Nhật Ký Trưởng Thành Của Tiểu Bối
Chương 1
Bên tai không ngừng truyền tới tiếng gọi đầy lo lắng, Đồng Dư Bối dần dần tỉnh lại, cô bé lập tức cảm thấy đầu óc mơ hồ, toàn thân mệt mỏi. Một đôi tay ấm áp đặt lên trán Đồng Dư Bối, thấy Bối Bối mở mắt mới thở phào nhẹ nhõm: “Bối bối, con làm mẹ sợ chết mất, đầu còn đau không, con ngủ cả ngày rồi đấy”.
“Mẹ, Bối Bối nhức đầu quá” Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhăn lại, cánh tay bé bỏng mũm mĩm quơ loạn trong không trung, từng chỗ lỗi lõm trên mu bàn tay thật đáng yêu.
“Ngoan nào, Bối Bối bị sốt đấy mà, uống thuốc rồi sẽ không đau nữa” Mẹ cô bé đặt cánh tay nhỏ bé không nghe lời của Bối Bối vào trong chăn, trông thấy ánh mắt Bối Bối đảo khắp nơi, bà liền cười hỏi “Bối Bối đang tìm ba à? Mẹ vừa gọi điện thoại cho ba, ba con sẽ lập tức trở về, Bối Bối đừng sợ.”
Bà Đồng nghĩ con có lẽ đã đói bụng “Bối bối, con ngủ cả ngày rồi, mẹ đã nấu cháo sò biển mà con thích nhất, mất khá nhiều thời gian để ninh đó, mẹ sẽ bưng cháo tới cho con.” Vừa nói vừa đắp thêm một cái chăn mỏng cho Bối Bối, sau đó bà mới xoay người đi vào bếp.
Đồng Dư Bối cọ mặt vào chăn, chăn ga tràn ngập hương vị của ánh nắng mặt trời, rất trong lành, rất ấm áp, Bối Bối thích cảm giác chăn mềm mại được phơi dưới ánh mặt trời ấm áp. Đầu vẫn còn mơ hồ, ba cũng không ở đây, nhớ ba quá đi, ba mà ở đây thì ba sẽ hôn nhẹ Bối Bối để an ủi và để Bối Bối ngồi trên bụng ba đánh trống.
Bà Đồng bưng một cái khay lớn đi vào, trên khay là một chén cháo sò biển nhỏ cùng một bình sữa mà Bối Bối hay dùng, Bối Bối tuy đã sớm cai sữa, nhưng cô bé vẫn không chịu cầm cốc uống nước, bà Đồng cũng muốn uốn nắn Bối Bối, nhưng mà mỗi khi Bối Bối ôm bình sữa thì con bé nhất quyết không buông, đôi mắt ửng hồng vô tội, bà cũng không đành lòng đành chiều con bé vậy, mọi người cũng quen thói cho nên đến bây giờ Bối Bối đã 6 tuổi vẫn còn bú bình.
Bà Đồng đặt cái khay lên tủ đầu giường, cầm bình sữa thử độ ấm, thấy vừa đủ rồi mới đưa cho Đồng Dư Bối, bà nói “Bối Bối, uống nhiều sữa một chút để tăng thêm sức đề kháng. Uống xong rồi mẹ đút cháo cho con ăn”.
Vừa đút cho Bối Bối gắng gượng ăn vài muỗng cháo sò thì bên ngoài có tiếng mở cửa, tiếng bước chân dồn dập vang lên, Bối Bối rùng mình chui vào trong chăn, cái mông nhỏ trong chăn chổng lên thật cao.
Người bước vào cửa là ông Đồng, ông có đôi mắt to với hàng lông mày rậm, cao 1m85, ông mặc một bộ cảnh phục trông rất đẹp trai, tháng này thành phố S có một vị lãnh đạo mới được điều về từ thành phố H, vị lãnh đạo này tinh thần rất hăng hái, gần 40 tuổi mới có được một cô con gái, cô bé này đương nhiên trở thành tiểu bảo bối của ông, ông mua một căn hộ khoảng 150 mét vuông ở thành phố S, sau khi sửa sang xong thì đưa Bôi Bối tới ở, chưa ở được 2 tuần thì Bối Bối lên cơn sốt, doạ ông Đồng sợ chết khiếp.
Ông thuận tay cởi mũ cảnh sát đưa cho vợ đứng bên cạnh, rồi ngồi xuống mép giường, ông bế Đồng Dư Bối từ trong chăn ra, ôm vào trong lòng, đau thương nói “Bé con, đã đỡ chút nào chưa, cũng tại ba bận rộn, nên bé con vừa tỉnh cũng không nhìn thấy ba, bé con của ba có giận không ”.
Bối Bối lầm bầm rồi vòng tay ôm lấy cổ ba, sau đó vùi mặt vào trong lòng ông, rầu rĩ gọi một tiếng “Ba ba”.
Cơ thể của người đàn ông thoáng run “Bé con, ngoan, xem kìa ngay cả sức nói chuyện cũng không có, buổi tối ba dẫn con ra ngoài ăn cơm, ba sẽ bồi bổ cho con thật khoẻ mạnh, được không”. Ông Đồng dè dặt thương lượng chọc Đồng Dư Bối phải nở nụ cười, rồi cô bé nặng nề gật đầu.
Bà Đồng nhìn thấy Bối Bối cười, cũng vui vẻ trêu ghẹo Đồng Dư Bối “Mẹ ghen tị quá, Bối Bối chỉ thích ba, không thích mẹ.”
Đồng Dư Bối nghiêng đầu nhìn bà Đồng, khẩn trương nói “Bối Bối cũng thích mẹ”.
“Được rồi được rồi, để Bối Bối ngủ tiếp đi, một lát nữa chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm”. Ông Đồng nhẹ nhàng vỗ lưng Đồng Dư Bối, bế cô bé đặt trên giường, Đồng Dư Bối không hề muốn đi ngủ một chút nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nghe ông Đồng ngâm nga hát ru dỗ mình ngủ, Bối Bối nắm lấy tay ông Đồng thật chặt, giống như chỉ có như vậy mới mới khiến bé có cảm giác an toàn.
Qua một lúc lâu, ông Đồng cảm thấy tiếng hít thở của Bối Bối đã yên ổn, dường như con bé ngủ say thì ông mới nhỏ giọng nói chuyện với bà Đồng
“Công việc thu xếp ổn thoả chưa, anh về sớm như vậy người khác sẽ không nói gì chứ?” bà Đồng hạ giọng hỏi.
Ông Đồng vươn tay xoa khuôn mặt nhỏ bé của Bối Bối, “Không sao, anh nói với lão Vương rằng Bối Bối bị ốm, ông ta liền cho anh về luôn. Ôi, Bối Bối của anh bé bỏng như vậy, sức đề kháng cũng kém thế này, vừa chuyển đến đây liền ngã bệnh, chẳng lẽ phong thuỷ có vấn đề?” Mỗi lần đụng đến chuyện của Bối Bối thì đầu óc ông Đồng liền trở nên hồ đồ, bây giờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Bối Bối vì phát sốt, trong lòng ông không khỏi đau đớn.
Bà Đồng giúp ông Đồng thay cảnh phục, vừa vỗ vạt áo vừa nói “Đừng đoán mò, anh cũng mê tín hay sao, Bối Bối vừa tới chưa thích ứng là chuyện bình thường, qua một thời gian ngắn sẽ quen thôi”.
Ông Đồng ngăn lại bàn tay đang phủi quần áo của bà Đồng “Bối bối đang ngủ đấy, đừng phủi, sẽ có bụi”. Bà Đồng treo quần áo lên giá, tiện thể dọn dẹp luôn cái bát nhỏ của Bối Bối.
“Tĩnh Thừa, anh nói xem, có phải chúng ta chuyển vào đây sớm quá hay không, mẹ em nói nhà mới được trang hoàng tốt nhất saubốn tháng hẵng dọn vào ở, mà chúng ta thì chỉ vừa sửa sang được một tháng”, Dương Tiểu Phàn càng nghĩ càng cho rằng có thể đây là nguyên nhân làm cho Bối Bối phát sốt. Từ nhỏ sức khoẻ của Bối Bối rất tốt, cũng không bệnh gì, tại sao có thể đột nhiên thay đổi nơi ở thì ốm chứ.
“Anh nghĩ nên mời người ta đến kiểm tra thử xem, nếu thật sự có chuyện gì, hai chúng ta mạnh khoẻ thì không sao cả, nhưng đừng để ảnh hưởng đến Bối Bối của anh.” Đồng Tĩnh Thừa cũng cảm thấy vợ nói có lý bèn vội vàng lấy di động gọi cho thư ký, nhờ anh ta mời người đến kiểm tra nhà mới.
“Đúng rồi cứ kiểm tra cho chắc,hôm qua Bối Bối còn nói với em là phòng có mùi khó ngửi, trẻ con đối với những chuyện này rất nhạy cảm, Bối Bối chắc không nói sai đâu”, trong lòng Dương Tiểu Phàn cho rằng Bối Bối tuyệt đối không nói dối.
Vợ chồng lại tán gẫu vài chuyện riêng tư, thấy thời gian không còn sớm liền cùng nhau sửa sang thu dọn mọi thứ xuống dưới, Dương Tiểu Phàn đem hành lý chuyển vào phòng ngủ của Bối Bối, những thứ này đều là của cô bé.
Dương Tiểu Phàn rất thích diện cho con gái mình, cũng không tiếc mua cho Bối Bối này nọ, trước tiên là dọn dẹp hành lý tiện thể đếm giày, riêng giày dép mùa xuân của con bé đã hơn hai mươi đôi. Bối Bối lớn lên xinh đẹp, mắt hai mí to tròn, con ngươi đen láy giống như đeo áp tròng, khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn mũm mĩm ai nhìn cũng đều muốn nựng vài cái, đặc biệt là lỗ tai Bối Bối, phần trên nhọn giống hệt tiểu tinh linh, khi dẫn Bối Bối đi trên đường mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Dương Tiểu Phàn mở một shop quần áo tên là “Love Baby”, kiểu chữ Rome màu đen kết hợp với nền xanh da trời, đơn giản lại đẹp, cửa hàng trang hoàng theo phong cách dân dã, quần áo trong cửa hàng đều được nhập từ Hàn quốc, đi kèm quần áo là vô số phụ kiện đẹp mắt, điện thoại kiểu retro, từng chiếc giá quần áo, từng chiếc cửa kính nhỏ đều được sơn màu xanh da trời, sau đó treo một cái rèm kiểu công chúa hình gấu Teddy mà Bối Bối yêu thích. Không tính tới chi phí trang hoàng cửa hàng thì “Love Baby”của Dương Tiểu Phàn làm ăn vô cùng tốt, bà cũng xây dựng chế độ hội viên, rất nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến Love Baby, sau đó trở thành khách hàng quen thuộc
Sau khi Love Baby đi vào quỹ đạo, Dương Tiểu Phàn liền tìm vài chị em hợp ý lập thành một hội, sau đó mở thêm 2 chi nhánh ở thành phố H. Lần này, chồng được điều tới thành phố S làm cục trưởng công an, Dương Tiểu Phàn liền từ bỏ chuyện làm ăn để theo chồng, bà còn chuẩn bị khỏa sát và mở lại chi nhánh cửa hàng Love Baby tại thành phố S.
Thu dọn quần áo cho Bối Bối xong xuôi thì đã 5 giờ hơn, bà đánh thức Bối Bối dậy, để cùng cả nhà chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.
“Mẹ, con muốn mặc bộ màu đỏ kia.” Dương Tiểu Phàn cầm chiếc váy satanh mỏng màu đỏ thay cho Bối Bối, lại sợ buổi tối Bối Bối lạnh nên mặc thêm cho con một chiếc áo lót bên trong màu đen, rồi đi vào chân Bối Bối một đôi giày da đen phối với ngọc trai trắng, càng nhìn càng thấy con bé thật xinh đẹp, bà không nhịn được hôn Bối Bối hai cái.
Bối Bối cũng cười hì hì hôn lại mẹ, bĩu môi nói “Con yêu mẹ nhất ”. Dương Tiểu Phàn vuốt mái tóc dài, mượt mà của Bối Bối,
búi tóc cho Bối Bối thành cây nấm, cài thêm cái nơ con bướm màu đỏ cho Bối Bối, trông cô bé chẳng khác gì một tiểu thiên sứ.
Sau khi Bối Bối ăn mặc thật đẹp, liền chạy ào ra ngoài tìm ba, “Ba, ba nhanh lên, mau đến xem cục cưng của ba có đẹp không”.
Đồng Tĩnh Thừa nghe thấy tiếng hét của Bối Bối, vội vàng từ thư phòng đi ra, thấy bối bối liền ôm lấy giơ lên cao “Bối Bối của ba thật xinh đẹp, con là tiểu công chúa xinh đẹp nhất thế giới”, vừa nói vừa cọ ria mép lên khuôn mặt nhỏ bé của Bối Bối, làm cho cô bé cười sằng sặc.
Dương Tiểu Phàn thay quần áo xong đi ra đỡ lấy Bối Bối “Hai ngươi đừng làm ồn nữa, Bối Bối vừa thay quần áo đấy, coi chừng làm bẩn váy con” Đồng Tĩnh Thừa sửa sang váy lại cho Bối Bối rồi vung tay lên,”Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!