Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp - Chương 11: Cười lên một cái, quyến rũ động lòng người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Nhật Ký Sủng Ái Của Nữ Phụ Xinh Đẹp


Chương 11: Cười lên một cái, quyến rũ động lòng người


Edit: Tiểu Phiến

Giọng nói của Giang Kiều vang lên rất rõ ràng, Thượng Doanh ngẩn người, vẻ mặt khiếp sợ, “Chị thật sự luôn luôn có ý tứ với Phong Dịch….”

Lời còn chưa dứt, Giang Kiều đã cắt ngang, “Làm sao? Cô bất ngờ sao?”

Thượng Doanh ngẩn ra.

Khóe miệng Giang Kiều hơi nhếch, mang theo vẻ châm chọc, “Tôi có ý gì với Phong Dịch cũng là chuyện của tôi. Tôi muốn nói chuyện với Phong Dịch, muốn làm cái gì, thì có liên quan gì tới cô sao?”

Mỗi một câu một chữ chậm rãi vang lên, không khí cũng vì thế mà trở nên nặng nề hơn.

Giọng nói Thượng Doanh có chút yếu ớt, “Không phải là tôi sợ chị sẽ chịu thiệt sao?”

Giang Kiều nhìn vào mắt Thượng Doanh, tiếp tục nói, “Tôi ở nước ngoài lâu như vậy, nhưng khuôn mặt của mọi người, tôi đã nhớ được rất kỹ rồi.”

Có lẽ Thượng Doanh sẽ nghi ngờ bản thân cô và Giang Kiều trước đó có chút khác nhau.

Chẳng qua là Giang Kiều đã ở nước ngoài rất lâu, tiếp xúc với nhiều người khác nhau, tính cách xảy ra chút biến hóa cũng là bình thường.

Thượng Doanh nhớ tới việc trước kia cô đã từng liên hợp với người khác để hãm hại Giang Kiều, sắc mặt lập tức càng thêm nhợt nhạt.

Giang Kiều hơi nâng cằm lên, “Cô nhớ kỹ cho tôi, lời hôm nay, cô không nên nói với người khác.”

Tuy cô không sợ việc bản thân có ý tứ với Phong Dịch bị người khác biết, nhưng tốt nhất vẫn nên tránh đi một ít phiền toái không cần thiết.

Giang Kiều nhếch môi cười, “Cô cũng biết, tính tình của tôi không tốt lắm. Người nào chọc tôi mất hứng, tôi liền làm cho người đó không được thoải mái.”

Ánh sáng trong mắt cô hơi dịch chuyển, đột ngột chuyển đề tài, “Huống hồ, cô nên biết, Phong tổng không thích người khác bàn tán về chuyện của anh ta.”

Giang Kiều vừa nói, lại vừa hơi nhấc tay lên, nhàn nhạt nhìn thoáng qua móng tay của mình, cười như không cười, “Nếu như cô loan truyền chuyện này ra ngoài, cô đoán xem, Phong Dịch biết được thì sẽ làm thế nào?”

Thượng Doanh nhớ tới khuôn mặt lạnh lùng kia cùng với thủ đoạn độc ác của Phong Dịch, trong lòng chợt run lên.

Giang Kiều cũng lười nói chuyện với Thượng Doanh, cô xoay người rời đi, làn váy lượn vòng, thân ảnh dần dần đi xa.

Thượng Doanh vẫn còn ngẩn ngơ, qua một lúc mới phục hồi tinh thần được, trong lòng chợt dâng lên tức giận. Giang Kiều quả thật quá kiêu ngạo, cô nhất định phải nói chuyện này cho Giang Húc và bác gái.

Thượng Doanh cầm di động lên, nhanh chóng tìm được số của Giang Húc, ngón tay cô hơi đè lên nút gọi, thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô lại chậm chạp không ấn vào dãy số đó.

Không hiểu sao, nhớ tới thần sắc và giọng nói của Giang Kiều, trong lòng Thượng Doanh cảm thấy hoảng hốt.

Trước kia Giang Kiều cực kỳ dễ bị kích thích, chỉ cần các cô nói vài câu gây xích mích thôi cũng đã giận dữ, dễ dàng phát sinh xung đột với người khác.

Nhưng Giang Kiều bây giờ, lại có thêm một khí thế nghiêm nghị không thể nói thành lời, chính cô cũng có chút sợ Giang Kiều.

Qua một lúc, Thượng Doanh lại bỏ lại điện thoại vào trong túi xách, tức giận rời đi.

…..

Bộ phim Giang Kiều phụ trách đã khởi quay, trước tiền đầu tư bị rút lui, thế nhưng tập đoàn Phong thị đã đầu tư vào, giải quyết xong vấn đề khẩn cấp.

Sau nghi thức khai máy của đoàn làm phim, bộ phim thuận lợi quay chụp. Mà những nhân viên ở đó đều hiểu rõ tính tình Giang Kiều không dễ chọc, trong thời gian ngắn cũng bình yên vô sự.

Hôm nay, đúng vào buổi trưa đoàn làm phim được nghỉ ngơi thì Giang Kiều muốn quay lại chỗ quay phim. Một thành phố điện ảnh vốn đang yên bình thì chợt nổi lên chút sóng gió nho nhỏ.

Dáng người nhỏ bé của người kia chạy trong ánh nắng mùa hè, càng lúc càng tới gần. Không ít người nhìn về phía người kia, sắc mặt người kia còn có chút hưng phấn.

“Thẩm Ngôn Phóng chuẩn bị mở studio sát vách, nghe nói sắp khai trương rồi.”

“Vậy trong khoảng thời gian này Thẩm Ngôn Phóng sẽ thường xuyên xuất hiện ở thành phố điện ảnh sao?”

“Không biết có được anh ấy ký tên cho không nữa.”

“…”

Thẩm Ngôn Phóng là ngôi sao đang nổi tiếng, anh vừa debut đã hấp dẫn đông đảo fan hâm mộ.

Tiếng bàn luận xôn xao lọt vào tai Giang Kiều làm cô không khỏi nhíu mày.

Cô vẫn nhớ kỹ, Thẩm Ngôn Phóng cũng là nhân vật phản diện trong truyện, nhưng hiềm nghi của anh ta không giống như Phong Dịch. Cho nên ngay từ đầu cô đã quyết định tiến lại gần Phong Dịch.

Cô dừng bước, xoay người, theo đoàn người đi đến studio bên cạnh.

Còn chưa tiến vào trong studio, Giang Kiều đã nghe thấy âm thanh hưng phấn của đám fan đang không ngừng gọi tên Thẩm Ngôn Phóng.

Rất nhiều người đến studio để nhìn Thẩm Ngôn Phóng. Giang Kiều không đến gần, chỉ đứng cách đó không xa nhìn vào bên trong.

Lúc này, một đám fan vây quanh Thẩm Ngôn Phóng, anh bị bao quanh giữa đám người. Vóc người anh rất cao, tướng mạo nhìn rất đẹp, ở trong đám người lại trở nên vô cùng bắt mắt.

Thẩm Ngôn Phóng trông có vẻ không tập trung, thế nhưng đối xử với fan không tồi.

Anh liếc mắt nhìn quanh bốn phía, thần sắc có vẻ không để tâm. Đến giây kế tiếp, tầm mắt của anh đột nhiên dừng lại.

Ánh mắt anh xuyên qua đoàn người huyên náo, thẳng tắp rơi trên người Giang Kiều.

Giang Kiều đứng tại chỗ nhìn Thẩm Ngôn Phóng. Tuy là hiềm nghi của Phong Dịch rất lớn, nhưng cô vẫn không thể xác định được Phong Dịch có thật sự là người sẽ giết cô hay không, cho nên cô vẫn phải lưu ý đến những người khác.

Cô đón nhận thấy tầm mắt của Thẩm Ngôn Phóng dừng trên người mình, lập tức nhìn thẳng vào mắt anh.

Thẩm Ngôn Phóng đeo kính mát, đôi mắt đen nhánh của anh giấu sau tròng kính, nhìn không rõ. Giang Kiều chỉ thấy được khóe miệng hơi nhếch lên để lộ ý cười dịu dàng của anh.

Qua vài giây, Thẩm Ngôn Phóng thu hồi lại ánh mắt, tiếp tục kí tên cho fan.

Giang Kiều cũng không nhìn anh nữa mà cất bước rời khỏi studio, một lần nữa trở lại chỗ quay phim ở ngay cạnh.

Đến khi Giang Kiều rời đi, Thẩm Ngôn Phóng lại ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa nhìn đến nơi Giang Kiều vừa đứng. Ở đó đã không còn thân ảnh của cô, trống rỗng một mảnh.

Gió đầu hè nhẹ nhàng thổi đến, ánh mặt trời sáng rực chiếu vào studio, vừa đúng lúc dừng lại vị trí đứng lúc nãy của Giang Kiều.

Lúc này, ánh mắt Thẩm Ngôn Phóng sắc bén hơn, sắc mặt cũng tối đi vài phần không nhìn rõ.

Đôi con ngươi hẹp dài của anh khẽ híp lại, ánh sáng trong mắt sâu cạn không rõ. Hai mắt bị kính mát che lại, vừa vặn che đậy tâm tình của anh, không để người khác biết được anh đang nghĩ gì.

….

Đêm qua, Mặc thành mưa xối xả suốt đêm. Trận mưa này rơi xuống bất thình lình, rất nhanh.

Không khí sáng sớm có chút lạnh, Phong Dịch mở mắt. Nhận thấy nơi đây giống như có gì đó không đúng, anh đứng dậy, quét mắt qua cả căn phòng.

Đôi mắt Phong Dịch ảm đạm thêm vài phần, anh bước nhanh tới trước cửa sổ, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, bấm một dãy số.

Mưa bên ngoài ào ào rơi xuống, vẫn không dừng lại.

Có người vừa tiếp điện thoại, Phong Dịch đã mở miệng, “Bác sĩ Ngô.”

Bên đầu kia điện thoại là Ngô Đại Sơn, ông là bác sĩ tâm thần nổi tiếng trong nước. Bởi vì tuổi thơ xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn mà Phong Dịch đã trở thành bệnh nhân của Ngô Đại Sơn.

Giọng của Ngô Đại Sơn căng thẳng hơn vài phần, “Phong Dịch, có chuyện gì xảy ra vậy?” Ông biết rõ, phàm là Phong Dịch gọi điện qua, nhất định là do có chuyện quan trọng.

“Đồ đạc trong nhà bị dịch chuyển, văn kiện cũng bị động vào…” Con ngươi đen nhánh của Phong Dịch dần trở nên lạnh lùng, “Thế nhưng lúc tôi tỉnh lại, lại không nhớ gì về chuyện này.”

Ngô Đại Sơn lập tức hiểu ra, “Ý của cậu là Tô Dịch về rồi?”

Phong Dịch không lạnh không nhạt ừ một tiếng đồng ý.

Tô Dịch là một nhân cách khác của Phong Dịch, ngẫu nhiên một lúc nào đó anh sẽ xuất hiện. Tính cách của Tô Dịch ngược lại với Phong Dịch.

Nếu như nói Phong Dịch lạnh lùng nghiêm nghị, sẽ chỉ tháo xuống phòng bị với người anh tín nhiệm, như vậy thì Tô Dịch lại là người khoa trương không chịu gò bó, cái anh am hiểu nhất chính là dối trá.

Sau khi nhận được sự trị liệu của bác sĩ Ngô, nhân cách Tô Dịch đã biến mất mười năm, Phong Dịch cũng khôi phục lại cuộc sống bình thường.

Chuyện này chỉ có Phong Dịch và bác sĩ Ngô biết, đối với người của Phong gia cũng là hoàn toàn bảo mật. Vì ổn định trạng thái mà mỗi tháng Phong Dịch đều đến Khánh thành, nhưng người của Phong gia chỉ cho là Phong Dịch phải đi khám bệnh.

Ngô Đại Sơn nhíu nhíu mày, làm một bác sĩ, so với bất kỳ ai khác ông cũng hiểu rõ hơn, Tô Dịch xuất hiện, sẽ ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt của Phong Dịch.

Ngô Đại Sơn nói, “Cậu mau đến Khánh thành đi.”

Giọng nói Phong Dịch lại càng nặng nề, “Được.” Sau khi gác điện thoại, Phong Dịch nghiêng đầu một cái, nhìn ra trời mưa liên miên không dứt ngoài cửa sổ, ánh mắt anh lại sâu thêm vài phần.

…..

Thành phố điện ảnh.

Giang Kiều bận rộn cả ngày, sau khi trở lại khách sạn liền tắm rửa một cái. Cô đi ra từ phòng tắm, trên người bọc một cái khăn tắm che khuất đến bắp đùi.

Ngọc cốt băng cơ*, vòng eo nhỏ tinh tế. Ánh trăng rơi vào trong phòng, làm thân thể Giang Kiều phảng phất như cực kỳ mềm mại.

*Ngọc cốt băng cơ: Da như băng, xương như ngọc, ý chỉ dáng dấp người con gái đẹp.

Một đôi chân trắng như tuyết nhấc lên, Giang Kiều ngồi trên giường, sờ về phía điện thoại đặt trên tủ đầu giường. Tầm mắt cô rơi trên số điện thoại của Phong Dịch, đôi mắt lượn một vòng, nâng lên một độ cung mê người.

Từ ngày gặp nhau ở ảnh thị Tây Hoằng, Giang Kiều không liên lạc với Phong Dịch nữa. Nhưng số điện thoại này vẫn nằm trong điện thoại của cô.

Giang Kiều nhếch khóe miệng, bấm vào số điện thoại của Phong Dịch. Cô đem di động đặt bên tai, cười đến quyến rũ động lòng người.

Ở trong phòng Phong Dịch, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, màn đêm yên tĩnh, bất kỳ âm thanh gì đều khiến người ta phải giật mình.

Nghe được âm thanh, một người liền đi tới. Thân ảnh của anh thẳng tắp cao ngất, mặc dù chỉ mặc một chiếc áo thông thường, cũng có thể phác họa thân hình của anh thật thần bí trong đêm đen.

Lông mày của anh khẽ nhếch, vẻ mặt cười như không cười. Anh không phải Phong Dịch, mà là Tô Dịch.

Tô Dịch giống như một thiếu niên bất cần đời, trên người anh luôn mang theo một loại khí chất tùy ý.

Áo sơ mi trắng được cởi hai cúc trên, khoác lên người một cách tùy ý. Anh hơi cúi người, nhìn vào màn hình di động.

Tô Dịch nghiêng đầu, trong mắt hiện lên vẻ trêu chọc, ngón tay thon dài rơi trên màn hình điện thoại, nhẹ nhàng nhấn nút từ chối.

Ở đầu khác, Giang Kiều nghe được tiếng phát ra, “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Giang Kiều ngẩn người, đặt điện thoại xuống, ánh mắt chậm rãi nhìn xuống, cô nhìn tên Phong Dịch, hơi híp mắt lại.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN