Nhạt Màu - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Nhạt Màu


Chương 20


Vì để đề phòng ngộ nhỡ, Tụng Nhiên đã lên mạng kiểm tra và xác định thời kỳ ủ bệnh của bệnh thủy đậu ít nhất là mười ngày, nên tâm trạng cậu cũng bình tĩnh lại.

Mười ngày, đủ dài rồi.

Dù cho cậu có xui xẻo bị nhiễm thì cũng phải chờ Hạ tiên sinh về nước xong mới có thể xuất hiện triệu chứng. Đến khi đó cậu đã hoàn thành nhiệm vụ chu đáo, trả Bố Bố khỏe mạnh vui vẻ trả cho Hạ tiên sinh. Còn bản thân mình nhiều lắm thì cũng chỉ nằm nhà mấy ngày, rèn luyện hệ thống miễn dịch lười biếng, thuận tiện tăng cường kỹ năng sinh tồn. Độc thân 23 năm, không cha không mẹ không bạn trai, mỗi lần sinh bệnh Tụng Nhiên đều ỷ vào sức khỏe tốt, một mình gắng gượng chống đỡ đến cùng, chưa từng tự thương xót mình.

Chỉ cần không phải bệnh nặng thì chịu đựng là có thể vượt qua, cùng lắm thì khó chịu mấy ngày thôi.

Đây là kinh nghiệm mà cậu đã rút ra được từ năm này qua năm khác.

Nhưng mà có lẽ uy lực của flag cắm xuống quá mạnh, hiệu quả lập tức có ngay, nó đã đuổi thời kỳ ủ bệnh mười ngày trong truyền thuyết biến mất không thấy tăm hơi. Xế chiều hôm đó, Tụng Nhiên đột nhiên sốt cao.

Lúc ấy Bố Bố đang chuẩn bị ngủ trưa, Tụng Nhiên kể một câu chuyện nhỏ trước khi ngủ cho bé nghe. Cậu vốn định kể chuyện xong sẽ tiếp tục hoàn thành bản vẽ, nhưng không ngờ càng kể mắt cậu càng nặng. Cơn buồn ngủ liên tục dâng lên, cậu nhẹ buông tay nghiêng người một cái rồi mơ mơ màng màng tựa lên đầu giường mê man, sách tranh cũng trượt ra ngoài.

Giấc ngủ này của cậu khiến nhiệt độ cơ thể như chuồng ngựa hỏng cửa, mấy chục con ngựa mất cương điên cuồng chạy ra ngoài, nhất thời lọt vào khu vực nguy hiểm.

Hai lá phổi nóng hừng hực giống như bị rót trăm cân ớt chỉ thiên xay nát vào họng, nước ớt đỏ sẫm ngấm vào từng tế bào phổi. Không khí cuồn cuộn sóng nhiệt, mồ hôi ướt đẫm lưng, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu chảy dọc từ cổ xuống, giống như đang ở trong những ngày tam phục* nóng bức ngột ngạt nhất của thành phố S.

*Tam phục chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu.

Tụng Nhiên bị nhiệt độ hun đến khó chịu, nhưng ý thức vẫn mơ màng không rõ. Cậu cứ nghĩ Bố Bố lại phát sốt, bèn muốn định dậy đo nhiệt độ cơ thể cho bé, nhưng tay chân lại mệt mỏi như một nhúm sáp nến bị hòa tan rải lên giường, xúc cũng không dậy nổi.

Đến khi cậu gắng gượng ngồi dậy, trước mắt lại mờ ảo chóng mặt, bóng mờ lắc lư liên tục. Dạ dày cuộn trào từng cơn dữ dội, những thứ trong đó chen nhau muốn vọt ra khỏi cổ họng. Tụng Nhiên vội vàng vịn tường lảo đảo đến nhà vệ sinh, loạng choạng chân nam đá chân chiêu như giẫm phải bông. Cuối cùng cũng đến được nhà vệ sinh, bắp chân bỗng mềm nhũn, Tụng Nhiên gục xuống đất ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, suýt nữa chúi đầu vào nước.

Tụng Nhiên nôn chừng hai phút đồng hồ, gần như nôn nửa cái mạng. Trong cơn hoảng hốt cậu nhớ ra điều gì đó, bèn cố gắng níu bồn cầu đứng lên, chống tay lên bồn rửa mặt nhìn vào gương.

Tầm mắt vì sốt cao mà lờ mờ không rõ, Tụng Nhiên phải nheo mắt nhiều lần ghé sát vào gương mới nhìn thấy được – Trên má phải của cậu có một nốt đỏ.

Duỗi tay sờ, hơi ngứa.

Tụng Nhiên ngây người một hồi lâu mới mở vòi vốc bụm nước lạnh lẽo hất lên mặt.

Trong phòng ngủ, điện thoại đang rung dưới gối đầu. Tụng Nhiên đang ở phòng vệ sinh không nghe thấy, Bố Bố thì nằm bên kia giường đang ôm thỏ nhỏ ngủ say, cũng không chú ý điện thoại đang rung.

Điện thoại rung liên tục ba lần mới tối xuống, bên kia đã từ bỏ không gọi nữa.

Hạ Trí Viễn nhét điện thoại vào túi áo, ngồi vào ghế phụ ô tô.

Suy nghĩ muốn gọi điện thoại cho Tụng Nhiên của anh đến rất bất ngờ, anh cũng không rõ lý do. Dù sao thì trước đó anh chưa từng gọi cho Tụng Nhiên vào buổi chiều.

Hôm nay lại càng không có lý do gì.

Công việc hai ngày nay của anh cực kỳ bận rộn, quả thật không dành ra được chút thời gian rảnh. Bắt đầu từ tám giờ sáng sớm công việc đã không dứt, mãi đến tám giờ tối, tham dự bốn cuộc họp. Sau khi tan việc thì lái xe đến San Jose, vội vàng ăn tối ở sân bay, sau đó lại lên chuyến bay lúc chín giờ rưỡi đến Los Angeles. Ngày mai anh phải tham gia một hội nghị bảo mật dữ liệu có uy tín trong ngành. Cuộc hội nghị này kéo dài liên tục ba ngày, anh chỉ có thể dành ra một buổi sáng để đại diện cho tổ nghiên cứu và phát minh của SwordArc lên diễn thuyết. Ngay sau đó là ba cuộc phỏng vấn kỹ thuật với đối tượng là các nghiên cứu sinh tiến sĩ cũng tham dự hội nghị, để họ khỏi phải bay một chuyến đến thung lũng Silicon. Phỏng vấn xong anh phải đặt chuyến bay sớm nhất trở về Palo Alto, giao hai ngày rưỡi hội nghị còn lại cho các đồng nghiệp.

Công việc liên tục ngày đêm không nghỉ, tâm tư của anh đã bị sự nghiệp chiếm cứ hết, vốn không nên nghĩ đến Tụng Nhiên chưa từng gặp mặt,

Nhưng khi máy bay chậm rãi đáp xuống đường băng lúc nửa đêm, hoàn toàn tiến vào mái vòm sân bay, khi anh cầm cặp tài liệu ra khỏi cửa, lấy điện thoại ra thoát chế độ máy bay, việc đầu tiên Hạ Trí Viễn làm chính là mở danh bạ, nhấn xuống cái tên Tụng Nhiên.

Trong lòng anh bỗng có một nỗi bất an không tên, nó đang giục giã anh phải nhanh chóng gọi điện cho Tụng Nhiên, nghe giọng nói của chàng trai trẻ tuổi ấy, xác nhận hôm nay cậu bình an vô sự.

Nhưng bên kia mãi không ai nghe máy.

Chờ đến khi rời khỏi sân bảy, Hạ Trí Viễn đã liên tục gọi ba lần mà vẫn không thấy Tụng Nhiên trả lời. Anh cố thuyết phục mình rằng bây giờ đang là lúc nghỉ trưa, có lẽ Tụng Nhiên đang cùng ngủ với Bố Bố. Cứ để sáng mai liên lạc lại cũng không muộn, nên anh tạm thời bỏ chuyện này xuống. Lúc đến hội trường khách sạn đã hơn mười hai giờ đêm, cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều rất mệt mỏi. Hạ Trí Viễn cởi sơ mi cà vạt ra, tiện tay treo lên tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm tắm nước nóng, uống một nửa ly rượu vang như thường lệ rồi cởi áo chìm vào giấc ngủ.

Ba giờ sáng, mộng đẹp đột ngột dừng lại.

Hạ Trí Viễn mở mắt ra. Ngoài cửa sổ vẫn đen kịt, bóng xám của những tòa nhà cao tầng chồng lên nhau, dần dần khắc trên trần nhà, lộ ra vẻ quạnh quẽ mà chật chội. Anh không tài nào yên lòng được, bèn lấy di động ra gọi một cú điện thoại cho Tụng Nhiên.

Lần này đã gọi được.

Bên kia truyền đến tiếng ho khan nhẹ nhàng cố nén, sau đó là giọng nói khàn khàn của Tụng Nhiên: “Hạ tiên sinh? Anh… Anh tìm rồi hả?”

Hạ Trí Viễn nghe xong đã biết bất thường, xoay người ngồi dậy hỏi: “Tụng Nhiên, cậu làm sao thế hả?”

Chừng năm giây sau, Tụng Nhiên mới chậm chạp trả lời: “Tôi, tôi không sao. Bố Bố cũng rất khỏe, hôm nay… Tôi đang chăm sóc bé, bé… Ừm, lại mọc thêm mấy nốt đậu, không nghiêm trọng lắm đau, cũng không sốt nữa… Tôi bôi thuốc cho bé rồi, là loại, loại mà bác sĩ kê đơn ấy…”

Giọng điệu của Tụng Nhiên rất yếu ớt, là yếu ớt dù cố gắng hết sức chống đỡ cũng không che giấu nổi: Tốc độ nói chậm chạp, phát âm không rõ ràng, chọn từ đơn giản, nói chuyện bừa bãi, hoàn toàn không nắm được trọng điểm. Những dấu hiệu này nói cho Hạ Trí Viễn biết trạng thái tinh thần của Tụng Nhiên lúc này không ổn lắm, tư duy cũng rất lộn xộn.

Trong điện thoại truyền đến tiếng ồn ào huyên náo liên tục không ngừng.

Hạ Trí Viễn sinh nghi, bèn hỏi: “Cậu đang ở đâu vậy?”

“Ừm… Ở, ở bệnh viện.” Rõ ràng Tụng Nhiên có do dự một chút, âm lượng yếu đến nỗi gần như không thể nghe rõ: “Ở bệnh… Bệnh viện thuộc đại học F ấy.”

Đúng lúc này, tiếng loa trong bệnh viện lại vang lên. Hạ Trí Viễn lắng tai nghe, bắt được bốn chữ “Cấp cứu khẩn cấp”. Tại sao Tụng Nhiên lại ở chỗ cấp cứu khẩn cấp?

Sự nghi ngờ trong lòng anh càng nặng thêm: “Một mình cậu hay là cả Bố Bố nữa?”

Một vấn đề đơn giản như vậy mà Tụng Nhiên phải suy nghĩ đến ba giây: “Một mình.”

“Sao lại đi bệnh viện?”

“Ơ, tôi…” Tụng Nhiên lắp bắp một lúc rồi mới ngập ngừng: “Tôi đến lấy… Lấy thuốc cho Bố Bố.”

Hạ Trí Viễn không nói lời nào.

Anh đã nghe ra được Tụng Nhiên đang nói dối.

Sự im lặng bao phủ hai người, Tụng Nhiên tựa vào lưng ghế chờ khám bệnh lạnh lẽo, trán gối lên mu bàn tay. Cậu mơ màng nghĩ, có lẽ hạ tiên sinh đã phát hiện ra có điều không đúng rồi.

Tại sao cứ phải nói dối hết lần này đến lần khác chứ?

Với trạng thái tinh thần hiện giờ của cậu thì vốn không bịa ra được một lời nói dối chu đáo được, nhưng cậu vẫn cố chấp, không đụng tường nam quyết không quay đầu lại. Tụng Nhiên vẫn cố ôm lấy một tia hi vọng bé nhỏ, vẫn muốn tiếp tục giấu diếm Hạ tiên sinh.

Quá ngây thơ.

Ngây thơ đến nỗi bản thân cậu cũng muốn cười.

Tụng Nhiên đỡ cái trán nóng bừng, trong đầy đều là những suy nghĩ linh tinh. Cậu bắt đầu xoắn xuýt những chi tiết nhỏ không quan trọng: Rốt cuộc thì tại sao Hạ tiên sinh lại phát hiện được? Là nhà thuốc của bệnh viện kia không mở cửa vào ban đêm, hay là giọng điệu của cậu không đủ tự nhiên?

Câu nói vừa rồi… Anh ấy nói thế nào ấy nhỉ?

Chẳng tài nào nhớ nổi.

Cậu sốt tới 39 độ, suy nghĩ hỗn loạn, nói xong là quên hết. Cứ ngơ ngơ ngác ngác cố nhớ lại hồi lâu như vậy, cuối cùng Tụng Nhiên bị Hạ Trí Viễn gọi một tiếng tỉnh lại: “Đến lượt cậu rồi kìa.”

“Hả?”

Tụng Nhiên lắc lư cái đầu đang căng trước đau đớn.

Hạ Trí Viễn nói: “Loa vừa gọi cậu vào, cậu cứ đi tiêm đi, chờ lát nữa gửi tin nhắn trả lời tôi.”

“A, được… Tôi đi tiêm…”

Bị người lật tẩy đến nước này, Tụng Nhiên đã không còn mặt mũi nào để giấu diếm nữa, dù sao cũng không còn lỗ hổng nào để mà che. Y tá mở cửa ngó ra gọi tên, Tụng Nhiên đứng lên, trước khi vào lại nói: “Hạ tiên sinh, Bố Bố không ở nhà một mình đâu, trước khi đi tôi có nhờ Lâm Hủy… Cô ấy nói sẽ chăm sóc Bố Bố thay tôi…”

Hạ Trí Viễn ngắt lời cậu: “Đi tiêm trước đi.”

“…Ừm.”

Tụng Nhiên lau mặt qua quýt một cái, giữa kẽ tay có giọt nước nóng bỏng. Cậu quá quẫn bách, cũng quá lúng túng. Tâm trạng tiêu cực khiến nỗi đau trên cơ thể như tăng gấp đôi, hốc mắt ẩm ướt.

Trên mông bị tiêm một mũi, vài phút sau thì kết thúc.

Tụng Nhiên khoác chiếc áo lông tựa vào hành lang, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, khi lạnh thì khớp xương cũng phát run, mà lúc nóng thái dương ướt đẫm mồ hôi. Cậu không dám gửi tin nhắn trả lời cho Hạ Trí Viễn, chỉ biết cầm chặt điện thoại như muốn bóp nát màn hình. Nhưng trong mắt người khác, bây giờ cậu yếu ớt đến nỗi ngay cả điện thoại cũng cầm không được, chỉ nắm hờ trong tay, chỉ chực tuột xuống.

Lần lữa hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hạ Trí Viễn chủ động gọi lại.

Trừ những cuộc gọi thương mến mỗi tối như thường lệ, đây là lần thứ ba Hạ Trí Viễn gọi điện thoại cá nhân cho Tụng Nhiên. Vốn cậu nên mừng rỡ như điên mà lật cuốn sổ nhỏ ra, đánh dấu tích cuối cùng. Nhưng bây giờ, cậu không dám nhận điện thoại.

Cậu sợ sẽ bị Hạ Trí Viễn chất vấn, tại sao đã hỏi bố mẹ rồi mà vẫn mắc bệnh thủy đậu.

Biết trả lời thế nào đây?

Nói tôi vẫn luôn nói dối, chứ thực ra tôi là một đứa trẻ không ai cần ư?

Cậu không muốn tiếp tục trải qua cảnh tượng lúng túng khi bị người vạch trần trước mặt nữa.

Lúc còn học tiểu học, Tụng Nhiên không có người đưa đón. Mấy đứa trẻ cùng lớp rất thích bắt nạt cậu, chế giễu cậu không cha không mẹ. Tụng Nhiên sẽ cậy mạnh nói bố mẹ mình đi làm ăn xa, bịa ra một câu chuyện có đầu đuôi đàng hoàng. Vì để bảo vệ lời nói dối này, lúc tan học cậu không dám về thẳng viện mồ côi mà đi một con đường ngược lại, lang thang mãi cho đến tối mới về. Mấy thằng nhóc trong lớp bị hù dọa, từ đó cậu mới thoát khỏi bắt nạt.

Một ngày nào đó, cậu bị cô giáo gọi lên bục giảng, nhận được một bông hoa và một chiếc bánh ga tô nhỏ.

Cô giáo dùng giọng ấm áp nói, Tụng Nhiên là bạn nhỏ đặc biệt nhất trong lớp chúng ta. Bạn ấy là trẻ mồ côi, sống ở “Gia đình hy vọng”, nhưng vẫn kiên cường và lạc quan, chưa từng oán trách số mệnh. Hôm nay là sinh nhật Tụng Nhiên, chúng ta cùng hát bài chúc mừng sinh nhật để tặng bạn ấy một lời chúc mừng chân thành.

Thế là, trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật cao thấp không đều, con đường dài Tụng Nhiên đi lòng vòng mấy tháng thành vô ích, chút tôn nghiênm đang thương cậu cố gắng giữ gìn kia… Cũng bất ngờ tan thành bọt nước.

Từ đó về sau, Tụng Nhiên không chịu tổ chức sinh nhật nữa.

Cậu nghĩ mãi mà không rõ, tại sao thân phận cô nhi lại như một vết nhơ? Ai ai cũng biết bị cha mẹ vứt bỏ không phải là lỗi của trẻ con, nhưng thân phận này vẫn “Không vẻ vang” như cũ. Cậu cố gắng tránh nói về quá khứ với người khác, dù có nói cũng sẽ gắng nói thật mơ hồ, bịa ra một “Gia đình lớn”, nói trong nhà có rất nhiều em trai em gái.

Nửa thật nửa giả sẽ khiến bản thân an tâm, mà cũng không để người khác thương hại.

Cậu dùng lý do giải thích như vậy để nói cho Hạ tiên sinh, vốn sẽ bình an vô sự, nhưng không ngờ lần bệnh thủy đậu đột ngột của Bố Bố lại gây ra phản ứng dây chuyền, chọc thủng lời nói dối của cậu.

Tụng Nhiên cảm thấy luống cuống, tựa như năm đó cậu mờ mịt đứng trước bục giảng, nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước của cô giáo phá nát bí mật mà cậu che giấu chặt chẽ dưới đáy lòng trước mặt mọi người.

Điện thoại vẫn rung, không ngừng chấn động đến đầu ngón tay nóng rực. Tụng Nhiên biết không thể tránh khỏi được, đành phải bất chấp nhận điện thoại.

“Tiêm xong rồi à?”

Hạ Trí Viễn khoác áo choàng tắm đứng trên bàn, một tay chống ở đằng sau. Anh cau mày, giọng điệu không còn dịu dàng như lúc trước nữa.

Tụng Nhiên nghe được sự tức giận của anh bèn rụt cổ: “Tiêm xong rồi.”

“Nhiệt độ cơ thể là bao nhiêu?”

“39.””

“Sốt tới 39 độ còn không chịu nói thật, coi tôi là người ngoài à?”

Hạ Trí Viễn vừa giận vừa lo, cảm giác phiền muộn khó nói bỗng xông lên đầu, âm lượng cũng bất giác cao hơn một chút. Tụng Nhiên rụt người đến mức gần như không còn cổ, cả khuôn mặt đều vùi vào trong áo lông, nhỏ giọng nói: “Không phải, tôi không coi anh là người nhà, chỉ là…. Không dám nói cho anh.”

“Không dám?” Hạ Trí Viễn nhíu mày, “Tôi cách cậu vạn dặm, có thể làm gì cậu được?”

Tụng Nhiên vội vàng lắc đầu, vì lắc quá mạnh nên mắt nổ đom đóm, suýt nữa phải vọt vào nhà vệ sinh nôn thêm lần nữa. Cậu gắng gượng ép xuống, thở hổn hển: “Hình… Hình như tôi bị Bố Bố lây bệnh thủy đậu.””

Hạ Trí Viễn nhíu mày: “Không phải trước đây cậu từng bị bệnh rồi à?”

“Xin, xin, xin lỗi, là tôi lừa anh.” Giọng Tụng Nhiên rất thấp: “Hôm qua… Tôi không gọi điện hỏi.”

Quả thực Hạ Trí Viễn suýt bị cậu làm tức chết rồi, anh dùng sức vỗ bàn một cái: “Tại sao không hỏi?”

Tụng Nhiên lại rụt cổ lại: “Không có chỗ hỏi.”

“Bố mẹ cậu mười giờ đã ngủ rồi hả?”

“Tôi không có cha mẹ!” Tụng Nhiên khó chịu siết chặt vạt áo len, nghiến răng tự giận bản thân mình: “Mấy câu nhà tôi có rất nhiều em trai em gái trước đó đều là tôi lừa anh! Từ nhỏ tôi đã không có ai cần, bị vứt trong viện mồ côi, lúc mới quen sợ bị anh coi thường nên mới bịa ra một lời nói dối. Hôm qua anh bảo tôi gọi điện về nhà, tôi sợ bị vạch trần nên lại nói dối nữa, ai biết hôm nay hết sốt lại mọc đậu, vẫn bị bắt được.”

Ánh mắt Hạ Trí Viễn bỗng nhiên trầm xuống, anh đứng thẳng người dậy.

Anh vốn cho rằng Tụng Nhiên xuất thân từ một gia đình giàu có hòa thuận, vì không từng nếm trải khó khăn của nhân gian nên mới vô tư không lo không buồn. Cậu dùng một cây bút, một trang giấy để giữ lại trí tưởng tượng kì diệu và rực rỡ thời thơ ấu đến tận bây giờ.

Nhưng không ngờ, quá khứ thật sự của Tụng Nhiên lại là thế này.

Tụng Nhiên sốt cao, lý trí khiếm khuyết, trở nên cực kỳ trẻ con. Cảm xúc của cậu vừa bộc phát ra thì không thu lại được, cứ thể tủi thân oán giận lải nhải không ngừng: “Tôi cũng chẳng coi bệnh thủy đậu là việc to tát, sáng nay còn gọi điện thoại cho viện mồ côi để họ tra giúp một cái. Viện mồ côi nói tôi đã từng mắc, nên tôi cho rằng thế là xong. Ai ngờ lại còn trúng chiêu thế này… Làm sao bây giờ, tôi sốt rồi, nhất định không thể nào chăm Bố Bố được. Lúc này mới đòi lại được hai ngày, đã chăm đủ đầu, chuyện cũng chưa kể được bao nhiêu… Quá đáng, ngay cả ông trời cũng ghen tị với tôi, liều mạng ngáng chân tôi…

Nói linh tinh gì thế này?

Hạ Trí Viễn cảm thấy tính cách của Tụng Nhiên thật sự bí ẩn – Bên ngoài có bao nhiêu cởi mở vui tươi thì bên trong có bấy nhiêu mẫn cảm. Thi thoảng logic lại tan vỡ, có thể làm được những chuyện như vừa sinh bệnh vừa tự trách mình, khá là khiến người ta bó tay, chỉ muốn túm lấy hung hăng mắng hai tiếng.

Hạ Trí Viễn bình tĩnh hỏi: “Đã chẩn đoán chính xác chưa?”

“Vẫn chưa.” Tụng Nhiên hầm hừ hờn dỗi: “Khoa Da liễu tan tầm rồi, mang mới có thể đăng ký.”

“Như vậy vẫn chưa chẩn đoán chính xác, cậu đừng lo lắng. Chuyện nói dối kia tôi không trách cậu, cậu đừng nghĩ quá nhiều, yên tâm dưỡng bệnh là quan trọng nhất.” Hạ Trí Viễn căn dặn cậu: “Tiêm xong rồi đúng không? Trước tiên cậu cứ ngồi đó đừng nhúc nhích, chờ năm phút nữa tôi sai người đến đón cậu về nhà.”

Tụng Nhiên lại tùy hứng không cảm kích: “Không thèm, tự tôi đi về. Hai con đường thôi, đi mười phút là đến.”

“Cậu dám đi thử xem.” Hạ Trí Viễn dùng giọng điệu cứng rắn trấn áp cậu: “Mông thành thật dính trên ghế cho tôi. Người đón cậu chưa đến thì một bước cũng không được phép đi.”

________________________

Chương này chưa beta tí gì đâu 😢 các bạn cứ chỉ lỗi typo cho tui nha, hôm sau rảnh sửa một loạt.

Người post: Yến Nhi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN