May mắn thay, mẹ cô ấy không đuổi theo để vặn hỏi mà để lại cho cô có đủ không gian để hoàn hồn.
Một ngày sau khi hai mẹ con họ chuyển đi, quả nhiên là Tưởng Văn Nghĩa vẫn thấy chết không sờn mà liên lạc nhưng mẹ Giang từ chối trả lời điện thoại rồi thẳng tay chặn số.
Giang Thư Dư nhìn hành động của mẹ: “Người đó sẽ ra sao?”
“Không biết nữa, thế nhưng đây chính là hậu quả mà tự ông ta gây ra.” Mẹ Giang mềm mỏng nhưng không hề yếu đuối, tuy thân thể đã tàn tật nhưng đầu óc lại luôn luôn lý trí: “Thư Dư, đừng nghĩ là mẹ lạnh lùng, cũng đừng thông cảm với người đàn ông đó. Ông ta đã để lộ địa chỉ của chúng ta, không thèm để ý gì đến sự an toàn của chúng ta. Ông ta không phải là dạng tốt lành gì cả.”
Loại người như Tưởng Văn Nghĩa chính là kiểu đặt lợi ích lên hàng đầu.
Lúc có tiền, ông ta bố thí cho bọn họ một chút xíu để thể hiện là mình rất hào phóng nhưng khi thực sự gặp phải vấn đề, người đàn ông ích kỷ đó sẽ không ngần ngại bỏ rơi bọn họ, đẩy bọn họ ra làm bia đỡ đạn.
“Con biết.” Hai mẹ con Giang Thư Dư đã trải qua thăng trầm, mưa gió trong những năm qua rồi. Chẳng có ai hiểu rõ cảm giác bị người thân bỏ rơi hơn cô ấy.
Hai mẹ con đồng lòng thì cũng chẳng có gì đáng sợ cả.
Buổi chiều, Giang Thư Dư đang bóp chân cho mẹ thì ngoài nhà có tiếng chuông cửa vang lên.
Tạ Nhiên đang đứng ngoài cửa, hai tay xách đầy đồ, nở nụ cười rạng rỡ.
Trong khoảng thời gian hai mẹ con Giang Thư Dư tạm trú, Tạ Nhiên đã chăm sóc bọn họ rất chu đáo. Miệng lưỡi anh ấy dẻo quẹo đến mức ngay cả một người vốn có tính tình điềm đạm là mẹ Giang cũng không nhịn được mà bật cười.
Mẹ Giang giữ anh ấy ở lại ăn tối, Tạ Nhiên chủ động chạy vào bếp phụ giúp. Anh ấy ở bên cạnh đỡ Giang Thư Dư một tay.
Thực ra Tạ Nhiên không giỏi việc này, thậm chí anh ấy còn không thể phân biệt được thành phần nguyên liệu, gọt vỏ khoai tây mà giống như đánh trận. Thế nhưng anh ấy lại không hề biết kỹ năng của mình kém cỏi đến mức nào mà còn chủ động đề nghị cắt khoai tây thành sợi cuối cùng biến thành một bát khoai tây que.
“Ngại quá, hình như là thất bại mất rồi.”
“Không sau đâu, lần đầu tiên cậu cắt mà, thế này là đã rất giỏi rồi.”
Tạ Nhiên cào cào tóc mình.
Sự cường điệu nhẹ nhàng đó hóa ra lại khiến một người đang cảm thấy lo lắng, ngượng ngùng, làm anh cảm thấy xấu hổ.
Tạ Nhiên không động chạm lung tung vào phần còn lại nữa mà nhường vị trí cho Giang Thư Dư. Lúc này anh mới thấy cô ấy tay trái cầm củ khoai, tay phải cầm dao, tốc độ nhanh nhẹn mà kỹ năng dùng dao cũng điêu luyện.
Tạ Nhiên ở bên cạnh không khỏi giơ ngón tay cái lên: “Cậu còn có kỹ năng này nữa sao.”
Giang Thư Dư cúi đầu, tóc buộc kiểu đuôi ngựa thấp mềm mại rủ trên lưng: “Tôi bắt đầu học nấu ăn từ lúc còn rất nhỏ, qua thời gian dài thì tự nhiên thành quen tay thôi.”
Trong cuộc sống của Tạ Nhiên dường như rất ít khi có những giây phút yên tĩnh như vậy. Cuộc sống của anh ấy vẫn luôn là những trận cười đùa náo nhiệt với bạn bè chứ không thể nào ngồi yên được. Giang Thư Dư giống như một vùng nước lặng, khó tạo thành gợn sóng, sự sảng khoái, dễ chịu nhỏ giọt vào người ta nhưng sẽ không khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Ở bên cô ấy sẽ quên mất việc thời gian đang trôi qua.
Thật khó để tin rằng tuổi thơ như thế nào mà đã tạo nên tính cách điềm tĩnh của cô ấy.
Một mình chăm sóc người mẹ tàn tật, bị cha ruột quấy rối, những chủ nợ khiến cho nhà cửa loạn cả lên… Trong khoảng thời gian ngắn có bao nhiêu chuyện liên tục xảy ra như thế mà cô ấy lại vẫn điều khiển tốt cảm xúc của mình.
Lý trí, cứng rắn nhưng lại không mạnh mẽ, mềm yếu mà kiên cường khiến người ta sinh ra khát vọng bảo vệ.
Là một “sư phụ”, anh ấy có trách nhiệm bảo vệ “đồ đệ” của mình.
Tạ Nhiên nghĩ vậy và thực sự cũng đã làm như vậy.
Anh ấy nhớ lại lần mẹ Giang đến bệnh viện thay thuốc và khám lại anh ấy đã lái xe từ trường cách đó hơn ba mươi kilomet để đón hai mẹ con họ đến bệnh viện. Anh có tính cách cởi mở, hòa đồng hoàn toàn không có chút rào cản nào trong việc ở cùng với người lớn, ngay cả nhân viên y tế cũng nhầm tưởng anh ấy là con trai của mẹ Giang.
Khám xong, anh ấy lại đưa bọn họ về nhà, Giang Thư Dư xách túi thuốc còn Tạ Nhiên thì đẩy xe lăn.
Trong lúc hoảng hốt, mẹ Giang quả thực đã có cảm giác như thể mình có cả con trai và con gái.
Sau khi về nhà, Giang Thư Dư nhanh chóng bước vào trong bếp lấy ra một chiếc hộp: “Cái này cho cậu.”
“Đây là?”
“Bánh ngọt mà tôi tự tay làm đấy, được khống chế độ ngọt rồi, ăn không bị ngấy đâu.” Vốn dĩ cô ấy định mang đến cho Tạ Nhiên nhưng không ngờ là anh ấy lại đích thân đến.
Tạ Nhiên cười hì hì nhận lấy, lúc về còn chụp ảnh đăng lên vòng bè bạn khoe khoang. Lúc Giang Thư Dư nhìn thấy thì bên dưới đã có hơn chục bình luận rồi.
Ngón tay trượt trên màn hình, Giang Thư Dư gần như có thể nhớ được mọi nội dung trong vòng bè bạn của Tạ Nhiên. Thế nên, tâm trạng của anh ấy, sở thích của anh ấy, cô đều biết rõ.
Một khoảng thời gian sau đó, Tạ Nhiên cũng thường xuyên xuất hiện, đến mẹ Giang cũng hết lời khen ngợi anh: “Bạn cùng lớp kia của con không tệ chút nào.”
Động tác thu dọn túi thuốc của Giang Thư Dư hơi khựng lại một lát: “Quả thực là cậu ấy rất tốt bụng.”
Cũng chính vì vậy nên cô không muốn Tạ Nhiên nhìn thấy gia đình và hoàn cảnh sống chật vật như thế này của mình.
Người đó giống như mặt trời rực rỡ treo tít trên bầu trời cao, không nên mắc kẹt trong vũng bùn lầy cùng cô, nơi mà đến nụ cười cũng khó nhìn thấy được.
Giang Thư Dư nhắm mắt lại nói: “Mẹ, gần đây con đã xem mấy căn nhà rồi, nếu như mọi mặt đều phù hợp thì con sẽ thuê.”
Mẹ Giang hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cũng được.”
Cũng chẳng thể nào cứ luôn ở nhờ trong nhà của người khác được.
Thuê một căn nhà thì không khó nhưng cần phải tính toán đến việc học hành của Giang Thư Dư, việc đi lại của mẹ Giang, còn phải xem xét cả bệnh viện, môi trường an toàn và các yếu tố khác nữa nên phạm vi lựa chọn bị thu hẹp đi. Nhà phù hợp cũng còn tùy cơ duyên nữa.
Kỳ nghỉ đông chớp mắt đã đến, lúc bạn bè tụ tập, Khúc Thất Thất và Tạ Nhiên lại bắt đầu cãi nhau. Tạ Nhiên vô tình va vào cây ngã lăn ra, vén ống quần lên thì thấy vết bầm tím và cả máu.
Vết thương không nặng, Tạ Nhiên cũng chẳng để ý đến.
Chẳng ai biết Giang Thư Dư rời khỏi đó đi mua cồn sát trùng và thuốc mỡ để chống nhiễm trùng vết thương từ hiệu thuốc tầng dưới từ khi nào.
“Không hổ là sinh viên y khoa, lần nào bị thương cũng là cậu chữa trị cho tôi.” Tạ Nhiên cười nói đùa.
Giang Thư Dư cầm que bông nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh ấy, không ai nhìn thấy sự thương xót trong mắt cô ấy: “Sau này cẩn thận một chút, đừng để bị thương nữa.”
Khúc Thất Thất mang theo cảm giác hối lỗi muộn màng, hứa sẽ bù đắp cho Tạ Nhiên: “Cậu thích người như thế nào, lần sau gặp được người phù hợp tôi sẽ giới thiệu cho cậu.”
“Khụ khụ, vậy thì cậu nghe đây.” Anh ấy giả vờ chỉnh lại cái cổ áo không tồn tại của mình, hắng giọng rồi đưa ra yêu cầu: “Tính tình phải điềm tĩnh, tốt bụng rộng lượng, điều quan trọng nhất là tính nết phải tốt, không được đòi hỏi quá nhiều.”
Trải qua việc bị Khúc Thất Thất tra tấn, anh ấy đã nhận thức một cách sâu sắc về mẫu người mà mình thích hóa ra lại khác với mình.
Dựa vào thông tin mấu chốt, suy nghĩ của Khúc Thất Thất chạy một vòng trong đầu: “Cậu nói như vậy, không phải chính là Thư Dư của chúng ta sao?”
Giang Thư Dư chợt ngước mắt lên.
Thì nghe thấy Tạ Nhiên nghiêm túc giải thích: “Đừng có dùng những suy nghĩ bẩn thỉu của cậu làm hoen ố mối quan hệ thầy trò trong sáng của chúng tôi nhá.”
Bọn họ đùa giỡn với nhau không hề kiêng kị, không ai để ý tới cô gái đang lặng lẽ cúi đầu giữa cuộc trò chuyện.
Nhân dịp được nghỉ, cô ấy đi một lượt mười mấy khu nhà cuối cùng cũng tìm được một căn nhà cho thuê phù hợp nên đã nói cho Tạ Nhiên biết về dự định rời đi.
“Sống ở đây tốt lắm mà, vì sao lại phải dọn đi chứ?” Tạ Nhiên liên tục nói cho cô ấy biết rằng anh ấy không sử dụng đến căn nhà này, để trống cũng rất lãng phí.
Giang Thư Dư không dám nhìn vào mắt anh ấy mà chỉ nhỏ giọng giải thích: “Tôi không quen mắc nợ người khác.”
“Dù không tính đến quan hệ thầy trò thì hai chúng ta cũng có thể coi là bạn cũ mà. Bạn bè giúp đỡ nhau là chuyện rất bình thường. Cậu đừng lúc nào cũng cảm thấy mắc nợ chúng tôi như thế chứ.” Tạ Nhiên sợ cô ấy có gánh nặng tâm lý nên đành phải nói đùa: “Nếu như Khúc Thất Thất mà cần nhà nhé, chắc chắn là cô ấy sẽ đạp tôi ra ngoài rồi tự mình dọn vào luôn.”
Chính sự so sánh này đã chạm tới nỗi lòng của Giang Thư Dư, cô gái ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Tạ Nhiên rồi nghiêm túc nói: “Tôi không phải là Khúc Thất Thất”.
Cuối cùng, hai mẹ con bọn họ vẫn chuyển đi trước khi năm học bắt đầu.