Nhạt Màu
Chương 34
00 giờ 50 phút, Tụng Nhiên bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức reo ầm ĩ. Cậu lờ đờ ngồi trên đầu giường ngáp một cái. Chờ đến khi tỉnh táo hơn, cậu quay đầu nhìn về phía Bố Bố, quả nhiên cậu nhóc xui xẻo này lại ngủ thành một con linh dương chạy trốn. Cậu đổi tư thế ngủ cho Bố Bố, còn mình thì chậm rãi bò xuống giường lê dép xuống phòng bếp rót một cốc trà sữa, sau đó bưng cốc leo lên sô pha ngồi xếp bằng, vớ chiếc thảm lông đắp lên người làm một cao tăng khoác áo cà sa.
Chiếc máy tính secondhand cũ đặt trên bàn trà, cậu giơ tay gõ, mở đến địa chỉ mạng mà Hạ Trí Viễn gửi cho.
Giao diện phát sóng trực tiếp dần dần hiện lên, từ tiêu đề đến biểu đồ, tất cả đều là tiếng Anh.
“Vì yêu, tất cả đều vì yêu.”
Tụng Nhiên chống cằm an ủi mình, mí mắt lại rũ xuống một chút.
Video vẫn hiển thị dòng chữ “Đang kết nối tín hiệu”, phòng khách tĩnh mịch im ắng, hơi nóng mang mùi thơm ngọt bốc lên trong cốc hun đỏ mặt Tụng Nhiên. Cậu lờ đờ ngủ gục một cái, sau đó ngẩng đầu giật mình, đặt chén xuống rồi vội vàng đến phòng vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt.
Chờ đến khi cậu tỉnh táo quay lại phòng khách, tín hiệu video cũng đúng lúc kết nối.
Buổi công bố sản phẩm bắt đầu đúng giờ, ống kính máy quay đảo quanh sân khấu hình tròn của Hán Mặc từ nhiều góc độ. Trong phòng có gần ba nghìn người, nhưng không còn chỗ trống. Ánh đèn dần tối đi, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang lên như sấm động liên tục hơn nửa phút. Một người đàn ông tóc màu nâu nhạt nhảy lên sân khấu chính trong tiếng vỗ tay. Hắn giơ cao hai tay phóng khoáng chào hỏi khán giả, sau đó nói mấy tiếng “Cảm ơn” thật vang dội. Tiếng vỗ tay dưới khán đài càng sôi nổi hơn, lại thêm một đợt cao trào mới, có thể so với một buổi biểu diễn của ngôi sao lớn.
Trên màn hình phát sóng xuất hiện một dòng chữ: CEO, Carl Kraus.
Tụng Nhiên ngớ người.
Công ty nơi Hạ tiên sinh làm việc thật kỳ quặc, ngay cả tổng giám đốc cũng tùy tiện thế ư?
Carl có một đôi mắt màu xanh xám, sâu thẳm mà đa tình. Có điều tính cách lại không hề hợp, vô cùng nghịch ngợm và giỡn nhây. Lúc quy mô của công ty còn nhỏ, hắn có thể biến một buổi công bố sản phẩm thành một buổi tiệc cuồng hoan. Mấy năm nay dưới sự giám sát của Hạ Trí Viễn Carl đã thu lại không ít, nhưng vẫn còn uy thế. Mỗi lần thấy hắn khán giả sẽ kích động, luôn coi tiết mục kế tiếp là talk show.
Đùa thì đùa, phong cách chuyên nghiệp vẫn phải có.
Carl dùng một phút để làm nóng hội trường, tung ra mấy trò đùa để khiến bầu không khí vui vẻ, sau đó đi vào chủ đề chính, giới thiệu tình hình cơ bản của buổi công bố sản phẩm này. Thi thoảng ống kính lại lướt qua khán đài phía dưới. Hàng trước xuất hiện rất nhiều khuôn mặt châu Á, nhìn rất giống kỹ sư. Tụng Nhiên nổi lên hứng thú, cậu suy đoán xem trong đó ai sẽ là Hạ tiên sinh.
Có điều, cậu nhanh chóng bị thứ trên màn hình hấp dẫn lực chú ý,
Đây là một video được làm rất khéo léo và đẹp, vừa ngắn gọn vừa phong phú. Nội dung của nó kể về quá trình tiến hóa của series robot S và T của SwordArc từ đời đầu tiên đến đời thứ bảy.
Chúng bắt nguồn từ một dự án khóa học thời sinh viên của Carl và Hạ Trí Viễn. Trong thời gian học tiến sĩ, S và T này đã bước ra khỏi phòng thí nghiệm và biến thành hai sản phẩm hoàn thiện hơn – Series S thiên về việc tuần tra các khu vực đông dân cư, như quảng trường thương mại, trong khi series T series lại giỏi trong việc tuần tra các khu vực hoang vắng, như trung tâm phân phối hậu cần.
Ở thế hệ đầu, chúng chỉ có một chức năng giám sát duy nhất, tuyến đường tuần tra phải được nhập vào trước, khả năng thích ứng kém và không có bất cứ năng lực học tập gì, vì vậy chúng chỉ có thể đóng vai trò là camera di động và báo động. Hạ Trí Viễn không hài lòng với điều này, anh quyết định tiến gần hơn đến phương hướng trí tuệ nhân tạo, khiến series S và T được cập nhật và cải tiến liên tục, mới khiến chúng trông giống như ngày nay.
Lấy series S làm ví dụ, nó đã học cách tự dò đường. Một khi ở trong một môi trường xa lạ, nó có thể xây dựng cấu trúc không gian ba chiều trong quá trình di chuyển; nó cũng có thể thống kê số lượng người đi qua và lên kế hoạch cho một tuyến đường tuần tra năng động theo dòng chảy của con người và quy luật của thời gian. Sau một hoặc hai tuần đảm nhận chức vụ, lượng dữ liệu mà nó thu thập đủ để phân chia bản đồ trung tâm thành khu vực an toàn, khu vực chung và khu vực có nguy cơ cao, thay vì nhiều hơn với trọng lượng cứng như nhau.
Đối với những người đi đường xuất hiện trong màn hình, nó có thể nhận rõ cử chỉ bình thường và khác thường, thậm chí chú ý tới cảm xúc bất thường. Nó có thể hiểu được đa số những dòng chữ và hình vẽ trong biển quảng cáo, túi xách, túi quà tặng và quần áo. Tất cả robot series S trong một cửa hàng sẽ phối hợp truyền thông tin cho nhau, cho dù không có wi-fi.
Theo sự phát triển của các đời S và T, chức năng của chúng càng trở nên tinh xảo hơn, cũng thực dụng hơn. Nhưng nhân vật chính trong buổi công bố sản phẩm ngày hôm nay không phải là S7 và T7, mà là version gia đình vừa ra đời – Q7.
Nhỏ nhắn, đáng yêu, tri kỷ.
Có câu Nhỏ mà có võ, khối lượng làm việc trong nhà của Q7 tuy ít hơn khu thương mại, nhưng lại cô đọng toàn bộ tinh hoa của hai series S và T từ phiên bản thứ sáu đến nay. Khi đối mặt với các mối quan hệ giữa các cá nhân đơn giản hơn, nó cần phải đối phó với những cảm xúc tinh tế hơn, phát triển với cả gia đình, bảo vệ sự an toàn của họ, và bảo vệ sự toàn vẹn và hạnh phúc của nó.
Tụng Nhiên chỉ nghe hiểu một chút lời giải thích của Carl. Dựa vào hình ảnh, cậu có thể hiểu được tiểu Q nhìn qua có vẻ có chức năng yếu nhất mới là nhân vật quan trọng nhất trong buổi công bố sản phẩm này.
Điều này khiến cậu nảy sinh cảm giác tự hào khi con cái nhà mình nhận được sự sủng ái duy nhất.
Cậu hào hứng chờ Carl nói tiếp, nhưng ba phút sau hắn lại kết thúc phần thuyết trình của mình, bước về phía bên trái sân khấu bắt tay với vị diễn thuyết tiếp theo.
Lúc bắt tay nhau, ống kính chiếu ra xa sân khấu. Tụng Nhiên không nhìn rõ khuôn mặt của người diễn thuyết, chỉ có thể dựa vào màu tóc đen mà đoán đây có lẽ là một người đàn ông châu Á. Cơ thể anh cao lớn thẳng tắp, đôi chân dài, bước lên giữa sân khấu trong ánh đèn chiếu theo. Bước chân của anh nhanh nhẹn vững vàng, mang khí chất làm chủ sân khấu.
A, xem ra công ty này vẫn có cấp cao đáng tin.
Tụng Nhiên cho nó thêm một điểm.
Chờ đến khi người nọ đứng trên sân khấu và quay người lại đối mặt với khán giả, ống kính kịp thời thay đổi khẩu độ, để nửa người trên của anh xuất hiện trên màn hình.
Cạch.
Cốc ảkk tuột xuống dội trà sữa nóng lên quần Tụng Nhiên. Cậu không cảm nhận được cái bỏng rát, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào màn hình, hầu kết vô thức lên xuống, nuốt ngụm nước bọt trong miệng.
Có phải… Cậu vừa nhìn thấy nam thần Infiniti?
Hay là ảo giác?
Không, không phải là ảo giác, vì nam thần không còn giới hạn trong góc độ cố định như trong bức tranh phác họa. Anh đã thoát khỏi trói buộc của chiều không gian, mỉm cười với ống kính, nho nhã lễ độ, ôn hòa và tự tin. Sau đó anh giơ tay điều chỉnh lại micro, chào khán giả và bắt đầu diễn thuyết.
Khi một giọng nói quen thuộc truyền ra từ loa, Tụng Nhiên cả kinh, chút máu cuối cùng trong thanh máu mỏng manh cũng cạn sạch.
Đầu tiên là hơn mười giây trống rỗng.
Trong khoảng thời gian trống rỗng ấy, thời gian như ngưng đọng, đầu óc cậu không cách nào suy nghĩ bất cứ thứ gì, cho dù là những thứ rộng rãi hay chi tiết, bởi vì những gì cậu nhìn thấy bằng mắt mình không thể tương thích với những gì cậu nghe được bằng tai mình. Chúng bài xích lẫn nhau, giống như một cái tuốc nơ vít chéo vặn mạnh một cái bu lông lục giác, không thể chèn hoặc xoay, thậm chí suy nghĩ cũng dừng lại.
Gương mặt của nam thần Infiniti xuất hiện trong màn hình, giọng nói của Hạ tiên sinh xuất hiện trong loa. Chúng đồng bộ hoàn mỹ với nhau, cũng đè mạnh vào chốn sâu thẳm trong tim Tụng Nhiên, nhào nặn thành một cục. Chúng nói cho cậu, người đàn ông này và giọng nói này vốn là một thể.
Nhưng mà, tại sao lại thế?
Tại sao bọn chúng lại trở thành cùng một người chứ?
Tụng Nhiên khó khăn tự hỏi, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra.
Dần dần, theo lời diễn thuyết, Tụng Nhiên nhìn thấy càng nhiều động tác của nam thần hơn: Cười nhẹ, nhướn mày, gật đầu, phất tay… Giọng nói lại thay đổi theo, phù hợp với khẩu hình miệng, cũng phù hợp với mỗi vẻ mặt theo từng giây.
Tần suất khớp nhau, nảy sinh cộng hưởng.
Khuôn mặt và giọng nói vốn không tương thích với nhau bắt đầu hòa hợp từng chút một, quấn chặt lấy nhau, xen lẫn khít chặt vào nhau, khuấy động thành tiết tấu khiến Tụng Nhiên run sợ không thôi – Người đàn ông đang nói chuyện trên sân khấu kia, là Hạ tiên sinh của cậu.
Cũng là nam thần Infiniti của cậu.
Một đóa hoa lặng lẽ nhú mầm, lại lặng lẽ trổ nụ trên đầu cành. Lấy màu đỏ nhỏ bé kia làm trung tâm, vô số nhành hoa đến gần dần dần nhuốm màu sắc rạng rỡ, trên trời dưới đất, chỗ nào chỗ nấy đều sắp nở rộ xuân tâm.
Tụng Nhiên che miệng lại, đáy mắt ưng ửng đỏ, tầm mắt mờ đi vì hơi nước.
Cậu thấy mình kém cỏi quá, thế là vội vàng dùng tay áo lau khô mắt, nhưng hơi nước vẫn cứ trào lên, ngưng tụ thành giọt nước trượt từ khóe mắt xuống cằm.
“Anh, anh… Sao anh lại thế này chứ…”
Cậu ôm laptop nhìn người đàn ông trong màn hình. Trên gương mặt tèm lem nước mắt, nhưng khóe môi lại không nhịn được mà cong lên.
Vài phút sau, Tụng Nhiên lâm vào trạng thái choáng váng vì hạnh phúc. Cậu cởi chiếc quần ngủ ẩm ướt vì bị trà sữa đổ vào, cong đôi chân trần ngồi trên sô pha, trong ngực ôm gối, si mê nhìn màn hình. Từng từ ngữ không rõ ý nghĩa đều trở nên đáng yêu đến lạ, thịch, thịch, thịch, giống như nhảy vọt vào trái tim.
Mọi người xem đi, anh ấy là của tôi, đừng ai mơ tưởng.
Tụng Nhiên há miệng cắn một góc gối ôm, trong lòng ngập tràn ngọt ngào.
Mười lăm ngày qua, cậu chỉ thấy một mặt dịu dàng, chín chắn, thích thả thính của Hạ Trí Viễn. Bây giờ lại được chứng kiến trạng thái làm việc của anh, cậu mới phát hiện người đàn ông này có một dáng vẻ khác cực kỳ chói mắt – Anh xuất thân kỹ thuật, nhưng năng lực điều khiển sân khấu lại không hề thua kém người xuất thân kinh doanh như Carl. Anh nói năng tự nhiên, ánh mắt sắc sảo, màn ảnh rộng sau lưng anh phối hợp tiết tấu liên tục thay đổi ảnh, không hề sai lầm, trôi chảy như đã tập hơn một trăm lần.
Đàn ông nghiêm túc thì quyến rũ và hấp dẫn hơn bất cứ lúc nào.
Tụng Nhiên nghĩ đến cảnh người đàn ông thế này từng mặc một chiếc áo ngủ sau khi tắm rửa xong, để lộ bờ ngực, dùng giọng nói trầm ấm đẫm chút hơi thở sắc tình gọi cậu “Bảo bối”, trái tim như bị trúng một chiêu Hóa cốt miên chưởng*. Eo cậu như nhũn ra, hô hấp dồn dập, xương cốt tê tê dại dại.
*Hóa cốt miên chưởng là một bí kíp võ công trong truyện Lộc đỉnh ký của Kim Dung. Một khi bị trúng chiêu này sẽ chết ngay nhưng xương cốt toàn thân lại gãy vụn từng đoạn, mục nát, tạng phủ tan nát, không thể cứu chữa.
Đủ rồi, sẽ mất mạng đấy.
Khốn nạn.
Tụng Nhiên mắng Hạ Trí Viễn trong màn hình một tiếng, nhưng ngữ khí lại như một chàng vợ nhỏ thẹn thùng.
Có điều bây giờ cậu vẫn chưa biết quả bom nặng ký có thể thật sự lấy mạng cậu còn ở đằng sau.
Khi việc giới thiệu Q7 tiến hành được hơn phân nửa, không biết Hạ Trí Viễn nói gì đó, đèn sáng bắt đầu tối dần, sau đó triệt để tối đi, bóng tối bao phủ cả sân khấu. Ba giây sau, trong mấy luồng sáng rực rỡ chiếu bốn phương tám hướng, một căn phòng khách ngập tràn ánh sáng bỗng nhiên xuất hiện trong hội trường.
Từng mảng bèo xanh ngắt, cốc Mark in hình động vật, tấm thẻ đầy màu sắc, đồ trang sức có đường cong tối giản, họa tiết Mondrian…
Dùng vách tường tròn khổng lồ của nhà hát làm màn, phòng khách 8012B xuất hiện hoàn hảo và ấn tượng trước 3000 khán giả thông qua trình chiếu toàn cảnh 360 độ.
Meo meo.
Một tiếng mèo kêu mềm mại ngọt ngào vang lên đầu tiên.
Một con mèo béo có bộ lông xinh đẹp nhẹ nhàng bước qua sân khấu chính là phòng ăn, dọc theo vách tường đi tới ban công phía sau, tìm một chỗ có ánh nắng rực rỡ nhất, thoải mái nằm sấp ngủ.
Nó ngây thơ mà đáng yêu, khiến dưới hàng ghế giả vang lên một trận rối loạn nho nhỏ.
Sau đó, Tụng Nhiên nhìn thấy chính mình.
Hôm đó cậu mặc đồ ở nhà, một chiếc áo thun cotton đã giặt bạc màu, một chiếc quần ngủ cũ dài đến mu bàn chân – Chính là cái quần vừa bị nửa cốc trà sữa đổ vào. Đầu tóc hơi lộn xộn như vừa bị gió thổi tung, nhưng lạ thay lại rất ăn ảnh. Cậu cầm một bình phun sương sạch sẽ và một chiếc khăn lau đi đến trước tủ rượu, đoạn ngồi xổm xuống bắt đầu tỉ mỉ lau cửa kính.
Sau đó, cậu nhìn thấy Bố Bố mặc áo ngủ vịt vàng đi đến. Bé hóp bụng lại như mèo, lặng lẽ tới gần cậu, sau đó nhào tới ôm cổ, thân mật thơm một cái.
Tụng Nhiên quay người đón được Bố Bố, giơ bé lên cao.
Bé con vừa giãy dụa vừa cười đùa, ánh nắng như khảm một lớp vàng sáng lên bóng hình của họ.
Hình ảnh thay đổi.
Cậu đang cùng ngồi bên bàn cắt giấy với Bố Bố. Bố Bố cúi đầu, động tác hơi vụng về, nhưng lại hết sức chăm chú. Cắt xong một con thỏ nhỏ, bé hưng phấn giơ lên trước ống kính, hỏi: “Pa pa ơi, bé thỏ có đáng yêu không ạ?”
Bên dưới xuất hiện một dòng tiếng Anh: Daddy, is my bunny cute?
Hình ảnh lại lần nữa thay đổi.
Hôm đó là hơn mười một giờ, Bố Bố đã ngủ trên sô pha. Bố Đâu Đâu nhảy lên tay vịn, cúi đầu xuống dùng chóp mũi ươn ướt chạm lên trán bé. Sau đó nó đi đến nằm xuống bên cạnh Bố Bố, đầu chôn bên hõm vai nghỉ ngơi cùng bé. Tụng Nhiên ôm một chiếc chăn mỏng trong phòng ngủ ra, cúi người đắp kín cho Bố Bố.
Video đã được biên tập lại, tổng thể không dài, nhưng những cảnh tượng hôm đó hai người quét dọn căn nhà 8012B lần lượt hiện lên.
Hình ảnh cuối cùng trong video là Bố Bố ôm mèo, Tụng Nhiên ôm Bố Bố, hai người cùng ngồi xổm trước mặt tiểu Q nói với màn hình: “Trong nhà đã quét dọn xong rồi, chừng nào thì anh về đây?”
m thanh chấm dứt, hình ảnh dừng lại. Trừ khuôn mặt tươi cười của hai người trên màn ảnh trên sân khấu chính, những hình chiếu khác dần biến mất, rạp hát lần nữa sáng đèn.
Tụng Nhiên nhìn khuôn mặt tươi cười của mình, vẫn hơi hoảng hốt.
Cảm giác này giống như… Giống như mình sùng bái một ngôi sao ca nhạc, lại vì quá nghèo nên không mua được vé buổi concert, chỉ đành đau khổ ở nhà xem trực tiếp. Đang xem, đột nhiên phát hiện mình trở thành khách quý VCR đặc biệt, đột nhiên xuất hiện trên sân khấu.
Lại còn xuất hiện với hình tượng bô nhếch, không hề trang điểm.
Trời ạ.
Chờ Tụng Nhiên nhận thức được mức độ huyền huyễn của chuyện này, cậu kinh ngạc đến độ không khép miệng lại được.
Video đã chiếu xong, nhưng Hạ Trí Viễn trên sân khấu vẫn bất động. Ống kính zoom vào quay đặc tả anh: Anh ngửa đầu nhìn hai người trên màn hình, trong đôi mắt màu nâu đang ngập tràn tình cảm.
“Thân ái, ngày mai tôi sẽ về nhà.”
Anh nói như vậy.
Dùng từ ngữ đơn giản nhất, nhấn rõ ràng từng chữ, tốc độ chậm rãi, ngay cả Tụng Nhiên cũng có thể nghe hiểu. Mà trên thực tế Tụng Nhiên tin chắc rằng, câu nói này Hạ Trí Viễn nói cho cậu nghe.
Tụng Nhiên nghe hiểu ý trên mặt chữ, nhưng người dưới sân khấu lại nghe ra nghĩa bóng trong đó.
Bầu không khí yên lặng bỗng vang lên vài tiếng thảo luận, thoạt đầu vẫn còn khá vụn vặt, nhưng về sau tất cả mọi người đều hiểu, bèn huyên náo hẳn lên.
Có người hô lớn tiếng một câu gì đó, Hạ Trí Viễn cười cười, trả lời: “Đúng thế, tôi không phủ nhận.”
Sau mấy giây tĩnh mịch, sân khấu nổ ra một tràng pháo tay mãnh liệt, còn kèm theo tiếng reo hò và huýt sáo vang đội.
Hạ Trí Viễn vẫn hiểu rõ chủ yếu và thứ yếu, anh không dừng lại quá lâu trong khúc nhạc dạo ngắn này. Anh mỉm cười đứng đó, chờ tiếng vỗ tay dần nhỏ hơn, sau đó tiếp tục nói vấn đề kế tiếp, kéo diễn thuyết về quỹ đạo.
Buổi công bố sản phẩm mới vẫn còn tiếp tục, Tụng Nhiên nhìn Hạ tiên sinh vẫn trấn định trên màn hình. Cậu ôm chặt gối ôm, dùng sức cắn môi.
Cậu nghe không hiểu, nhưng trong lòng vẫn hiểu cả.
Cậu biết người kia hỏi Hạ tiên sinh cái gì – Chuyện này không khó đoán.
Nhưng, tại sao anh phải thừa nhận chứ? Vì sao?
Anh có ngốc không hả.
Chúng ta vừa quen nhau được mười lăm ngày, mặt cũng chưa từng thấy. Tương lai còn dài như vậy, anh còn có cơ hội gặp được người thích hợp hơn. Anh để nhiều người nhìn thấy em như vậy, chọn cách come out trong trường hợp quan trọng thế này, sẽ không thể chia tay em được nữa.
Hạ tiên sinh, từ nay về sau, anh đã bị em in dấu ấn, chỉ có thể làm Hạ tiên sinh thuộc về một mình em mà thôi.
________________________
Người post: Yến Nhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!