Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
Chương 29: Tâm huyết vẽ tranh
Edit: Hy Thục Dung
Beta: Nga Dung Hoa
“Ta nghe nói ngày hôm qua Hoàng Thượng đi Đan Nguyệt cung của Kỳ quý phi, còn gọi cả Hiền phi đến, sau đó răn dạy cả hai người một trận. Ngay cả thái giám cung nữ hầu hạ ở Đang Nguyệt cung cũng nghe thấy tiếng mắng của Hoàng Thượng. Vân Kiều, ngươi có biết chuyện này hay không?” Diệp Linh Sương cúi đầu nhìn quyển sách trong tay mình, lời nói là hỏi Vân Kiều đang đứng bên cạnh.
Vân Kiều đang nghiền mực nghe thấy chủ tử hỏi thì thả chậm động tác trong tay, trả lời: “Nương nương, chuyện này là thật, mấy ngày trước trong hậu cung xảy ra sự việc kia tự nhiên là không giấu được Hoàng Thượng.”
“A, chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy là bây giờ mới quản chuyện này đã quá muộn sao? Trong hậu cung không hề thiếu những chuyện như vậy xảy ra.” Diệp Linh Sương buồn cười nói, trong tay lật sách cũng nhanh hơn, không biết là đang đọc sách hay là đang suy nghĩ chuyện gì.
Vân Kiều cúi đầu không có nói tiếp, cũng không dám nói. Chủ tử nói đúng, trong hậu cung thỉnh thoảng chết cung nữ thái giám cũng không phải chuyện hiếm lạ, khác nhau là dĩ vãng mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà lần này Hoàng Thượng lại quan tâm thôi. Nhìn nghiên mực trong tay đã được mài tốt, Vân Kiều quay đầu xem chủ tử nhà mình, cười nhạt: “Nương nương, mực đã được nô tỳ mài xong, giấy Tuyên Thành cũng đã trải tốt.”
Diệp Linh Sương để quyển sách trên tay xuống, đi đến phía trước giấy Tuyên Thành lẳng lặng nhìn một lúc lâu, giống như là đang khoa tay múa chân, sau đó lại nhìn ngoài cửa không khỏi nhíu mày hỏi: “Mặc Nguyệt và Bội Hoàn đã đi một lúc lâu, sao vẫn chưa trở lại?”
“Có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn.” Vân Kiều thấp giọng trả lời, trong giọng nói là không dám chắc.
“Chỉ là đi mượn một chút chu sa[1] và thuốc màu vẽ màu xanh lam, xanh lá cây thôi, chuyện gì có thể trì hoãn lâu như vậy?” Diệp Linh Sương nhếch môi cười, nụ cười có vài phần lãnh ý, ung dung nói: “Nghe nói Tôn Dung Hoa ở Đan Linh cung có tài vẽ tranh, khoảng cách từ Đan Linh cung đến Trường Nhạc cung rất gần. Hôm nay ta chỉ mượn có mấy loại thuốc màu mà thôi, một ít thuốc màu như vậy mà nàng ta cũng không bỏ được.”
( [1] Chu sa: thuốc màu đỏ, có màu đỏ tươi như máu)
Qua thêm một lúc Mặc Nguyệt và Bội Hoàn mới cầm lấy nghiên mực trở về, nhẹ nhàng để lên trên bàn nghiên mực có chu sa, thuốc màu xanh lam và xanh lá cây.
“Nô tỳ để cho nương nương đợi lâu.” Mặc Nguyệt vội vàng trả lời
“Sao lại đi lâu như vậy, chẳng lẽ Tôn Dung Hoa làm khó dễ các ngươi?” Diệp Linh Sương cầm nghiên mực lên nhìn kỹ, sau đó liếc mắt nhìn Mặc Nguyệt và Bội Hoàn hỏi.
“Tôn Dung Hoa không có khó xử nô tỳ. Nhưng từ trước đến nay Tôn Dung Hoa không thích có người ngoài quấy rầy, sau khi nghe nô tỳ nói nương nương muốn mượn một chút thuốc màu vẽ tranh thì trên mặt càng lộ rõ vài phần không vui. Lúc đó Tôn Dung Hoa bật thốt lên nói là đã lâu rồi chưa vẽ tranh nên muốn tìm được thuốc màu sẽ mất thời gian lâu. Nô tỳ và Mặc Nguyệt tỷ tỷ đứng ở một bên chờ, liên tục chờ đến bây giờ.” Bội Hoàn lắm mồm vội trả lời, nàng nhớ tới thái độ của Tôn Dung hoa không tình nguyện thì sắc mặt lại đen thêm vài phần, lông mày cũng nhíu lại.
“Các ngươi đợi lâu như vậy cũng mệt rồi, đi sang bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Diệp Linh Sương cười nói, tay cầm nghiên mực có thuốc màu đặt lại trên bàn. Đầu ngón tay của Diệp Linh Sương sờ một chút thuốc màu xanh lá, trên chu sa với thuốc màu đều còn sót lại vài sợi lông từ bút vẽ tranh, rõ ràng là Tôn Dung hoa mới dùng để vẽ tranh. Nàng ta tìm lý do nói dối cũng quá buồn cười, chỉ là mấy thứ đơn giản là vật ngoài thân mà thôi, so sánh với mạng sống của nàng ta thì không đáng một đồng.
Mặc Nguyệt và Bội Hoàn lúc ở cung điện của Tôn Dung Hoa đều chịu đựng thật lâu, bây giờ nghe chủ tử nói liền đi qua bên cạnh nghỉ ngơi buông lỏng, nhưng ánh mắt vẫn nhìn giấy Tuyên Thành trước mặt chủ tử đợi Diệp Linh Sương bắt đầu vẽ tranh. Vân Kiều lập tức thêm nước vào chu sa và thuốc màu nhẹ nhàng hòa tan, sau đó xếp ngay ngắn vào nghiên mực để trước mặt Diệp Linh Sương.
“Nương nương, thuốc màu đã sẵn sàng.” Vân Kiều nói sau đó lùi về phía sau một bước.
Diệp Linh Sương cầm bút lông trước tiên vẽ vài nét cơ bản trên giấy, sau đó cầm bút lông chấm mực nước lưu loát vẽ. Chỉ một thời gian ngắn đã thấy mấy chiếc lá sen hiện lên trên giấy, gần một canh giờ sau thì trên giấy đã hiện lên đầy đủ hoa sen lá sen.
“Bức tranh nương nương vẽ rất đẹp.” Bội Hoàn cười nhẹ nhàng nói.
“Hoa sen này rất giống Bạch liên trong ao sen ở phía ngoài Thúy Hà điện, nhưng hoa sen có thêm chu sa nên thành Hồng liên.” Vân Kiều quan sát bức tranh một lúc lâu mới nói.
“Hoa sen trong bức tranh của nương nương vẽ rõ ràng là Bạch liên trong ao sen phía ngoài Thúy Hà điện.” Mặc Nguyệt cười nói, lúc còn ở Thúy Hà điện nàng thường xuyên đi cùng chủ tử ra hóng mát ở ao sen, chủ tử vừa vẽ xong bức tranh nàng liền nhận ra.
“Các ngươi nói ta vẽ hoa sen rất giống sao?” Diệp Linh Sương không xác định hỏi lại. Nàng cũng không đợi bọn họ trả lời mà tiếp tục nhẹ nhàng miêu tả vài chiếc lá sen, sau đó nhẹ nhàng thổi hơi lên chỗ vẽ rồi đặt bút xuống.
“Nương nương vẽ rất giống, trước đây nô tỳ không biết là họa kỹ của nương nương tốt như vậy.” Mặc Nguyệt thở dài nói.
Diệp Linh Sương cười một tiếng, “Ta là nữ nhi của Đại tướng quân làm sao có thể chỉ biết chút võ thuật khoa chân múa tay. Xưa nay đều nói nữ nhân không tài là đức nhưng làm gì có nam nhân nào không thích nữ nhân đa, tài đa nghệ.” Nàng thấy mấy vị nha hoàn đều nhìn chằm chằm vào bức tranh liền lắc đầu nói.
“Không cần nhìn nữa, họa kỹ của ta cũng chỉ có như vậy thôi. Các ngươi mang bức tranh cất đi, chu sa và thuốc màu còn thừa thì đem trả cho Đan Linh cung đi.”
“Đi trả thuốc màu chỉ cần một mình nô tỳ đi là được.” Bội Hoàn ha ha cười nói sau đó bưng lên nghiên mực liền đi ra cửa. Mặc Nguyệt và Vân Kiều rửa sạch bút lông sau đó treo lên kệ bút.
“Các ngươi chờ bức tranh khô thì mang cất đi.” Diệp Linh Sương vuốt vuốt cổ tay của mình nói. Ánh mắt nàng nhìn thấy trên bàn và dưới đất có vài vệt thuốc màu vẽ màu xanh lam, trong mắt lóe lên tinh quang. Thuốc màu này rất khó rửa sạch nên sẽ lưu lại một thời gian. Có lẽ mấy ngày nay Hoàng Thượng sẽ đến chỗ nàng, nếu Hoàng Thượng không đến thì chuyện nàng cố ý gặp Hoàng Thượng ở Lê Lạc Viên không phải sẽ uổng phí sao…
Diệp Linh Sương vừa mới nghĩ đến Hoàng Thượng thì Lý Phúc Thăng liền mang theo khẩu dụ của Hoàng Thượng đến, nàng không thể không hoài nghi có phải Hoàng Thượng nghe được sự oán hận của nàng nên kịp thời cho người đến hay không?
“Xin Hinh tần hãy chuẩn bị đón tiếp Hoàng Thượng thật tốt.” trước khi rời khỏi Lý Phúc Thăng còn cười nói. Ngoài ra còn mang cánh hoa Nhài Tố Hinh mà chỉ có phi tần từ tần vị trở lên mới có thể dùng lúc tắm đến.
Diệp Linh Sương tùy ý nắm một ít cánh hoa nhài trong giỏ lên ngửi, hương thơm thật sự rất nồng. Nàng thả cánh hoa lại trong giỏ quay lại nhìn thấy Mặc Nguyệt vẻ mặt vui mừng thì thản nhiên nói: “Ngươi đi phòng bếp nhỏ nói cho Lý má má chuẩn bị cơm tối sớm, ăn bữa tối sớm thì mới có thể tắm rửa sớm được.”
“Nô tỳ đi ngay ạ.” Mặc Nguyệt vội nói rồi chạy chậm đến phòng bếp nhỏ ở chính điện của Trường Nhạc cung.
Theo quy định phòng bếp nhỏ do chủ vị của một cung quản lý, tuy nhiên chính điện của Trường Nhạc cung trước giờ đều không có người ở, các trắc điện trong Trường Nhạc cung thì Diệp Linh Sương có phân vị cao nhất nên Lý má má tạm thời nghe theo phân phó của Diệp Linh Sương. Trong phòng bếp nhỏ có một vị đầu bếp là Tiết công công có tài nấu nướng tốt, thức ăn khá ngon.
—
Khi Hoàng Thượng sủng hạnh phi tần trong cung, các phi tần khác sống trong cùng một cung đó sẽ tự động tránh né, đóng chặt cửa điện lại. Có thể nói đây là một quy củ bất thành văn trong hậu cung. Trong cung, cửa của các trắc điện đều xây giống nhau như đúc, đã rất lâu rồi Đại Yến Đế mới đi đến Trường Nhạc cung nếu như không nhìn thấy một thân ảnh màu hồng nhạt đang đứng đợi hắn ở cửa điện thì khả năng rất cao hắn sẽ đi nhầm.
“Tần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng” Diệp Linh Sương cười rất sáng lạn cúi đầu hành lễ.
“Để ái phi đợi lâu.” Đại Yến Đế cười nhạt, tiến lên ôm lấy Diệp Linh Sương rồi duỗi tay ra nắm lấy tay của nàng hai người đi vào trắc điện.
“Trong khoảng thời gian này ái phi ở Trường Nhạc cung có quen hay không?” Đại Yến Đế thuận miệng hỏi, hắn đang định tìm chỗ ngồi xuống liền nhìn thấy tháp dài chính hắn mới ban thưởng cho Diệp Linh Sương, lông mày của hắn giương lên liền đi đến đó ngồi xuống.
Diệp Linh Sương nhìn thấy Đại Yến Đế buông lỏng tay của mình ra rồi ngồi xuống tháp dài, trên mặt nàng hiện lên vẻ không vui nhưng vẫn tiến lên ngồi xuống bên cạnh hắn. Đại Yến Đế chau mày, sau đó bật cười duỗi tay ôm cả người Diệp Linh Sương vào trong lòng, hắn nhìn thấy trong mắt của nàng có vẻ không vui, nhẹ nhàng gõ đầu của nàng nói: “Ở trước mặt trẫm mà nàng cũng dám nghiêm mặt, lá gan của ái phi càng ngày càng lớn.”
” Thiếp mất hứng, làm thế nào thiếp có thể cao hứng được?” Diệp Linh Sương duỗi ngón tay chỉ tại lông mày đang nhíu của nàng, tỏ vẻ nàng không vui.
Đại Yến Đế cười khẽ: “Trẫm không có mất hứng.”
” Bệ hạ đừng vội lừa thiếp, bệ hạ không vui đều viết rõ trên mặt.” Diệp Linh Sương cười chỉ chỉ mặt của mình, lại nhìn một chút mặt của hắn.
Nghe được lời nói của Diệp Linh Sương, Đại Yến Đế không biết là hỉ là giận, đành phải thở dài hỏi: “Thật sự rõ ràng như vậy?”
Diệp Linh Sương vội vàng gật đầu: “Tự nhiên, thiếp chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay.”
Diệp Linh Sương nhìn thấy lông mày của hắn vẫn nhìu chăt, nàng vươn tay ra từng chút một đến gần gương mặt của Đại Yến Đế. Nàng nhìn thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, trên mặt hắn không có chút nào không vui mới dám chạm tay vào giữa lông mày của hắn, nhẹ nhàng vuốt rồi ôn nhu nói: “Bệ hạ đã cảm thấy tốt hơn chưa?”
Đại Yến Đế nhìn nàng thật lâu, đột nhiên bật cười một tiếng, “Tay của ái phi thật sự là thần kỳ, chỉ vuốt nhẹ một cái trẫm liền tốt hơn nhiều.”
Hắn cầm lấy tay của Diệp Linh Sương đặt vào tay mình cúi đầu quan sát cẩn thận, khen: “Ngón tay thon dài, trắng như bạch ngọc. Rất đẹp!”
Diệp Linh Sương rất thoải mái cho hắn quan sát, trên mặt nàng vui vẻ: “Nếu bệ hạ yêu thích thì nên thường xuyên ngắm.”
Đại Yến Đế nghe xong liền ngây người, sau đó cười to: “Ngươi là quỷ nha đầu, một chút khiêm tốn cũng không có. Trẫm chỉ khen ngươi một câu ngươi liền thuận cột bò lên[2].”
( [2] Thuận cột bò lên: câu này hiểu là được khen một câu nhưng không biết khiêm tốn còn muốn nhiều hơn)
” Hoàng Thượng cho cột, tần thiếp đương nhiên dám bò lên.” Diệp Linh Sương cười trả lời.
“Ái phi đừng cử động!” Đột nhiên Đại Yến Đế nói. Hắn thấy nụ cười trên mặt Diệp Linh Sương nhạt dần liền vội vàng lắc đầu, “Không phải như thế, ái phi lại cười một cái.”
Diệp Linh Sương nhìn hắn một cái, cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lại tiếp tục cười thật tươi, nàng cười lâu đến mức khuôn mặt cứng đờ, hắn vẫn không bảo dừng lại, nàng nhìn hắn có chút oán trách.
Đến lúc này Đại Yến Đế mới phục hồi tinh thần, hắn hơi cong ngón tay trỏ chạm nhẹ vào gò má của nàng, cười nói: “Bây giờ trẫm mới phát hiện, lúc ái phi cười rộ lên trên má sẽ có hai núm đồng tiền rất nhạt, trẫm nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui.”
“Chỉ có lúc tần thiếp nhìn thấy Bệ hạ thì cười mới xuất hiện núm đồng tiền.” Diệp Linh Sương nhìn hắn, trên mặt có chút đắc ý.
“Vì sao?” Đại Yến Đế cười nhạt hỏi. Ngón tay của hắn vẫn để ở chỗ xuất hiện núm đồng tiền, hắn có chút luyến tiếc bỏ tay ra.
“Bởi vì lúc tần thiếp nhìn thấy Hoàng Thượng là lúc tần thiếp cao hứng nhất, mà núm đồng tiền của tần thiếp rất nhạt chỉ xuất hiện khi tần thiếp cao hứng nhất thôi. Chính là như vậy.” Diệp Linh Sương giải thích rất cẩn thận, nàng nói xong lại cười rất sáng lạng. Núm đồng tiền trên má nàng vốn rất nhạt bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.
Đại Yến Đế cúi đầu xuống hôn nhẹ vào núm đồng tiền. Ngay lập tức núm đồng tiền biến mất, thì ra mặt của Diệp Linh Sương đã đỏ rực.
“Biến mất rồi.” Giọng nói của Đại Yến Đế có chút tiếc hận.
“Hoàng Thượng, người vừa làm như vậy với tần thiếp làm sao tần thiếp còn có thể cười được nữa. Hơn nữa cười quá lâu không cử động gương mặt sẽ bị cứng đơ.” Diệp Linh Sương bất mãn trừng mắt nhìn Đại Yến Đế, sau đó không vui nói: “Chẳng lẽ cả người của tần thiếp Hoàng Thượng chỉ thích mỗi núm đồng tiền thôi?”
“Ừ? Ha ha… Đương nhiên không phải. Cả người của ái phi trẫm đều rất thích.” Hắn nhìn thấy trên mặt của nàng có mất hứng liền ôm cả người nàng đi về phía giường, cúi đầu đã nhìn thấy nữ nhân trong ngực mình xấu hổ đỏ cả mặt.
“Hôm nay lúc tắm ái phi có dùng cánh hoa Nhài Tố Hinh?” Đại Yến Đế cúi sát xuống cổ của Diệp Linh Sương ngửi nhẹ xong hỏi.
“Đúng vậy, đây là quy củ trong cung. Sau này tần thiếp có thể không cần dùng được không?”
“Đương nhiên là được…”
Hai người không có nói chuyện lâu, rèm giường màu xanh rơi xuống che kín xuân quang trong phòng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!