Nhật Ký Tái Hôn - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
204


Nhật Ký Tái Hôn


Chương 7


Chín giờ sáng ngày hôm sau, Uông Hải Minh tới đón Tịch Tiếu Đồng, lái xe vừa đến là khu thương mại vừa vặn bắt đầu buôn bán, lúc này người cũng ít, cho nên mua sắm cũng dễ chịu hơn.

Bởi vì nhà Uông Hải Minh ở hiện tại không lớn, hai người chọn nửa ngày mới chọn được một chiếc 32 inch hàng trong nước, giá cũng rất vừa phải.

Biết Uông Hải Minh sau khi đem TV về nhà còn phải tiếp tục đi lái xe, nên Tịch Tiếu Đồng không đi về cùng anh ta. Khó có dịp đến khu thương mại một lần, Tiếu Đồng muốn đi dạo một chút, vả lại cô cũng muốn cho chị và anh rể chút không gian.

Tịch Tiếu Đồng một mình đi dạo khu thương mại một lát bỗng nhớ tới hội chợ tuyển dụng Hà Trí Viễn nhắc tới tối qua, nhìn nhìn thời gian rồi quyết định đi xem thử. Ra khỏi trung tâm thương mại, Tiếu Đồng định hỏi thăm xe bus nào đi tới hội chợ tuyển dụng thì nghe thấy có người gọi tên mình, vừa quay đầu lại da đầu lập tức run lên, Hà Trí Viễn hôm nay vẫn bám theo cô.

Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn đi về phía mình, trầm giọng chất vấn: “Hà Trí Viễn, anh canh giữ ở cửa nhà tôi để theo dõi tôi đấy à? Anh là biến thái à? Tôi cảnh cáo anh nếu phát hiện lần nữa tôi sẽ không khách khí, anh tự mà lo liệu!”

Hà Trí Viễn cười vô tội: “Lần này em đúng là hiểu lầm tôi rồi, tôi cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy em ở đây, sao em lại đi một mình,em không phải có hẹn sao?”

Tiếu Đồng cắn răng nói: “Anh đừng giả vờ! Anh mà còn quấn lấy tôi thì tôi sẽ làm cho anh bẽ mặt!” Nói xong liền xoay người bước đi.

Hà Trí Viễn đuổi theo cô: “Đồng Đồng, em đừng có thành kiến với tôi như vậy được không? Tôi thật sự…”

Tịch Tiếu Đồng dừng bước, hét lên với Hà Trí Viễn: “Cách xa tôi ra, còn nói không đi theo tôi, vậy hiện tại anh đang làm gì thế hả?”

Tiếu Đồng hét xong lập tức xoay người bỏ chạy, kết quả liền đụng phải người đối diện đang đi tới, người nọ không phòng bị bị Tiếu Đồng va vào ngã bệt xuống đất.

Tiếu Đồng lui lại mấy bước liền chạy tới đỡ người nọ lên, đối phương là một cô gái trẻ tuổi, ăn mặc xành điệu, bộ dạng cũng rất xinh đẹp. Tiếu Đồng nhìn bàn tay cô ấy bị trầy, tất chân cũng bị rách, liền vội vàng cúi đầu áy náy: “Xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không nhìn thấy cô, cô có bị thương nặng lắm không?”

Cô gái kia đau đến không nói nổi, lúc này Hà Trí Viễn đi lại xem tình hình rồi hỏi: “Nếu không thì đi bệnh viện đi, tôi đi lấy xe đến đây.”

Tiếu Đồng đỡ cô gái kia đứng lên, đẩy Hà Trí Viễn ra: “Anh tránh ra đi, nếu không tại thì sao lại có chuyện này? Anh mà có lòng tốt thì đi ngay cho tôi, ngay lập tức!”

Hà Trí Viễn há mồm muốn nói, nhưng thấy xung quanh người xem náo nhiệt ngày càng nhiều, cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nói câu “Có gì gọi điện thoại cho tôi.” Sau đó liền đi.

Tịch Tiếu Đồng nhìn Hà Trí Viễn đi xa, nghĩ thầm mình sẽ không bao giờ gọi cho anh ta đâu, hơn nữa cô cũng không biết số diện thoại của Hà Trí Viễn, rồi nói với cô gái kia: “Thật xin lỗi, cô còn bị thương ở đâu không?”

Cô gái kia nghỉ một chút mới cảm thấy đỡ hơn, nhìn Tiếu Đồng nở nụ cười: “Cô khỏe thật đấy, chỉ trầy da một chút thôi, nhưng chân tôi giống như bị trật rồi, phiền cô đìu tôi tìm chỗ ngồi một chút.”

Tiếu Đồng lại càng thêm xấu hổ, vội vàng muốn kêu xe đưa cô ấy đi bệnh viện, cô ấy nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cũng được, có điều cô không cần quan tâm viện phí đâu, cô dìu tôi đến đó là được.”

Tiếu Đồng cũng không nhiều lời, gọi taxi đến bệnh viện gần đó, đến bệnh viện cô gái kia lấy ra 500 đồng nhờ Tiếu Đồng đi đăng ký và đóng tiền khám giúp mình. Tiếu Đồng cầm tiền rồi giúp cô ấy làm thủ tục, bác sĩ xem qua rồi nói chỉ bị trật khớp một chút, qua 2 ngày là khỏi, rồi cấp chút thuốc bôi vết trầy xướt là xong.

Tịch Tiếu Đồng dìu cô gái ngồi trên ghế bệnh viện, lấy ra 500 đồng trả lại cho cô ấy: “Đây là 500 của cô, cô cầm lấy.”

Cô gái kia không nhận tiền mà hỏi tốn bao nhiêu tiền, Tịch Tiếu Đồng nói chỉ hơn 200 thế là đối phương chỉ lấy 300, Tiếu Đồng kiên quyết không chịu, cô gái kia thấy cô kiên trì như thế đành phải lấy lại 500 đồng, sau đó nói: “Em cô bé này đúng là người tốt, hiếm thấy được người chủ động chịu trách nhiệm như vậy.”

Tiếu Đồng rất là áy náy: “Nếu không vì em thì chị cũng không bị thương.”

Cô gái kia cười nói: “Chị tên là Trình Kỳ, em tên là gì? Chị rất thích cách làm người của em, chúng ta kết bạn được không?”

Tịch Tiếu Đồng nghĩ có lẽ cô ấy sợ để lại di chứng gì đó nên mới hỏi tên mình, vì thế nên kiền nói tên và số điện thoại di động. Trình Kỳ lại hỏi cô bao nhiêu tuổi, Tiếu Đồng thành thật trả lời, nghe xong Trình Kỳ cười nói: “Em mới 22 à, chị 30 tuổi rồi, em gọi chị là chị Trình đi.”

Tiếu Đồng có chút giật mình: “30 sao? Nhìn chị không giống chút nào, em còn nghĩ chị mới 26,27 tuổi thôi đấy.”

Trình Kỳ được Tiếu Đồng khen càng vui vẻ: “Không nghĩ tới em lại là người dẻo miệng vậy đấy, em không ngại thì tiễn chị về được không?”

Tịch Tiếu Đồng vội vàng đứng lên dìu Trình Kỳ, sau khi lên taxi Trình Kỳ nói địa chỉ cho tài xế rồi hai người ngồi trong xe lại tiếp tục hàn huyên, Trình Kỳ nghe Tiếu Đồng nói đang làm trong cửa hàng mật ong, liền nói: “Chị có mở một thẩm mỹ viện, nếu như em muốn thì có thể để trong tiệm chị bán hộ, nếu có thêm người mua thì cũng xem như có thêm tiêu thụ.”

Tiếu Đồng vừa nghe lập tức hung phấn: “Trình tỷ, có thể như vậy thật sao?” Nếu thật sự có thẩm mỹ viện của Trình Kỳ hỗ trợ bán hàng, thì đây thật sự là một phương thức tiêu thụ cực tốt.

Trình Kỳ nhìn Tiếu Đồng hưng phấn, nói: “Đương nhiên có thể, chị rất thích tính cách của em, nếu không chị cũng không thân thiết với em thế đâu. Nhưng mà em phải cung cấp cho chị sản phẩm có chất lượng tốt nhất, phải có hiệu quả dưỡng sinh dưỡng nhan, chỉ cần chất lượng sản phẩm tốt, giá cả không thành vấn đề.”

Tiếu Đồng lập tức tuyên bố: “Không thành vấn đề! Trình tỷ, chị yên tâm, mật ong cửa hàng chúng em chất lượng khẳng định là rất tốt đã được kiểm duyệt, công ty em là công ty đàng hoàng, em có thể cho chị xem giấy phép.”

Trình Kỳ cười: “Em đừng vội, không phải em vừa lưu số điện thoại của chị sao. Uhm, thứ ba chị sẽ gọi cho em, em cứ tới thẩm mỹ viện của chị tham quan, như vậy em cũng yên tâm hơn, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc cụ thể lại được không?”

Lúc này Tiếu Đồng mới cảm thấy bản thân mình quá nóng nảy, người ta giúp mình bán hàng chắc chắn cũng sẽ nhận lại lợi nhuận, còn cô chẳng khác nào đứa trẻ con, nên cô ngại ngùng đáp: “Ngại quá, chị Trình. Em quá nóng lòng nên chưa kịp suy nghĩ tới quyền lợi của chị, đợi khi thích hợp thì chị hãy nói cho em yêu cầu của chị nhé.”

Trình Kỳ gật đầu đồng ý, tới nơi, Tiếu Đồng đỡ Trình Kỳ xuống xe, hai người vào khu nhà, Trình Kỳ nói với Tiếu Đồng: “Nếu em không yên tâm thì đưa chị tới đây là được, chị sẽ gọi người ra đón.”

Tiếu Đồng không hiểu hỏi lại: “Không yên tâm gì cơ ạ? Em có thể đỡ chị mà”

Trình Kỳ thở dài, nhìn Tiếu Đồng với vẻ bất đắc dĩ: “Đúng là cô bé ngốc, chị sợ em cho rằng chị có ý xấu lừa gạt em, cho nên mới hơi lo lắng. Em không thể không đề phòng chị vì chị là phụ nữ được, chị bảo em vào nhà mà em cũng vào ngay à!”

Giờ Tiếu Đồng mới hiểu ý Trình Kỳ, cô liền nói: Trình tỷ, em thật sự không nghĩ nhiều thế đâu, em thấy chị không phải loại người như thế.”

Trình Kỳ tức giận lườm Tiếu Đồng: “Người xấu mà còn thể hiện ra mặt nữa hả? Ngộ nhỡ chị lừa em vào nhà, rồi cùng đồng bọn cướp đồ, sau đó đánh em bất tỉnh đem đi bán thì sao?”

Tiếu Đồng phì cười: “Chị đừng trêu em nữa, chị mới không phải người như thế, ở đây tuy em không biết gì, nhưng nhìn cũng biết là khu dân cư cao cấp, làm gì có kẻ xấu nào ở nơi tốt thế chứ.” Nếu quả thật ở đây có kẻ xấu, có lẽ cũng chẳng phải dựa vào thủ đoạn này để kiếm tiền đâu.

Hai người vừa cười nói vừa bước vào Trình gia, Trình Kỳ bảo Tiếu Đồng ngồi chơi một lát rồi hẵng đi, sau đó chị nhờ Tiếu Đồng vào bếp mang hai bình hoa quả trong tủ lạnh ra.

Tiếu Đồng nhìn bức ảnh treo ở phòng khách hỏi: “Đây là chồng chị ạ?”

Trình Kỳ gật đầu: “Ừ, em thấy sao?”

Tiếu Đồng nhìn thêm vài lần rồi mới nói: “Tốt ạ, e thấy anh ấy rất nhã nhặn, anh ấy làm gì hả chị?”

Trình Kỳ nhấp một hớp nước trái cây: “Anh ấy nhìn thì nhã nhặn, nhưng thật ra thì tinh quái lắm, chị toàn bị anh ấy tính toán ngầm đấy! Công việc của anh ấy thì cũng bình thường thôi, một nhân viên quèn ở chính quyền tỉnh.”

Tiếu Đồng hỏi: “Nhần viên công vụ ạ, lại còn làm ở chính quyền tỉnh, vậy thì không tồi chút nào. Có điều, chồng chị là nhân viên công vụ mà chị vẫn được kinh doanh ạ?”

Trình Kỷ cười: “Em hỏi thẳng thắn ghê, có hay không mà em còn không biết à?”

Tiếu Đồng cảm thấy kỳ quái, sao cô biết được chứ, thế là cô cứ im lặng, ngơ ngác nhìn chị Trình.

Trình Kỳ thấy biểu tình của Tiếu Đồng, chị hơi suy nghĩ rồi mới đáp: “Biết hay không cũng không sao, kinh doanh là việc bên nhà mẹ chị, ngôi nhà này cũng được mua trước khi cưới, đứng tên chị, không liên quan gì tới chồng chị cả. Em qua đây ngồi cạnh chị, nói cho chị cụ thể chủng loại và công hiệu của từng loại mật ong để chị hiểu rõ ngọn nguồn đi.”

Lập tức,Tịch Tiếu Đồng trở nên hăng hái, giới thiệu cặn kẽ qua một loạt sản phẩm trong cửa hàng, những gì biết cô đều kể hết, sau đó, cô ngồi chơi thêm một lát rồi mới chào chị về.

Trên đường về, Tiếu Đồng thấy dù hôm nay không tới được hội chợ tuyển dụng, lại còn tốn nhiều tiền thế, nhưng nếu vụ kinh doanh với chị Trình mà thành thì cô dúng là trong họa được phúc, vì thế cô cực kỳ hãnh diện về bản thân. Về nhà, bữa tối cô còn ăn thêm nửa bát cơm.

Đến thứ hai, khi tới cửa hàng, Tiếu Đồng bèn kể chuyện này cho Vương Hân. Vương Hân mừng rỡ: “Tiếu Đồng,em đúng là phúc tinh của chị! Vốn chỉ là việc em đụng phải người ta, làm người ta bị thương sau đó bồi thường tiền thôi, kết quả bây giờ không những không phải bồi thường tiền mà còn kiếm thêm được một khoản, chị cũng nhờ phúc em mà được thơm lây rồi!”

Cả ngày hôm đó, Tiếu Đồng bị lây sự hưng phấn của Vương Hân mà mặt mày rạng rỡ suốt, đến thứ tư, quả nhiên Trình Kỳ đã gọi tới, chị nói sẽ tới cửa hàng mật ong thăm quan trước, sau đó sẽ dẫn Tiếu Đồng tới Spa của mình, như thế cả hai bên đều có thể yên tâm.

Khi Trịnh Kỳ tới cửa hàng mật ong, được Tiếu Đồng và Vương Hân nhiệt tình tiếp đón làm cho chị rất vui vẻ, sau đó Tiếu Đồng đi cùng Trịnh Kỳ tới thẩm mỹ viện của chị.

Tiếu đồng thán phục nhìn tòa nhà 5 tầng thời thượng trước mắt: “ Trình tỷ, đây mà là cửa hàng nhỏ mà chị nói á? Chị khiêm tốn quá rồi đấy, rõ ràng là một bà chủ lớn, là nữ cường nhân mà.”

Trình Kỳ kéo Tiếu Đồng vào trong, vừa đi vừa cười: “Được rồi, em và đồng nghiệp hôm nay đã tâng bốc chị tới nỗi không tìm được đường về mất, để chị giới thiệu cho em các dịch vụ phục vụ ở đây nhé, lát nữa chị sẽ cho em một cái thẻ năm, lúc nào em cũng có thể tới đây làm miễn phí, em cũng mang về cho cô bạn đồng nghiệp một thẻ nữa.”

Tiếu Đồng không muốn tỏ ra khách sáo nên chẳng hề từ chối, cô nghĩ về sau có cơ hội cô nhất định sẽ trả lại chị mối ân tình này, vì vậy cô bèn hỏi Trình Kỳ, “Trình tỷ, vừa nãy em có đọc tên Spa “Ài Kỳ”, ai đặt thế hả chị?”

Trình Kỳ cười: “Cái này hả, ban đầu không phải là tên này đâu, về sau khi mở rộng quy mô thì chồng chị đổi đấy. Chị biết em muốn cười, em cứ cười đi, ông chồng chị đúng là kỳ quái mà!”

Tiếu Đồng vội xua tay: “Không không, em cười cũng là cười hâm mộ chị âý, vừa thây cái tên này là biết chồng chị yêu chị thế nào rồi.”

Tuy Trình Kỳ không kể ra nhưng chỉ nhìn qua là biết chị là một người phụ nữ hạnh phúc, Trình Kỳ dẫn Tiếu Đồng đi thăm quan một vòng, sau đó đưa cô tới phòng làm việc của mình.

Hai người ngồi xuống rồi Trình Kỳ mới nói: “Tình hình Spa thì em cũng thấy rồi đấy, chị rất hi vọng có thể hợp tác, em về thương lượng cùng công ty em tỷ lệ chia phần trăm nhé. Nếu đạt được thỏa thuận thì trước tiên chị trả 5 vạn tệ tiền hàng, nếu hợp tác làm đại lý thì cũng không tồi, sau này làm ăn lâu dài, em thấy sao? Đương nhiên, chị sẽ không để em thiệt, chị có thể tranh thủ trích phầm trăm cho em.”

Tiếu Đồng kích động tới nỗi suýt ngất, 5 vạn tệ tiền hàng!!! Cô và Vương Hân một tháng cơ bản cũng chỉ mới tiêu thụ được 1vạn tệ, không ngờ Trình Kỳ lại hào phóng thế, mới bắt đầu mà chị đã rót vào nhiều tiền tới vậy. Thế là cô lập tức đồng ý sau khi về sẽ liên hệ với công ty, còn về chuyện trích phần trăm cá nhân thì cô sẽ bàn lại với Vương Hân, cô không muốn làm phiền Trình Kỳ. Chị không nói nhiều, chỉ bảo rằng nếu cô có phiền toái gì thì cứ thương lượng cùng chị.

Tiếu Đồng cực kỳ phấn khởi bắt xe quay lại cửa hàng, nghe được kết quả, Vương Hân liền ôm chầm lấy Tiếu Đồng nhảy tưng tưng thành vòng tròn, mãi lâu sau mới tỉnh táo lại được, sau đó Vương Hân lập tức gọi điện liên hệ với công ty. Bởi vì hai người bọn họ được trích phần trăm ngang nhau nên Tiếu Đồng yên tâm giao chuyện liên hệ này cho Vương Hân.

Xong xuôi, Vương Hân kể lai cho Tiếu Đồng chuyện công ty đồng ý nếu mức tiêu thụ vượt mức 5% thì hai người sẽ được trích hoa hồng, còn về chuyện chia lợi nhuận với Trình Kỳ, công ty sẽ cử đại diện đi đàm phán, công ty còn đồng ý nếu sau này hai người đạt được thành tích lớn hơn thì sẽ được cân nhắc lại tỷ lệ hoa hồng. Nghe xong, hai cô gái vui muốn chết, như vây, tiền hoa hồng cộng thêm lương cơ bản, tháng này mỗi người có thể thu được hhẳn 3500 tệ. Vương Hân lập tức tỏ ý muốn mời Tiếu Đồng tối nay đi ăn đại tiệc để chúc mừng và tiện thể cảm ơn Tiếu Đồng luôn.

Tịch Tiếu Đồng không từ chối, nhớ tới chuyện Trình Kỳ cho mình và Vương Hân thẻ của thẩm mỹ viện, cô bèn lấy ra đưa cho Vương Hân, còn muốn đưa luôn cả thẻ của mình cho cô ấy vì cô không có ý định dùng.

Vương Hân chớp mắt nhìn chiếc thẻ hồi lâu mới lên tiếng: “Em ngốc thật đấy, đây là thẻ vàng của Ái Kỳ, tất cả dịch vụ đều được miễn phí, thế mà em lại tặng chị? Chị được cho một thẻ là đã mừng lắm rồi, em không dùng thì cho chị em đi. Không ngờ, bà chủ của Ái Kỳ lại trẻ vậy, chị còn tưởng bà chủ phải độ tuổi trung niên cơ đấy! Tiếu Đồng, nếu hiệu quả kinh doanh của chúng ta thật sự có thể dựa được vào cái cây to này, vậy thì phát tài rồi! Em nghĩ mà xem, mỗi tháng chị ta đều nhập về 10vạn tệ tiền mật ong thì hai chúng ta có thể được trích bao nhiêu hoa hồng đây?”

Tiếu Đồng lập tức tính tính toán toán, nếu số lượng mật ong ở thẩm mỹ viện Trình Kỳ được tiêu thụ tốt thì mỗi tháng thu nhập của cô có thể lên tới tận 1vạn tệ không biết chừng, thế thì những khoản nợ của cô sẽ được trả rất nhanh thôi, vì thế cô quyết định phải duy trì mối quan hệ với Trình Kỳ thật tốt mới được.

Tiếu Đồng về nhà, đưa thẻ thẩm mỹ viện cho chị gái, Tịch Tiếu Lâm lập tức hỏi: “Sao em lại có thẻ này?”

“Người ta cho em”

Tịch Tiếu thanh âm có vẻ không tin: “Ai lại cho em một cái thẻ quý giá thế này? Tiếu Đồng, em nói thật với chị đi, rốt cục có chuyện gì?”

Tịch Tiếu Đồng liền kể cho chị nghe chuyện mình lỡ đụng phải Trình Kỳ ngày đó, đương nhiên cô tự động cắt đi phần của Hà Trí Viễn, nghe xong Tịch Tiếu Lâm không khỏi cảm thán: “Không ngờ nếu vận may tới thì người ta có muốn cản cũng không cản nổi, thật đúng là không thể ngờ được đấy. Khó khăn lắm em mới lọt được vào mắt xanh của Trình Kỳ, em phải nắm chắc đấy, chồng chị ta quen biết rộng rãi, không phải thuộc hạng thường đâu. Thẩm mỹ viện của chị ta cũng rất có tiếng, thường xuyên tới đài truyền hình của chị làm quảng cáo, tài sản của chị ta có lẽ phải lên tới 2 triệu tệ, nếu người ta có thể giúp em dôi chút thì nhà ta có thể yên tâm về khoản nợ rồi. Còn nữa, về sau em đi đứng cẩn thận vào, đừng có trước sau không thèm để ý, nhỡ gặp phải loại người không thèm nói lý rồi tiền mất tật mang, nghe chưa?”

Tịch Tiếu Đồng gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu, cô thầm khâm phục Trình Kỳ, một người phụ nữ dịu dàng thanh tú như vậy lại có số tài sản tận 2 triệu tệ, rõ là nhìn người không thẻ phán đoán qua vẻ bề ngoài được.

Từ đó, Tiếu Đồng thường xuyên giữ liên lạc với Trình Kỳ, đôi khi chỉ là gọi để thăm hỏi, cô thấy Trình Kỳ rất thích mình, nếu không chị ấy bận rộn thế nhưng vẫn nhớ gọi cho cô chứ.

Hôm nay, Trình Kỳ gọi điện tới cho Tiếu Đồng: “Tiếu Đồng à, chị Trình bây giờ chuẩn bị giúp em việc lớn đây, nếu chuyện thành em nhất định phải mời chị một bữa đấy nhé.”

Tiếu Đồng vội hỏi có chuyện gì xảy ra.

Trình Kỳ cười nói: “Chị giúp em liên hệ với mấy khách hàng lớn, bọn họ tỏ ý muốn mua mật ong để làm quà tặng phúc lợi cho công nhân viên, chị nói cho em biết, bọn họ toàn là ông chủ lớn thôi đấy, việc giúp em này cũng chỉ là tình cờ thôi. Nếu đàm phán thành công, em cứ trực tiếp đề nghị trích 10 % hoa hồng với công ty cũng không thành vấn đề!”

Tiếu Đồng có chút không phản ứng kịp:“10%? Công ty em sẽ không đồng ý đâu, chị Trình, chị nói xem khách hàng lớn lần này có thể mua bao nhiền tiền mật ong ạ?”

Bên chị ta hình như đang bận việc, vì vậy chị nói với Tiếu Đồng: “Mỗi người mua 10 vạn tệ, tự em tính đi, chị còn có chút chuyện, đợi chị giúp em liên hệ đâu ra đấy rồi hẹn em gặp mặt nhé, nhớ kỹ là 10% đấy!!!”

Cúp điện thoại xong, Tiếu Đồng liền cảm thấy nhịp tim mình dường như đập có vẻ hơi nhanh quá, thấy bộ dạng cô như thế, Vương Hân vội chạy qua giúp cô vuốt ngực: “Tiếu Đồng, em sao thế, có bệnh tim à?”

Tiếu Đồng ngơ ngác lắc đầu, khẽ nói: “Vương Hân, em nghĩ chúng ta lần này giàu to rồi!”

Vương Hân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đợi Tiếu Đồng bình tĩnh lãi, kể rõ sự tình, chị liền chạy quanh cửa hàng và la hét tới chói cả tai, sau đó chị còn bưng mặt Tiếu Đồng lên hôn tới tấp: “Thân ái ạk, em đúng thần tài của chị! Từ nay về sau, ngài cứ yên tâm mà dưỡng sức đi, việc cứ để tiểu nhân đây làm, ngài chỉ cần phụ trách trấn thủ ở cửa hàng là được! Em đúng là chị ruột của chị, đây tựa như giấc mơ ấy!!!”

Tiếu Đồng cũng vui vẻ cười: “Thế mà đã gọi em là chị rồi hử? Vui tới phát điên à, không cần phân biệt lớn nhỏ luôn sao!”

Vương Hân gật đầu lia lịa: “Điên rồi, điên thật rồi! Em nói chị điên thì chị sẽ điên, em nói chị bình thường thì chị sẽ bình thường!”

Tuy phấn khởi nhưng trong lòng Tiếu Đồng vẫn lo lắng, sợ chuyện tình sẽ biến đổi, vì vậy trước tiên cô bàn với Vương Hân rằng chưa báo với công ty vội, đợi mọi chuyện chắc chắn thì báo cáo sau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN