Thoắt cái mà Kiều Cảnh Nam “ở ké” nhà Thẩm Tư Thần đã được một tuần, căn nhà nhỏ có thêm một người, trong sinh hoạt cũng có thêm vài chuyện vặt vãnh đáng để nhắc tới.
Tỉ như mỗi sáng Thẩm Tư Thần sẽ làm thêm một phần ăn sáng, cơm tối cũng phong phú hơn ngày thường, bởi vì bình thường nhóc con sẽ ăn phần ăn riêng cho trẻ con, còn cậu chỉ qua loa nấu một món gì đó lót dạ.
Từ ngày có Kiều Cảnh Nam, cậu không nỡ để hắn chịu khổ.
Nhìn một người mà ngay cả đồ ngủ cũng là hàng hiệu đắt tiền, dép đi trong nhà cũng là hàng cao cấp, mà nay phải sống trong căn nhà nhỏ thiếu trước hụt sau của cậu, Thẩm Tư Thần cảm thấy hoàn toàn không ăn nhập chút nào.
Cậu cũng từng khuyên Kiều Cảnh Nam trở về, nhưng lại hoàn toàn vô ích, còn phải nghe hắn khuyên cậu dọn về thành phố, cậu cũng vô cùng bất lực.
Thật ra cậu cũng không biết tại sao mình không muốn quay về, là vì bản thân luyến tiếc chốn ngoại thành bình yên này, luyến tiếc những vị khách quen thuộc chân chất ở quán mì…!hay là cậu đang sợ hãi trốn tránh điều gì đó, bóng ma của quá khứ quá lớn, cậu thật sự không muốn quay về cái thành phố ngập tràn những ký ức không vui kia nữa.
Mà hơn hết, lỡ như gặp lại chú và dì, cậu cũng không biết phải cư xử thế nào, hiện giờ cậu còn có Tiểu Vũ…!cậu không muốn Tiểu Vũ biết năm đó việc cậu mang thai nhóc là sự cố từ một âm mưu vụ lợi của những người mà cậu xem là máu mủ thân tình.
Dẫu cho cậu không hề cảm thấy hối hận khi sinh ra Tiểu Vũ, nhóc là món quà mà ông trời ban tặng cho cậu, nhưng cậu lại không thể tha thứ cho bọn họ.
Năm ấy cậu chỉ mới mười chín tuổi, năm ấy…!cậu đã từng xem họ là gia đình.
Mà vị tổng tài nào đó lại không cảm thấy ở nơi này là một dạng thiệt thòi, buổi tối hắn còn có thể lén lút vào trong phòng đắp chăn cho hai cha con, còn tiện thể hôn trộm thiếu niên một lát, thiệt thòi chỗ nào chứ?
Kiều Cảnh Nam ở công ty thì thường xuyên đến muộn về sớm, thế nhưng trên mặt lại mang gió xuân phơi phới.
Nhân viên công ty không biết tổng giám đốc của mình có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, chỉ biết là dù làm kế hoạch không vừa ý Kiều tổng cũng không bị mắng nữa, chỉ cần về làm lại bản khác là được, hơn nữa bị chậm tiến độ dự án cũng chỉ bị nhắc nhở, còn không có thẳng tay trừ lương hay bị phạt như trước.
Những ngày này, công ty đối với bọn họ mà nói chẳng khác gì thiên đường, không phải lo trước lo sau nơm nớp lo sợ Kiều tổng nổi giận nữa.
Ai cũng mong rằng niềm vui này của Kiều Cảnh Nam kéo dài lâu thêm một chút.
Giờ nghỉ trưa, mấy nhân viên trong phòng thư ký kéo Lục Văn ra một góc hỏi han sự tình.
“Thư ký Lục, gần đây Kiều tổng có chuyện gì vui sao?”
“Theo tôi thấy thì biểu hiện này giống như là…!đang yêu đương!”
“Anh mau bật mí một chút đi.”
Lục Văn thở dài một hơi, ai cũng nhìn thấy Kiều tổng gió xuân phơi phới, không ai nhìn thấy anh đang héo mòn sức cùng lực kiệt sao.
Lục Văn híp mắt, “Chuyện của Kiều tổng mà tôi cũng dám đem ra tám với các người, tôi không muốn đi làm nữa sao?”
Mấy đồng nghiệp trong phòng thư ký cười hề hề, ai mà chẳng biết Lục Văn là cánh tay đắc lực nhất của Kiều tổng, muốn anh ta bị đuổi việc có lẽ là trừ khi là công ty phá sản, chứ không thì không có cửa nào đâu.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người ta là thư ký có năng lực và học vấn cao nhất, làm việc lại tận tâm chu đáo, hơn nữa miệng lúc nào cũng kín như bưng, người bình thường như bọn họ làm sao so sánh được.
Mọi người không “hít” được chút tin tức gì từ chỗ Lục Văn, bèn cùng nhau lên nhóm chat của công ty bàn luận, đương nhiên đó là nhóm chat không có Kiều Cảnh Nam và Lục Văn.
[Này, có ai biết tại sao Kiều tổng dạo gần đây thay đổi tính tình không?]
[Không phải là đang hẹn hò chứ?]
[Tôi có tin nóng hổi đây, ai muốn nghe không?]
[Nói nhanh đi, còn màu mè có tin tôi bắt cậu tăng ca không???]
[Ấy ấy, trưởng phòng bình tĩnh, em vừa nghe phong thanh rằng Nhậm Nhiên sắp về nước hoạt động rồi.]
[Cậu ở thời tiền sử à, Nhậm Nhiên đã về nước được một tuần rồi đấy, tôi là fan cứng của chị ấy đây.]
[Vậy thì đúng rồi còn gì, Nhậm Nhiên về nước thì Kiều tổng vui vẻ như vậy là chuyện hiển nhiên thôi.]
[Tôi vừa mới vào công ty, tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao? Kiều tổng của chúng ta và Nhậm Nhiên?]
[Đó là chuyện trước khi Nhậm Nhiên ra nước ngoài phát triển sự nghiệp kìa, nhưng nhìn tình hình hiện tại không chừng bọn họ đã nối lại tình xưa rồi.]
Trong nhóm chat nháo nhào vì “quả dưa” tình xưa nghĩa cũ của Kiều Cảnh Nam, còn nhân vật trung tâm của tin đồn ấy lại đang mang bộ mặt sầu não lướt điện thoại.
Đúng vậy, chắc sẽ không có ai ngờ, trong giờ làm việc mà Kiều tổng lại lướt điện thoại tìm kiếm cách để dụ dỗ Thẩm Tư Thần về nhà.
Kiều Cảnh Nam lên mạng, tìm một trang hỏi đáp yêu đương khá nổi tiếng, ẩn danh thành “Quả Chanh” để đăng bài.
[Tôi muốn bạn trai dọn về nhà tôi sống, nhưng cậu ấy không đồng ý, phải làm sao bây giờ.
Online chờ, rất gấp.
À, tôi là nam nhé.]
Chỉ trong vòng ba phút, bên dưới đã có rất nhiều bình luận.
“Oa, là một đôi nam – nam sao, chúc mừng nhé.
Quả Chanh quen cậu ấy bao lâu rồi? Nếu mà mới quen thì người ta ngại cũng phải mà.”
“Điều kiện nhà cậu có tốt hơn chỗ cậu ấy đang ở không? Giao thông có thuận lợi không, gần nơi cậu ấy đi làm không?”
“Trong nhà có người lớn không? Chỉ hai người sống thôi sao?”
“Tình cảm đạt tới mức nào rồi? Có phải gặp tên lừa gạt tình cảm rồi không?”
Kiều Cảnh Nam lướt hết một lượt mấy bình luận kia, hắn không khỏi nhíu mày, mấy thứ này thì có liên quan gì đến việc Thần Thần không muốn dọn về nhà của hắn nhỉ?
Hắn nghĩ nghĩ rồi nhanh tay soạn một câu trả lời tổng hợp.
“Chúng tôi quen nhau năm năm trước, sau đó có chút hiểu lầm rồi cách xa, mới gặp lại chưa lâu, nhà tôi ở khu Thiên Thủy, cậu ấy ở ngoại thành, tôi sống một mình, tôi nghĩ là tình cảm…!cũng khá tốt.”
Hắn thành thật soạn một câu trả lời như thế, sau đó bên dưới bình luận như muốn nổ tung.
“Khu Thiên Thủy? Không phải là khu của giới siêu giàu đó sao? Quả Chanh, cậu là người trong hào môn sao?”
“Gương vỡ lại lành ư? Vậy cũng khó nói, chắc người ta còn chưa tin tưởng cậu đó.”
“Hóa ra người có tiền cũng phiền não chuyện yêu đương sao? Đúng là sống lâu thì cái gì cũng có thể gặp được, thì ra còn có người từ chối dọn vào ở trong khu Thiên Thủy.”
“Nghe có vẻ như là cậu ấy không ở bên cậu vì tiền, Quả Chanh, cậu nhất định phải giữ chặt cậu ấy đấy nhé!”
“Nếu điều kiện của cậu tốt như vậy mà cậu ấy vẫn chưa chịu theo cậu về, vậy thì vấn đề là ở chỗ cậu rồi, Quả Chanh, cậu có đối tốt với người ta không?”
“Quả Chanh” họ Kiều nhìn bình luận, nhập tâm nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt còn đăm chiêu hơn khi đặt bút ký một hợp đồng triệu đô.
Vấn đề là nằm ở chỗ hắn sao?
Là do Thần Thần chưa tin tưởng hắn nên chưa có cảm giác an toàn sao?
Kiều Cảnh Nam quyết tâm nhất định phải chiếm tiện nghi…!không, là chiếm được lòng tin của Thần Thần nhà mình, bắt đầu lên kế hoạch biểu hiện tất cả mặt tốt của mình ra.
Buổi chiều sau khi tan làm, lần đầu tiên trong đời Lục Văn nhìn thấy ông chủ của mình đi dạo trung tâm thương mại, đúng vậy, là đi dạo chứ không phải đi thị sát, kiểm tra hay là đi mua trung tâm thương mại.
Quá là bất bình thường.
…
Thẩm Tư Thần nấu xong cơm tối vẫn chưa thấy Kiều Cảnh Nam trở về, cậu cho Tiểu Vũ ăn cơm trước, trẻ con phải ăn cơm đúng giờ, còn cậu thì…!phải đợi người đó ăn cơm cùng nhau chứ.
Sau khi Tiểu Vũ ăn xong, Kiều Cảnh Nam cũng chưa trở về, Thẩm Tư Thần nghĩ là hắn có việc bận phải tăng ca, hoặc là có khi đi xã giao rồi, dù sao quản lý một tập đoàn lớn như vậy chắc là rất bận rộn.
Cậu muốn gọi hỏi xem khi nào hắn về, nhưng cầm điện thoại loay hoay một lát lại cất vào, nếu hắn đang bận thì cậu gọi như vậy sẽ làm phiền mất.
Đúng lúc này Tiểu Vũ mở tivi lên định xem phim hoạt hình, vừa lúc trên tivi đang chiếu bản tin 24H, đây là bản tin cập nhật những tin tức mới nhất trong ngày.
Trên màn hình là một mớ hỗn loạn với ánh đèn xanh đỏ chớp tắt liên tục, âm thanh trong tivi hỗn loạn đủ thứ, tiếng xe cứu thương kêu inh ỏi, tiếng người than khóc, tiếng của máy móc, xe cộ…
“Tối nay, một vụ tai nạn liên hoàn đã xảy ra trên đoạn đoạn đường cao tốc dẫn ra ngoại thành, tổng cộng có hơn ba mươi chiếc xe gặp tai nạn trong vụ này, đường cao tốc đang ùn tắc nghiêm trọng, thiệt hại về người và tài sản vẫn chưa thể thống kê được, đội cứu hộ đang cố gắng hết sức để nhanh chóng cứu những người còn mắc kẹt trong xe…”
Tiếng đọc lưu loát của người đưa tin như những nhát dao cứa vào tim của Thẩm Tư Thần, tai nạn trên đường cao tốc ư? Sao mà trùng hợp đến vậy? Có lẽ nào…
Sẽ không!
Thẩm Tư Thần run rẩy cầm điện thoại lên, phải mất một lúc lâu cậu mới ấn được phím gọi.
Nhìn hai chữ “Kiều tổng” trên màn hình đang kết nối, trái tim của cậu vô thức đập nhanh hơn.
Sẽ không, sẽ không thể trùng hợp như vậy.
[Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện không liên lạc được…].