Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai - Chương 79: Sống, sống chung?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
18


Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai


Chương 79: Sống, sống chung?


Ngày 16 tháng 1, trời mưa.

Sống chung, cũng được.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Đào Ấu Tâm nổi giận, hiếm lắm mới thấy một lần nên Hứa Gia Thời cũng không vội, anh nhẫn nại thăm dò: “Em sao thế?”

“Hừ!” Uổng công cô tìm đủ mọi cách để gia tăng tình cảm của hai người, cái đồ đầu gỗ này chẳng hiểu chút tình thú nào: “Thánh học gì chứ, đúng là dốt đặc cán mai.”

Cô lầm bầm nói nhỏ, câu chữ mơ hồ, làm cho người ta không nghe rõ.

Hứa Gia Thời bưng bát canh để trước mặt cô: “Đào Ấu Tâm.”

Cô dứt khoát bịt tai lại, tỏ vẻ không muốn nghe.

Chàng trai đã hiểu rõ, thong thả thu hồi động tác, hơi lùi người lại một chút, dựa vào lưng ghế: “Có phải anh không đổi xưng hô thì hôm nay em không định ăn cơm phải không?”

Nghe thấy lời này, Đào Ấu Tâm bỗng trừng lớn hai mắt.

Thế mà anh lại lĩnh ngộ được.

Nhưng mà bị vạch trần ở trước đám đông như này có hơi xấu hổ, cô gái bĩu môi không thừa nhận: “Đổi xưng hô gì chứ, sao em nghe không hiểu.”

Chàng thiếu niên nhướng mày, trưng ra vẻ mặt hiểu rõ: “Vậy là anh hiểu lầm rồi.”

Đào Ấu Tâm hối hận đến mức muốn đánh vào miệng mình, rõ ràng Hứa Gia Thời đã phát hiện ra rồi, nhưng lại bị cô mạnh miệng phủ nhận.

Loay hoay một lúc như thế, bụng đã đói đến kêu ùng ục rồi, cô cầm đôi đũa gắp một miếng đồ ăn cho vào miệng… Mùi vị thật sự rất ngon.

“Đồ ăn trong căn tin của bọn anh ngon hơn ở căn tin bọn em nhiều.”

“Vậy em có thể đến đây mỗi ngày.”

“Ò, không được đâu, em sắp phải trở lại đoàn múa để luyện tập rồi.”

Ý nghĩa của việc trở lại đoàn múa là, bọn họ lại bắt đầu “yêu đương qua mạng”, đây không phải là một chủ đề vui vẻ, Hứa Gia Thời không nói thêm gì nữa, anh chỉ im lặng chăm chú nhìn cô ăn cơm cho xong.

Bắt đầu từ lúc gặp mặt, Đào Ấu Tâm đã nhắc đi nhắc lại không dưới ba lần chuyện xưng hô rồi, về việc gọi đầy đủ cả tên họ của mình, cô lại càng nhạy cảm hơn, sao anh có thể không nhận ra.

Trong ấn tượng của anh, dường như anh chưa bao giờ gọi biệt danh của Đào Ấu Tâm, có lẽ là vì, bạn bè người thân đều gọi cô bằng biệt danh, còn anh, từ khi bắt đầu anh đã muốn mình là người đặc biệt nhất.

Cho dù người xa lạ cũng sẽ gọi đầy đủ họ tên cô, nhưng loại cảm giác đó không giống nhau.

“Ăn xong rồi.” Đào Ấu Tâm lau khóe miệng, bưng đĩa cơm lên.

Hai người sánh vai bước đi, họ đang định rời khỏi căn tin thì chạm mặt bạn cùng phòng của Hứa Gia Thời, là trưởng phòng và đàn anh chơi game.

“Thảo nào vừa tan học đã không thấy bóng dáng đâu, thì ra là vội vàng đi gặp bạn gái.” Hai bạn cùng phòng khoác vai nhau, trêu chọc Hứa Gia Thời.

Sau khi yêu đương, Đào Ấu Tâm đã gặp qua ba bạn cùng phòng của Hứa Gia Thời rồi, tính tình cô rất hòa đồng nên nếu có gặp mặt thì sẽ chủ động chào hỏi. Ngược lại với Hứa Gia Thời im lặng đứng ở một bên, giống như cô mới là người quen biết hai người kia.

Chưa đến nửa phút, đàn anh chơi game đã chém gió đủ thứ chuyện rồi: “Em gái Đào, anh mạo hiểm tính mạng để tiết lộ cho em biết, trong mơ cậu ấy cũng gọi tên em đó.”

“Thật ạ?” Hai tay Đào Ấu Tâm che miệng, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.

Đàn anh chơi game chỉ tay sang người bên cạnh: “Không tin thì e hỏi trường phòng đi.”

Hai người kẻ tung người hứng, Đào Ấu Tâm đang định quay sang nhìn thì bỗng có một lực mạnh đến từ phía sau, xách cổ áo của cô lên, buộc cô phải lùi lại bên cạnh người nào đó: “Đừng nói chuyện với bọn họ, nghe nhiều sẽ biến thành kẻ ngốc đấy.”

Sự thật chứng minh, người kiệm lời có khả năng cao là người độc mồm độc miệng.

Buổi chiều còn phải lên lớp cho nên Đào Ấu Tâm chuẩn bị quay về trường học, Hứa Gia Thời chỉ vào các phương tiện giao thông bên lề đường: “Đi bộ, đạp xe, ngồi xe, tùy em chọn.”

Đào Ấu Tâm đưa mắt nhìn sang chiếc xe đạp ở bên đường, uyển chuyển gợi ý: “Em chưa được trải nghiệm cảm giác ngồi sau xe đạp trong sân trường bao giờ.”

Gió thu cuốn theo lá rụng, Hứa Gia Thời nhắc nhở: “Sẽ hơi lạnh.”

Đào Ấu Tâm túm tay áo: “Em mặc rất nhiều, không sợ lạnh.”

Hứa Gia Thời ngầm hiểu, anh chọn một chiếc xe đạp màu xanh rồi quét mã mở khóa.

Đào Ấu Tâm ngồi vào yên sau, ngón tay nắm lấy hai bên áo khoác của Hứa Gia Thời, trước khi xe chạy cô còn không quên dặn dò: “Anh chạy chậm chút.”

“Yên tâm, không để em ngã đâu.” Chàng trai có đôi chân dài, ngồi trên yên xe rồi mà chân vẫn có thể chạm đất.

Có anh chống đỡ, hai chân Đào Ấu Tâm lơ lửng không chạm đất cũng không sợ ngã xuống.

Cậu bé ngày xưa đã dần tưởng thành một cậu thiếu niên vững chãi, Đào Ấu Tâm nói nhỏ: “Em nhớ rõ lúc còn nhỏ anh còn không khỏe bằng em.”

Sắc mặt Hứa Gia Thời không đổi phản bác lại: “Đó là do em ảo tưởng thôi.”

“Thật sao?” Đào Ấu Tâm nhớ lại mang máng: “Em còn vật tay thắng anh nữa mà.”

“Trí nhớ của em tốt hay trí nhớ của anh tốt?”

Cô gái mím mím môi, không cãi lại được, thậm chí còn nghi ngờ trí nhớ của mình có vấn đề.

Hứa Gia Thời đạp xe, ở nơi cô gái không nhìn thấy thì cong môi cười.

Khi còn nhỏ, Hứa Gia Thời trở về nhà bà ngoại một chuyến, sau khi trở lại thì mang theo một chiếc xe đạp. Đào Ấu Tâm thấy thế lập tức bảo ba mẹ dẫn mình đi cửa hàng chọn một chiếc, ngày nào cũng đạp chiếc xe đạp màu hồng lượn quanh khu chung cư hóng gió.

Có một ngày cô nhóc hào hứng tìm Hứa Gia Thời thi đấu, để giành được chiến thắng mà cô nhóc sơ ý bị ngã ở chỗ rẽ.

Chiếc xe đạp màu hồng đổ nghiêng ở bên đường, Tiểu Ấu Tâm ngồi ở dưới đất khóc lớn.

“Rầm” một tiếng, chiếc xe đạp màu xanh đổ ầm xuống đất, Hứa Gia Thời vứt xe ra chạy quay lại: “Đào Ấu Tâm.”

“Đau quá, hu hu hu.” Tiểu Ấu Tâm định kéo ống quần, nhưng mùa đông mặc quá dày, quá chặt, không kéo lên được.

Hứa Gia Thời ngồi xổm trước mặt cô nhóc: “Còn đi đường được không?”

Tiểu Ấu Tâm khóc lắc đầu.

Hứa Gia Thời đưa tay ra, học dáng vẻ của người lớn định kéo em gái lên, không biết do lúc đó còn nhỏ, hay là không có đủ sức để bế Đào Ấu Tâm còn nặng hơn mình lên.

Ba mẹ đều đi làm không có ở nhà, không thể đến kịp, Hứa Gia Thời chỉ có thể nhờ người khác giúp đỡ: “Anh đi tìm bảo vệ, em ở đây chờ anh.”

“Hu hu hu, không cần, Tâm Tâm sợ.” Tiểu Ấu Tâm vốn yếu ớt, giờ lại chân lại bị thương nên nói gì cũng không chịu nghe. Cái tay nhỏ nắm chặt lấy tay áo của Hứa Gia Thời: “Anh ơi, có phải chân của em gãy rồi không, hu hu hu.”

“Không đâu.” Hứa Gia Thời còn nhỏ tuổi nhưng đã rất bình tĩnh và trầm ổn, cậu xoay người đưa lưng lại, bảo Đào Ấu Tâm ghé vào trên vai mình.

Trước đó, sức của cậu không thể đánh bại Đào Ấu Tâm, không ai biết cậu làm thế nào mà cõng được Đào Ấu Tâm đi đến cửa phòng bảo vệ để nhờ giúp đỡ.

Hôm đó, Đào Ấu Tâm bị rách da chân, đầu gối bầm tím, phải mất rất lâu mới hồi phục được làn da trắng trẻo không tì vết. Do bóng ma tâm lý từ lần ngã đó, rất lâu sau cô nhóc không dám đi xe đạp nữa.

Sau này, theo tuổi tác lớn dần, Hứa Gia Thời đã đổi sang xe vừa cao vừa to, cô nhóc cũng nóng lòng muốn thử, rồi ngồi lên yên sau.

Năm đầu trung học cơ sở, bạn nam cùng lớp mời Đào Ấu Tâm cuối tuần đi đạp xe tham quan hồ, Đào Ấu Tâm nói thẳng rằng mình không dám đạp xe.

Bạn nam chủ động đề nghị đèo cô, Đào Ấu Tâm bảo rằng không quen, vì thế bạn nam lui lại để thực hiện bước tiếp theo, đó là bạn nam giữ xe dạy cô chạy xe trên đường.

Một người ngồi trên xe đạp, một người giữ ở yên xe nên dựa vào rất gần, cảnh tượng này cực kỳ chói mắt.

Đáng tiếc bánh xe còn chưa chuyển động, chỗ ngồi phía sau đã bị một cánh tay giữ chặt lại. Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy Hứa Gia Thời đứng ở đằng sau, mặt mũi lạnh băng.

Đó là lần đầu tiên Hứa Gia Thời nhận ra tâm tư của mình với Đào Ấu Tâm, không đơn giản là tình bạn.

*

Tháng mười hai, Đào Ấu Tâm trở lại đoàn múa luyện tập vở ba lê mới, nếu đạt được thành tích tốt thì có thể đi ra quốc tế.

Trước kỳ thi cuối kỳ vào tháng một, Đào Ấu Tâm quay lại trường nghe giáo viên tóm tắt trọng điểm, vừa hay đúng vào dịp hoạt độ/ng tình nguyện cuối cùng của học kỳ này. Vì để có đủ học phần, Đào Ấu tâm đã đăng ký tham gia.

Thứ bảy, cô và bạn học, đàn anh, đàn chị trong khoa cùng đi đến viện phúc lợi, tặng sách vẽ tranh và một ít đồ ăn vặt cho các bạn nhỏ.

Nhóm trẻ em ở đây cũng không khỏe mạnh như trong phim truyền hình, hoặc ít hoặc nhiều đều có chỗ khiếm khuyết… Rõ ràng là nơi tràn đầy sự ngây thơ nhưng trong lòng Đào Ấu Tâm lại nặng trĩu.

Có hai đứa trẻ ở phía trước mặt đuổi theo nô đùa nhau chạy về phía cô, bé gái không cẩn thận bị ngã, cậu bé quay đầu lại làm mặt quỷ với cô bé.

Nhìn thấy vậy, Đào Ấu Tâm chạy chậm về phía trước đỡ bé gái lên: “Bạn nhỏ, em không sao chứ?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra khóe miệng bé gái khác thường, là… Sứt môi.

Lần đầu tiên nhìn thấy ngoài đời thực, Đào Ấu Tâm ổn định lại tinh thần rồi mới nở nụ cười: “Bạn nhỏ, buổi sáng trời có đổ mưa nên mặt đất trơn ướt, đi đường phải chú ý nhé.”

Cô dẫn bé gái đi rửa tay, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Đào Ấu Tâm tụ họp với đàn chị, trước khi chuẩn bị rời đi, bé gái bỗng ngăn cô lại, đưa đến một món đồ: “Chị ơi, tặng chị.”

Khi nhìn thấy món đồ trong tay bé gái, Đào Ấu Tâm ngạc nhiên há to miệng, không nói lên lời.

Dây buộc tóc thiên nga trong tay bé gái, giống hệt cái hồi trước Hứa Gia Thời tặng cô.

Đào Ấu Tâm không khỏi cầm lấy cẩn thận quan sát tỉ mỉ, nhìn thấy đôi mắt màu xanh của thiên nga, cô bỗng thấy rất bối rối.

Con thiên nga lúc trước bị rơi mất viên kim cương, cô đã lấy hai viên màu xanh gắn lại, chiếc dây buộc tóc thiên nga “độc nhất vô nhị” này chắc chắn là của cô. Nhưng món đồ này, sao lại xuất hiện ở viện phúc lợi?

Cô khụy một chân xuống, hỏi bé gái: “Bạn nhỏ, có thể nói cho chị biết, em lấy dây buộc tóc này ở đâu không?”

Bé gái nói lời đơn giản: “Em nhặt được ạ.”

Đào Ấu Tâm dịu giọng hỏi: “Nhặt được ở đâu thế?”

Bé gái đưa tay chỉ xuống dưới bàn.

Sau nhiều lần xác nhận, cô kết luận được bé gái nhặt được dây buộc tóc dưới gầm bàn trong phòng này.

Dây buộc tóc của cô đã rơi mất rất lâu rồi, không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây được, lời giải thích duy nhất chính là năm đó có người nhặt được rồi mang về dùng?

Nhưng khi cô hỏi bé gái nhặt được dây buộc tóc lúc nào, bé lại nói với cô rằng: “Vào lúc sáng ạ.”

Có lẽ do cô biểu hiện sự tò mò quá rõ ràng nên bé gái nói nhiều thêm một câu: “Là của một anh trai đánh rơi, anh ấy rất xấu hổ.”

Một câu này đã phủ nhận suy đoán của Đào Ấu Tâm, cô sửng sốt.

Con trai cũng dùng dây buộc tóc thiên nga buộc tóc sao?

Ngoài cửa loáng thoáng có tiếng hai giọng nói đang nói chuyện.

Là một cậu con trai đang nói chuyện với Viện trưởng, nhắc đến dây buộc tóc bị mất.

Đào Ấu Tâm nắm lấy dây buộc tóc chậm rãi đi về phía cửa, liếc mắt một cái, cô nhìn thấy người bạn đã rất lâu không gặp… Châu Triệt Ngôn.

Dựa vào cuộc nói chuyện của Châu Triệt Ngôn và Viện trưởng, đáp án đã rất rõ ràng, chỉ là cô rất tò mò: “Vì sao nó lại ở chỗ cậu?”

“Ngày lễ Halloween, tôi nhặt được.” Năm đó cùng nhau tham gia sự kiện Halloween ở Hoan Lạc Cốc, anh ấy nhặt được dây buộc tóc thiên nga của Đào Ấu Tâm làm rơi, ma xui quỷ khiến thế nào anh ấy lại giấu đi và vẫn luôn mang theo bên người. Cho đến buổi sáng nay tham gia hoạt độ/ng tình nguyện, anh ấy không cẩn thận đánh rơi ở Viện phúc lợi, trời xui đất khiến để bé gái nhặt được rồi tặng cho Đào Ấu Tâm.

Đúng thật, thứ không thuộc về anh ấy thì mãi mãi cũng không giữ được.

Khóe miệng mấp máy, cô muốn hỏi Châu Triệt Ngôn vì sao nhặt được đồ lại không trả, nhưng lại thấy không cần thiết, đáp án đã sớm được tiết lộ. Đào Ấu Tâm nắm chặt dây buộc tóc: “Châu Triệt Ngôn, năm đó đều là hiểu lầm, cậu… Đừng thích tôi nữa.”

Châu Triệt Ngôn ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào gương mặt mà mình luôn mong nhớ: “Tôi không hề làm phiền cậu.”

“Nhưng sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu.” Châu Triệt Ngôn vẫn luôn mang dây buộc tóc theo trên người, đã nói rõ anh ấy chưa từng chặt đứt tâm tư, nhưng cô cũng sẽ không thấy kiêu ngạo vì điều này, cô chỉ mong người khác không cần lãng phí thời gian vì mình.

Cô cố gắng cởi nút thắt trong lòng Châu Triệt Ngôn, nhưng anh ấy lại nói một câu: “Cậu đang quan tâm tôi à?”

Đào Ấu Tâm: “…”

Với lối tư duy của Châu Triệt Ngôn, năm đó xảy ra nhiều sự hiểu lầm như thế cũng chẳng sai.

Nói nhiều cũng vô ích, ngược lại còn không thể làm sáng tỏ, cô thở dài: “Xin lỗi, tôi không nói nữa, dây buộc tóc thiên nga là của tôi, hôm nay vật về chủ cũ, cậu không cần tìm nữa.”

Đàn chị đang giục họ, Đào Ấu Tâm cần lấy đồ rồi lướt qua vai anh ấy đi ra ngoài. Châu Triệt Ngôn bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, giọng nói vô cùng nặng nề: “Cậu nhất định phải mang món đồ cuối cùng của tôi đi?”

Đào Ấu Tâm giằng ra hai cái, mới nhận ra sức lực của Châu Triệt Ngôn rất, cô hoàn toàn không tránh thoát được.

Cổ tay bị nắm đỏ lên, Châu Triệt Ngôn dường như không nghe thấy sự bất mãn của cô, cố chấp kéo cô lại, không để cô đi.

Cũng may Viện trưởng ở ngay gần đấy, vội vàng đi đến tách hai người ra, Đào Ấu Tâm cau mày trốn ở sau lưng Viện trưởng: “Dây buộc tóc không phải đồ của cậu, tôi cũng không phải!”

Trước giờ cô gái chưa bao giờ chủ động trở mặt với người khác, đây là lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt chán ghét, Châu Triệt Ngôn vô cùng đau lòng, nhìn cô chạy về với nhóm của mình.

Anh ấy đi theo sau nhóm đó suốt cả chặng đường, thấy Đào Ấu Tâm đứng ở cổng Viện phúc lợi tạm biệt với nhóm đàn chị.

Những người khác vừa lên xe, trời bắt đầu mưa dày hạt hơn, Đào Ấu Tâm quay lại dưới mái hiên trú mưa tạm.

Châu Triệt Ngôn nắm nắm tay, chuẩn bị tâm lý bị cô bài xích lần nữa rồi bước đến, nhưng lại thấy cô gái giơ tay lên cao, vẫy tay với phía bên kia đường.

Hứa Gia Thời mở ô ra, Đào Ấu Tâm đứng dưới ô của anh, khoa tay múa chân ra dấu gì đó.

Cô gái nở nụ cười xán lạn, xua tan sương mù ngày mưa.

Cô cho Hứa Gia Thời xem chiếc dây buộc tóc mất đi rồi có lại của mình, cho dù quá trình không mấy vui vẻ, nhưng kết quả vui là được.

Cô còn có một ý tưởng bất ngờ: “Anh Gia Thời, em muốn giúp một bé gái trong Viện phúc lợi. Hình như em ấy bị sứt môi, nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm, nếu bắt đầu điều trị ngay bây giờ thì có lẽ còn kịp.”

Đào Ấu Tâm mềm lòng, không thể nhìn thấy nhất là người già và trẻ nhỏ yếu đuối, Hứa Gia Thời bỗng nhớ lại năm mười năm tuổi, hai người đang đi trên đường thì gặp một người tàn tật dùng cánh tay nặn đất sét. Khi đó chính cô còn khen ngợi người thợ có tay nghề cao siêu ở nơi công cộng.

“Người ở Viện phúc lợi nhiều như vậy, em có giúp được hết không?”

“Không giúp hết, nhưng nếu đã gặp được, trong phạm vi khả năng của mình có thể giúp được ai thì giúp.”

“Được, em muốn làm gì thì làm.”

Sự ủng hộ của Hứa Gia Thời đã cho cô động lực gấp đôi.

Cô nghiêng đầu, nhận ra hôm nay Hứa Gia Thời có đeo balo, trước đây ở trường học cũng không thấy anh mang balo, hôm nay là ngày nghỉ lại mang theo: “Dạo này anh đang bận gì thế?”

“Xem nhà.” Trong balo để toàn là tờ rơi giới thiệu phòng ở.

“Hả?” Đào Ấu Tâm lộ ra ánh mắt tò mò.

Tay phải Hứa Gia Thời ôm vai cô, tay trái cầm ô che về bên phía cô: “Anh định học kỳ sau ra ngoài thuê phòng ở, em muốn ở cùng anh không?”

Hai cánh tay cọ xát vào nhau, suy nghĩ của Đào Ấu Tâm đã nhảy vọt đi rất xa: “Sống, sống chung?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN