Nhạt Màu - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Nhạt Màu


Chương 38


Tụng Nhiên không muốn ở lại con đường này đến một giây.

Cậu muốn lùi lại, chuyển đến một con đường khác. Chỗ ấy có nhà trẻ vô cùng náo nhiệt, là địa điểm mà trước đó cậu và Hạ tiên sinh đã hẹn gặp nhau. Chỉ cần chạy về, nhắm mắt lại, chờ kim đồng hồ nhích đến bốn giờ đúng, nhất định Hạ tiên sinh sẽ xuất hiện trước mặt cậu đúng hẹn.

Cậu đánh cược Hạ tiên sinh sẽ thương mình, sẽ không nỡ “Gây khó khăn” đến cùng.

Hình như đoán được suy nghĩ của cậu, Hạ Trí Viễn lập tức nói: “Bảo bối đừng sợ, trước tiên em đừng sợ. Tôi không giống cha em, tôi không phải là ông ta. Những gì đã hứa với em nhất định tôi sẽ thực hiện, dù trời có sập cũng sẽ không sai hẹn. Xin em hãy tin tưởng tôi một lần, hãy đứng ở đằng kia chờ tôi, được không nào?”

Giọng của anh vừa ôn hòa vừa kiên định, khiến bước chân Tụng Nhiên dừng lại, giống như một cây đinh bị đóng chặt xuống nền gạch vuông, không thể lùi, cũng chẳng thể tiến lên.

“Hạ tiên sinh, em… Em thật sự không làm được….”

Tụng Nhiên gục đầu xuống, nghẹn ngào lẩm bẩm.

Những thứ mà cậu sợ nhiều lắm – Sợ Hạ tiên sinh không cần mình, cũng sợ mãi mới chờ được người, nhưng cậu lại phát bệnh ngay tại đó, bị nhốt trong kính vạn hoa vặn vẹo nhiễu sóng không thoát ra được. Cậu sẽ không ngừng đếm những con số kia, sẽ khiến lần đầu tiên gặp mặt của hai người trở nên rối tung, thậm chí khiến tiểu Bố Bố luôn thích cậu phải sợ hãi.

Tụng Nhiên đã mong chờ cái ngày này quá lâu, cậu muốn nó trở thành ký ức tươi đẹp để mình trân trọng cả đời, không muốn phá hỏng nó.

Mà điều khiến cậu càng sợ hãi hơn nữa chính là chút suy đoán hoang đường không tài nào khống chế nổi.

Liệu trong lúc đếm, cậu vô tình đọc phải một con số nào đó cực kỳ xui xẻo, khiến trời cao giáng tai họa xuống, ác mộng tái diễn, Hạ tiên sinh vốn đang chuẩn bị đến chỗ hẹn đột nhiên biến mất vào hư vô? Anh sẽ không còn xuất hiện trước mặt cậu, ngay cả điện thoại cũng không gọi được?

Vậy cậu phải làm thế nào bây giờ?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Tụng Nhiên bỗng thít chặt. Cậu cảm thấy ánh nắng vụn vỡ chỗ này bỗng thành mảnh thủy tinh, có người cầm nó lên đâm thẳng vào tim cậu không hề do dự.

“Hạ tiên sinh, chúng ta có thể… Có thể gặp nhau ở cửa vườn trẻ được không anh?” Tụng Nhiên khẩn cầu: “Em muốn gặp anh, bây giờ em muốn gặp anh. Anh đừng trêu chọc em, đừng trốn tránh nữa, nhanh đến với em đi!”

Cậu nhìn con đường vắng vẻ, hốc mắt dần đỏ bừng. Câu nói cuối cùng gần như cậu phải gắng sức gào nhẹ mới có thể giấu được tiếng nấc nghẹn ngào.

Hạ Trí Viễn thấp giọng nói: “Bảo bối, tôi đang chờ xe.”

Tụng Nhiên: “Chờ… Chờ xe?”

“Đúng thế.” Tụng Nhiên giơ cổ tay nhìn đồng hồ một cái. Anh dùng giọng điệu dịu dàng như đang nói chuyện với một con mèo con đang lơ mơ ngủ: “Tôi đang ở một chỗ rất gần em, chỉ cách ba con phố, hai cái ngã tư. Tôi cũng muốn nhanh chóng được gặp em, tốt nhất là có thể bay thẳng đến, mà tiếc là không mọc cánh được. Có lẽ phương tiện giao thông nhanh nhất trước mắt là xe buýt, chuyến kế tiếp còn một phút nữa sẽ tới trạm dừng… A, hình như tôi thấy nó rồi, sắp đến trạm. Em có hi vọng tôi lên xe không?”

Tụng Nhiên ngơ ngác: “Hi vọng chứ.”

“Vậy, em có đồng ý đứng ngay ở đó chờ tôi không?”

“Đồng, đồng ý!” Tụng Nhiên phản ứng lại, cậu gật đầu thật mạnh, ánh sáng nơi đáy mắt bùng lên, hô hấp trở nên gấp gáp: “Hạ tiên sinh, em sẽ đếm được. Bây… Bây giờ em bắt đầu đếm ngay đây, anh nhanh tới nhé, tuyệt đối không được bỏ lỡ chiếc xe kia.”

“Được.” Hạ Trí Viễn cười đáp ứng cậu: “Nhất định sẽ không bỏ lỡ.”

Trạm dừng xe nho nhỏ ẩn sau giàn hoa tử đằng, chờ hơn một tiếng mới có một chuyến xe chạy qua.

Tụng Nhiên đi lại gần nó mấy bước, lại nhìn về con đường râm mát không thấy điểm cuối, bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa. Lồng ngực cậu dần dần được hơi ấm rót đầy, cậu lấy hết dũng khí bắt đầu im lặng đếm số.

“Một, hai, ba, bốn…”

Sau lưng vang lên tiếng lanh canh giòn giã, một ông lão cưỡi con xe đạp phượng hoàng cũ kỹ chậm rãi tới gần Tụng Nhiên. Lúc gặp thoáng qua, ông dùng ánh mắt cổ quái dò xét chàng thanh niên trẻ tuổi đang đứng bất động kia một chút, sau đó xe chuyển hướng, biến mất ở khúc cua.

“Mười, mười một, mười hai…”

Bà chủ tiệm may cạnh đường đi tới lấy một chiếc băng ghế trúc dưới tán cây. Bà ngẩng đầu nhìn Tụng Nhiên, nhìn mãi mà không hiểu lý do, cuối cùng cũng lẩm bẩm gì đó rồi đi.

“Mười tám, mười chín, hai mươi…”

Một chiếc lá ngô đồng rời khỏi cành chao lượn trước mặt Tụng Nhiên. Cậu cầm di động nhìn về phía xa không chớp mắt, trong lòng càng lúc càng căng thẳng.

“Hai lăm, hai sáu, hai bảy….”

Sao vẫn chưa tới?

Xung quanh lặng yên im ắng, lá cây không lay động. Dường như thời gian đã ngừng lại, ngay cả gió cũng quên không lướt qua con đường này.

“Ba tư, ba lăm, ba sáu…”

Đột nhiên tiếng gió bỗng nổi lên thổi vù vù vào con đường yên tĩnh, thổi vào ngọn cây phía xa. Nương theo bóng nắng lấp lánh ấy, Tụng Nhiên mơ hồ trông thấy cuối con phố dài xuất hiện hình dáng một chiếc xe buýt.

Đến rồi!

Trong lòng cậu gần như thét lên, nhưng vẻ mặt lại không thay đổi, chỉ hết sức chăm chú nhìn vào chiếc xe kia. Bởi vì quá đỗi căng thẳng mà miệng cậu hơi há ra, nhưng Tụng Nhiên cũng không để ý.

Xe buýt chậm rãi tiến tới gần chỗ Tụng Nhiên đang đứng, dáng vẻ dần trở nên rõ ràng, trên đầu xe lóe lên ánh đèn led màu xanh biểu thị con số.

Đường 41.

Nó chạy rất chậm, ít nhất trong mắt Tụng Nhiên nó cũng lề mề như sên bò, lại giống như bị ngập trong đầm lầy sâu cạn không đồng nhất. Bốn bánh xe đều bị sình lầy kéo lại, mất hồi lâu mới từ từ chuyển bánh thêm được một chút. Tụng Nhiên không thể chịu được, bèn chủ động nhấc chân chạy thật nhanh đến, sau đó phanh gấp ở trước lối băng qua đường.

Theo tiếng báo dừng, xe đường 41 chầm chậm dừng trước trạm nhỏ.

Tụng Nhiên nhìn chằm chằm vào cửa xe, con ngươi trừng đến độ sắp lọt ra ngoài – Hạ tiên sinh, anh ở bên trong hả? Anh sẽ vượt qua thời gian và không dài đẵng đẵng để bước ra từ trong cánh cửa này ư?

Cửa xe mở ra, hành khách xuống trạm dừng chỉ có một người nên xe buýt không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.

Đó là một người đàn ông cao to.

Áo sơ mi đen, cà vạt màu xám khói, chiếc kẹp vạt trước bằng bạc đang lóe lên vì phản xạ ánh sáng.

Anh nhẹ nhàng bước tới ven đường, đối mặt với Tụng Nhiên, sau đó mỉm cười giang tay ra với cậu, thấp giọng gọi: “Bảo bối, lại đây nào.”

Vừa dứt lời, một bóng người đã vụt tới, tựa như một mũi tên bay đến tiến thẳng vào ngực Hạ Trí Viễn.

Tụng Nhiên cao một mét bảy tám, nặng bảy mươi kí, có cơ bắp, có sức bật, một khi dồn hết sức bổ nhào vào ngực như vậy khiến Hạ Trí Viễn không đỡ nổi, trọng tâm mất cân bằng. Sau đó anh lảo đảo lùi về sau hai bước, lưng đụng phải cửa sổ phòng trà.

Một tiếng “Rầm” vang lên, khung cửa sổ chấn động, hoa tử đằng trên đỉnh đầu biến thành một cơn mưa bay lả tả dính đầy hai người họ.

“Hạ tiên sinh!”

Tụng Nhiên không quan tâm, cậu không chịu lùi lại, cứ một mực ôm chặt lấy cổ Hạ Trí Viễn.

Hạ Trí Viễn bật cười vì hành động như trẻ con của cậu, anh thuận tay ôm eo cậu, phủi cánh hoa vương trên quần áo và tóc Tụng Nhiên rồi ấm giọng nói: “Tôi ở đây, tôi ở đây… Không sao đâu, không phải tôi đã đến đón em rồi ư?”

“Dạ, dạ!”

Tụng Nhiên gật đầu thật mạnh. Cậu không kìm được, mũi cay cay, sau đó tựa lên vai Hạ Trí Viễn khóc nức nở, nước mắt tuôn trào, khiến áo sơ mi của Hạ Trí Viễn ướt một vạt rộng.

Hạ Trí Viễn vỗ vỗ nhẹ sau lưng Tụng Nhiên, dùng cái ôm rộng lớn để đón nhận tất cả uất ức của cậu.

Tụng Nhiên ủn ủn vào cần cổ anh, trọng lượng cơ thể đều đè lên, hận không thể khảm vào xương thịt lẫn nhau.

“Hạ tiên sinh.”

Cậu lại kêu thêm một tiếng, giọng nằng nặng.

“Bảo bối, tôi ở đây.”

Luôn có tiếng đáp lại kịp thời.

Trái tim Tụng Nhiên mềm thành một con ốc sên không còn lớp vỏ, càng siết chặt vòng ôm hơn nữa.

Đã nhiều năm, rất nhiều năm rồi cậu chưa từng được người ôm. Mỗi đêm cảm thấy lạnh, cậu chỉ có thể tự ôm lấy mình, nhớ đến những hơi ấm còn sót lại trong trí nhỏ – Làn da mang theo nhiệt độ kề sát lên nhau, mạch đập bên dưới nảy lên, mùi cơ thể đan vào nhau, hai bên dần sinh ỷ lại.

Nhưng cuối cùng đó chỉ là ký ức, không thể mang đến độ ấm chân thực.

Cậu càng nhớ lại càng thấy lạnh, mỗi một tấc da đều như bị đào rỗng, ngứa ngáy khó chịu, dường như có hàng vạn con kiến bò qua.

Rốt cuộc hôm nay cậu cũng được một người đàn ông trưởng thành ôm vào ngực. Người ấy cao lớn hơn cậu, cũng khỏe mạnh hơn cậu, cánh tay và bờ ngực cứng rắn, là tường thành kín kẽ không đẩy ngã. Hơi thở hormone giống đực nồng nàn như vậy, khiến cậu có được cảm giác vô cùng an toàn.

Giống như người cha đang bảo vệ đứa con nhỏ yếu.

Tụng Nhiên nghe thấy tiếng vỡ vụn rất nhỏ, ấy là tiếng vỡ của lớp bảo vệ bên ngoài trái tim tên “Kiên cường” của cậu, nó vỡ ra một khe hở nhỏ. Một cậu bé nho nhỏ thò đầu ra, nhút nhát đi tới, nhút nhát chiếm lấy ý thức của cậu, lại nhút nhát ôm lấy Hạ Trí Viễn, thút thít kêu lên một tiếng: “Ba ơi.”

Ba ơi.

Một tiếng này rất nhẹ, nhưng Hạ Trí Viễn lại nghe rất rõ ràng.

“Bảo bối, không sao đâu, ba đang ở bên con đây.” Anh ôm chặt lấy Tụng Nhiên rồi hôn lên cần cổ nóng bừng của cậu: “Ngoan, đừng sợ, có ba đây rồi, về sau không cần phải sợ nữa.”

Rèm cửa phòng trà bị vén lên, một nhân viên ra ngoài để xem rốt cuộc âm thanh vang dội suýt nữa chấn vỡ cửa kính kia là gì. Kết quả vừa ra khỏi cửa, cậu ta đã thấy hai người đàn ông ôm nhau bên cửa sổ, mắt suýt nữa là trừng lọt tròng.

Lại nhìn khuôn mặt lộ ra ngoài, cậu nhân viên ngơ ngác: “Hạ, Hạ tiên sinh?”

Hạ Trí Viễn là khách quen của phòng trà này, anh thường xuyên quét mặt trả tiền, nhân viên nào trong phòng trà cũng biết anh.

Anh dùng ánh mắt để ra hiệu “Đừng quấy rầy”, nhưng không kịp nữa. Tụng Nhiên bị tiếng kêu này kinh động, cậu vô thức đẩy Hạ Trí Viễn ra bối rối lùi về sau một bước, ngón tay siết lấy ly quần. Cậu luống ca luống cuống nhìn về phía cậu nhân viên, đôi mắt ẩm ướt đỏ như con thỏ nhỏ.

“Xin, xin lỗi! Hạ tiên sinh, lần sau sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm cho ngài!”

Cậu ta cúi mình chào, sau đó quay người trở về phòng trà.

Vừa rồi Tụng Nhiên ma xui quỷ khiến kêu một tiếng “Ba ơi”, lúc này phục hồi tinh thần lại bỗng ngượng ngùng quá đỗi, không dám nhìn thẳng vào Hạ Trí Viễn.

“Tụng Nhiên?”

Hạ Trí Viễn muốn nắm tay cậu, nhưng vừa tiến thêm một bước, cậu lại nhanh chóng lùi về sau một bước.

Lại thêm bước nữa, Tụng Nhiên vẫn lùi thêm.

Sau lưng chính là trạm dừng xe kia, cậu lùi được ba bước thì lưng đã dán lên mặt tường kính lạnh buốt – Không còn đường thối lui nữa.

Lần này chết rồi.

Tụng Nhiên cúi thấp đầu nhìn đôi giày da vừa xem đã biết là cực kỳ đắt tiền kia tiến đến trước mặt, thêm đôi chân thẳng tắp dài hơn cậu một đoạn. Bẩm sinh thế yếu, khí tràng thua người. Hạ Trí Viễn xỏ một tay vào túi, dùng mũi giày bóng loáng chọc chọc lên đôi giày thể thao của Tụng Nhiên, rồi thổi hơi nóng vào trán cậu: “Trốn cái gì?”

“Không, không trốn.”

Hạ Trí Viễn cười nhạo: “Không trốn thì cho tôi nhìn trán xem nào?”

Tụng Nhiên suy nghĩ năm giây, phản bác thất bại, đành phải bất chấp ngẩng đầu lên.

Nghiêm túc mà nói thì vừa rồi cậu chạy như bay qua đường, nhào tới ôm một cái lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn chưa kịp nhìn kỹ mặt Hạ tiên sinh. Bây giờ mới coi như là lần đầu tiên hai người họ nhìn thẳng vào nhau ở khoảng cách gần.

Phắc, là người thật.

Sẽ thở, sẽ chớp mắt, lông mày còn nhướn hai lần – Đẹp trai quá.

Trước đó cách mười mấy mét mà Tụng Nhiên đã bị điện giật cho thất điên bát đảo, bây giờ khoảng còn chỉ còn lại mười mấy centimet, nhìn nhau rõ ràng, cậu chỉ biết sững sờ nhìn ngũ quan Hạ Trí Viễn, trái tim trong ngực bình bịch nhảy tưng lên. Mấy thứ liêm sỉ lễ nghĩa cậu ném hết vào lò nướng bánh, cái tiếng “Ba ơi” xấu hổ kia càng không biết đã quăng đi đâu.

Dáng vẻ trí thông minh trở về không trong một giây của cậu rất thú vị, Hạ Trí Viễn bật cười.

Tụng Nhiên lưu luyến nụ cười của anh, ngốc nghếch nói: “Anh lại cười thêm một cái đi?”

Hạ Trí Viễn bèn phối hợp cười một cái.

Lúc này, chính Tụng Nhiên cũng không biết mình đang làm gì – Cậu giơ tay nắm lấy cà vạt Hạ Trí Viễn rồi kéo mạnh xuống, mình thì ngửa đầu trao cho anh một nụ hôn.

Đôi môi khẽ chạm nhau.

Khô ráo, mềm mại, hơi lành lạnh, dễ chịu khôn cùng.

Sau một giây mất khống chế ngắn ngủi, có lẽ là cảm xúc kỳ lạ của nụ hôn quấy phá, Tụng Nhiên bỗng tỉnh táo lại, sợ hãi đến nỗi liều mạng rụt cổ về. Nhưng hai đôi môi còn chưa tách rời hoàn toàn thì đột nhiên lại càng dây dưa hơn – Mắt Hạ Trí Viễn thăm thẳm, anh trở tay bắt lấy cái tay đang nắm cà vạt mình đè lên tường rồi đuổi theo môi Tụng Nhiên đè xuống hôn sâu hơn.

Vì vội vàng quá, gáy Tụng Nhiên va vào cửa kính đánh “Cốp” một cái.

Nụ hôn chủ động trước đó của Tụng Nhiên chỉ tính là chuồn chuồn lướt nước, rõ ràng khiến Hạ Trí Viễn chưa vừa lòng. Anh dùng thái độ không cho phản kháng mà đè người lên tường, công phá phòng tuyến đôi môi, đầu lưỡi mạnh mẽ lướt qua phần lợi tấn công thẳng vào trong, ôm lấy đầu lưỡi mềm ướt mà mút thật mạnh. Tư thế công thành chiếm đất này quá dữ dội, Tụng Nhiên chỉ biết giật mình mở to mắt. Cậu còn chưa phản ứng kịp, cánh môi đã bị chà đạp đến biến hình.

“Ưm!”

Cậu thấy hơi đau. Hễ giãy dụa nghiêng đầu sang trái, Hạ Trí Viễn cũng ép sang trái, nghiêng sang phải, Hạ Trí Viễn cũng không buông tha. Cuối cùng anh dứt khoát dùng phần hổ khẩu kẹp cằm cậu lại, không cho phép quay đầu.

*Hổ khẩu là khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.

Lúc Tụng Nhiên suýt ngạt thở, Hạ Trí Viễn ngừng lại: “Nhắm mắt đi.”

Tụng Nhiên nhân cơ hội hít thở mấy cái, căng thẳng nhìn anh chằm chằm.

“Nhắm mắt.”

Hạ Trí Viễn lại lặp lại lần nữa.

Hai hàng mi của Tụng Nhiên run rẩy, sau đó từ từ khép lại.

Nhắm mắt, người sẽ thả lỏng, nụ hôn mới có thể triền miên.

Hạ Trí Viễn bắt đầu chạm môi cậu, sau đó chậm rãi ngậm mút, giống như đang nhấm nháp viên kẹo trái cây mọng nước co dãn. Sau đó anh lại dùng đầu lưỡi liếm bờ môi đã ẩm ướt, để chúng dây dưa quấn riết lấy nhau. Chờ nước bọt dần nhiều hơn, tiếng chùn chụt vang lên, anh mới tách mở khóe miệng đã thả lỏng, tiến sâu vào trong, quấn lấy đầu lưỡi nóng ẩm mềm mại, phóng thích bản tính thô bạo bị nín nhịn trong cuộc giao chiến này.

Mới đầu, đây chỉ là một lần dạy học và dụ dỗ đơn phương, nhưng sau đó, Tụng Nhiên bắt đầu vụng về cố gắng đáp lại anh.

Đốm lửa nhỏ bùng lên lan ra đồng cỏ.

Hai người họ tựa như đang đọ sức, hôn nhau đến không kịp, lúc mãnh liệt nhất răng chạm phải răng, mũi chạm phải mũi, chẳng ai làm chủ được bản thân, chỉ có thể gấp gáp truy đuổi lẫn nhau.

Một cơn gió thổi qua, mấy cánh hoa tử đằng lác đác rơi xuống, bay đến gương mặt họ, hơi ngưa ngứa. Nhưng so với cái ngứa đang lan tràn toàn thân thì nó căn bản không đáng nhắc tới.

Chờ đến khi trận chiến kịch liệt dài đằng đẵng này kết thúc, cả hai người đều đã cứng.

Khi hôn nhau, nửa người dưới vẫn luôn dán vào nhau, không gian vốn đã không lớn, thế mà còn phải chứa hai thứ đang dần dần thức tỉnh, thế là càng hôn càng cấn đau. Thứ đồ cứng rắn này chẳng ai quản được, nó cọ xát, đánh nhau, chiếm địa bàn, hận không thể chui khỏi đũng quần để đánh một trận dao thật súng thật.

Họ cũng muốn làm, tiếc là thiên thời địa lợi nhân hòa chỉ có được một cái. Cho dù “Nhân hòa” có thể một chọi hai được thì dâm loạn bên đường nhất định cũng là phạm pháp. Hai người đành phải trốn dưới tán hoa tử đằng, vừa thở dốc vừa liếc mắt đưa tình nhìn nhau, lẳng lặng chờ bộ phận tích cực trong đũng quần yên tĩnh trở lại.

Tụng Nhiên bị hôn đến sưng môi, cậu dùng mu bàn tay quệt mạnh lên khóe miệng, oán giận: “”Lát nữa còn phải đón Bố Bố, giờ thế này rồi có thấy mất mặt không hả?”

Hạ Trí Viễn cười: “Là ai xông lên trêu chọc trước, không nhớ nữa sao?”

“Ai… Ai mà nhớ chứ.”

Tụng Nhiên ngượng ngùng trả lời, sau đó chột dạ dời mắt.

Hạ Trí Viễn bóp eo cậu một cái: “Có muốn thêm lần nữa để giúp em khôi phục kí ức không hả?”

“Đừng, vẫn chưa mềm đâu!” Tụng Nhiên nhảy dựng lên cong eo né ra, kéo cái tay heo của Hạ Trí Viễn ra: “Nói chuyện khác đi, nói chuyện khác đi, mấy cái chuyện tích cực, khỏe mạnh, không kích thích, mềm nhanh nhanh ấy.”

“Đi thôi.” Hạ Trí Viễn cưng chiều cười nhìn cậu, đổi đề tài: “Vừa nãy lúc tôi xuống xe, em đếm đến mấy rồi?”

Tụng Nhiên nhớ lại: “Ba mươi sáu.”

Hạ Trí Viễn nói: “Không tệ, là một con số rất tốt.”

Tụng Nhiên đang định nói anh nhàm chán ghê, ngay cả cái này cũng có thể lấy ra để làm đề tài, thì Hạ Trí Viễn đã giơ ngón trỏ phải ra nhẹ nhàng vuốt lên chóp mũi cậu: “Bảo bối, sau này nếu trong lòng không nhịn được muốn đếm, thì em biết nên ngừng ở đâu không?”

Tụng Nhiên hơi ngẩn ra, kinh ngạc “A” lên một tiếng: “Ba… Ba mươi sáu.”

“Đúng, ba mươi sáu.” Hạ Trí Viễn gật nhẹ đầu, anh nhìn thật sâu vào mắt cậu: “Bởi vì khi đếm đến ba mươi sáu, ba sẽ đến đón Tụng Nhiên.”

Tụng Nhiên kinh ngạc nhìn Hạ Trí Viễn không chớp mắt.

Giây phút ấy dường như mây đã tan, mặt trời ló dạng, cuối con đường dài đẵng đẵng không thấy điểm cuối kia được người dựng lên một tấm bảng chỉ đường viết “Điểm cuối”. Cậu đã nhận được một thiên đường chính xác. Nó là con đê vững chắc, dù hồng thủy có ào tới cũng không thể phá vỡ, nó ngăn lại sóng gió cuồn cuộn, bảo vệ cậu không bị nước xiết cuốn trôi.

Con số chính miệng cậu đọc lên có thể cứu vớt cậu.

Tụng Nhiên cắn môi, suýt nữa bật khóc. Cố ý đấy, không phải Hạ tiên sinh buộc cậu phải đếm số mới bằng lòng lộ diện, mà là để tặng cậu một con số quý giá.

Cậu dùng hết sức mới nín nước mắt được, sau đó dùng mu bàn tay lau mắt, cong tay chọc mạnh vào ngực Hạ Trí Viễn, mắng: “Gì mà “Ba” sẽ đến đón con chứ? Lại chiếm hời của em rồi!”

“Được được được, tôi sai, không chiếm hời của em.” Hạ Trí Viễn thấp giọng bật cười, sau đó tiến tới bên tai cậu nhỏ giọng nói: “Kêu gì cũng được, ba cũng được mà ông xã cũng chẳng sai, em đều là bảo bối của tôi.”

_____________

Người post: Yến Nhi

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN