Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế - Chương 8: Lý tiểu hoa chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế


Chương 8: Lý tiểu hoa chết


Cô vô cùng kinh ngạc, nhìn vết thương trên tay mình mà gần như không phản ứng kịp, cứ ngây người ra.

Không ai chú ý tới chi tiết này, bọn họ đều đang cố gắng phấn đấu vìmạng sống của mình. “Chị cả, cẩn thận!”

Trương Niệm kinh ngạc kêu lên và đập cái túi trong tay về phía quái vật đằng sau Tiểu Hoa, vội kéo cô chạy vào bên trong toa tàu. Chờ cửa toa tàu đóng lại, quái vật bị cản ở bên ngoài, Lý Tiểu Hoa mới tỉnh táo lại. Cô thể mà lại… lại bị mấy con quái vật kia cào trung ư? “Chị cả, vừa rồi chị làm sao vậy? Chị có biết chị thiếu chút nữa thì bị chúng cào trúng không hả?” Trương Niệm thở hổn hển, nhíu mày nhìn Lý Tiểu Hoa rõ ràng đang ở tình trạng không bình thường.

“Á! Tay chị?” Viên Viên đứng bên cạnh đột nhiên kêu to, hoảng sợ chỉ vào vết thương trên mu bàn tay Lý Tiểu Hoa đã bắt đầu biến thành màu đen!

“Mẹ, tay mẹ sao vậy?” Lý Tiểu Tửu chạy tới. Chờ tới khi cậu nhìn thấy vết thương trên tay Lý Tiểu Hoa thì lập tức tái mặt. Mọi người đều nhìn qua, sắc mặt trắng bệch. Đây rõ ràng là vết thương do bị quái vật cào phải. Trương Niệm vốn muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt anh nhìn bàn tay Lý Tiểu Hoa, con ngươi chợt co lại. Rốt… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong toa tàu chợt im lặng, tất cả nhìn Lý Tiểu Hoa với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chị dâu!”

Lý Cường kịp phản ứng, kinh ngạc kêu lên. Lý Tiểu Hoa giống như không nghe được gì cả, cơ thể cứng đờ. Cô sửng sốt một lúc lâu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng vào Tề Tâm nãy giờ vẫn im lặng. Bị cổ nhìn như vậy, Tề Tâm sợ tới đổ mồ hôi lạnh, lùi lại vài bước và cúi đầu, không dám nhìn cô. “Mẹ, mẹ sẽ không sao đâu đúng không!” Mắt Lý Tiểu Tửu ửng đỏ, nước mắt trào ra và không ngừng kéo tay cô.

Lý Tiểu Hoa sửng sốt, ánh mắt đờ đẫn lúc này mới hồi phục. Nhìn con trai khác, trong lòng cô vừa chua xót lại vừa đau đớn. Cô chợt đứng lên, mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tề Tâm đang đứng trong góc phòng giả vờ không tồn tại: “Hừ! Cô trốn cái gì? Tôi còn không biết là cô sao?”

Mọi người nhìn về phía Tề Tâm và dường như đã hiểu rõ, cảm thấy không thể tin nổi. Trong ánh mắt bọn họ có sự phẫn nộ và chán ghét. Cô ta không chịu nổi, ôm đầu khóc.

“Tôi không cố ý, tôi thật sự không cố ý!” Trong miệng cô ta không ngừng lặp lại câu đó, lại không biết giải thích thế nào, lúc đó cô ta thật sự quá sợ hãi, sợ mình sẽ phải chết đi. Lý Tiểu Hoa che mặt, đốt ngón tay trắng bệch. Thấy vậy, tất cả mọi người đều đau xót. Bọn họ có thể trốn đến đây cũng không dễ dàng gì. Tất cả đều biết người bị cào xước hoặc là bị cắn phải đều chỉ có một hậu quả.

“Chết.”

Mọi người không biết nên nói gì, lúc này mà an ủi thì chắc chắn chỉ càng tệ hơn.

Lý Tiểu Tửu không để ý tới nước mắt đang giàn giụa trên mặt, chỉ mím môi và nắm chặt lấy tay của Lý Tiểu Hoa. Cho dù cậu đã cổ đè nén nhưng vẫn hoang mang nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ đừng khóc, cô ta bắt nạt mẹ, vậy chúng con báo thù cho mẹ, được không?”

Lý Tiểu Hoa cảm thấy cả người mình như đang có lửa thiêu đốt, trong mạch máu giống như muốn nổ tung. Cô đau đớn tới mức bắt đầu co giật. Trong lòng cô khiếp sợ, rất khiếp sợ. Cô mới hai mươi bảy tuổi, còn có một đứa con trai. Cô muốn được tận mắt thấy con trai lớn lên, cô còn chưa gặp chồng, còn chưa hỏi vì sao anh ấy không về nhà, cô còn có rất nhiều chuyện chưa kịp làm, sao có thể chết như vậy được?

Nhưng khi cúi đầu nhìn con trai đang run rẩy, cô đột nhiên không thấy sợ nữa, cố gượng cười. Chỉ có điều, lúc nhìn vào mắt con trai, cô chợt phát hiện ra mắt mình bắt đầu thay đổi, bắt đầu giống như quái vật: “Con trai, xin lỗi con, mẹ không thể đi cùng con tới gặp bố con được rồi. Sau này, mẹ sẽ không thể ở bên cạnh con, con phải sống một mình vậy. Mẹ sẽ ở trên trời dõi theo con.”

Lý Tiểu Tửu không ngừng lắc đầu, mắt sưng đỏ, nước mắt tuôn ra giống như chuỗi ngọc, cổ họng nghẹn lại không thể nói được lời nào, chỉ biết liều mạng lắc đầu. Không cần! Cậu tuyệt đối không đồng ý!

Tiếng nức nở nghẹn ngào càng làm cho Lý Tiểu Hoa thấy đau lòng hơn, cô cảm thấy đầu mình sắp vỡ tung, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng cô không nỡ bỏ con trai lại, thật sự không nỡ. Con trai cô còn nhỏ như vậy, cô làm sao bỏ được chứ.

Lý Tiểu Hoa cố nén đau khổ, đột nhiên chạy tới trước mặt Lý Cường nói: “Cường tử, em nhất định phải giúp chị, đưa Tiểu Tửu đến chỗ bổ nó! Còn cả Tiểu Long nữa, cố gắng chăm sóc cho thằng bé!” Lý Long đang khóc đến không thở nổi thì bỗng nhiên nghe được tên của mình, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt ngẩng lên và gọi: “Mợ.” Lý Tiểu Hoa yêu thương lau nước mắt cho cậu: “Tiểu Long, mợ sắp phải đi đến một thế giới khác, sau này không có mợ bên cạnh, cháu nhất định để ý anh trai giúp mì, biết không? Ngoan!” Lý Tiểu Hoa ôm chặt cậu rồi lao vọt tới cạnh cửa. Cô đã không kiên trì được nữa, nhưng không thể biến thành quái vật ở đây được, tuyệt đối không thể để cho đứa trẻ nhìn thấy dáng vẻ khủng khiếp của cô. “Mẹ, không… không được, mẹ đã nói là sẽ dẫn con đi gặp bố mà.” Lý Tiểu Tửu khóc rất thê thảm. Mấy người kéo cậu lại, xấu hổ cúi đầu, không đành lòng nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt và tuyệt vọng kia.

Con trai, mẹ không thể được nhìn con lớn lên được, con nhất định phải sống thật tốt đấy… Trong mắt Lý Tiểu Hoa còn có chút tia sáng cuối cùng, tham lam quay đầu nhìn Lý Tiểu Tửu, để lại một giọt nước mắt cuối cùng trên thế gian này rồi đột nhiên mở cửa và lao vào trong biển xác chết kia.

“A a… mẹ, mẹ về đi, mẹ không cần Tiểu Tửu sao? Mẹ về với con đi.” Lý Tiểu Tửu vùng vẫy và nhào tới. Cậu cố mở to mắt nhìn, nhưng đôi mắt đẫm lệ làm cho tầm nhìn trở nên mơ hồ.

Sao có thể như vậy được, mẹ cậu…

“Chị dâu!”

“Mợ..” Tất cả mọi người xông lên và kinh hoàng kêu to. Chẳng ai nghĩ tới cô sẽ dứt khoát lao vọt ra ngoài như vậy, cô không muốn để cho bọn họ khó xử, không muốn trở thành quái vật tổn thương bọn họ, nên mới lựa chọn cách này sao?

Trong lòng mọi người đều đau đớn. “Mẹ… quay lại đi… Mẹ về với con đi…” Lý Tiểu Tửu đấm mạnh vào cánh cửa, đau khổ gào khóc tới khản cả cổ.

Tất cả mọi người cúi đầu len lén lau nước mắt. Nhưng không ai phát hiện ra, trong lúc cậu kêu gào, trên cửa bỗng dưng bốc lên một làn khói xanh.

“Tiểu Tửu!” Giọng Lý Cường khàn khàn, nhìn bóng dáng nhỏ bé trước mặt, đôi mắt cũng mờ đi. Anh ta muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện ra giọng mình hơi nghẹn ngào. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Vì sao bọn họ phải ngồi trên chuyến tàu chết tiệt này? Bọn họ đã làm sai điều gì mà ông trời lại trừng phạt bọn họ tàn khốc như vậy? Đều do anh ta. Vì sao anh chỉ lo cho mình mà quên mất chị dâu chỉ là một người phụ nữ, không bảo vệ cho chị ấy chứ? Vì sao? Lý Long khóc nức nở, trong miệng vẫn không ngừng gọi tên Lý Tiểu Hoa. Nhưng Lý Tiểu Hoa không trở về được nữa.

Cô chết, rời khỏi cuộc đời với bao tiếc nuối và quyến luyến về thế giới này.

Lý Tiểu Tửu run rẩy, chậm rãi thò tay đặt lên một chỗ ở mép cửa. Đó là nơi cuối cùng mẹ cậu chạm vào. Đột nhiên cậu nhắm mắt lại. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dưới bàn tay cậu phát ra ánh sáng màu xanh bao phủ lên mép cửa, bên cạnh cánh cửa đang đóng đó thế mà lại dâng lên một làn khói xanh, mùi a xít lập tức chui vào mũi… Một lát sau, bọn họ hoảng sợ tới mức trợn tròn mắt! Mép cửa dày như vậy, không ngờ lại tan chảy ở dưới bàn tay của cậu!

“Xèo xèo xèo xèo…”

Trong tay cậu phát ra âm thanh kỳ lạ. Mọi người trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí có vài người nghi ngờ có phải mắt mình có vấn đề rồi không? Bởi vì bọn họ không ngờ khi nhìn thấy trên tay của Lý Tiểu Tửu bốc lên một… ngọn lửa màu xanh?

Không! Không chỉ là hai tay của cậu! Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn cả người cậu bốc lên ngọn lửa kỳ lạ. Tóc, quần áo, giày đều bắt đầu bốc cháy!

“Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy?” Một học sinh thì thào nói. Lý Cường thấy cháu trai đột nhiên xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy thì vô cùng khiếp sợ, nhìn về phía Lý Tiểu Tửu mà không dám tin, giống như gặp quỷ vậy!

Anh ta muốn đi qua chạm vào cậu, nhưng vừa bước tới đã thấy có hơi nóng phả vào mặt! Anh ta sợ hãi tới mức quên cả đau buồn. “Tiểu Tửu, cháu làm sao thế? Cháu đừng dọa cậu.” Lý Cường chấn động tới mức phải lùi lại vài bước. Anh ta có cảm giác, nếu như mình tiến lên thì sẽ tuyệt đối sẽ có kết cục giống như cánh cửa kia. Trời ạ… chuyện quái gì đang xảy ra vậy! Khi nhìn thấy quần áo Lý Tiểu Tửu đều bị cháy thành tro, cả người trần truồng bị ngọn lửa màu xanh bao phủ, nhưng lúc này không có ai cười nổi! “Anh!” Lý Long thấy cậu như vậy thì đờ đẫn vài giây, sau đó hoảng sợ hét lên một tiếng chói tai nhất từ khi sinh ra tới giờ. Cậu giãy giụa thoát khỏi tay của Trương Niệm, vội vàng lao tới. “Tiểu Long, đừng qua đấy, nguy hiểm lắm!” Lý Cường kéo cậu bé sang một bên, mặc kệ cho cậu khóc. Đúng lúc này, Lý Tiểu Tửu quay đầu lại, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy dữ tợn, trong mắt đã không còn vẻ ngây thơ trước đó nữa. Bên trong đó chỉ có đau khổ và chỉ có đau khổ mà thôi!

“Anh, em là Tiểu Long đấy. Anh Tiểu Tửu, anh làm sao vậy, anh không nhớ Tiểu Long sao?” Lý Long quá nhỏ, cậu còn chưa hiểu chuyện nhiều. Vừa rồi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu vẫn cảm thấy u mê. Nhìn thấy người khác khóc thì cậu khóc theo thôi. Nhưng lúc này, cậu nhìn thấy anh trai luôn lớn lên bên cạnh mình đã biến thành dáng vẻ khủng khiếp đó, cậu thật sự sợ hãi!

“A…”

Giống như bị tiếng kêu khóc của Lý Long ảnh hưởng, Lý Tiểu Tửu hét lên. Tiếng kêu khản đặc lại đầy đau đớn vang vọng không trung, tại tất cả mọi người bị chấn động vang lên những tiếng ong ong. Bọn họ không thể tin được, âm thanh này là do một đứa trẻ chưa đầy tám tuổi phát ra.

Bọn họ không dám tưởng tượng, rốt cuộc cậu đã tuyệt vọng tới mức nào!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN