Nhạt Màu
Chương 22
Đèn đường dưới tiểu khu giống như phụ thuộc vào đám rong rêu dưới chân tòa nhà cao tầng, chỉ tỏa ra ánh sáng nhạt mờ, không chiếu sáng được hết mười hai tầng. Rèm cửa trong phòng ngủ khép chặt, ngăn cản bất cứ tia nắng nào xuyên thấu qua. Cả căn phòng hòa thành một chiếc lồng giam to lớn nhìn không thấy bờ, kín kẽ và tăm tối ngột ngạt, nhốt chặt người ở bên trong.
Ác mộng qua đi, nhiệt độ cơ thể vốn bị thuốc ngăn chặn lại lần nữa mất khống chế.
Tụng Nhiên cố hết sức ngồi dậy, chỉ cảm thấy trong ngực mình có một đám lửa nóng hừng hực đang lan tràn, dạ dày cuồn cuộn không ngừng, chỉ cần cử động nhẹ một cái là cảm giác buồn nôn mãnh liệt lại trào dâng lên. Mồ hôi tuôn ra nhiều đến nỗi áo ngủ và tóc Tụng Nhiên ướt đẫm, dính chặt vào da, hơi thở nóng rừng rực.
Cậu vịn tủ đầu giường, sờ thấy cốc nước Chiêm Dục Văn để lại bèn bưng lên uống một ngụm. Cốc nước lạnh buốt ngấm vào xương, chảy qua cổ họng nóng như thiêu đốt, phần nào khiến hơi nóng giảm xuống một chút, nhưng lại nhanh chóng tăng lên.
Phòng ngủ lặng yên như tờ. Cách một cánh cửa, cậu nghe thấy trong phòng khách có tiếng cười đùa vui vẻ.
Có lẽ Chiêm Dục Văn và Lâm Hủy đang cùng chơi đùa với Bố Bố, là trò cút bắt, khiến Bố Bố liên tục cười nắc nẻ. Tụng Nhiên cầm cốc nước trong tay, im lặng cúi đầu.
Cậu cảm thấy đố kỵ, cũng cảm thấy hoảng sợ.
Căn phòng này thật sự quá tối tăm, rất giống nhà tù giam cầm cậu trong ác mộng. Ác mộng vẫn còn tái diễn, cậu lần nữa bị ngăn cách, nghe thấy tiếng cười vui hoan hỉ bên ngoài, nhưng vì bệnh tật mà không thể gia nhập vào đó. Cơn sốt khiến cảm xúc của Tụng Nhiên trở nên nhạy cảm, suy nghĩ cũng dễ dàng theo hướng cực đoan. Tụng Nhiên đập vỡ một trái tim thủy tinh, không nhịn được mà nghĩ, Chiêm Dục Văn và Lâm Hủy, một người là bác sĩ gia đình mà Hạ tiên sinh thuê, một người là cô giáo mầm non được đào tạo chính quy, nếu như họ thể hiện tốt hơn, liệu rằng sau này Bố Bố sẽ không cần cậu nữa không?
Cậu còn có rất nhiều tình yêu chưa giao ra, nếu Bố Bố đổi người chăm sóc, vậy tình yêu của cậu… Có thể cho ai đây?
Cậu thật sự rất rất muốn có một đứa bé.
Đúng lúc này, hành khúc Pikachu quen thuộc lại vang lên. Tay Tụng Nhiên run lên, non nửa cốc nước bị sánh ra.
Chín giờ rồi.
Điện thoại của Hạ tiên sinh đã đến.
Cậu nghe thấy tiếng cười đùa trong phòng khách nhỏ lại. Bố Bố nhận điện thoại, mềm mại gọi một tiếng “Papa”. Hai bên bắt đầu trò chuyện, chủ đề liên quan đến bệnh thủy đậu, bữa tối và trò chơi. Bố Bố trò chuyện vui vẻ, Chiêm Dục Văn và Lâm Hủy ngồi cạnh thi thoảng lại chêm thêm vài câu. Bầu không khí rất thoải mái, chỉ cần dựa vào giọng điệu cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng trong phòng khách lúc này.
Ánh đèn màu ấp áp, có mèo, có hoa, có tranh vẽ. Bảng màu đủ sắc bày lộn xộn, trên bàn trà là là những món đồ trang trí tự tay cậu làm, bên cạnh sô pha có ba đôi dép bông. Bố Bố gối lên đầu gối người lớn, mắt mày cong cong, mỗi người ngồi đó đều đang cười.
Tụng Nhiên đặt cốc nước xuống, ôm đầu gối trốn trong bóng tối. Mười ngón tay cậu chậm rãi nắm lại, quần ngủ cũng nhăn vì bị siết chặt.
Cậu biết mình đang chờ cái gì.
Trái tim đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch, không ngừng vang vọng trong lồng ngực. Bên tai đầy những tiếng ong ong, cậu càng muốn nghe rõ động tĩnh trong phòng khách thì càng không nghe được gì. Thời gian không ngừng trôi, rốt cuộc Tụng Nhiên không chờ được nữa, bèn vén chăn xuống giường đi tới cạnh cửa, dán tai lên.
Cậu nghe thấy tiếng nhạc dạo mở đầu là bài hát Kẹp Hạt Dẻ – Cuộc trò chuyện đã kết thúc, bên ngoài đang mở “Tom & Jerry” mà Bố Bố thích nhất.
Tụng Nhiên âm thầm lùi về giường, chui vào trong mai rùa che kín tai lại, vùi mặt vào trong gối đầu.
Hạ tiên sinh không nhớ đến cậu. Anh nói chuyện với Bố Bố xong thì cúp máy, vốn không nhớ sau lưng Bố Bố còn có một cái đuôi nhỏ.
Nói câu gì cũng được, dù… Dù chỉ gọi tên thôi cũng được.
Tụng Nhiên đấm vào gối, sau đó lật người lại ngửa mặt lên, uể oải vô cùng.
Cậu cho rằng quan hệ của mình và Hạ tiên sinh có điểm khác so với quan hệ của chủ nhà và bảo mẫu, hàng xóm và hàng xóm. Cậu thích trò chuyện mỗi ngày với anh, thế là suy bụng ta ra bụng người, ngây thơ cho rằng Hạ tiên sinh cũng thích nói chuyện với mình như vậy. Cứ như vậy, Tụng Nhiên cảm thấy điện thoại yêu thương mỗi đêm của Hạ tiên sinh một nửa là dành cho Bố Bố, một nửa chuyên dành cho mình.
Hóa ra… Đó chỉ là chào hỏi lịch sự của chủ nhà dành cho bảo mẫu ư?
Không muốn thừa nhận.
Bởi vì đã trút xuống tình cảm dư thừa, nên Tụng Nhiên rất tủi thẹn khi phải thừa nhận mong muốn quan tâm một cách đơn phương này của mình.
Một giây sau, điện thoại đặt dưới gối đầu bỗng rung lên.
Tụng Nhiên như được tiêm một mũi adrenalin, bỗng mở bừng mắt, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai mà lấy điện thoại ra. Màn hình trong bóng tối sáng đến chói mắt, cậu vô thức cau chặt lông mày, cố chịu cảm giác muốn nôn để nhìn cái tên người gọi hiển thị trên đó.
Hạ Trí Viễn.
Ba chữ này giống như một sợi dây thừng buộc bên hông, lập tức kéo cậu khỏi đáy vực sâu, tảng đá lớn trong lòng Tụng Nhiên đã rơi xuống đất. Cậu thả lỏng nhắm mắt lại để điện thoại trượt xuống gối. Cảm giác vui buồn lẫn lộn ập tới, tủi thân không kịp tan đi, khiến khóe mắt cậu ươn ướt, cổ họng nghèn nghẹn, nhận điện thoại cũng không dám mở miệng.
Tiếng hít thở nặng nề do bị cảm càng rõ ràng hơn trong sự yên lặng.
” Tụng Nhiên?” Hạ Trí Viễn thấp giọng hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
“….”
Tụng Nhiên không nói gì.
Hạ Trí Viễn dừng lại một lúc, lại hỏi: “Tôi đánh thức cậu hả?”
Lúc này Tụng Nhiên mới mệt mỏi đáp lại một câu: “Không có.”
“Nghe giọng cậu không có sức sống cho lắm… Vẫn chưa hết sốt sao? Rất khó chịu hả?”
“Cũng không có.” Tụng Nhiên nghe thấy giọng nói quan tâm của anh, một dòng nước ấm bỗng bao lấy người cậu, khóe môi bất giác cong lên. Cậu ôm chặt chăn hơn một chút, nói: “Hạ tiên sinh, tôi rất khỏe.”
Nói xong vẫn không nhịn được, bèn hỏi tiếp: “Lúc nãy anh gọi điện thoại cho Bố Bố, sao không tìm tôi?”
Giọng điệu của cậu không giấu được cảm xúc trong đó. Hạ Trí Viễn nghe xong thì đã hiểu rõ sự uể ỏi ban nãy là vì đâu mà đến, không khỏi thấp giọng cười một tiếng: “Cậu vì cái này mà không vui à?”
Tụng Nhiên rất xấu hổ, kiên quyết không thừa nhận.
Hạ Trí Viễn bèn giải thích: “Tôi hỏi Bố Bố, thằng bé nói cậu đang ngủ, nên tôi không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi.”
Tụng Nhiên sững sờ ngơ ngác.
Là lý do hợp logic thế ư? Vậy cái đầu sốt đến cháy khét của cậu lúc nãy đã suy nghĩ những thứ lung tung gì thế cơ chứ!
“Không, không đúng!” Cậu cố gắng bắt được một tia mâu thuẫn: “Nếu là vậy thì tại sao giờ anh lại gọi điện thoại cho tôi?”
Hạ Trí Viễn cười cười: “Tôi sợ thật ra cậu không ngủ.”
Tụng Nhiên: “….Hả?”
“Tôi nói là, tôi sợ cậu đang chờ điện thoại của tôi. Đương nhiên, không chỉ là cậu đang chờ.” Hạ Trí Viễn địu dàng nói: “Tụng Nhiên, không phải đã một ngày rồi chúng ta chưa nói chuyện đấy ư?”
Giọng nói của anh đượm ý cười, mang theo một sự thân mật khác lạ, gần như vén lên tầng mập mờ che giấu cuối cùng. Lúc này sức phòng ngự của Tụng Nhiên thấp đến không tưởng, vừa bị anh thả thính một cái, xương cốt cậu mềm đi, mặt mũi nóng bừng, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng như muỗi kêu, nom rất giống một cô vợ nhỏ.
Quá… Quá mất mặt.
Hạ Trí Viễn hỏi cậu khôi phục có tốt không, Tụng Nhiên hạnh phúc đến nỗi hơi choáng váng, bèn lăn lộn trên giường hai vòng, sau đó bắt đầu nói linh tinh. Cậu nói mình khôi phục cực kỳ nhanh với tốc độ đứng đầu vũ trụ, cam đoan ngày mai là có thể xuống đất chạy một nghìn mét.
Hạ Trí Viễn nhếch môi: “Đừng cậy mạnh với tôi, Chiêm Dục Văn nói ít nhất còn phải trông cậu hai ngày nữa.”
“À há.” Tụng Nhiên che mặt, thu hồi dáng vẻ kiêu căng khi nãy: “Vậy hai ngày nữa tôi lại chạy.”
Hạ Trí Viễn: “…”
Đương lúc hưng phấn, đột nhiên Tụng Nhiên nhớ lại gì đó, cả người đang hài lòng bỗng cứng đờ: “Hạ tiên sinh, Chiêm Dục Văn nói, anh… Anh đã điều tra bệnh án của tôi hả?”
“Đúng thế.”
Trái tim Tụng Nhiên vọt lên cổ họng, vô cùng chột dạ: “Vậy trừ bệnh thủy đậu ra, anh còn thấy gì khác nữa không?”
Hạ Trí Viễn cụp mắt suy nghĩ rồi trả lời theo sự thật: “Có.”
Anh biết Tụng Nhiên đang chỉ cái gì.
Hồ sơ bệnh án điện tử của viện mồ côi thành phố T được làm khá cứng nhắc, chúng được làm lần lượt từng trang, sau đó lại chuyển thành các file PDF theo thứ tự. Hạ Trí Viễn nhận được bệnh án của Tụng Nhiên, vốn định xem xét ghi chép về bệnh thủy đậu, không ngờ lại nhìn thấy một cụm chữ chói mắt ngay trang đầu tiên.
Bệnh ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng.
Tuổi chẩn đoán chính xác: Sáu tuổi.
Mấy giây ban đầu quả thật anh phải giật mình, hoàn toàn không thể liên hệ Tụng Nhiên với bảy chữ này được, còn lật bìa lại xác nhận một phen. Cái tên trên bìa được ghi rất rõ ràng, đúng là Tụng Nhiên.
Bệnh tình được miêu tả rất qua loa, chỉ viết ngoáy vài câu. Đại ý là đứa bé này quá sức nhạy cảm với dãy số liên hoàn, dù là nghe hay nhìn thấy đều dễ dàng xuất hiện phản ứng căng thẳng, sẽ đếm số liên tục không ăn không ngủ. Chẳng ai khuyên được cậu, chỉ có thể đợi đến lúc cậu kiệt sức hôn mê mới thôi. Nếu như đọc sai thì còn dễ dàng mắc chứng lo âu cấp độ nặng, sụp đổ cảm xúc, thường xuyên khóc đến nỗi co giật.
Hạ Trí Viễn còn chú ý đến việc ngày chẩn đoán bệnh chính xác chỉ cách cái ngày Tụng Nhiên đi vào viện mồ côi mấy hôm, chứng tỏ lúc Tụng Nhiên nhập viện thì trạng thái tinh thần đã rất không ổn định.
Anh nhớ đến dáng vẻ cười rộ của chàng trai trẻ ấy, hàm răng trắng muốt, lúm đồng tiền lộ rõ, trong mắt vĩnh viễn lóe lên ánh sáng rực rỡ, không hề có bất cứ dấu hiệu của bệnh lo âu.
So với bệnh án, dường như đó là hai người hoàn toàn khác biệt.
Hạ Trí Viễn hiểu rõ, ghi chép trong bệnh án là Tụng Nhiên của mười bảy năm trước. Nhìn qua thì giống như đã hoàn toàn tách biệt, nhưng sự nhạy cảm, dễ giận dữ và tự ti không hề có lý do của Tụng Nhiên lại chính là hậu quả của những gì tuổi thơ cậu phải trải qua.
Anh đã tìm được đáp án, nhưng còn muốn tìm hiểu quá trình trưởng thành của Tụng Nhiên cho rõ ràng.
“Tụng Nhiên, tôi đã thấy trang đầu tiên trong bệnh án của cậu, trên đó viết, khi còn bé cậu từng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế.” Hạ Trí Viễn đổi giọng nhẹ nhàng, an ủi cậu: “Ám ảnh cưỡng chế không phải là chứng bệnh gì nghiêm trọng, rất nhiều người đều có. Tôi có quen vài người bạn, có người thích dọn dẹp nhà cửa, có người thích giẫm lên ô gạch vuông khi đi đi đường, có người ăn khoai tây chiên nhất định phải ăn theo độ dài ngắn, tất cả mọi người…”
“Tôi khác, tôi hoàn toàn khác với người khác.” Tụng Nhiên ngắt lời anh, cười xót xa: “Hạ tiên sinh, anh chưa từng thấy dáng vẻ khi phát bệnh của tôi. Đáng sợ lắm, thật đấy, không lừa anh đâu.”
Cậu nhìn trần nhà đen kịt, ngón tay trống rỗng, đầu ngón tay bất giác run rẩy. Cậu vẽ một chữ số Ả rập trên không, sau đó nhanh chóng siết chặt nắm đấm, giữ thật chặt các ngón tay, không cho phép nó lộn xộn nữa.
Không thể.
Đếm không hết được, mày biết rõ là không thể đếm hết được mà.
Dường như lại có một lượng lớn những con số bị mất xuất hiện trong đầu. Chúng lít nha lít nhít như đàn cá vảy bạc lấp lánh lẫn trong cơn sóng vào lúc thời tiết chuyển mùa. Bọn chúng kiêu ngạo xếp thành một loạt, cả đàn kêu thật to, mới đầu chỉ là hình ảnh mờ nhòe, về sau bắt đầu trở nên rõ ràng, muốn kích thích khát vọng mà cậu nín nhịn đã lâu.
Muốn đếm, đếm từ khi bắt đầu đến tận cuối cùng, như vậy dường như lời hứa thời ấu thơ có thể được thực hiện. Cái người mà cậu đợi chờ ròng rã mười bảy năm đang ở một nơi xa xôi nào đó cùng chuẩn bị trở về.
“Hạ tiên sinh, nếu anh không bận thì để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé. Liên quan đến tôi, và cả bệnh của tôi nữa. Rất ngắn.”
Tụng Nhiên vươn tay ra tìm con thỏ bông mà cậu mua cho Bố Bố, ôm nó vào ngực. Con thỏ béo béo mềm mềm, bộ lông êm ái ấm áp, màu nâu nhạt, là màu nâu pha nhiều nước là có thể chế được, tô một khoảng lớn, cũng có thể dùng bút số 0 để vẽ từng nét thật kỹ càng.
Màu sắc, hình khối, nhiệt độ, cảm giác… Cậu thích tất cả những thứ cảm tính, bởi vì chúng không liên quan gì đến con số, nên an toàn.
Cậu ôm chặt con thỏ bông, mãi đến khi những con số kia bị vị thần hộ mệnh này đuổi ra ngoài mới thầm thì: “Tôi vẫn muốn tìm một người để thổ lộ tất cả, nhưng mãi chẳng tìm được ai. Bên cạnh tôi không có người nào thân, tôi muốn có, nhưng không được… Mười mấy năm qua tôi không thể quên được, cũng trị không hết. Nếu không nói ra, chắc tôi sẽ nổ tung vì kìm nén mất…”
Cậu nói thật chậm rãi, giọng nói nhẹ nhàng không vương nước mắt, nhưng lại như một tầng mưa mênh mang mịt mờ, khiến người ta phải đau thắt lòng.
Hạ Trí Viễn rất muốn ôm cậu một cái, cho cậu chút an ủi cần thiết ngoài ngôn ngữ. Nhưng khoảng cách xa nhau vạn cây số khiến anh bất lực, chỉ có thể gửi gắm vào âm thanh.
“Cậu nói đi, tôi đang nghe này.” Hạ Trí Viễn nói: “Cứ coi như tôi đang ở bên cạnh cậu, đang ôm cậu từ đằng sau.”
“Được.”
Tụng Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó bắt chéo hai tay trước ngực rồi ôm lấy vai mình, dần dần siết chặt lại, tựa như thật sự được người ôm từ đằng sau.
________________________
Người post: Yến Nhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!