằng Hứa Gia Thời thật sự có thể nhịn được đấy, nếu không thì cậu gợi ý một chút đi?”
“Gợi ý thế nào đây? Không phải các cậu nói không thể để lộ bản thân mình trước sao?” Nếu không phải các chị em ra lệnh cho cô quản lý chặt cái miệng của mình thì cô đã không nhịn được mà nói rồi.
“Không để lộ, cậu cứ nói bóng nói gió hỏi cậu ấy xem gần đây có yêu đương gì không, hoặc là cậu kể bừa ra một câu chuyện, nói gần đây có một nam sinh tốt đang theo đuổi cậu, để cậu ấy cho ý kiến một chút.” Mấy cái lý luận suông như thế này, Khúc Thất Thất xử lý rất thuận tay.
Đào Ấu Tâm nghe rất cẩn thận, chỉ là hơi không chắc chắn: “Có thể được không?”
“Coi như cố thử một lần cuối đi, cố gắng lên!”
Đào Ấu Tâm định dựa theo biện pháp của Khúc Thất Thất để thực hành một phen, đầu tiên là thử hỏi Hứa Gia Thời có đang có suy nghĩ yêu đương gì không.
Trong điện thoại không thể quan sát được vẻ mặt của đối phương, cô quyết định tạm thời gác lại kế hoạch, chờ khi nào gặp mặt thì hỏi lại sau.
Quả nhiên ngày hôm sau trời mưa, trường học sắp xếp cho mọi người vào nhà ăn để xem phim. Lớp trưởng bèn xin huấn luyện viên cho các bạn họ tham gia hội diễn văn nghệ đến nơi khác tập luyện.
Khi các lớp khác đang thương lượng về việc mua quần áo và đạo cụ thì lớp bọn họ quyết định có gì dùng đó, mặc đồ rằn ri lên múa, dùng ngôn ngữ tay chân để thể hiện tình cảm quân nhân.
Điệu múa bắt đầu, bọn họ ở trên sân khấu thong thả bước đi, những ba lô nặng nề đè cong cả lưng. Theo tiết tấu âm nhạc thay đổi, họ tháo ba lô, quần áo gọn nhẹ để ra trận, càng đứng càng cao.
Có người đứng dưới sân khấu đang chụp ảnh, thậm chí còn có người giơ hẳn máy ảnh lên chụp thẳng mặt họ.
Có một gương mặt đại diện đi thẳng ra khỏi vòng tròn, trên sân khấu, cô gái nhỏ đứng sừng sững ngửa đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn lên trời. Cô chỉ tết tóc đơn giản, gương mặt không được trang điểm trắng mịn màng tới mức có thể nhéo ra nước.
Không ngoài dự liệu, sau khi hội diễn văn nghệ kết thúc, ảnh chụp Đào Ấu Tâm lập tức xuất hiện trên diễn đàn các trường.
Đào Ấu Tâm còn chưa đăng ký dùng diễn đàn này, cũng không biết bình luận trên mạng thế nào, cô vừa gửi tin nhắn “Hội diễn văn nghệ đã kết thúc” cho Hứa Gia Thời, đối phương còn chưa trả lời.
Trên đường về phòng ký túc xá, Tô Mạn kéo tay cô, thân thiết hỏi: “Ấu Tâm, cậu có bạn trai chưa?”
Đào Ấu Tâm thành thật trả lời: “Không có.”
Tô Mạn lập tức chuyển đề tài: “Cậu có muốn có không?”
Trong lúc nhất thời, Đào Ấu Tâm không biết nên trả lời thế nào, vì gần đây cô còn suy nghĩ rất nhiều thứ.
“Là thế này.” Tô Mạn thẳng thắn: “Học viện bên cạnh có một người bạn học cùng cấp ba với tớ, nhìn thấy hình của cậu trên diễn đàn nên muốn làm quen.”
Thì ra là một người theo đuổi trúng “tiếng sét ái tình” của cô, Đào Ấu Tâm đã quá quen thuộc với việc từ chối những người này, thậm chí còn chẳng suy nghĩ đã đáp: “Hay là thôi đi.”
“Cậu đừng từ chối vội, bạn học cũ kia của tớ rất đẹp trai, cao 1m83, ở trường tớ cũng coi như là hot boy của cả lớp đấy.” Tô Mạn được người ta nhờ vả, lại cảm thấy nhìn bề ngoài hai người cũng xứng đôi vừa lứa nên muốn tác hợp: “Nếu như không lọt vào mắt xanh của cậu thì coi như có thêm bạn mới.”
Đào Ấu Tâm ngơ ngác.
Bước thứ nhất của kế hoạch của cô còn chưa kịp thực hiện đã nhảy tới bước thứ hai rồi sao?
“Ha ha ha!”
Lúc nửa đêm, từ ký túc xá của nam sinh của học viện Vật lý bên cạnh phát ra tiếng cười to, nam sinh viên cao 1m83 giơ điện thoại lên hô to trong ký túc xá: “Cậu ấy đồng ý rồi, cậu ấy thật sự đồng ý rồi!”
“Cái gì? Có chuyện gì vậy?” Trưởng phòng đeo kính vén màn giường lên, không hiểu chuyện gì.
Nam sinh ở cái giường đối diện đang chuẩn bị vào trò chơi nói: “Hôm nay là ngày hội diễn văn nghệ của Học viện Múa bên cạnh, có một nữ sinh mặc áo rằn ri cũng khá xinh xắn, Cương Tử lướt thấy được bèn đi hỏi bạn cấp ba cũ cũng học Học viện Múa, mới biết bọn họ là bạn cùng phòng.”
Nam sinh được gọi là “Cương Tử” cực kì vui vẻ: “Đây là duyên phận.”
Cậu ấy tên là Phó Vân Cảng, lúc khai giải trưởng phòng ký túc xá không nhớ tên cậu ấy nên gọi thành “Cương Tử”, mấy người bạn cùng phòng cũng hùa theo trêu chọc, dần dần mọi người đều gọi cậu ta là “Cương Tử”.
Trưởng phòng ký túc xá đẩy gọng kính lên: “Không phải chứ, vừa mới khai giảng đã thoát kiếp độc thân, đẹp trai đúng là có ưu thế.”
Cậu bạn đang chơi trò chơi vừa điều khiển vừa nói tiếp: “Vậy chắc chắn là cậu không biết vị kia trong phòng ký túc xá chúng ta, ngày nào cũng có nữ sinh tìm tới, không biết ai tung số điện thoại của cậu ấy ra, ngày nào hộp thư cũng bị oanh tạc.”
Vừa dứt lời, người trong phòng tắm cũng đẩy cửa đi ra.
Nam sinh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng rộng rãi, vai rộng chân dài, chỉ nhìn vóc người thôi cũng đã được tám điểm.
Nam sinh cầm một chiếc khăn mặt màu lam đang lau tóc, trưởng phòng ký túc xá bèn ghé ra thành giường gọi: “Hứa Gia Thời, nói chuyện một chút.”
Hứa Gia Thời ngẩng đầu: “Nói chuyện gì?”
Trưởng phòng ký túc xá cười hì hì: “Gần đây có bao nhiêu em gái thổ lộ với cậu rồi?”
“Nhàm chán.” Anh chưa bao giờ thảo luận với người khác về những cái này.
Trưởng phòng tiếp tục nói nhảm: “Vậy cô gái mà cậu thích thì sao? Tiến triển tới đâu rồi?”
Hứa Gia Thời lườm cậu ta một cái, không trả lời.
Toàn bộ ký túc xá đều biết Hứa Gia Thời thích một người, bởi vì sau khi khai giảng không lâu sau đã có nữ sinh chặn đường dưới lầu ký túc xá để đưa bữa sáng cho anh, nhưng Hứa Gia Thời từ chối rất quả quyết, đối phương lại tuyên bố không buông tay.
Cuối cùng Hứa Gia Thời cũng dừng bước lại.
Ngay khi mọi người cho rằng anh đã rung động thì nghe thấy anh nói thẳng với nữ sinh kia: “Tôi có người để thích rồi.”
Câu này còn có lực sát thương đáng sợ hơn “Tôi không thích cậu”.
Người mà nam thần thích chắc hẳn là ưu tú lắm nhỉ?
Bạn cùng phòng đuổi theo hỏi anh, nữ sinh kia là ai, Hứa Gia Thời không nói một chữ nào. Anh chính là một cái hũ nút, không thích rêu rao.
“Bỏ đi, cũng không trông chờ gì vào việc cậu cho bọn tớ xem ảnh chụp, cậu chỉ cần nói cho bọn tớ biết nữ sinh mà cậu thích có đẹp không?” Trưởng phòng bèn đi lên diễn đàn tìm mấy bài post về Đào Ấu Tâm.
Cậu bạn đang chơi trò chơi chen lời: “Cậu đừng cho cậu ta xem, lỡ như cậu ta vừa mắt người ta thì sao.”
Trưởng phòng: “Đừng nói mò, Hứa Gia Thời có người để thích rồi, chẳng lẽ còn đi tranh với Cương Tử nhà chúng ta sao?”
“Đúng nhỉ.” Phó Vân Cảng thoải mái lấy điện thoại di động của trưởng phòng xuống, giơ lên trước mặt anh, giọng đầy khoe khoang: “Cậu xem, cô bạn này nhất định là xinh hơn của cậu.”
Cô gái trong hình mặc đồ rằn ri, chỉ để lộ ra gò má thôi cũng đẹp đến chấn động lòng người, Hứa Gia Thời chăm chú nhìn vào màn hình, mãi đến khi Phó Vân Cảng hỏi anh: “Thế nào?”
Anh nhớ tới đánh giá mà các bạn cùng phòng dành cho Đào Ấu Tâm, hơi tán thành: “Đúng là rất xinh đẹp.”
“Thấy chưa thấy chưa, mắt nhìn người của tớ tốt lắm.” Phó Vân Cảng giơ ngón tay cái lên tán thưởng bản thân, cực kì đắc ý nói: “Cậu ấy đồng ý cuối tuần sẽ đi ăn cơm với tớ.”
Độ cong bên môi Hứa Gia Thời cũng bị kéo xuống, trong mắt ánh lên sự nguy hiểm: “Thế à?”