Nhật Lệ - Chương 83
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
24


Nhật Lệ


Chương 83


Sói Tuyết đang đứng cạnh tôi ở gần khu buôn bán lớn của Quang thành. Xung quanh im lìm vắng vẻ, khác hẳn với nhịp sống náo nhiệt thường ngày. Hầu hết các ngôi nhà đóng kín cửa. Trên đường phố tiêu điều thấp thoáng mấy bóng người di chuyển vội vã. Từng đợt gió hoang vu luồn lách qua con ngõ trống trải, phát tán luồng khí âm u. Khung cảnh như được bao phủ bởi lớp khói mờ ảm đạm.

Khó khăn lắm tôi mới tìm thuê được một con Phương điểu khác để bay về lâu đài. Suốt cả quãng đường đều cảm thấy bất an kỳ lạ, tựa có thứ gì đó nhộn nhạo trong dạ dày sắp sửa trào lên cổ họng. Xa xa, vùng trời trên Đông Nghi đài lác đác mấy chấm đen từ các hướng bay về tụ hội, cơ hồ đang xảy ra chuyện gì đấy rất nghiêm trọng. Càng tới gần, linh cảm xấu mỗi lúc một trở nên mãnh liệt.

Chỉ còn cách một khoảng không xa lắm, tôi phóng tầm mắt về phía trước, trông thấy bên ngoài cổng thành là vùng đen nghìn nghịt đầu người. Tia sáng phép thuật đan lẫn vào nhau, những thân xác đổ xuống và mùi máu tanh men theo hơi thở chết chóc lởn vởn giữa không khí. Ánh mặt trời cũng không thể xua tan vẻ u ám ngập tràn khắp các ngóc ngách, toả ra từ cặp mắt đối địch, từ thứ binh khí vô cảm và những linh hồn vùng vẫy. Ngay bên dưới đây, chiến tranh đang diễn ra mang theo tất cả sự tàn khốc và tang thương vốn có.

Tôi tìm kiếm bóng dáng Nhật Vũ giữa đám người. Không khó để nhận ra hắn với chiếc vương miện nạm ngọc nổi bật cùng áo giáp hoàng kim đang được che chắn phía sau, xung quanh là đội cận vệ cùng mấy vị đại thần. Bất chợt hắn ngẩng đầu lên như có linh cảm. Bắt gặp tôi, tròng mắt nâu lộ rõ vẻ kinh ngạc rồi hàng lông mày lập tức nhíu lại, pha trộn giữa giận dữ cùng lo lắng. Từ khoảng cách xa tôi vẫn cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, bèn nở nụ cười trấn an khẽ khàng.

Phía đối diện là Địa quân cùng đám nghịch thần về phe ông ta, có mấy khuôn mặt dễ nhận biết xen lẫn những kẻ xa lạ. Trong đấy nổi bật nhất là tên thủ lĩnh Hội Thiết Sát với chiếc mặt nạ đỏ đặc trưng, để lộ tròng mắt xanh lam của người Hải Miên. Tới giờ phút này, hắn đã có thể tự do phơi bày thân phận của mình, để mái tóc vàng óng buông dài trên lưng áo đen tuyền như những dải tơ mỏng trườn giữa bóng tối. Ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn sắc nhọn và đầy đe dọa như mọi khi.

Trông thấy hắn, trong đầu chợt nảy sinh nhiều phỏng đoán. Hắn đang đứng sát bên Địa quân, vị trí dành cho người được tin tưởng nhất. Viên Huyết ngọc bay lơ lửng trước mặt bọn họ đã chuyển sang màu máu đỏ rực, tỏa ra nguồn năng lượng mênh mông phủ khắp chiến trường rộng lớn. Tôi biết, những linh hồn không thể trông thấy bằng mắt thường đang dịch chuyển theo dòng sức mạnh ấy. Nét mặt Địa quân tập trung và trấn tĩnh. Cơ hồ có thể cảm nhận luồng khí u ám chậm rãi vờn quanh người ông ta.

Tức khắc hàng loạt nghi vấn chạy vụt qua não.

Địa quân vừa sở hữu năng lực Khiển hồn của người Hải Miên, vừa có khả năng điều khiển Huyết ngọc như chủ nhân thực thụ của nó, đối tượng lẽ ra phải mang dòng máu hoàng tộc. Trong khi Địa quân mà tôi biết trước kia không phải kẻ đặc biệt như thế. Càng quan sát ông ta, nỗi ngờ vực càng dâng cao. Rõ ràng không loại trừ trường hợp đây là kẻ giả mạo và Địa quân thật sự đã chết.

Chợt có bóng người vừa xuất hiện thu hút tầm mắt tôi. Lam Hương đang nhìn về phía này, tà váy xanh thẫm của nàng đung đưa theo gió bụi mờ mịt. Mái tóc dài tới eo nhuốm đầy thứ ánh sáng heo hắt. Tôi dùng Ẩn âm nói với nàng một câu, đợi nàng gạt bỏ sự do dự, cưỡi Phương điểu bay về phía mình. Thế rồi cả hai cùng hạ cánh xuống khoảng đất trống bên rìa chiến trường.

Lam Hương đứng đối diện tôi với gương mặt đầy lo ngại, dùng giọng điệu chân thành khuyên tôi mau rời khỏi nơi nguy hiểm này. Tôi khẽ mỉm cười tiến gần về phía nàng, vừa đi vừa nói.

“Ta cần sự giúp đỡ của ngươi trong việc giải trừ Tịch thuật.”

Ngay tức khắc ánh mắt nàng chuyển sang vẻ ngạc nhiên. “Ngươi thật sự biết cách hóa giải?”

“Đúng.” Tôi khẳng định. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một bước chân. Tôi nghiêng đầu thì thầm. “Và ta chỉ tiết lộ cho người mình tin tưởng nhất.”

Giây tiếp theo, Lam Hương ngẩng phắt dậy với cặp mắt sửng sốt tột độ. Đôi đồng tử dãn ra phản chiếu vẻ mặt tôi đầy thản nhiên. Hơi máu lan tỏa trong không khí quyện lẫn nghi hoặc cùng thất vọng, tạo thành thứ mùi tanh tưởi đáng ghê tởm. Lưỡi dao vừa rút ra khỏi bụng nàng, máu liền tuôn xuống xối xả thấm ướt lớp vải mỏng, rơi rớt đầy mặt đất những giọt nóng hổi.

Tôi đang đứng cách một khoảng an toàn sau phép Dịch chuyển tức thời, thờ ơ quan sát kẻ mà mình đã từng coi là ân nhân. Cơn đau bao trùm nàng ta khiến khuôn mặt vặn vẹo, tựa lớp tẩy trang vô hình gột rửa chiếc mặt nạ mĩ miều, phô bày những đường nét chân thực. Vẻ ngỡ ngàng qua đi nhanh chóng, thay thế bằng cặp mắt dửng dưng lạnh lùng. Các ngón tay vẫn bịt chặt vết thương, Lam Hương đứng thẳng dậy, hơi nhếch miệng cười. Nụ cười bình thản tới cay mắt.

Thật mỉa mai khi nàng đã không đề phòng tôi, y hệt cái cách tôi không đề phòng nàng trước kia. Chắc bởi nàng vẫn tưởng tôi là con lừa ngây thơ, dễ dàng bị dắt mũi.

“Không ngờ ngươi sẽ xuống tay dứt khoát đến vậy.” Nàng nói với điệu bộ đầy cảnh giác.

Tôi nắm chặt chuôi dao trong tay, cố giữ giọng điệu khỏi nao núng.

“Các ngươi đã giết hắn.”

Ký ức về ngày hôm ấy rõ rệt như vừa mới trải qua. Tôi sẽ không bao giờ quên mình và Nhật Huy đã đau đớn tới mức nào. Họ hành hạ chúng tôi, lợi dụng triệt để đến tận cùng. Một cái bẫy tinh vi mà kẻ đang đứng trước mặt dịu dàng kéo tôi dẫn vào. Chiếc mặt nạ da người mới hoàn mỹ làm sao. Nếu không phải phát hiện ma trận khóa linh lực được lồng ghép trong ảo ảnh nàng tạo ra, chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ nghi ngờ hay có thể tự tay lột xuống tấm mặt nạ xảo quyệt đó.

Nàng hóa thân vào vai kẻ bị hại như một diễn viên tài ba, cùng lúc năm lần bảy lượt cứu tôi kịp thời và cũng đầy ngẫu nhiên. Thiện ý giả tạo dựng lên vở kịch mua chuộc lòng tin kéo con mồi sa bẫy thật dễ dàng. Tôi không biết nàng tiên tri được những gì về mình, nhưng dường như mỗi bước đi của nàng ngay từ đầu đã chứa đầy toan tính.

Và giờ đây, nàng bình thản đón nhận ánh nhìn thù địch của tôi không chút né tránh, nói với giọng vô cảm.

“Nếu đã hận ta thì cũng nên hận chính mình. Đừng quên hắn vì ngươi mà chết.”

Thấy sắc mặt tôi biến đổi, nàng tiếp tục. “Ngoài ra, việc ta lừa ngươi là thật nhưng việc ta cứu ngươi cũng chẳng phải giả. Chúng vẫn luôn e sợ biệt năng của ngươi. Kẻ biết quá nhiều ắt không thể sống sót.”

Tôi im lặng ném cho nàng nụ cười châm chọc.

“Cứu ta bằng việc nói cho chúng biết giá trị lợi dụng? Thật đáng cảm kích làm sao.”

“Sự lợi dụng đổi lấy tính mạng ngươi, lẽ nào không đáng giá? Cái chết của tên kia cũng chẳng phải vô nghĩa. Ít ra, hắn đã đổi được cho ngươi lá bùa hộ mệnh quan trọng nhất.”

Tôi nhíu mày siết chặt tay, kiềm chế không để lộ vẻ rối loạn. Thế rồi bóng người trước mặt loạng choạng ngã xuống với nét mặt hoang mang xen lẫn ngỡ ngàng. Tôi ung dung tiến lại gần, cúi đầu quan sát Lam Hương đang cắn chặt môi cố kháng cự nhưng cuối cùng vẫn phải buông xuôi bất tỉnh. Nàng đã có thể lồng ma trận vào ảo ảnh thì tôi cũng có thể tẩm thuốc vào lưỡi dao. Chẳng qua là gậy ông đập lưng ông mà thôi. Thông tin moi từ trí óc nàng sẽ hữu dụng hơn nhiều so với lời nói phát ra từ miệng một kẻ lừa gạt.

Có điều việc khống chế diễn ra thuận lợi tới mức đáng ngờ. Tôi hồ nghi Lam Hương vẫn đang che giấu thực lực cho đến tận giờ phút này. Giống như việc nàng từng đánh lừa khả năng Đọc tâm của tôi, để tôi thấy những gì nàng muốn cho tôi thấy mà cứ ngỡ bản thân ở thế chủ động. Hiện tại nàng vừa bị thương nặng vừa ngấm thuốc mê, pháp lực ở trạng thái yếu ớt nhất nên hy vọng phép Xuyên thấu sẽ có tác dụng.

Tôi cẩn trọng cúi người chạm vào cánh tay Lam Hương, đồng thời dồn linh lực tập trung vào trí óc, sẵn sàng cho sự kết nối thần thức. Bất chợt có đợt gió mạnh thổi vụt qua mang theo bóng trắng lướt ngang tầm nhìn. Trong nháy mắt thứ đang chạm phải biến thành khoảng không trống trải. Thân thể Lam Hương biến mất, chỉ còn vệt đất với dấu hiệu ma sát chứng tỏ có người vừa nằm trên. Phép Dịch chuyển quá nhanh và quá chuẩn xác. Tôi ngẩng đầu dậy, xung quanh đã không một bóng người.

Nhưng tôi có thể cảm nhận được nó, Tinh cầu của lão Trần. Nó được trộn lẫn với nguồn linh lực xa lạ khác.

Trong tiềm thức dường như đã hiểu ra điều gì.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN