Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ - Chương 1: Ác nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nhật Ký Thuần Dưỡng Nghiệt Đồ


Chương 1: Ác nhân


Ngày xuân như gấm,
sắc cây xanh mượt, phía sau ngọn núi, dọc theo dòng sông, hoa dại nở đầy rực rỡ. Giữa đám cỏ xanh là một thân cây cao vút tận trời, cành lá xum
xuê, “con cháu” đầy đàn tựa như cái ô che nắng, tuy mang hơi thở cổ kính nhưng cành lá lại xanh tươi như mới.

Trên sườn núi, một đám
thiếu niên lớn nhỏ đều có đang đẩy một cậu bé tuổi còn nhỏ, một người
còn hùng hùng hổ hổ trào phúng: “ Đừng tưởng rằng có tên trong gia phả
họ Trình thì sẽ là người của Trình gia. Chỉ là được bá phụ nhặt từ trên
đường về mà thôi, ngươi có tư cách gì so tài với Diệu đệ? Nói cho ngươi
biết, về sau cẩn thận một chút cho ta, nếu không ta gặp ngươi một lần
đánh một lần!”

Đứa bé kia ước chừng mới chỉ năm sáu tuổi, đầu tóc bị đẩy nên rối tung, quần áo cũng dính đầy bụi bặm, cậu ngồi dưới đất,
không nói lời nào.

Không biết là ai đẩy mạnh một cái, thân thể
cậu bé ngửa ra sau, trực tiếp lăn xuống sườn núi, ngất đi dưới gốc cây,
không bò dậy nổi.

Vài tên thiếu niên kia bị dọa cho hết hồn, một người cả kinh nói: “ Sẽ không ngã chết chứ?”

“ Ngã chết là tốt nhất!”

“ Nghe nói bá phụ rất thương yêu hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì … Hay là, chúng ta đi nhanh đi.”

Chờ cho bọn họ tốp năm tốp ba chạy hết, đứa trẻ dưới gốc cây mới động đậy
đứng lên, dựa vào thân cây đại thụ từ từ phủi bụi trên y phục.

Không khí bỗng dao động, cây đại thụ mà cậu bé đang dựa vào kia bỗng mọc ra
một cành cây rất dài, đặt lên đầu cậu như đang giúp cậu chải tóc, từ
trong thân cây truyền đến một giọng nam ủ dột, không nén được bực bội: “ Tử Xuyên, bọn họ lại bắt nạt ngươi!”

“ Ừ.” Đứa bé kia đáp một
tiếng, dường như không đem chuyện này để trong lòng, đi đến bờ sông rửa
mặt, lộ ra gương mặt trắng nõn, sau đó mới lẳng lặng kể lại: “ Hôm nay
khống chế không tốt, tỉ thí thắng Trình Diệu.”

“ … Người khác
đều liều mạng muốn thắng, ngươi hết lần này đến lần khác lại nghĩ cách
muốn thua. Lần nào cũng thua như vậy, thật không tốt chút nào!”

Khuôn mặt trắng nõn như bánh bao kia ngước lên suy nghĩ một chút, “Thua khó hơn thắng.”

Giọng nói đó cực kỳ vô tội thành thật, cái cây đành thở dài.

Trình Tử Xuyên đang sống ở Trình gia, nơi đã từng nổi danh nhất tu chân giới, chỉ là Trình gia ngày càng suy yếu, hiện tại cũng chỉ có thế lực hạng
ba của toàn giới, vất vả lắm mới có một Trình Diệu thiên tư rất cao,
được coi là bảo bối cũng là chuyện thường, đáng tiếc, chuyện của Trình
Tử Xuyên trong Trình gia lại rối rắm vạn phần.

Trình gia cực kỳ
coi trọng huyết mạch truyền thừa, lúc trước vì huynh trưởng của tộc
trưởng Trình Yên nhiều năm không có con, miễn cưỡng mới để Trình Tử
Xuyên vào gia phả. Vốn làm thế cũng chỉ để vợ chồng Trình Yên yên tâm
dưỡng ngoạn, không ngờ thiên phú của Trình Tử Xuyên so với Trình Diệu
cũng không thua kém là bao. Nếu hài tử này là hàng thật giá thật của
Trình gia, bọn họ nhất định sẽ vui sướng đến phát điên, nhưng Trình Tử
Xuyên lại không phải, tuy có tên trong gia phả, xét cho cùng thì vẫn là
người ngoài.

Mà nếu đã là người ngoài, làm sao có thể để thiên
tài thực sự của Trình gia bọn họ bị lấn át? Huống chi, Trình Diệu còn là con ruột của tộc trưởng.

“ Không bằng ngươi trực tiếp thắng hắn đi, hoặc là dứt khoát nói cho phụ thân ngươi biết có người bắt nạt ngươi …”

“ Không được.” Trình Tử Xuyên tuy còn nhỏ tuổi nhưng nói chuyện lại vô
cùng có lý lẽ, “ Phụ thân mẫu thân ta đã có công nuôi dưỡng, ta trả ơn
còn chưa hết, sao có thể để bọn họ phiền lòng vì ta.”

Lần đầu
tiên bị bắt nạt thế này, hắn cũng đã từng phẫn nộ mà nói cho phụ thân,
chỉ là sau đó không chỉ không giải quyết được mà còn tạo thêm phiền toái cho ông, từ đó về sau, hắn không nói thêm một lần nào nữa.

Huống chi những việc thế này cũng rất dễ ứng phó, để những người kia đánh lăn vài vòng trên đất là được rồi, những lời khó nghe thì vào tai trái ra
tai phải… Người đang làm, trời đang nhìn, phong thủy luân chuyển.
Không phải là quá đáng quá thì cậu cũng không để mấy chuyện này trong
lòng.

Cành cây dài rụt về, một lát sau đưa ra một cây trâm gỗ được mài dũa cực kỳ tinh xảo, “ Vậy ngươi bị bắt nạt vô ích sao?”

Trình Tử Xuyên nhận lấy, chỉnh lại tóc một lần nữa, không nhanh không chậm đi quanh gốc cây vài lần, rõ ràng chỉ là một đứa bé, vậy mà lại mang theo
vài phần tiên phong đạo cốt. Hắn dường như đang thì thầm: “Thượng thiện
nhược thủy, thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh.”

(Đạo Đức Kinh

Dịch: “Người trọn hảo giống in làn nước,

Nuôi muôn loài chẳng chút cạnh tranh.” )

“ Sao cơ?” Giọng nói của Phù Tang như cười mà lại không cười.

“ Thế tục như mây bay, ta truy tìm, là lối cao đường lớn.” Đứa bé nghiêm trang nói.

Phù Tang nhìn tiểu oa nhi đang khoe khoang khoác lác, buồn cười, “ Tuổi còn nhỏ, tâm đã cao đến tận mây xanh! Ngươi học ai cái giọng nói chẳng ra
cái gì thế này?”

“ Xem sách.” Trình Tử Xuyên quay đầu lại, cầm
lấy nhánh cây nói, “ Phù Tang, ngươi mau tu thành hình người đi, một
ngày nào đó ta sẽ rời khỏi Trình gia, lúc đó rất cần ngươi giúp.”

“ Quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, chẳng lẽ ngươi không biết, đường lớn chỉ
dành cho một người đi sao?” Phù Tang nghĩ một đằng nói một nẻo, giọng
nói vừa bất đắc dĩ lại vừa ẩn chứa ý cười, “ Được rồi được rồi, đừng
túm, ngày ta biến hóa được không còn xa, nhất định có thể hoàn thành
trước khi ngươi rời khỏi Trình gia.”

Trình Tử Xuyên cười tươi, ngồi ngay ngắn dưới tán cây nghiêm túc tu luyện.

Linh khí vô biên hội tụ, bao bọc bóng dáng bé nhỏ như ngọc thạch. Nếu có
người ở đây nhất định sẽ kinh hãi vô cùng, bởi cảnh tượng khi cậu tu
luyện không hề giống người bình thường.

Phù Tang thở dài một tiếng trong im lặng.

Gió thổi, cành lá chập chờn, giúp cậu bé chặn mưa chặn gió, cũng ngăn cản được sự theo dõi của người khác.

Cho tới bây giờ, tương lai tốt đẹp cũng chỉ tồn tại trong tưởng tượng.

Chưa đầy một tháng sau, Trình Tử Xuyên đã được cảm nhận cái thứ thật sự được gọi là lòng người hiểm ác.

Cậu đứng bên cạnh bàn thờ Trình gia, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tộc trưởng Trình gia Trình Lập sắc mặt nghiêm túc nhìn cậu, sau lưng còn có những thúc bá trưởng lão thường ngày khó gặp, “ Tử Xuyên, ta hỏi ngươi, ngươi có phải người của Trình gia?”

“ Phải.” Trình Tử Xuyên yên tĩnh gật đầu.

“ Nếu đã là người của Trình gia, vậy thì vì Trình gia, ngươi nên cống
hiến một chút.” Trình Lập thở dài, bộ dạng giống như việc này cũng thật
khó khăn.

Trình Tử Xuyên có chút khẩn trương, nhìn một vòng lại
không phát hiện ra bóng dáng của phụ thân mẫu thân, lẳng lặng hỏi: “ Tộc trưởng có ý gì? Tử Xuyên không hiểu.”

Lần này, Trình Lập không
mở miệng, ngược lại, một người trung niên bước lên phía trước nói: “
Đường huynh Trình Diệu của ngươi khi ra ngoài thí luyện bị người ta hãm
hại, căn cơ bị tổn thương, nguy hiểm cận kề. Đó là hy vọng duy nhất của
Trình gia mấy trăm năm qua, tuyệt không thể xảy ra chuyện gì, hiện tại
để cứu hắn chỉ có một biện pháp …”

“ Biện pháp gì?”

“ Lấy căn cốt của ngươi, dùng phương pháp giống như chiết cây, giúp hắn cải tạo căn cơ.”

Trình Tử Xuyên chậm rãi ngẩng đầu, cho rằng mình nghe nhầm.

Sở dĩ người tu tiên khác người phàm là vì có căn cốt chứa linh mạch, điều
này cũng quyết định thiên phú của người đó cao hay thấp. Đoạt căn cốt so với hủy căn cốt của người khác còn đáng khinh thường hơn, chỉ có ma tu
mới làm chuyện này.

“ Tử Xuyên, Trình gia dưỡng dục ngươi nhiều
năm, đối với ngươi ân trọng như núi, ngươi có ân có báo, phụ thân ngươi
sẽ cảm thấy rất tự hào!” Người kia nói, “ Ngươi không cần lo lắng, tuy
rằng về sau ngươi không thể tu luyện được nữa, Trình gia cũng sẽ đối đãi với ngươi trước sau như một, trở thành hậu thuẫn…”

“ Trình gia là chính đạo, làm sao có thể làm chuyện …”

Trình Tử Xuyên đột nhiên ngừng lại, vì cậu có thể nhìn thấy ánh mắt của họ,
đó là một loại ánh mắt cực kì cuồng nhiệt và chấp nhất, chỉ cần mang lại vinh quang cho Trình gia, cho dù làm trái chính đạo cũng không sao cả
… Đám người này, đám người này điên rồi!

“ Trình gia quả thật
là chính đạo, sẽ không đoạt căn cốt của người khác. Đây là ngươi vì muốn báo ân nên tự nguyện làm vậy, không phải sao?”

Vẻ mặt ngây thơ của Trình Tứ Xuyên đã sớm không còn, “ Phụ thân ta cũng nghĩ thế?”

“ Chuyện này … đương nhiên.”

“ Ta muốn gặp phụ thân và mẫu thân.” Cậu thiếu vợ chồng Trình Yến công ơn nuôi dưỡng, nhưng cho đến bây giờ vẫn không nợ Trình gia, Trình Tử
Xuyên nói: “ Chỉ cần bọn họ nói một câu, ta sẽ tự nguyên đưa căn cốt.”

Trình Lập lắc đầu thở dài nói: “ Lúc này, bọn họ không đành lòng gặp người, chờ nghi thức xong, bọn họ sẽ tự đến thăm.”

Trình Tử Xuyên nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt yên tĩnh kia không hề giống của một đứa trẻ.

Đến khi những người đứng sau không kiên nhẫn được nữa, muốn trực tiếp động
thủ, một tiếng nói giận dữ đột nhiên vang lên: “ Một đám súc sinh! Ai
dám động đến con ta?”

Bóng người cao lớn dần bước đến, mọi người mặt đều biến sắc. Trình Tử Xuyên vui vẻ nói: “ Phụ thân!”

Trình Yến dường như bị thương, sắc mặt cực kỳ khó coi, nhưng khí thế quanh
người vẫn rất cường thịnh. Nghe được giọng của Tử Xuyên, thanh âm của
ông mới trở nên hòa hoãn, “ Tử Xuyên, không sao chứ?”

Trình Tử Xuyên lắc đầu, nhưng vừa nhìn thấy rõ bộ dạng của ông, lòng lại dần dần trầm xuống.

“ Đại ca, ngươi …” Mặc dù Trình Lập thân là tộc trưởng nhưng cũng phải
cho huynh trưởng vài phần mặt mũi, lúc trước nếu không phải Trình Yến
không có con nối dõi, cương vị tộc trưởng này cũng không tới phiên hắn.

“ Muốn hỏi làm sao ta có thể đến đây?” Trình Yến nhìn sang, cười lạnh, “
Xung quanh nhà đều có người cản ta, đương nhiên ta phải một đường đánh
tới. Căn cốt của Trình Diệu bị tổn thương, liệu có là thật? Coi như là
thật, Tử Xuyên không hề kém Trình Diệu, chẳng lẽ không thể thay thế? Vẫn là nói thế này đi, các ngươi luôn miệng nói Tử Xuyên nên hy sinh vì
Trình gia, nhưng đâu có coi thằng bé là người của Trình gia thật sự?”

Giọng nói lạnh lùng xen lẫn thất vọng vang lên rõ ràng bên tai, trong lòng mọi người đều nhảy dựng.

“ Đại ca! Thật ra đây là …”

Trình Lập còn chưa dứt lời, một thanh âm uy nghiêm già nua vang lên: “ Là ta phân phó.’

Thanh âm này, là của tam trưởng lão Trình gia – Trình Tiện!

Hắn là người cuối cùng hiểu rõ nội tình, hai trưởng lão khác đã bế quan nhiều năm, rất lâu không quan tâm thế sự.

Lòng Trình Yến lạnh xuống, tay siết chặt thành nắm đấm: “ Lão tổ, vì sao?”

“ Không mang huyết mạch Trình gia, đương nhiên không được coi là người
của Trình gia. Huống chi …” Thân ảnh Trình Tiện bỗng xuất hiện bên
cạnh Trình Tử Xuyên, một tay bóp chặt gáy cậu, “ Lúc trước ta còn không
phát hiện được, tiểu tử này quả nhiên vạn năm khó gặp … Sinh ra lại
mang Thanh tịnh đạo thể! Đáng tiếc, đáng tiếc lại là loại dã chủng!”

Lời vừa dứt, Trình Yến trợn tròn hai mắt, không thể tin được lẩm bẩm nói, “ Thanh tịnh, thanh tịnh đạo thế?”

Khó trách, khó trách … Cái gì mà cứu Trình Diệu chỉ là cái cớ, rõ ràng là trưởng lão phát hiện ra đạo thể nên mới quyết định xuống tay với Trình
Tử Xuyên!

Trong thiên hạ này có rất nhiều người mang thể chất
thích hợp tu tiên, cực cực phẩm trong số đó được gọi là Thanh tịnh đạo
thể, trong sách cổ có ghi lại, ngàn vạn năm nay chưa bao giờ có người
xuất hiện. Sách nói người có thanh tịnh đạo thể bẩm sinh mang tiên cốt
trời cho, linh khí bao quanh, từ bé đã không phải người phàm, cho dù ngủ suốt ngày không tu luyện cũng có thể cố định phi thăng trong hai mươi
năm , nếu chuyên tâm tu luyện, chỉ sợ là trong vài năm ngắn ngủi cũng có thể nhập tiên giới.

“ Cơ hội trời cho, cho ta cơ hội tốt để phục hưng Trình gia!”

“ A..” Trừu căn nhổ cốt vô cùng đau đớn, đau đến cực hạn như hồn phách
đang thoát khỏi thân xác, cho dù Trình Tử Xuyên có gắt gao cắn chặt răng cũng không thể ngăn lại tiếng kêu của mình. Khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ nhăn lại, mồ hôi lạnh tuôn xuống, nhưng cậu lại mở to mắt, không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Kinh mạch trên mặt, trên tay, trên người đứt từng khúc, xuất hiện đầy vết máu, chảy xuống ướt đẫm.

“ Dừng tay! Dừng tay! Dừng tay lại!” Trình Yến mắt đỏ ngầu xông vào bên
trong nhưng lại bị đám người Trình Lập ngăn lại, hắn đang bị thương,
trực tiếp thổ huyết.

Bỗng, trên bầu trời xuất hiện tiếng sấm lớn, cùng lúc đó, một bóng người nhanh như tia chớp phóng tới, đánh bay đám
người Trình Lập. Từ trước đến nay chưa gặp người nào có uy thế như vậy,
Trình Tiện cũng không thể không nghiêm túc ứng đối.

Đợi đến khi mọi người kịp phản ứng, Trình Tử Xuyên đã bị người đó mang đi mất rồi!

“ Là Phó Tiếu Lăng!”

Uy lực lôi pháp mạnh như vậy, chỉ có phu nhân của Trình Yến, Lôi Cung đệ
tử Phó Tiếu Lăng mới có thể xuất ra được. Tu vi Phó Tiếu Lăng không lợi
hại như vậy, nhất định là dùng cấm thuật!

“ Đại ca, ngươi cũng là người của Trình gia, cần gì chỉ vì một dã chủng mà đối nghịch với cả
gia tộc?” Trình Lập nhìn Trình Yến có chết cũng không nhượng bộ, bất đắc dĩ hỏi.

“ Khi ta dẫn nó về Trình gia, nó chính là con ta. Các
ngươi lòng tham không đáy, táng tận thiên lương, sớm muộn gì cũng gặp
báo ứng. Một Trình gia như vậy, không xứng để ta bảo vệ!”

Trình Tiện lạnh lùng chỉ một cái, “ Nói nhảm cái gì, Trình gia cũng không cần người lòng dạ đàn bà như ngươi.”

“ … Mẫu thân?” Trình Tử Xuyên rơi vào một vòng ôm ấm áp, cố gắng lên tiếng.

“ Đứa bé ngoan…” Phó Tiếu Lăng nhìn bộ dạng hấp hối của cậu, nước mắt
không kiềm được rơi xuống như mưa, “ Chúng ta dẫn con về là muốn tốt cho con, cuối cùng lại làm hại con …”

Trình Tử Xuyên muốn lắc đầu phản đối, nhưng lại không còn chút sức lực nào.

Phó Tiếu Lăng đột nhiên dừng lại, từ từ lui về phía sau, phía trước, Trình Tiện đang lạnh lùng nhìn bà.

“ Phu quân ta đâu?”

“ …” Trình Lập không trả lời, mà bắt đầu khuyên nhủ, “ Chỉ cần ngươi bỏ Trình Tử Xuyên xuống, những chuyện sai trái lúc trước, chúng ta đều có
thể bỏ qua…”

Phó Tiếu Lăng thê lương cười lớn, trong mắt dường
như có huyết lệ, “ Tương lai của Trình gia chính là đoạt căn cốt của
người khác, người nào cứu sẽ bị giết sao? Một đám tu đạo như các ngươi,
vậy mà cũng nghĩ tới chuyện thành tiên?”

Nói xong, bà cúi đầu xuống, nhẹ giọng nói: “ Tử Xuyên, hôm nay chỉ sợ không còn cách nào khác để đưa con đi …”

Trình Tử Xuyên giãy dụa, bàn tay bé nhỏ nắm chặt Phó Tiếu Lăng, cố gắng nói
từng chữ: “ Tử Xuyên vì cha mẹ, thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói
lành.”

Lời hắn nói còn chưa dứt, đột nhiên một luồng ánh sáng xanh bùng lên, dây leo nhảy múa, ngăn cách hai đám người.

“ Trình gia lại có yêu nghiệt tồn tại?”

“ Phù Tang …” Trình Tử Xuyên kêu nhỏ một tiếng.

Phó Tiếu Lăng nhân cơ hội này chạy trốn đến biên giới Trình gia, chỉ cần ra khỏi hộ sơn pháp trận, đám người Trình Tiện kia không thể chuyện gì
cũng dám làm nữa rồi.

Nhưng lúc này, hai đạo bóng dáng lại xuất hiện. Hai trưởng lão của Trình gia cũng đã xuất quan!

Tuy nhiên, bọn họ không hề cử động, vì trong không khí có một luồng sức
mạnh không ổn định, từ trong thân cây, một nam nhân bước ra, áo bào xanh thẫm, khóe mắt đuôi mày có một loại tà khí khó tả, khuôn mặt khuynh
thành, khí chất lại cực kì lẫm liệt. Lòng bàn tay hắn đưa lên, một quầng sáng bao trùm Phó Tiếu Lăng và Trình Tử Xuyên, trực tiếp đưa họ ra khỏi pháp trận, bản thân lại ở lại chiến đấu với những người đuổi theo, ánh
mắt lạnh lùng nghiêm nghị khiến người ta phải rợn tóc gáy.

“ Hay cho một Trình gia ngu ngốc! Một ngày nào đó, một ngày nào đó các ngươi sẽ biết hôm nay đã sai lầm như thế nào …”

Thân cây khổng lồ trực tiếp nổ tung, những người đứng gần lập tục cùng nhau
hộc máu trọng thương, thân hình lục y nam tử dần trở nên ảm đạm, cuối
cùng tiêu tán trong không trung.

“ Hắn vậy mà lại cho nổ tung bản thể …” Trình Tiện kinh sợ nhận ra, nếu bây giờ họ đuổi theo Phó Tiếu
Lăng, bị phát hiện tất cả đều trọng thương, Trình gia ắt sẽ gặp nguy
hiểm.

“ Nghi thức vừa rồi làm đến đâu?”

Trình Tiện lạnh lùng nói: “ Chỉ còn một nửa.”

“ Một nửa … Phái người đuổi theo Phó Tiếu Lăng, nàng ta dùng cấm thuật, cả thể xác lẫn tinh thần đều bị chế ngự, sẽ không đi được bao xa.”

Nhưng cuối cùng, người của Trình gia vẫn là đoán sai, Phù Tang đã trực tiếp
đưa hai mẫu tử họ đến một sơn cốc cách đó cả ngàn dặm, Trình gia tìm
khắp trăm dặm xung quanh vẫn không hề có tác dụng.

Đáng tiếc, tình trạng của mẹ con họ cũng không tốt chút nào.

Phó Tiếu Lăng bị cấm thuật phản phệ quá nghiêm trọng, lại một đường bôn ba, Trình Yến mất là một đả kích quá lớn, bà không ngừng hộc máu, ánh mắt
dần mơ hồ, có lẽ sẽ không sống được.

“ Mẫu thân …” Trình Tử Xuyên toàn thân đầy máu, hồn phách hỗn loạn không yên.

“ Tử Xuyên, Tử Xuyên con phải sống thật tốt …” Phó Tiếu Lăng đem chút
khí lực cuối cùng truyền linh lực vào cơ thể Trình Tử Xuyên, “ Một ngày
kia, một ngày kia …” Một ngày kia, nếu có thể tìm Trình gia đòi lại
công đạo, hãy đem phụ thân con đến bên cạnh ta …

Nước mắt bà chảy dài, câu trăn trối cuối cùng cũng không thể nói hết, hai mắt khép lại, rũ xuống.

Trình Tử Xuyên mang thanh tịnh đạo thể bẩm sinh, máu của cậu đối với các loại yêu ma quỷ quái mà nói chính là cực phẩm. Tuy nhiên, chưa kịp để vật gì đến gần, chiếc trâm gỗ trên tóc của hắn đột nhiên phát sáng, đánh bay
tất cả.

“ Thịch! Thịch! Thịch!”

Máu của cậu rơi xuống, dãy núi bỗng phảng phất như có nhịp tìm, chấn động từng đợt.

Không người nào có thể nhìn thấy, trong rặng núi không xa, một thiếu nữ váy
đen đang ngủ say, khói đen quanh quẩn quanh người vì thấy mỹ vị nên điên cuồng cắn hút, càng ngày càng bành trướng.

Khuôn mặt tái nhợt
dần dần trở nên hồng hào như một đóa hoa của địa ngục tuyệt diễm nở rộ,
xinh đẹp nhưng chứa kịch độc, tản mát hơi thở nguy hiểm cận kề.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN