Nhật Ký Xuyên Không Vào Inuyasha
Chương 30
“ta thích thì ở, ngươi làm gì được ta” không biết giận lên ai, đem tên này làm bao cát cũng không tệ
Đột nhiên Sesshomaru gọi ta “Tatsu”
“Có”
ta giật mình vội hô lên, đứng nghiêm chỉnh như quân đội, chân phải vẫn dẫm đạp Jaken như thường
“đi thôi”
Hả? đi đâu, ta ngớ người hẳn một lúc, nhưng mà nhớ đến mỗi lần Sesshomaru nói như thế thì cứ việc đi theo hắn là được, lấy chân phải khỏi người Jaken đến bên cạnh hắn
Hắn đột nhiên bế ta lên rồi bay thẳng một mạch đến đâu đó, ta nhìn xung quanh, nơi này ngoài những cây cổ thụ ra còn có nhiêu loại nắm mọc dưới gốc cây, màu sắc của chúng vô cùng sặc sỡ và đẹp mắt, mà ta chỉ ngắm thôi khong dám chạm vào chúng đâu nhìn thôi cũng biết là nắm độc rồi, đi cùng hắn một hồi thì tới được căn nhà gỗ nhỏ giản dị, mùi thuốc còn đang nấu thoải thoảng bay trong gió
Đây là nhà Mai, vẫn là mùi thuốc ‘thật đặc sắc’, ôi lúc trước vào mùi thuốc tuy có khó chịu nhưng vẫn thoang thoảng mùi thơm cơ mà, sao bây giờ lại có mùi giống như… nội tạng động vật ôi thiu vậy trời, đừng nói Mai biết hôm nay ta đến nên mới đãi ta đấy nhé
Len lén liếc Sesshomaru, mặt mày hắn vẫn lạnh lùng cao quý như thường, nếu đế ý kĩ sẽ thấy mày hắn hơi nhíu chứng tỏ cũng rất khó chịu với mùi thuốc này, hắn nắm lấy tay ta kéo ta đi, đến trước cửa ta chợt nhận ra cái gì đó rất bất ổn, Sesshomaru cũng vậy, hắn nhẹ nhàng rút lấy Đấu Quỷ, ta bình tĩnh nắm Sơ Nha
Đôi tai Sesshomaru giật giật vài hồi, hắn đang nghe động tĩnh bên trong phòng
Khi thấy Sesshomaru chuẩn bị chém gì đó ta lập tức lùi ra xa để tránh bị thương tới mình, tên này vẫn như thế, làm bất cứ chuyện gì cũng không bao giờ bao cho ai tiếng nào
Không riêng gì cánh cửa, mà cả căn nhà bị hắn chém làm đôi và thật bất ngờ, ngôi nhà bị chẻ nữa ngã về hai bên, ngay sau đó lập tức xuất hiện tên yêu quái đang đốc ăn đốc uống máu và nội tạng, hệt như những thước phim kinh dị zombie, ta lập tức xanh mặt bụng chướng lên cổ họng cảm giác mùi vị chua chua muốn trào ra ngoài may mà ta kịp thời ngăn nó lại
Cả người tên yêu quái dính đầy máu tanh, hàm răng sắc nhọn còn lổm nhổm dính vài mẫu thịt nhỏ, tên đó nhìn thấy ta và Sesshomaru liền cảnh giác hỏi “hai ngươi là kẻ nào?”
“cái này ta hỏi mới phải, ngươi là ai ?” ta bước lên hỏi nhưng vẫn cách hắn một khoảng xa, thấy hắn ta lại liên tưởng đến mấy bộ phim ăn thịt người, thầm rùng mình một cái rồi mới bình tĩnh lại
“Nhà ngươi ư, à… ta mượn một tí” nói xong tên đó liền nhào về phía ta, ta chưa kịp làm gì thì Sesshomaru đã chém bay cánh tay hắn rồi, Sesshomaru chán ghét nhìn tên yêu quái đầy bẩn thỉu này liếc mắt một cái rồi bước qua một bên, ta tiến về phía tên yêu quái dùng Sơ Nha kề cổ hắn “ta hỏi lại… ngươi là ai, đừng nghĩ ta sẽ không làm gì được ngươi”
Hắn run rẩy, luống cuống muốn nhặt cánh tay của mình lên, ta chặt luôn cánh tay còn lại, hắn gục ngã gào thét, ta lạnh lùng hỏi “ngươi là kẻ nào?”
“ta…ta… là Muroshi, yêu quái sống gần đây, ta chỉ thấy ngôi nhà này nên muốn trú tạm thôi, tha cho ta đi” hắn cúi đầu khuất phục xin tha mạng, ta nhìn thấy ánh mắt đầy gian xảo của hắn, ta hiểu rõ khi thanh kiếm rời khỏi cổ hắn, hắn sẽ không do dự tấn công ta
Mùi tanh của máu xông đến mũi ta thật khó chịu, ta nhăn mày lại nheo mắt liếc tên trước mặt, gã chật vật run rẩy cúi đầu thấp, ta rút kiếm xa cổ hắn một chút, gã cữ nghĩ mình thoát khỏi nạn, thở phào nhẹ nhõm, đến khi gã canh được độ an toàn từ thanh kiếm đến người gã, gã nhào tới cổ ta,hàm răng sắc nhọn lao tới, ta không do dự, một kiếm chém đôi gã
Một mảng ngọc tứ hồn rơi xuống, thì ra trên người gã có ngọc, hèn chi dám liều như vậy, ta sờ lên chiếc vòng cổ đeo mảnh ngọc tứ hồn trên người, gã đã thấy nó nên mới tấn công ta muốn đoạt ngọc
Ta bước đến, nhặt mảnh ngọc bị nhiễm đen, tập trung linh lực thanh tẩy nó, nhanh chóng mảnh ngọc đã được thanh tẩy ta liền đeo nó vào cổ, ta nghĩ khi nào gặp lại Kagome ta sẽ đưa lại cho em ấy, ta không muốn mang phiền phức trên người
“Mai đi đâu vậy nhỉ ?”
Ta đến gần Sesshomaru hỏi, hắn đi quanh căn nhà để xem xét gì đó
“nàng ta không có nhà”
Dĩ nhiên ta biết nàng không có nhà, ý ta là nàng đã đi đâu cơ
“tiểu thư Tatsu, Thiếu gia Sesshomaru” giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mai vang lên phía sau lưng, ta quay người lại định chào hỏi Mai thì phát hiện có thêm một nam tử phía sau nàng
Người này dáng vóc không tệ, dáng người cao gầy, mi thanh mày tú, một tiểu thụ chính hiệu, đôi mắt màu nâu hạt dẻ trầm lặng, mũi cao, môi mỏng
Hắn không phải yêu quái, cũng không phải con người, yêu khí của hắn rất yếu, nếu ta đoán không nhâm thì bán yêu đi
“Mai… vị công tử cạnh ngươi là …?” không kiềm nén được sự tò mò, ta mạnh dạng hỏi vị công tử có vẻ ôn nhu tiểu thụ đằng sau Mai
Mai khẽ nhìn y một cái, đôi má ửng đỏ hồng, che miệng ngại ngùng nói “cha của con ta”
Mặt ta ngơ ngác, chớp chớp mắt vài cái, cha của con ta, ta nhìn nãy giờ không có đứa bé nào xuất hiện, rồi lại nhìn sang Mai tầm mắt hạ xuống bụng có chút nhô cai của nàng rồi “ồ” một tiếng
“hèn chi lúc trước gặp ngươi trông ngươi rất khác với trước”
“Kai, đây là Tatsu… là cô nương ta thường kể về lúc trước” Mai quay sang Kai giới thiệu ta, y nhìn ta gật đầu chào hỏi rồi mới nhìn qua Sesshomaru “Thiếu gia Sesshomaru”
Sesshomaru im như tượng nãy giờ cũng chỉ liếc mắt với y một cái rồi chuyển hướng, ai cũng hiểu tính kiệm lời của hắn nên không phản ứng gì, chỉ cười trừ
Giờ Mai mới để ý đến đống bầy hầy dưới đất, che mũi khó ngửi lại cau mày một chút rồi mới ta cà Sesshomaru đến căn phòng khác
Ta ngồi yên cho nàng khám mắt, nàng chăm chú kiểm trả mắt ta khoảng 15 phút thì gật gật đầu “mắt ngài hiện tại đã tạm ổn, giờ không cần đắp thuốc chỉ cần uống thuốc theo chỉ định của ta thêm nửa tháng sẽ khỏi, và trong nửa tháng ngài vẫn phải hạn chế tiếp xúc với ánh sáng quá chói là ổn”
Nói rồi nàng đi vào phòng thuốc bốc thuốc cho ta, ta ngôi một mình trong phòng buồn chán liền đi ra ngoài, Sesshomaru đứng đó chờ , ta nhẹ nhàng đến gần hắn “Sess”
Hắn nhẹ nhìn ta, ta cười với hắn
“thời gian quả là người ta thay đổi” ta đến cạnh hắn, dõi theo ánh
mắt của hắn, cánh đồng hoa cải tới mùa nở màu vàng rực nổi bật, nhuộm vàng cả một khu vực, thấp thoáng trong đồng hòa là những vị khách bé nhỏ ghé thăm như bướm, ong. Làn gió thổi qua, khiến cả cánh đồng theo chiều gió đung đưa
Ta nắm lấy bàn tay to rộng của hắn, hắn giật mình vì hành động của ta, nhìn xuống cơ thể tháp bé của ta, ta ngước mặt đối mắt với hắn, cả hai ta nhìn nhau không nói một lời, không gian yên tỉnh nay chỉ có tiếng gió thổi, tiếng xào xạc của lá cây, tiếng chim hót ríu ít
“Sess” ta nhẹ giọng gọi hắn, cầm lấy tay hắn chạm vào má ta, ta do dự muốn hỏi hắn, muốn biết hắn còn tình cảm với ta không, muốn biết rằng câu trả lời hơn trăm năm trước bây giờ có thể trả lời không?
“Sess… ngươi…ngươi còn nhớ trước khi ngươi đi chinh chiến với tộc Hắc Khuyển, ngươi đã nói gì không?”
Lần đầu tiên ta nhìn thấy ánh mơ hồ của hắn, có lẽ hắn đang nhớ lại…
Ta gần như nín thở chờ câu trả lời của hắn, ánh mắt mở to không dám chớp chờ đời cái gật đầu của hắn, ta hồi hộp sợ hãi, ta sợ hắn sẽ nói “không nhớ”
Khi hắn chuẩn bị nói gì đó, Mai từ trong nhà gọi tới “Tiểu thư Tatsu, thuốc ta đã bốc xong”
Ta giật mình, lúng túng để tay hắn xuống, lớn giọng trả lời ‘ừ, ta biết rồi”
Ta xấu hổ, hai bên má nóng như lửa đốt, ôi ta làm gì thế này, cố lấy lại bình tĩnh đi vào trong, ta bước được bước đã bị Sesshomaru kéo lại, chợt nhận ra tay mình còn nắm lấy tay hắn, muốn bảo hắn buông nhưng tay hai người đã nắm chặt
Mắt hắn đã không còn vẻ lạnh lùng thay vào đó là anh mắt nhu hòa mong chờ “ta cần nghe câu trả lời của ngươi ngay bây giờ”
Mắt ta cảm thấy nóng rát, chủ động ôm lấy thân hình to lớn của hắn “Sesshomaru, lúc trước ta rất muốn ngay lập tức trả lời ngươi, nhưng ta là con người, tuổi thọ sẽ ngắn hơn ngươi rất nhiều, ta sợ khi ta đi rồi ta sẽ để ngươi lại một mình, sẽ làm tốn thương ngươi, ta sợ rất nhiều…”
Ta ngước mắt nhìn hắn tiếp tục nói “ nhưng khi ta có thể nhớ lại tất cả, điều đầu tiên ta lo lắng cũng chính là ngươi, ngươi có quên ta sau quãng thời gian dài dẵng, có hận ta vì ta đã bỏ ngươi lại”
Hắn im lặng nghe ta nói, bàn ta phải hắn nhe nhàng vuốt lưng trấn an ta
“Sess… ta… ta muốn ở bên cạnh ngươi, dù có chuyện gì xảy ra, lúc trước, bây giờ và cả mãi mãi về sau… Sess ta vẫn luôn muốn bên cạnh ngươi và… yêu ngươi”
Bàn tay hắn khựng lại, nheo mắt nhìn ta, lạnh lùng nói “ ngươi khẳng định chứ”
Ta gật đầu
Hắn cúi đầu tóc rồi hôn trán ta, đôi môi lạnh của hắn khiến cả cơ thể ta có chút ấm áp, ta rất vui vì hắn không cự tuyệt ta, hắn đang trả lời ta thay vì lời nói mà dùng hành động
“dù cho xảy ra chuyện gì, ngươi cũng mong rời khỏi ta” hắn buống lời đe dọa cảnh cáo ta, ta có chút dở khóc dở cười, quả là phong cách của Sesshomaru, lúc nào cũng bá đạo thế này nhưng thôi, lỡ thích hắn rồi dù hắn có thế nào, ta vẫn sẽ ở bên cạnh hắn cho đến khi không thể nữa
“chỉ cần ngươi không có nữ nhân khác, ta sẽ vĩnh viễn không rời ngươi”
“sẽ không… ngoài ngươi ra…sẽ không có bất cứ nữ nhân nào cả”
Thỏ: ôi chòi oi, bây giờ Thỏ mới phát hiện mình không giỏi viết tình cảm lỡn mợn, chết Thỏ rồi làm sao đây, thỏ đang viết truyện tình cảm mà TT^TT
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!