Nhạt Màu
Chương 29
Sáng sớm, Bố Bố mở to mắt, chuyện thứ nhất làm chính là vểnh mông lên bò xuống giường rồi đi chân trần vọt ra khỏi phòng ngủ. Sau đó bé lấy tấm lịch treo ở tường phòng khách xuống, tô màu vàng chanh kín một ô vuông nhỏ có chứa số 13 trong tờ lịch.
Sau đó bé vội vàng chạy về rồi hì hục bò lên giường, dùng bả vai ủn Tụng Nhiên tỉnh dậy. Bé giơ tờ lịch trong tay cho cậu nhìn, dùng ngón tay chỉ chỉ: “Một, hai, ba, bốn, năm! Anh ơi, còn năm ngày nữa thì ba sẽ về!”
Bố Bố vô cùng phấn khích, hàng lông mày nhỏ xinh nhướn gần như lên trần nhà.
“Đúng vậy, ba em sắp về rồi.” Tụng Nhiên vẫn lờ đờ chưa tỉnh hẳn. Cậu duỗi tay ra ôm Bố Bố vào ngực rồi nhắm mắt qua quýt hôn lên trán bé: “Chờ ba em về là sẽ đón em về nhà rồi.”
“Còn anh nữa mà, ba cũng sẽ đón anh trở về!”
Bố Bố hưng phấn lạ thường, cọ cọ điên cuồng lên cằm và cổ Tụng Nhiên khiến đầu tóc cũng bù xù. Bé bắt đầu hoạch định một bản kế hoạch tương lai tốt đẹp cho cậu: “Anh ơi, trong phòng em có một chiếc giường to. Chờ anh chuyển đến rồi em sẽ chia một nửa cho anh ngủ. Em còn có một tủ quần áo, mà đồ của em nhỏ xíu à, chỉ chiếm có tí chỗ thôi, còn lại cho anh hết!”
“Nhưng mà…” Tụng Nhiên buồn ngủ dụi dụi mắt: “Ba em đã chia nửa giường cho anh rồi.”
Bố Bố nghe xong thì tức giận nhíu chặt mày: “Vậy sao được! Ba ba là người lớn rồi, em vẫn còn là trẻ con, sao ba có thể giành anh với em được chứ?!”
Bé một mực níu lấy cánh tay Tụng Nhiên, lắc lắc mông kêu to: “Anh ngủ với em đi, ngủ với em đi mà!”
Tụng Nhiên nhìn đôi mắt như ngọc đen đang ngập nước của bé, tim lập tức mềm nhũn. Nhưng may mà cảnh cáo “Cấm không được cưng chiều trẻ con quá” của Hạ Trí Viễn nói tối qua vẫn còn chất lượng, lời lẽ chắc chắn và uy nghiêm, kịp thời sấy khô trái tim mềm như kẹo đường này thành cục đá cứng.
“Không được, ban đêm anh phải ngủ với ba em.” Tụng Nhiên giữ vững trận địa.
Mắt thấy làm nũng không được, Bố Bố khụt khịt mũi dẩu dẩu miệng, muốn đổ mưa to ngay tại chỗ.
Đời này Tụng Nhiên sợ nhất là nhìn thấy trẻ con khóc, đại chiêu còn chưa xuất ra, bản thân cậu đã hoảng sợ trước. Cậu vội nâng khuôn mặt của Bố Bố lên rồi vội vã nói: “Em coi, từ khi đi nhà trẻ về đến khi lên giường đi ngủ, có phải là anh vẫn luôn ở bên em không? Ba em thì khác. Ban ngày ba phải đi làm, đêm khuya về nhà lại phải thường xuyên tăng ca. Chỉ có khi Bố Bố ngủ thì anh mới có một chút thời gian để ở bên ba em. Nếu ban đêm anh cũng ngủ với em thì ba phải làm sao đây?”
Bố Bố bị một đoạn dài cậu nói quấn lấy, trong lòng tủi thân lắm, lại cảm thấy mình không chiếm lý được. Bé phồng má cố sức suy nghĩ một chốc rồi bất đắc dĩ nhượng bộ: “Vậy được rồi, thế anh sẽ ngủ với ba, còn Bố Bố ngủ một mình vậy.”
Nói xong bé rất không vui, “Hứ” một tiếng thật to rồi xoay người sang chỗ khác dùng ót đối diện với Tụng Nhiên. Bé cầm lấy con thỏ bông bên giường, dùng bốn cái răng mèo “A a” cắn lỗ tai dài.
Tụng Nhiên nhìn bé giận dỗi thì cũng thấy áy náy, cúi đầu thở dài.
Xin lỗi em.
Không phải là anh không muốn ngủ với em, mà là… Mà là anh không muốn làm cậu xử nam cả đời thôi….
Buổi sáng hôm nay, Chiêm Dục Văn làm một lần kiểm tra nhỏ cho Tụng Nhiên và Bố Bố, kết quả vô cùng khả quan. Hắn căn dặn mấy câu chăm sóc sau khi hết bệnh thủy đậu rồi lái xe đưa Lâm Hủy rời khỏi.
Sau khi tiễn hai người đi, trong nhà lại khôi phục tổ hợp một lớn một nhỏ một mèo.
Bố Đâu Đâu thỏa thích duỗi người ra rồi nhào vào cây xi đan điên cuồng mài móng vuốt. Bố Bố ngồi ở bàn trà bên cạnh, lắp ráp một đoàn xe lửa nhỏ tự chơi tự vui. Bé cắm trục gỗ, dán giấy, tô màu, thái độ nghiêm túc như một thợ thủ công nhỏ. Mà Tụng Nhiên bệnh nặng mới khỏi, lại trở lại trước bàn làm việc bắt đầu hoàn thành bản thảo thường ngày của mình.
Đầu tiên, cậu muốn chính thức chia tay với nam thần Infiniti.
Ý nghĩ kỳ quặc này đột nhiên xuất hiện khi cậu kéo ngăn kéo ra và nhìn thấy khung hình của nam thần đang bày ngay ngắn trong đó. Mặc dù cậu và nam thần yêu nhau chỉ tồn tại trong “Suy nghĩ đơn phương”, chứ hoàn toàn không gặp nhau trong thực tế, nhưng cậu cũng thực sự đã từng thích người ta hơn bốn mươi ngày. Hồi đó cậu trăm thương nghìn nhớ, cơm nước không vào, lần gặp nhau đầu tiên đến giờ nhớ lại vẫn khiến nhịp tim mất tốc độ. Cậu cảm thấy cho dù là vì Hạ tiên sinh thì cậu cũng phải có nghĩa vụ chủ động chấm dứt tình cảm đơn phương này.
Thế là cậu lau sạch bàn làm việc rồi mở khung hình lấy bức tranh vẽ phác họa nam thần ra, đặt ngay ngắn lên phía trên.
Người đàn ông này…. Thật sự rất đẹp.
Tụng Nhiên dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ phần mép tóc nam thần trên trang giấy. Cậu nhẹ nhàng nói: “Nhờ phúc của anh mà em mới có thể quen biết bạn trai bây giờ. Anh ấy cũng ở đây, là một người cực kỳ cực kỳ tốt, còn có một bé cưng siêu siêu siêu ngoan. Nên… chúng ta hãy chia tay đi.”
Nam thần không nói câu nào, chỉ nở nụ cười dịu dàng với cậu trên trang giấy.
“Sau khi chia tay, hi vọng mỗi ngày anh đều vui vẻ, hi vọng bé cưng nhà anh và Bố Bố nhà em đều như nhau, đều có thể khỏe mạnh bình an.”
Tụng Nhiên nói xong lời chúc phúc khi chia tay thì dùng hai tay cầm tranh vẽ lên rồi nhìn chằm chằm vào nam thần hồi lâu, nhưng mãi vẫn không có động tác tiếp theo. Cậu biết đã đến lúc vò tờ giấy này này một cục rồi ném vào thùng rác, nhưng mà… Cậu thật sự không nỡ.
Làm thế nào đây?
Nếu như tự tiện giữ lại thì Hạ tiên sinh có tức giận không?
Cậu do dự hơn hai phút, mấy lần muốn vò giấy rồi mà lại nhịn xuống, cuối cùng dứt khoát từ bỏ ý nghĩ này. Tụng Nhiên cầm bút lên, vẽ một khuôn mặt đàn ông không có ngũ quan chi tiết, ghi rõ một chữ “Hạ”.
Đây là Hạ tiên sinh của cậu.
Sau đó, cậu lại viết hai chữ “Tiền nhiệm” bên cạnh nam thần Infiniti, lại viết hai chữ “Đương nhiệm” bên cạnh Hạ tiên sinh, dùng một trái tim xinh đẹp vòng lại, coi đó là trái tim sở hữu.
Cứ như vậy, lỡ mà bất cẩn bị phát hiện thì cũng không khiến bình giấm chua bị đổ đâu nhỉ?
Đương nhiên, cậu không định cho Hạ tiên sinh cơ hội phát hiện.
Cậu định kẹp hình chân dung nam thần vào giấy vẽ trắng rồi giấu trong ngăn kéo dưới cùng. Bên trên có đặt một loạt giấy vẽ chưa bóc bao bì, lại chồng đống bút và màu vẽ, bảo đảm Hạ tiên sinh không có hứng lật ra.
Hoàn mỹ.
Tuyệt đối không có sai sót.
Lúc Tụng Nhiên đang dự tính kế hoạch này thì ngoài ban công đột nhiên truyền đến một tiếng “Loảng xoảng” thật lớn.
Cậu vội vàng quay đầu lại xem, chỉ thấy Bố Đâu Đâu ngồi xổm bên giàn hoa, chân trước giơ lên. Nó đang thò đầu ra nhìn xuống dưới – Một chậu trầu bà sống trong nước vốn đặt bên cạnh giàn trồng hoa trước đó đã không còn nữa, thủy tinh vỡ và cá rơi đầy đất, còn cá một đoạn cây xanh bị gãy.
“Bố! Đâu! Đâu!”
Tụng Nhiên tức điên lên, cậu vỗ mạnh giấy vẽ lên bàn trà, ba chân bốn cẳng xông ra ban công.
Bố Đâu Đâu là một con mèo được nuông chiều từ bé, từ trước đến giờ mỗi lần phạm sai lầm đều không có cảm giác ác náy. Dù tình thế trước mặt cực kỳ nghiêm trọng, nó vẫn bình tĩnh ngồi xổm ở hiện trường vụ án, cúi đầu liếm láp cái chân trước bị ướt do lúc nãy mò cá. Nó vừa liếm vừa liếc nhìn Tụng Nhiên vung vẩy chổi, quét hết miểng thủy tinh, cá chết và lá xanh nát vào ki hốt rác, lại vung vẩy cây lau nhà lau sạch nước đọng trên sàn.
“Meo.”
Biểu hiện không tệ, đáng được khen ngợi.
“Tao vất vả lắm mới nuôi trầu bà sống được! Còn cả cá nữa! Rốt cuộc mày có lương tâm không, hả?”
Tụng Nhiên quơ lấy cây sào phơi đồ giả vờ muốn đánh nó, Bố Đâu Đâu lại nhắm mắt làm ngơ vung vẩy đuôi. Nó nhảy xuống bồn hoa, nhẹ nhàng điệu đà thoải mái bước đi.
“….”
Tụng Nhiên uất ức nhìn nó đi xa, hung hăng quăng sào phơi đồ xuống.
Cậu quay về phòng khách định tiếp tục thực hiện kế hoạch giấu đồ bị quấy nhiễu, kết quả lại vô cùng kinh ngạc nhìn thấy – Bố Bố đã chạy đến bên bàn làm việc không biết từ lúc nào, bé đang nhón chân lên lấy giấy vẽ xuống, nhìn nam thần Infiniti của cậu và suy nghĩ trong chốc lát, đoạn trợn tròn mắt, lộ ra vẻ mặt kích động khó hiểu.
Tụng Nhiên nghĩ thầm xong rồi, cha còn chưa thấy con đã thấy trước. Tương lai lỡ như Bố Bố chạm mặt nam thần trong thang máy, lại dùng một câu chọc thủng vấn đề trước mặt Hạ tiên sinh, vậy thì cậu có giấu tranh ở chỗ nào cũng vô dụng cả. Thế là cậu không màng hình tượng nữa, vội vàng vọt đến trước mặt Bố Bố nắm lấy bức tranh cố giật lại, ý đồ muốn cứu vãn tình hình.
Ai ngờ Bố Bố tuy còn nhỏ mà sức lớn, bé nắm chặt tranh không chịu thả, còn chớp chớp đôi mắt đen láy hỏi: “Anh ơi, đây là tranh anh vẽ hả?”
Tụng Nhiên lo mình kéo rách bức tranh, không dám dùng sức quá mạnh nên đành phải buông tay.
“Là anh vẽ đó.”
“Oa, vẽ đẹp quá, giống như thật luôn ấy!” Bố Bố lớn tiếng khen ngợi rồi cúi đầu nghiêm túc thưởng thức một lần, đoạn năn nỉ một cách đầy mong đợi: “Anh ơi, có thể cho em bức tranh này được không ạ?”
Thật sự rất muốn có một bức chân dung của ba ba!
“Không, không được!”
Tụng Nhiên quả quyết từ chối, sốt ruột đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.
Tiểu tổ tông ơi, em có quen biết nam thần của anh đâu, muốn chân dung của người ta làm gì, để tô màu chơi à? Nếu thật sự cái này bị em lấy đi thì sau này nó sẽ là một quả bom không biết hẹn giờ, có thể nổ bất cứ lúc nào.
Tụng Nhiên không chịu được nguy hiểm nếu như vại giấm của Hạ Trí Viễn nổ. Cậu thừa dịp Bố Bố không tập trung, nhẹ nhàng giành tranh về, sau đó nhanh chóng mở sổ vẽ tranh ra kẹp lại ôm vào ngực, không cho Bố Bố cơ hội cầm lấy.
Bố Bố mất đi chân dung thì buồn bã sụp bả vai nhỏ nhắn: “Tại sao lại không được ạ?”
“Bởi vì…” Tụng Nhiên do dự một hồi, giải thích: “Bởi vì anh rất thích bức tranh này, muốn cất giữ cho riêng mình, không thể đưa cho người khác.”
Bố Bố chẹp miệng, vô cùng tủi thân: “Không thể cho người khác, ngay cả em cũng không thể ạ?”
Đây là ba ba của em mà!
Tụng Nhiên bị sự bướng bỉnh kỳ cục này của trẻ con làm khó, nhất thời không biết nên trả lời sao. Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể kiên nhẫn dỗ bé: “Bố Bố à, không phải là anh không muốn cho em, mà là sợ ba em nhìn thấy bức tranh này. Nếu là cho em, em sẽ để trong phòng mình, sớm muộn gì cũng bị ba phát hiện. Đến lúc đó anh sẽ gặp phiền phức đấy.”
“Tại sao lại không thể để cho ba ba nhìn thấy hả anh?” Bố Bố không hiểu: “Không phải là hai người đã… Đã… À!”
Suy nghĩ của bé xoay chuyển mấy vòng, giống như đã thông suốt được điểm mấu chốt nào đó. Bố Bố bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu hai cái, chỉ tay vào Tụng Nhiên rồi cười ha ha: “Anh xấu hổ nha!”
Lén lút vẽ ba ba, giấu diếm không cho người khác nhìn, không ngờ lại bị bé Bố Bố nhanh trí gặp phải, anh đang xấu hổ.
Nhất định là như vậy!
Tụng Nhiên nghe bé nói linh tinh thì cốc trán bé một cái: “Nói bậy, anh có gì mà phải xấu hổ chứ.”
Anh đang chột dạ.
Cậu đổi phong cách dụ dỗ, ngồi xổm xuống nắm chặt lấy ngón tay Bố Bố lắc lắc, mỉm cười cong cong đôi mắt: “Bố Bố này, anh thương lượng chút chuyện với em được không? Bức tranh này em coi như không nhìn thấy, đừng nói với ba nhé, về sau anh sẽ kể thêm một câu chuyện cho em, được không nào?”
Bố Bố không chịu khom lưng vì năm đấu gạo, vội hếch cằm quật cường đến cùng: “Không!”
“Đừng thế mà.” Tụng Nhiên dịu giọng hơn, đong đưa bàn tay bé xinh của Bố Bố cầu xin: “Bảo bối, đồng ý với anh đi mà.”
“Cứ không!”
Bố Bố hất mặt sang một bên khác, cằm giơ cao hơn. Sau đó bé nghiêng đầu rồi vọt đi trước mặt Tụng Nhiên, vui vẻ chạy đến phòng khách, vừa chạy vừa cười: “Anh đỏ mặt kìa, anh xấu hổ kìa, lêu lêu, xấu hổ xấu hổ chết đi được!”
Tụng Nhiên bất đắc dĩ nhìn bé nhảy nhót khắp phòng. Cậu chống cằm đau khổ nhìn về phía nam thần của mình, bất giác nảy sinh cảm giác bất lực khi đi ngoại tình bị bắt quả tang tại trận trên giường.
Làm sao bây giờ? Lại thẳng thắn thêm một lần nữa với Hạ tiên sinh?
Như vậy quá ngu rồi!
Để đề phòng Bố Bố châm nổ bom, Tụng Nhiên lại vạch ra một kế hoạch giám sát nghiêm khắc: Đêm nay khi Hạ tiên sinh gọi điện đến, cậu sẽ kè kè bên cạnh Bố Bố không rời, một khi phát hiện manh mối không đúng, lập tức sẽ che miệng nắm cổ kéo đi “giết” người diệt khẩu, tuyệt đối không hạ thủ lưu tình. Kế hoạch này rất khả thi, nhưng Tụng Nhiên đã tính sai một điểm quan trọng nhất – Với sự kiên nhẫn của mình, Bố Bố sẽ không chờ đến tối.
Trên thực tế, xế chiều hôm đó, thừa dịp cậu đang ngủ trưa quên giám sát, Bố Bố đã vội vã kích nổ bom.
Thằng nhóc này trái trông phải đợi, mãi mới chờ đến khi cậu ngủ, đoạn nhẹ nhàng nhảy xuống giường hóp bụng nhón chân lên, rón rén tới gần bàn làm việc như một con mèo. Bé lấy một cuốn sổ ghi chép trong ngăn kéo đầu tiên ra, tìm được bức tranh phác họa kia. Sau đó bé ôm lấy nó như bảo bối mà lặng lẽ mở cửa nhà 8012A, vào căn nhà đối diện.
Mười phút sau, cửa phòng vốn khép hờ bị đẩy ra, Bố Bố lẻn vào, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Nhóc trộm làm việc kín kẽ, kẹp lại bức tranh vào sổ rồi đặt lại ngăn kéo như cũ, khôi phục hiện trường một cách hoàn mỹ. Tiếp đó bé lại lặng lẽ nhón chân vào phòng ngủ, bò lên giường đắp kín chăn, bày ra dáng vẻ vẫn ngoan ngoãn đi ngủ.
Tụng Nhiên hoàn toàn không cảm thấy động tĩnh bên cạnh, trong lúc ngủ mơ còn lẩm bẩm một tiếng, lười biếng trở mình, còn vô thức gãi gãi đũng quần.
Cùng lúc đó, một tiếng “Tích tích” vang lên, một mail mới vừa gửi đến hộp thư cá nhân của Hạ Trí Viễn.
Lúc ấy là mười giờ đêm bên kia Thái Bình Dương, Hạ Trí Viễn vẫn chưa kết thúc công việc trong một ngày, vẫn đang bận rộn trong nhà hát Hán Mặc cách công ty không xa. Mấy ngày nữa công ty anh sẽ chính thức công bố sản phẩm thứ bảy của mình ở chỗ này. Hội trường đã sắp xếp được hơn một nửa, các phương diện đã tiến vào giai đoạn phối hợp nhịp nhàng. Người đến người đi, nói chuyện ồn ào, hết thảy đều tựa như dây điện kéo trên mặt đất, nhìn thoáng qua thì hỗn loạn mà vẫn ngay ngắn rõ ràng.
Carl Kraus vốn vạn năm quen mặc áo thun xỏ tông lào hôm nay cũng hiếm hoi lắm mà thu hồi dáng vẻ nhàn tản. Hắn mặc trang phục chính thức, thử thuyết trình một lần hoàn chỉnh trên sân khấu, sau đó bước xuống xác nhận các chi tiết nhỏ với một nhóm SVP trong công ty.
*SVP: Senior Vice President, phó chủ tịch tập đoàn.
Hạ Trí Viễn là một trong những người thuyết trình chính, anh được sắp xếp lên sân khấu sau Carl.
Anh là cộng sự kỹ thuật lúc công ty mới thành lập, nhưng diễn thuyết hoàn toàn không phải là nhược điểm của anh. Trái lại, dù là diễn giải trước ba bốn người hay là trong buổi diễn thuyết trước mấy nghìn người, anh đều đã trải qua phương diện này đến chín năm. Kinh nghiệm tích lũy nhiều, khiến anh tạo được phong cách diễn thuyết ung dung khi lên sân khấu, trọng điểm được đề cập rõ ràng, và hình tượng bản thân cũng cộng thêm điểm cho anh.
Anh sử dụng cái hài kiểu Mỹ thuần thục đến không thể bắt bẻ, phù hợp tình huống, tiêu chuẩn cũng thích hợp.
Lúc xuống sân khấu, Carl giơ cao hai tay bày ra tư thế like với anh.
Hạ Trí Viễn cười cười rồi quay về chỗ mình ngồi uống một tách cà phê đen để nâng cao tinh thần, sau đó mở laptop ra tìm đọc những mail mới. Trong mục menu nhẹ nhàng xuất hiện một lá thư gắn sao, có một bong bóng phía trên: 1.
Một mail mới đến từ tiểu Q, nội dung là – Người nhà của bạn có để lại một đoạn video dài 52 giây.
Trong kho số liệu hiện tại của tiểu Q chỉ có hai thành viên gia đình, “Người nhà của bạn” chỉ có thể là Bố Bố. Bố Bố đang hạnh phúc ở nhà đối diện, tại sao lại phải gửi một đoạn video cho anh?
Hạ Trí Viễn đổi giao diện, nhấn mở video lưu trữ đám mây này.
“Papa, có nhìn thấy con không?”
Bố Bố xuất hiện giữa màn hình, bé vẫy vẫy tay về phía ống kính, khuôn mặt nho nhỏ đỏ bừng, nom có ba phần khẩn trương, bảy phần kích động. Tay bé đang cầm một tờ tranh vẽ gấp đôi, tựa như đang cầm một ống pháo hoa có thể mở ra bất cứ lúc nào để trình lên anh một điều kinh ngạc và vui mừng lấp lánh sắc màu.
“Papa ơi, con, con, con phải nói cho papa một bí mật!” Bố Bố kích động nói, “Nếu papa biết nhất định sẽ siêu siêu vui vẻ luôn á!”
Nhóc nói lắp này… Sao lại càng ngày càng giống Tụng Nhiên thế.
Hạ Trí Viễn cười nhẹ.
Bố Bố vỗ vỗ ngực nhỏ, có lẽ là đang chuẩn bị tâm lý. Sau đó bé “Phạch” một tiếng mở tranh vẽ ra giơ đến trước ống kính, dùng giọng điệu thần bí như đang làm ảo thuật nói: “Papa ơi, đây là tranh anh Tụng Nhiên vẽ đấy ạ. Papa nhớ phải xem kỹ đấy nha, không được phép nháy mắt đâu, con sẽ lật qua đó!”
Hạ Trí Viễn dù đang bận rộn, nhưng anh vẫn ung dung nhìn chằm chằm vào tờ giấy kia. Anh không tin thằng nhóc nhí nha nhí nhảnh này có thể thật sự đưa ra được thứ gì đó ghê gớm.
Nhưng ba giây sau, vẻ mặt ung dung của anh nứt toác.
Con ngươi Hạ Trí Viễn co lại, cơ thể nghiêng về phía trước, bàn tay vội vàng nhấn nút tạm ngưng video. Ánh mắt anh khóa lại trên bức tranh phác họa kia, gần như muốn giật nó từ tay Bố Bố.
Đương nhiên anh biết Tụng Nhiên vẽ ai.
Đó là gương mặt của anh.
Đó là một khoảnh khắc ngẫu nhiên dừng lại dưới ánh nắng, ngay chính anh cũng chẳng có ấn tượng.
Trừ chân dung ra, trên tranh còn một số dòng chữ và ký hiệu rải rác: Tiền nhiệm, đương nhiệm, Hạ, trái tim nhỏ… Chờ đến khi Hạ Trí Viễn hiểu được ý nghĩa của nó, niềm vui sướng mãnh liệt tựa như cơn sóng thần cao hơn mười mét hung hăng đánh bật trái tim anh.
Anh nhớ rõ Tụng Nhiên đã từng nói: Em chuyển đến đây là vì muốn gặp một người.
Anh ấy cao chừng một mét tám sáu.
Dáng người rất đẹp.
Cười lên cũng đẹp nữa.
Còn có một đứa con rất đáng yêu.
….
Hạ Trí Viễn ngả người về sau, cơ thể vốn căng cứng cả ngày bỗng nhiên thả lỏng bình tĩnh lại.
Đây là cảm giác thoải mái và thỏa mãn khó nói thành lời.
Anh rũ mắt nhìn mu bàn tay mình, nụ cười dịu dàng dần dần lan từ khóe môi đến khóe mắt đuôi mày. Một lát sau, anh khẽ thở dài một hơi, quá đỗi bất đắc dĩ cười nói: “Tụng Nhiên, em thế này là muốn khiến tôi phải chết rồi.”
________________________
Người post: Yến Nhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!